Không Gian Truyền Thừa

Chương 16: Chương 16: CHƯƠNG 14: TUYỆT CHIÊU ĐỐI PHÓ ĐỦ LOẠI NGƯỜI




Bà Trang thấy con gái bị người ta bắt bẻ, không thèm để ý ánh mắt của những người khác, chỉ thẳng vào mặt Uyển Lâm mà mắng: “Cô chỉ là người ngoài, ăn nhờ ở đậu nhà anh chị tôi còn chưa tính, giờ lại dám chửi con gái tôi. Nó bảo cô cút đi là còn nhẹ đấy, nếu là tôi thì đã lấy chổi quét các người đi rồi. Nhìn mặt cô là biết cô không phải người đàng hoàng, còn mang theo dã chủng bên người. Đồ tiện nhân.”

“Bác gái à, đừng ỷ bác già mà tôi không dám làm gì bác. Chưa gì đã nói tôi “ăn nhờ ở đậu”, “ăn không ngồi rồi”, vậy cả nhà bác đến đây đã đóng góp gì cho nhà họ Ngô chưa? Còn có, bác nên dẫn theo con gái mình đi soi gương lại cho kỹ, sẽ biết kẻ có mặt mũi “không đàng hoàng” là như thế nào, chứ không phải tùy tiện đánh giá người khác như vậy.”

Thiên Kỳ đứng bên cạnh bật cười, gật gù đồng tình lời Uyển Lâm nói. Cô gái nhỏ này lời nói đầy gai nhọn, anh đứng bên cạnh ủng hộ, xem kịch vui là được rồi.

Câu nói của Uyển Lâm chọc ngay tử huyệt của bà Trang. Phụ nữ ai lại muốn bị người khác nói mình già, còn bảo mẹ con họ mặt mũi không đàng hoàng. Con khốn này...

“Cái đồ không có gia giáo này, mày...mày chán sống rồi” bà Trang nhào tới định tát cho Uyển Lâm một cái. Hoài Nam không kiên nhẫn chắn trước mặt em gái, bắt lấy cánh tay đang đánh tới kia, bẻ một cái “rắc” khiến bà ta hét lên, ôm cánh tay ngã xuống đất.

“Bà nói ai không có gia giáo? Từ đầu tới giờ là 2 mẹ con bà sinh sự, nếu tôi không có gia giáo thì hai mẹ con bà chính là ngay cả súc sinh cũng không bằng, chỉ biết sủa loạn, cắn loạn người khác.” Nói xong liền phóng một quả cầu lửa dưới chân bà Trang khiến bà ta nhảy dựng lên, mặt mày xanh mét, không

dám nói tiếng nào.

“Sau này nhớ mang theo não bên mình, làm gì cũng cần tìm hiểu kỹ, nếu không những kẻ “ăn không ngồi rồi”, “vô tích sự” này sẽ thiêu sống bà đó. Bà có tin không?” Uyển Lâm bỏ lại một câu cuối cùng rồi đi thẳng lên lầu. Hoài Nam và Thiên Kỳ cũng đi theo sau. Như Ý từ đầu đến cuối không nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Uyển Lâm.

Ông bà Ngô cũng không nói thêm một câu nào. Chú của Thiên Kỳ liên tục nói xin lỗi với 2 ông bà, sau đó dìu vợ con đang run rẩy trở về phòng.

“Uyển Lâm, cô thật lợi hại.” Như Ý kích động nắm tay Uyển Lâm. Quả bóng nhỏ cũng đang dùng đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm mẹ mình, cậu bé cảm thấy mẹ cực kỳ lợi hại, ngay cả chửi người mà giọng nói cũng êm tai như vậy. Đây chính là điển hình của fan “não tàn”.

Hoài Nam thấy tình cảnh này chỉ biết lắc đầu. Em gái anh xưa nay chưa từng để bản thân chịu thiệt, đừng thấy cô bé như búp bê mà tưởng là vô hại, em gái anh có thể chửi người ta tức đến chết đi sống lại, còn nếu chửi không lại thì dùng nắm đấm giải quyết. Hôm nay sử dụng cả hai cùng một lúc, chắc hẳn tức giận không nhẹ.

Đối với việc Uyển Lâm làm hôm nay, Thiên Kỳ giơ hai tay tán thành, “vợ” anh làm gì cũng đúng cả. Hơn nữa, anh đã chướng mắt gia đình này lâu rồi. Cả nhà họ chẳng những tham lam, ích kỷ, còn mặt dày tới mức không chấp nhận được. Không có con cái liền nhận nuôi một đứa con gái, ý định gả vào nhà anh, ba mẹ anh làm sao có thể đồng ý. Vậy mà họ không từ bỏ ý định, không ngừng đánh chủ ý lên người anh, anh có ngu đâu mà lấy một kẻ vừa tham lam, vừa giả tạo vào nhà mình. Cô ta ngay cả một đầu ngón chân của Uyển Lâm cũng không bằng.

“Uyển Lâm, cô dạy tôi đi, dạy tôi cách để trở thành người lợi hại như cô ấy.” Như Ý thật lòng khâm phục Uyển Lâm. Đi theo Uyển Lâm mấy ngày nay thực sự khiến Như Ý mở rộng tầm mắt. Cô muốn trở nên mạnh hơn, hung tàn hơn, hay chí ít khi bị người khác mắng thì có thể mắng lại vài câu, không nhu nhược như kiếp trước nữa.

