Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 29: Chương 29: Chạy trốn lúc nửa đêm (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Liễu Phán Nhi bắt đầu cho thêm nước vào nồi, bỏ gạo nấu cháo, từ trong rổ lấy ra năm sáu củ khoai tây ném vào.

Lý Dung tò mò, nhìn cục tròn tròn đen thui trong đống lửa: “Dì Liễu, đó là gì vậy?”

Liễu Phán Nhi cười trả lời: “Hồi trưa ta phát hiện nó trong rừng, thấy lợn rừng cố gắng khảy nó ra bằng miệng nên chờ lợn rừng đi rồi ta mới tới đào nó lên. Ta nghĩ lợn rừng ăn được thì người cũng ăn được, thế là sang đào thử. Đợi ta ăn trước, nếu ăn được thì các ngươi hẳn ăn.”

Cháo trong nồi kêu ùng ục, tỏa mùi gạo thoang thoảng, khoai tây trong đống lửa cũng được nướng chín, bên ngoài cháy khét đen, mùi vị không khó ngửi.

Liễu Phán Nhi lôi ra đặt bên cạnh, chờ nguội bớt rồi ăn.

Mỗi người một chén cháo, có Lý Nam và Lý Tiểu Bảo sinh đôi ba tuổi là ăn no, còn Lý Dung và Lý Đại Bảo lớn rồi, một chén cháo chỉ tới lưng bụng.

Lúc này, Liễu Phán Nhi bắt đầu bóc khoai tây nướng chín, khoai tây nướng vừa bột vừa mì, thơm ngào ngạt, cắn một miếng vị ngon tràn ngập khoang miệng.

Lý Dung, Lý Đại Bảo, Lý Nam và Lý Tiểu Bảo trông mong nhìn Liễu Phán Nhi, thấy Liễu Phán Nhi ăn ngon như vậy, chúng cũng muốn ăn.

Lý Đại Bảo không đợi được, cầm lấy một củ khoai tây nướng đen thui, bắt chước động tác của Liễu Phán Nhi, bóc vỏ, cắn một miếng, mắt sáng lên: “Ngon lắm, A Dung ăn ngon lắm.”

Lý Dung cầm một củ bẻ ra hai nửa, đưa cho đệ đệ muội muội, sau đó mới cầm một củ khoai tây nướng đen thui khác lên ăn.

“Dì Liễu, ngon.” Lý Nam ngây thơ cười nói, cái miệng nhỏ nhắn gặm khoai tây như chuột hamster.

Liễu Phán Nhi cười cười, chỉ vào cái giỏ lớn trên xe bò: “Trong đó còn nhiều lắm, đủ cho chúng ta ăn rất lâu.”

Có đồ ăn, những thứ khác không thành vấn đề.

Dọc đường đi, lấy thôn làm đơn vị chạy nạn, giữa các thôn cách nhau vài chục trượng, không đến mức sơn cùng thủy tận, đều sẽ bình an vô sự.

Nửa đêm, Liễu Phán Nhi luôn cảnh giác, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu sợ hãi. Nàng lập tức ngồi dậy: “Đại Bảo, A Dung dậy mau.”

Liễu Phán Nhi vừa gọi người vừa cất quần áo đi, nhanh chóng xếp hết vào trong bao rồi chuyển đồ lên xe bò.

Người của thôn Lý gia xung quanh thấy Liễu Phán Nhi như thế, Lý trưởng thôn hơi khó hiểu hỏi: “Nhà Nguyên Thanh, làm sao vậy?”

Liễu Phán Nhi chỉ ra sau lưng, nơi thấp thoáng ánh lửa: “Phía sau có tiếng động, chúng ta mau tìm chỗ trốn đi.”

Lý Đại Bảo và Lý Dung cuốn chiếu, cầm nồi đặt trên xe bò buộc kỹ rồi nhảy lên xe ôm đệ đệ muội muội mơ màng bị đánh thức.

Lý Nam nhỏ giọng hỏi: “Người xấu tới ạ?”

Lý trưởng thôn bảo người nhà và thôn dân thu dọn đồ đạc. Ông leo lên cây, ánh lửa càng ngày càng gần, loáng thoáng nghe được tiếng hô đánh hô giết: “Mau tìm chỗ trốn đi.”

Cả nhà Liễu Phán Nhi hành động nhanh nhất, đã thu dọn xong xuôi, vội vàng đánh xe bò đi, phía sau theo sát đám người Lý trưởng thôn.

Thôn Lý gia thu dọn đồ đạc sớm nhất nhanh nhất nên hầu hết đều đi ở đằng trước. Cách đó không xa là người của thôn Triệu gia, thôn Tào gia chậm một bước, tụt ở sau cùng.

Đi một chốc, Liễu Phán Nhi không chọn đi trên con đường lớn ban đầu nữa mà rẽ vào một lối nhỏ.

Lý trưởng thôn ở sau lưng hô to: “Nhà Nguyên Thanh, đi nhầm đường rồi, mau quay đầu lại.”

Liễu Phán Nhi lập tức giải thích: “Trưởng thôn, đám người đó khí thế hung hãn, chắc chắn sẽ theo đường lớn, cho dù chúng ta chạy đầu tiên cũng sẽ bị đuổi kịp, không bằng đi đường nhỏ trốn trước, chờ đi hết rồi lại quay về đường chính.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.