Không Gian Truyền Thừa

Chương 25: Chương 25: Gặp phải kẻ dở hơi




Lộ trình đi đến căn cứ Z thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng. Phần lớn nguyên nhân là do nhóm người Bạch Khởi có thực lực khá mạnh, cộng thêm súng ống, đạn dược, lại thêm việc họ vừa mới dọn sạch Zombies trên đường đến Ngô gia một lần. Vì vậy, rất nhanh mọi người đã đến được căn cứ thành phố Z.

Trong căn cứ hiện nay vẫn chưa có quá nhiều người sinh sống. Tường thành, bẫy, hầm chông,...bao bọc xung quanh căn cứ, đề phòng Zombies tấn công.

Thời điểm này, Bạch Khởi vẫn chưa phải là người đứng đầu căn cứ, mà căn cứ là do nhiều thế lực duy trì, chỉ cần có một trong 3 yếu tố: vật tư, nhóm dị năng giả mạnh và vũ khí là có thể chiếm một chỗ tốt trong căn cứ.

Nhóm Uyển Lâm rất rộng rãi mà chia sẻ cách thăng cấp dị năng cũng như cách sử dụng tinh hạch cho căn cứ Z. Đơn giản là vì họ không muốn tương lai sẽ có dị năng giả bị biến thành Zombie cấp cao.

An Diệu gặp lại người thân của mình, cha mẹ cô đều là dị năng giả, gia tộc cô trong căn cứ đã có chỗ đứng nhất định, điều này khiến An Diệu yên tâm phần nào. Sách thuốc của gia tộc được cha cô mang theo, khi nghe con gái nói về lời căn dặn của tổ tiên thì không nói hai lời liền mang tất cả giao cho con gái.

Mọi người ở lại căn cứ không lâu, mặc dù mục đích ban đầu là xem xét căn cứ Z để người trong gia tộc họ Ngô cân nhắc xem có gia nhập căn cứ hay không, nhưng trên thực tế nhà họ Ngô đã sớm quyết định sẽ giữ nguyên căn cứ nhỏ của họ.

Kiếp trước Như Ý từng ở căn cứ một thời gian, nơi này tuyệt đối không dễ sống, kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu diễn ra như cơm bữa, chưa kể trong căn cứ còn có nhiều hoạt động bí mật không thể lộ ra ánh sáng, những vụ án mất tích trong căn cứ xảy ra liên tục, nếu đoán không lầm thì hẳn là căn cứ này bí mật thí nghiệm trên con người.

An Diệu thông qua cha mình biết được, nhà họ Trịnh mà họ cần tìm rất có thể đã tách ra, không còn là một gia tộc lớn nữa, hoặc có khả năng đã đổi họ, tóm lại muốn tìm Trịnh gia không dễ dàng, họ không có bất kỳ manh mối nào để đi tìm cả.

Chính vì vậy, nhóm Uyển Lâm quyết định hộ tống 5 người Ngô gia trở về rồi sẽ bàn tính lại. Không ngờ lúc đi còn bình yên vô sự, khi trở về thì con đường đã đầy chướng ngại, không cách nào lái xe qua được nên họ đành đi một con đường khác.

Vì căn cứ Z đã bắt đầu cho quân đội di chuyển xung quanh, dùng loa thông báo việc thu nhận người vào căn cứ, nên có rất nhiều người rời khỏi nhà, tìm đường đến căn cứ Z. Có lẽ trên đường gặp phải Zombies đã bỏ của chạy lấy người, dẫn đến việc xe chất ngổn ngang đầy đường, không thể di chuyển.

Chọn con đường khác, nghĩa là nguy hiểm sẽ tăng lên. Thiên Kỳ dặn dò mọi người phải hết sức cẩn thận. Trước hết tìm một nơi nghỉ qua đêm, sáng mai tiếp tục lên đường. Kể cũng lạ, cô em họ của Thiên Kỳ mấy hôm nay tương đối yên tĩnh, chỉ ngầm vụng trộm quan sát mọi người, hẳn là chú của Thiên Kỳ đã bắt đầu bày mưu tính kế rồi.

May mắn ngày đầu tiên đổi tuyến đường họ không gặp phải thú biến dị, thực vật biến dị hay Zombie cấp 2 trở lên. Có điều họ nhìn thấy không ít nhóm người, đáng ghét có, đáng thương có, nhưng thời mạt thế, họ chỉ có thể giúp trong khả năng, còn việc cứu vớt kẻ yếu, vân vân, thì thực xin lỗi, họ không làm được.