Uyển Lâm khó xử gãi gãi đầu. Ban nãy cô có chút không kìm chế được, suýt nữa thì phóng lửa vào bà già kia thật rồi. Ai bảo bà ta chửi con trai cô là dã chủng, chửi cô là tiện nhân kia chứ. Đứa nhỏ này ra đời cô không có bên cạnh, cô yêu thương, đau lòng vì con trai mình còn chưa hết, sao có thể để bé bị người khác dùng lời khó nghe như vậy.

“Thật ra tôi không có lợi hại gì đâu, chỉ là tôi biết cách đối phó với hạng người đó mà thôi. Đối với những kẻ ngang tàn, cô phải ngang hơn họ. Đối với kẻ yếu đuối, cô phải yếu đuối hơn họ. Nhưng thời đại này đã khác rồi, bây giờ nắm đấm ai mạnh người đó có lý. Cô chỉ cần cố gắng mạnh mẽ hơn, cho họ thấy giá trị vũ lực của mình, họ sẽ tự động ngậm miệng thôi.”

“Mẹ ơi mẹ là lợi hại nhất!” Quả bóng nhỏ ôm cổ mẹ, tấm tắc khen ngợi khiến Uyển Lâm vui như nở hoa, hôn con trai đến nỗi dính nước bọt đầy mặt cậu nhóc, nhưng cậu vẫn hớn hở để mẹ hôn đủ.

Thiên Kỳ đen mặt nhìn động tác của hai người. “Công lực” nịnh nọt của thằng nhóc này càng ngày càng thăng cấp, sau này anh theo đuổi “vợ” thì biết làm thế nào để nói mấy câu “ngọt” như vậy để dỗ cô vui vẻ đây?

Hoài Nam nhìn đứa cháu trai tương đối hài lòng. Uhm đối với người anh trai bảo vệ em gái như anh, có thằng nhóc này phân tán sự chú ý, Uyển Lâm sẽ không có thời gian để ý đến mấy con ruồi đực vo ve bay xung quanh nữa, rất tốt. Đáng tiếc, “con ruồi” to nhất trước mắt có chút khó xử lý.

Phía ông bà Ngô lúc này cũng đang thảo luận về tình hình ban nãy. Gia tộc họ Ngô không giống như Phạm gia, mọi người trong tộc rất đoàn kết, chỉ riêng một nhà ba người - em trai ông là khiến người ta đau đầu. Không có năng lực lại muốn làm người đứng đầu gia tộc. Thêm một người vợ tham lam, ích kỷ, chỉ biết cái trước mắt. Giờ nhìn lại, đứa con gái nuôi của họ không khá hơn là bao, điêu ngoa, tùy hứng, không có đầu óc.

Người đứng đầu gia tộc phải nhận được sự ủng hộ của hầu hết mọi người trong tộc, vì quyền hành của người đứng đầu cực kỳ lớn, cho nên vị trí chủ gia tộc cạnh tranh rất tàn khốc. Tuy nhiên, chỉ cần vị trí đó được xác định, cả gia tộc nhất định sẽ ủng hộ, trao quyền cho người được lựa chọn.

Nhiều năm nay, gia tộc họ Ngô luôn xuất hiện người tài, người đứng đầu gia tộc luôn làm tốt nhiệm vụ của mình. Vì thế mà Ngô gia mới có thể trở thành một gia tộc lớn, có tiền tài, địa vị như hôm nay.

Khi Như Ý nói rằng căn cứ tại thành phố Z sẽ do Bạch Khởi nắm quyền, Ngô gia không còn tung tích, thì Ngô lão gia đã nghĩ đến việc trong gia tộc xuất hiện nội gián, khiến toàn gia tộc bị chôn vùi, mà người đầu tiên bị nhắm đến chính là ông. Dù không muốn thừa nhận nhưng sau khi nghĩ kỹ, ông xác định 99% kẻ gây ra mọi chuyện có liên quan đến cả nhà em trai ông.

Hai ông bà sớm đã thương lượng kỹ, phải đề phòng tất cả mọi người, đặc biệt là gia đình đó. Vậy mà chưa gì họ đã gây chuyện, còn gọi cháu nội ông bà là dã chủng. Cũng may, mẹ của đứa bé không phải người dễ ức hiếp, để cháu nội ở cùng cô bé đó ông bà cũng yên tâm phần nào.

Trong một căn phòng khác, bà Trang vừa chịu đựng đau đớn để con gái xử lý cái tay bị gãy, vừa nghiến răng mắng chửi Uyển Lâm. Cô ta cho rằng bản thân là dị năng giả thì giỏi lắm sao, con gái bà cũng là dị năng giả, còn là hệ thủy nữa. Thời buổi này nước là quan trọng nhất. Nhưng bà lại không chịu nghĩ xem, nếu sức chiến đấu không có thì còn cần dùng đến nước nữa sao? Hẳn là dưới âm phủ có đủ nước cho bà xuống dưới đó dùng đấy.

Không lâu sau, lần lượt từng nhóm từng nhóm người họ Ngô xuất hiện. Bởi vì gia quy của gia tộc, khi có biến cố xảy ra phải tập trung lại với nhau tại nhà của người đứng đầu gia tộc, cho nên họ không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ nơi mình phải đến, họ chỉ mất thời gian để vượt qua nỗi sợ hãi khi đối mặt với Zombie, mất thời gian trong cuộc hành trình, chiến đấu giành sự sống để đến nơi này.

Chạng vạng tối, một nhóm người xuất hiện khiến Uyển Lâm, Thiên Kỳ, Hoài Nam và Như Ý hết sức bất ngờ. Đó chính là những người họ dự định tìm kiếm - An Diệu và Cát Tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.