Ngay khi An Diệu bước vào, trong thôn đã có người ra đón. Người đó là một ông lão rất già, tay chống gậy, được hai người bên cạnh đỡ ra, nhìn An Diệu bằng ánh mắt đồng tình, thương hại, cùng một chút quái lạ trước y phục trên người An Diệu.
Lão cất tiếng nói: “Cô nương à, cô đã vào nhầm nơi rồi. Đáng tiếc, dù hối hận cũng khó mà quay lại được.”
An Diệu có chút nghi hoặc, vội quay đầu bước ra, đáng tiếc, lại một kết giới nữa ngăn cản.
Thấy hành động của cô, ông lão tỏ vẻ như đã nhìn quen rồi. Nhỏ giọng khuyên nhủ vài câu, sau đó mời cô vào trong, từ từ nói chuyện.
Cả thôn thấy người mới tiến vào, cũng khá nhiệt tình, còn mở tiệc chiêu đãi An Diệu khiến trong lòng cô không biết là tư vị gì. Qua lời kể của những trưởng lão trong thôn, An Diệu mới biết nơi này là nơi bị cấm, chỉ có vào mà không có ra. Mọi người ở đây cũng giống như cô, bị lạc vào rừng, sau đó tìm đến nơi này.
Đương nhiên, vẫn có cách để rời khỏi đây, chính là luyện được một viên đan dược độc nhất vô nhị, mang đến trước thôn, khiến cho tượng thần canh giữ ngoài thôn chấp thuận, người đó sẽ được rời khỏi. Đáng tiếc, mãi cho đến nay vẫn chưa có ai làm được, cái gọi là độc nhất vô nhị, không ai biết đó là gì, quá mơ hồ.
Thêm một điều nữa khiến An Diệu khiếp sợ chính là, người sống ở đây càng lâu, ký ức sẽ càng nhạt dần, đến một thời điểm nhất định, họ sẽ chỉ còn nhớ đến những việc xảy ra trong thôn, cam nguyện ở lại đây, chung sống hài hòa.
An Diệu không cam tâm, cô muốn ngay lập tức rời khỏi đây. Huống hồ luyện đan là thứ mà cô và Hoài Nam luôn nghiên cứu, đã có chút thành tựu, cô tự tin mình sẽ làm được, nhất định sẽ.
Thôn trưởng và các vị trưởng lão không có ý kiến. Người như An Diệu họ đã gặp nhiều rồi, tiếc là chưa có người nào thực sự làm được. An Diệu được cho kỳ hạn một tháng, nếu sau một tháng cô không làm được, cô sẽ phải như mọi người trong thôn, chăm chỉ làm việc, thời gian rãnh muốn tiếp tục luyện đan thì cứ luyện. Thôn họ là nơi tự cung tự cấp, không nuôi người rãnh rỗi.
An Diệu không chút do dự gật đầu đồng ý. Mang theo quyết tâm và tự tin tràn đầy, An Diệu bắt đầu tìm tòi, nghiên cứu, muốn làm ra một viên đan dược độc nhất vô nhị.
Một tháng sau, An Diệu đã ba lần mang thành phẩm đến trước tượng thần ở đầu thôn, nhưng đều ủ rũ quay về. Cô thực hiện lời hứa, cùng theo người dân trong thôn làm việc, bắt đầu cuộc sống như thôn dân bình thường.
Không bỏ cuộc, một năm trôi qua An Diệu vẫn miệt mài nghiên cứu luyện đan. Số lần thất bại tăng lên theo cấp số nhân, ý chí hùng hồn ngày nào dần dần bị bào mòn.
Năm năm sau, An Diệu kinh hoàng nhận ra, cô đã quên đi một số thứ, ví dụ như ký ức lúc còn nhỏ.
Mười năm sau, An Diệu đã hơn 30 tuổi, nhìn những người trong thôn trải qua sinh lão bệnh tử, nhìn thành quả của mình một lần lại một lần bị từ chối, quyết tâm trong lòng đã không còn sót lại gì nữa, An Diệu trở thành một thành phần trong thôn, quên đi ký ức trước kia, sống như một người dân nông thôn bình thường.
