Không Hề Đáng Yêu

Chương 131: Chương 131: Anh có ý với em, anh muốn sống cùng em, thế đã được chưa?




Giang Nhược vẫn ở trong vòng ôm của anh ấy, khoảng cách nói là xa thì không xa, nhưng lại chẳng nói gì với nhau.

Sau khi cãi nhau to một trận đến mức không thể cứu vãn, thế mà gặp lại lại thân mật gấp gáp thế này, khó tránh khỏi làm người cảm thấy có chút xấu hổ.

Giang Nhược da mặt mỏng, kinh nghiệm ít, không lão luyện vững vàng bằng Lục Hoài Thâm, gặp bất cứ chuyện gì đều có thể ứng phó tự nhiên.

Đang lúc cô muốn lẳng lặng đẩy anh ấy ra, nhấc chân định lùi về sau, Lục Hoài Thâm kéo cô vào ngực, vùi đầu xuống cổ cô ấy, bình phục tâm tình.

Vì để phù hợp cho tiệc rượu đêm nay, Giang Nhược xịt nước hoa với thời gian lưu hương ngắn, có hương vị phụ nữ hùa theo thế tục, lại có sự sạch sẽ đơn giản một cách độc đáo, đến bây giờ chỉ còn hương cuối nhàn nhạt vấn vương, giống một quả cam trút bỏ vị chua, xen lẫn hương hoa êm dịu, thơm ngọt dịu dàng.

Giang Nhược cứ đứng cứng ngắc như vậy, cảm nhận được sự hăng hái của anh ấy từ từ cúi đầu, còn tay thì vẫn không thành thật lần mò dò dẫm trên người cô.

Lục Hoài Thâm để cô tì lên lan can cao cao, nhìn về nơi xa, rồi nhìn sang cô ấy, mở miệng: "Không có gì muốn nói muốn hỏi anh à?"

Giang Nhược ngẩn ra, lại suy nghĩ một chút, hỏi: "Ý anh là về cái gì?"

Lục Hoài Thâm: "Bất kì chuyện gì đều được. Điều anh nói em đã nghĩ kĩ chưa?"

Giang Nhược rũ mắt, bên môi có cung cười thấp thoáng, rồi nhẹ nâng mí mắt đáp: "Điều tôi nói anh đã nghĩ kĩ chưa?"

Đôi mắt sâu của Lục Hoài Thâm nhìn chăm chú cô ấy, trái tim Giang Nhược tăng tốc nhảy nhót, không muốn lại biến giao lưu thành đánh cờ, cho nên cô ấy trầm mặc vài giây sau đó gật gật đầu, nói: "Tôi đã nghĩ cả rồi."

Tay Lục Hoài Thâm chống ở hai bên cô ấy, cô liếc anh ấy một cái, xoay người ở giữa lan can thủy tinh và lồng ngực anh, nhìn về mặt biển tĩnh mịch xa xăm, nơi xa xôi có một ngọn hải đăng, đơn độc đứng giữa biển, xuyên thấu sương mù trên biển, trong ánh sáng mờ nhạt lộ ra tia hy vọng.



Cô ấy hít một hơi, mới tiếp tục nói: "Chuyện quá khứ quả thực không có cách nào coi như chưa xảy ra, cũng chẳng có cách nào quên đi dễ dàng, mà hôn nhân của tôi với anh vốn dĩ ngay từ đầu đã sai, tôi cũng giống anh, đều cho là như thế. Bởi vì cuộc hôn nhân sai lầm này mà dẫn tới thảm nạn, giống như một cái mụn, trước sau vẫn đều tồn tại. Nếu thật sự muốn một lần nữa nghiêm túc đối mặt với hôn nhân, tôi và anh vẫn sẽ vì những việc này dẫn đến tranh chấp, mà căn bản là tôi không chắc chắn tình cảm của anh..."

Cô dường hồ chịu đủ phiền não về chuyện này, dừng một chút lại nói: "Nên nói là, tôi không chắc chắn rốt cuộc anh chỉ là nhất thời nổi hứng với tôi, hay thực sự có dự định sống cùng tôi mãi. Cho nên mặc dù anh nói anh bằng lòng tiếp nhận, tôi cũng không có dũng khí lấy tình cảm của mình cược với anh."