Buồn cười nhất là, có nhiều kẻ tỏ ra sang chảnh, thấy nhóm Uyển Lâm có sức chiến đấu cao liền lớn giọng yêu cầu hộ tống mình đến nơi an toàn, sau đó sẽ trả cho nhóm Uyển Lâm rất nhiều tiền, còn tự nói mình là con ông XX, bà YY gì gì đó. Uyển Lâm đáp trả một câu hết sức dễ nghe: “Nếu tiền của mấy người đáng giá như vậy, thì mấy người tự giữ lấy mà dùng đi.” Thời buổi này tiền đã trở thấy giấy bỏ đi, làm gì còn chút tác dụng nào. Bệnh thần kinh.

Hoài Nam và Thiên Kỳ cũng gặp không ít hoa đào nát đi theo, dẫu biết phụ nữ không mạnh bằng đàn ông, nhưng những người bán thân xác để được sống thì không đáng đồng tình. Đã vậy, khi thấy Thiên Kỳ và Hoài Nam thì hai mắt sáng lên, can đảm bỏ rơi “chủ” cũ, đáng tiếc, hai người đàn ông này không phải loại thương hương tiếc ngọc, kết cuộc của mấy cô gái đó sẽ không tốt đẹp gì. Bây giờ phần lớn Zombies đều là sơ cấp, người bình thường muốn giết chúng không quá khó, là do những cô gái đó lựa chọn núp sau lưng người khác, nên họ phải tự trả giá cho hành động của mình.

Cả nhóm Uyển Lâm đang tìm một nơi nghỉ tạm qua đêm. Khi đến trước một căn biệt thự độc lập, họ không khỏi thán phục chủ nhân của căn nhà này.

Khắp nơi là Zombies bị chặt tay, nhổ sạch răng, bị trói xung quanh căn nhà, kêu gào loạn cả lên, còn có mấy dụng cụ chứa máu Zombie quanh nhà. Mặc dù Zombies có thể nhận ra được mùi con người, nhưng nếu khoảng cách quá xa và trong không khí quá nặng mùi Zombies, thì khả năng bị nhận ra sẽ thấp đi. Nếu theo cách này, lợi dụng mùi của Zombies quanh nhà, không cần phải dùng máu Zombies bôi lên người cũng có thể tránh được việc bị Zombies phát hiện.

Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, đây là căn nhà duy nhất gần đây nhìn có vẻ kiên cố, Hoài Nam đại diện cả nhóm thử xin chủ nhân căn nhà nghỉ nhờ một đêm. Nếu không được họ đành phải dùng lều dựng bên ngoài mà thôi.

“Cốc cốc cốc” Hoài Nam gõ cửa.

“Không có ai ở nhà đâu.” Một giọng nói không mấy khách khí vang lên.

Cả nhóm Uyển Lâm:...Không thể tìm lí do hợp lý hơn được sao?

“Cốc cốc cốc. Xin hỏi...” Hoài Nam thử gõ thêm lần nữa, định nói ra ý định.

“Nơi này không phải khách sạn, không cho nghỉ nhờ qua đêm.” Giọng nói tăng thêm chút bực bội.

“Cốc cốc cốc” Hoài Nam cảm thấy vị chủ nhân ngôi nhà này rất thú vị nên gõ thêm lần nữa.

“Đã bảo là...Ôi thần tượng, đúng là anh sao, em không hoa mắt đó chứ.” Một thanh niên cao ráo, trắng trẻo, ăn mặc gọn gàng, sống mũi cao thẳng, nhìn là biết con lai. Hắn ta mang một bụng tức giận, định ra giáo huấn đám người bên ngoài một chút. Lúc nhìn thấy Thiên Kỳ hắn liền giật mình, chạy đến lải nhải một hồi.

“Không ngờ có thể gặp anh ở đây, em vui quá. Anh không biết đâu, anh là thần tượng của em đấy. Em học dưới anh hai lớp, mấy người bạn trong trường mà biết em gặp anh thì họ sẽ phát điên lên mất. Em thích nhất là...bla bla...”

Bạn có thể tưởng tượng được không? Một gã đàn ông cao lớn, đang nắm tay một người đàn ông khác, lay tới lay lui, giọng nói tràn đầy sùng bái. Đáng tiếc nói quá nhiều, làm lỗ tai mọi người ong ong hết cả lên.

Thiên Kỳ không chịu nổi nữa, lên tiếng cắt ngang: “Xin lỗi, cậu có thể để chúng tôi vào nhà rồi nói tiếp không, nơi này không an toàn.”

“Được được, tất nhiên là được. Mời mọi người vào. Thần tượng, lát nữa anh phải ký tên cho em nhe, em rất rất ngưỡng mộ anh.”

Cái tên to con trước mặt chắc hẳn đầu óc có vấn đề, bây giờ là lúc nào rồi mà còn ký tên, cho ai xem? Haizzz, có khi nào nhóm Uyển Lâm xui xẻo gặp phải tên cuồng thần tượng + đầu óc không bình thường + có khả năng bị biến thái không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.