Editor: LacYen1012
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
TRUYỆN CHƯA ĐƯỢC BETA
———————
“ Tê—— “
Tần Khải Chi chùi vết thương khoé miệng, có lẽ là lúc nhấc cánh tay tác động làm nơi khác tổn thương, không khỏi thấp giọng hô lên một tiếng.
“Cậu còn bị thương ở nơi nào rồi?” Giang Yểu giật mình, một trái tim nháy mắt bị nhấc lên, “Tôi cùng cậu đi tới phòng y tế?”
Hiếm khi Tần Khải Chi gật gật đầu, bộ dạng bé ngoan dịu dàng ngoan ngoãn đến cực điểm.
Phòng y tế trường học.
Đã là thời gian rất khuya, trong phòng y tế đã không có học sinh nào, chỉ có bác sĩ y tế trơ trọi lẻ loi ngồi trên ghế.
Tư vấn đơn giản chút vấn đề về sau, xác định Tần Khải Chi không có trở ngại, liền qua quýt mở chút rượu xoa bóp cho cậu. Sau đó sốt ruột bận bịu hoảng bắt đầu thúc người rời đi, la hét phải đóng cửa.
Giang Yểu im lặng bồi Tần Khải Chi cầm thuốc rời đi phòng y tế, ngồi ở băng ghế đai bên cạnh ký túc.
“Phía sau lưng cậu cũng bị thương, tựu mình bôi thuốc... Có được không?”
Giang Yểu thề, lúc nói những lời này, cô tuyệt đối là lấy thân phận một người bảo vệ bạn học thuần khiết đặt câu hỏi!
Chung quy Tần Khải Chi chỉ là em trai cái lớp mười, nghe vậy không khỏi đỏ mặt.
Thấy sắc mặt Tần Khải Chi không đúng, Giang Yểu mới phản ứng được câu mình vừa rồi nói ra có mười phần nghĩa khác.
“Không phải không phải!! Tôi không có ý tứ gì khác!” Giang Yểu cuống quít giải thích, “Tôi đơn thuần... Hỏi một chút.”
Không giải thích còn tốt, Giang Yểu giải thích, cảm giác bầu không khí lúng túng hơn chút.
“Thật! Tôi cũng chỉ sợ cậu không xoa được thuốc...”
Nói nói, Giang Yểu cũng chột dạ, thanh âm không khỏi càng ngày càng nhỏ.
“Tôi mình có thể.”
Tần Khải Chi đáp lại, đem thuốc để ở một bên an vị trên ghế dài bên cạnh Giang Yểu.
Giang Yểu có mang tư tâm, Tần Khải Chi không nói tạm biệt, cô cũng không muốn tuỳ tiện rời đi.
Nhưng hai người như vậy trống trơn mà ngồi xuống, bầu không khí cũng thực sự có chút quá mức xấu hổ.
“Hôm nay mặt trăng... Rất tròn.”
Nửa ngày, Giang Yểu mạnh mẽ gạt ra một câu.
Giang Yểu không lập tức nghe được Tần Khải Chi đáp lại, mà nghe thấy tiếng cười khẽ của cậu: “Là rất tròn.”
Ôm nghi hoặc, Giang Yểu quỷ thần xui khiến nhìn lên trời xem xét.
Một nháy mắt liền cứng ngắc tại chỗ, ngón chân lúng túng co lại.
Chỉ thấy trên bầu trời đêm, mặt trăng trong sáng treo lên thật cao, nhưng hình dạng ——
Lại là trăng khuyết tiêu chuẩn.
“...”
Giang Yểu cúi thấp đầu, ảo não gõ gõ đầu của mình.
“Ha ha... Không có ý tứ, ánh mắt không tốt lắm.”
Cứng rắn kéo cái lý do tắc trách, nghĩ muốn nhanh nhảy qua cái chủ đề xấu hổ mình bốc lên này.
Hồi lâu, Tần Khải Chi hít sâu thở ra một hơi, lên tiếng nói.
“Chị thật thú vị.”
“A?” Giang Yểu nghi hoặc.
“Trước kia, người tới gần tôi chỉ có hai cái mục đích —— nữ sinh là yêu đương, nam sinh là người đần mạch.” Tần Khải Chi cười không chạm đáy mắt, cả người bắt đầu lộ ra một cỗ tự giễu xa cách cùng hơi lạnh, “Ngay từ đầu còn có thể khách khí một chút cự tuyệt.”
“Nhiều người, liền phiền.”
Giang Yểu lần đầu tiên nghe Tần Khải Chi nói nhiều lời như vậy, không tự giác thẳng tắp sống lưng nghiêm túc lắng nghe.
“Cho nên không thích nói chuyện cùng bọn họ, cũng không thích bọn họ tặng quà, càng chán ghét chết bọn họ gây phiền phức.”
“Có một số ngưởi nổi giận, xoay đầu lại bắt đầu nói nói, mắng chửi.”
“Nói nhiều nhất, đơn giản chính là thành tích ở cấp ba nát, tương lai chẳng qua là tiểu bạch kiểm, trừ mặt không còn gì khác, chẳng làm nên trò trống gì.”
Nghe được lời này, Giang Yểu cau chặt lông mày. Mấy câu chửi thề ở trong miệng mấy lần mới chống cự nói ra trước mặt cậu.
“Bọn họ tự cho mình thủ đoạn cao minh, phía sau nói lời tầm bậy, kỳ thật tôi đã sớm biết.”
“Chẳng qua căn bản khinh thường so đo cùng bọn họ.”
“Dù sao ——” Tần Khải Chi kéo lấy dài khang, “Chửi bới bản thân là một loại ngưỡng vọng, không phải sao?”
Cậu nhìn về phía cô, trong mắt dường như bao hàm cả Ngân Hà óng ánh, lại tựa hồ bao cả sơn hải thâm trầm.
—————
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
_ Chân Thành Cảm Ơn_