Cửa ải thứ hai của An Diệu thất bại, cô sẽ mãi mãi ở lại thế giới này. Nhưng An Diệu đã không hề hay biết, nói cách khác, cô vẫn sống vui vẻ, quên đi những thứ cần quên.
Một người còn lại trong nhà họ Ngô cũng như thế. Người này bị sự yên bình trong thôn thu hút, không muốn quay lại thế giới Zombie đáng sợ bên ngoài, cam tâm tình nguyện ở lại đây.
Những người còn lại, Uyển Lâm, Hoài Nam, Quả Bóng Nhỏ, Thiên Kỳ, Richard, Như Ý, tổng cộng 6 người đều vượt qua.
Viên đan dược đặc biệt không phải bởi công hiệu của nó, mà bởi ý chí người luyện đan. Cuộc sống nhẹ nhàng, bình thản sẽ dễ dàng khiến con người ta sa ngã, chỉ khi quyết tâm đến cùng, dùng máu của bản thân, nói cho bức tượng thần trấn giữ đầu thôn biết rằng, dù chết họ cũng phải rời khỏi đây, thì viên đan sẽ tự động đạt yêu cầu. Có nghĩa là, họ dùng máu của chính mình, cộng thêm ý chí, họ sẽ thành công.
Ký ức dần bị quên lãng là do ý chí họ không đủ mạnh, quyết tâm rời khỏi dần dần bị sự thất bại chiếm đóng, ký ức sẽ theo đó bị phong tỏa. Nói tóm lại, những người không vượt qua thử thách, ở lại nơi này chưa hẳn là điều tồi tệ, bởi vì cuộc sống ở đây quá mức yên bình.
Cửa ải lần này chính là thử thách ý chí của mọi người, gặp khó khăn không ngại, khi đã vượt qua được, tưởng chừng như thành công, sẽ bị khó khăn tiếp theo đả kích. Chỉ có người đủ kiên định, luôn tiến về phía trước, không dễ dàng bỏ cuộc mới có thể đi được xa hơn trên đường đời.
Tất nhiên, thử thách lần này không dừng lại ở việc luyện đan dược. Luyện đan chỉ là một phần nhỏ trong thử thách, vì sau khi luyện đan xong, thoát ra khỏi thôn, họ vẫn sẽ bị vây trong khu rừng, phải tiếp tục tránh né dã thú, tiếp tục chịu thương tích đầy mình. Chỉ khi họ dùng máu của chính mình, mở ra kết giới, lần nữa chính minh quyết tâm phải rời khỏi khu rừng này, họ mới thực sự vượt qua cửa ải thứ 2.
Lần này 6 người được nghỉ ngơi 3 ngày, vết thương nhanh chóng khôi phục. Trong 6 người, có người mất thời gian một năm, có người mất 10 năm, mới có thể qua ải. Khi thoát ra họ liền trở về trạng thái ban đầu, thời gian giống như chưa từng trôi qua vậy.
Quả Bóng Nhỏ vì sao có thể vượt qua? Đó là vì cậu bé sớm bị nhốt trong Viện nghiên cứu, khi đó, chỉ có một mình, cậu bé còn có thể cố gắng trốn thoát, huống hồ lần này cậu còn có mẹ Uyển Lâm, làm sao cam tâm bị chia cắt với mẹ được.
Những người còn lại thuộc dạng ý chí trâu bò, dù ngã xuống cũng lập tức đứng lên, ngay cả Như Ý, tuy không thông minh, không giỏi giang, nhưng cô được trùng sinh một lần, không thể dễ dàng bỏ cuộc.
Mọi người gặp nhau trong cửa ải thứ ba. Tụ tập đông đủ, chưa kịp vui mừng, hỏi thăm tình hình của nhau, họ đã gặp phải đàn Zombies, một đàn Zombies đông nghìn nghịt không thấy điểm cuối.