Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 7: Chương 7: Thay đổi hình tượng tham lam hết ăn lại nằm (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nếu như lúc đó không tách ra lạc mất người dân trong làng, xe bò và thực phẩm của bọn họ cũng sẽ không bị cướp đi.

Lý trưởng thôn khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhìn thấy đám người Liễu Phán Nhi, cũng lộ ra vẻ mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm. Một ngôi làng, có tới mấy trăm người đi chạy nạn.

Dọc theo đường đi, bị tách khỏi nhau, càng ngày càng ít, trong lòng Lý trưởng thôn cũng thấy rất khó chịu.

Nhất là trước khi cháu trai bà con xa Lý Nguyên Thanh đi Tây Bắc, đã nhờ cậy ông chăm sóc con cái trong nhà. Nhưng gặp phải đúng lúc chạy nạn, Lý trưởng thôn có lòng mà không đủ sức, hơn nữa còn bị người vợ Liễu Phán Nhi này gây trở ngại.

Tính tình Liễu Phán Nhi nóng nảy, không nghe theo lời khuyên của ông, nhắc qua nhắc lại mấy lần, ông cũng không để ý nữa, lại chẳng ngờ rằng bọn họ sẽ bị lạc mất.

“Đại Bảo, xe bò nhà ngươi đâu?” Lý trưởng thôn vội vàng hỏi, nhìn thấy bọn họ cõng đệ đệ với muội muội, Liễu Phán Nhi mang hành lý trên người, hơn nữa sau lưng bọn họ có vết thương, trong lòng không khỏi lo lắng.

Lý Đại Bảo nghe thấy thế, tức giận trừng mắt nhìn mẹ kế một cái: “Đều do nàng ta nên mới bị tách ra, khăng khăng đòi đi một mình, xe bò bị cướp rồi, lương thực cũng bị cướp hết.”

“Trẻ con còn nhỏ, Đại Bảo, A Dung, thả đệ đệ muội muội ngươi lên xe bò, chúng ta mau lên đường.” Lý trưởng thôn nghe nói thế, trong lòng rất khó chịu, lương thực càng ngày càng ít, dẫn theo bọn họ lên đường, chỉ có thể tiết kiệm thêm chút lương thực từ trong miệng ăn nhà mình, chia cho bọn họ mà thôi.

Hiện tại trong thôn chỉ có năm chiếc xe bò, để chứa lương thực, cho người già với trẻ em ngồi, còn lại toàn bộ thanh niên khoẻ mạnh đều phải đi bộ.

Vợ trưởng thôn Chu Thúy Hoa tức thì không vui, làu bàu nói: “Liễu Phán Nhi kia có năng lực, nhiều lương thực, lắm tiền của, người ta ghét bỏ chúng ta, sợ chúng ta lợi dụng nàng, tự mình lên đường. Bây giờ nàng ta bị cướp thì lại tới đi chung một đường với chúng ta, nhưng chúng ta lấy đâu ra lương thực chứ?”

Lý Đại Bảo và Lý Dung nghe thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, lại bắt đầu oán giận mẹ kế ác độc. Nhưng bọn họ không có lương thực, bốn đứa nhỏ càng không dám một mình chạy tiếp.

Lý trưởng thôn khó xử, song lại vẫn cắn răng kiên trì: “Thúy Hoa, ta không thể để mặc kệ mấy đứa nhỏ này của Nguyên Thanh. Lúc trước ta rơi vào trong bẫy rập, nếu không nhờ Nguyên Thanh phát hiện, cứu ta ra khỏi bẫy rồi lại cõng theo xuống núi, ta đã bị đông cứng đến chết từ lâu rồi.”

Nghe chồng mình nói như vậy, Chu Thúy Hoa há hốc miệng, đỏ mắt, nghẹn ngào.

Cũng không phải nàng ta khắc nghiệt trời sinh, chỉ là vì thói đời gian nan, nàng cũng có con trai, cháu trai, cháu gái, nàng ta cũng muốn trẻ con nhà mình ăn được nhiều hơn một miếng.

Nhưng ân cứu mạng còn cao hơn trời, không có Lý Nguyên Thanh cứu chồng của nàng, vậy một nhà này của nàng cũng sẽ chẳng còn.

Liễu Phán Nhi biết đi theo người trong thôn thì ít nhất sẽ an toàn có chỗ dựa hơn. Lúc nàng đi tìm đồ ăn thì cũng sẽ có người giúp trông nom bọn trẻ.

Nhìn thấy con trai, con gái riêng đang ngượng ngùng lúng túng, Liễu Phán Nhi nhanh chóng quyết định, lấy trứng chim nướng sẵn ra: “Đại thúc trưởng thôn, thẩm tử, trước kia đều do Liễu Phán Nhi ta có tầm nhìn hạn hẹp, lúc nào cũng cảm thấy mình rất tài giỏi, không biết ở trước mặt kẻ xấu xa thật sự, chút võ công kia của mình lại hoàn toàn không bảo vệ được lũ trẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.