Lục Hoài Thâm trầm lặng giây lát mới lên tiếng: "Hôn nhân không phải canh bạc, suy nghĩ ' đánh cược một ván ' của em là sai rồi, nếu anh nói hiện tại cùng tương lai đều không phải em thì không được, em tin không?"

Giang Nhược nói: "Quả là không tin."

"Anh cũng không tin, với em, không phải anh thì không được."

Giang Nhược không nói chuyện.

Mọi người đều vẫn chưa tới mức không phải đối phương thì không được, khả năng chỉ là cô ấy động lòng lại không buông xuống được, mà anh ấy cũng ở trên mức nhớ nhung thôi.

Lục Hoài Thâm nói: "Trước khi còn chưa phát triển thêm một bước, hôn nhân chỉ là hợp thì chung sống, không hợp thì tan. Nhưng đã tới bước hiện tại rồi, đôi bên cũng có ý kia, có thể cố gắng chung sống, có lẽ sẽ có kết quả bất ngờ."

Giang Nhược nhỏ giọng cãi: "Ai có ý với anh?"

Lục Hoài Thâm nhìn vành tai cô ấy đỏ hồng, hạ giọng nói vào tai cô ấy: "Anh có ý với em, anh muốn sống cùng em, thế đã được chưa?"

Tim Giang Nhược đập thình thịch, hi vọng bản thân cũng có thể có sự kiên quyết không do dự như con thiêu thân lao vào ánh sáng tìm chết, cảm giác y như trước mặt có một quả táo đỏ tươi, cô khát khao điều này đã lâu, nhưng lại sợ ẩn sâu là kịch độc.

Những thứ đẹp đẽ lại có sức cám dỗ cực kì, thông thường đều rất nguy hiểm.

Lục Hoài Thâm ở bên tai cô ấy, tiếng nói trầm thấp nồng nàn giống như mê hoặc: "Vấn đề có thể giải quyết từng cái một."

Giang Nhược lặng im một chút, khẽ "Ừm" một tiếng.

"Thử một lần được không?" Cơ thể Lục Hoài Thâm áp lên cô ấy, hết sức thân mật khăng khít.

Giang Nhược ngửi thấy mùi vị thanh mát quen thuộc trên người anh ấy, mùi thuốc lá vốn không nồng bị gió thổi tan, dư vị nhàn nhạt lưu lại trên người khiến anh ấy càng thêm quyến rũ, hai bên người cô là đôi tay đẹp mắt, thon dài lại mạnh mẽ, cô nhịn không được đặt tay lên mu bàn tay anh, giọng nói vẫn là của chính cô ấy, rất rõ ràng: "Thử một lần thì thử một lần."

......

Khi Giang Nhược một mình trở lại phòng tiệc, thần kinh vẫn trong trạng thái kích động, nhưng lòng cô ấy lại cực bình tĩnh, sự chênh lệch này làm cô có phần trống rỗng, bỗng chốc quyết định xong con đường kế tiếp phải đi, cảm giác như đang nằm mơ.



Bản thân y như ruồi không đầu xoay loạn trong đám người, cuối cùng tìm được chỗ ít người, cầm champagne uống hai ngụm.

Trong nháy mắt uống xuống cũng là lúc bình tĩnh lại, nhưng vào bụng không lâu, một luồng nhiệt dâng trào.

Cô đột nhiên liền nhớ tới cái đêm ở Ngự Lâu, không biết là ai đã nhắc cô, uống ít champagne thôi, dễ say.

Cô chép miệng, nhìn chất lỏng màu vàng nhạt trong ly, cũng chỉ còn lại một ngụm nhỏ, cô uống hết, đặt ly ở một bên.

Châu Trí Nhã đến tìm cô: "G đã trở lại lâu lắm rồi, sao giờ cô mới về."

Giang Nhược luôn cảm thấy như kiểu cô ấy không có lúc nào không nhìn chằm chằm mình vậy, nhớ tới vụ kia cùng Lục Hoài Thâm, tức khắc chột dạ, nói: "Tôi đi toilet, uống rượu nhiều quá."

Châu Trí Nhã nói: "Được rồi, có người cần cô tiếp đón một chút."

"Ai?" Giang Nhược bị Châu Trí Nhã đẩy đi.

"Còn nhớ khoảng thời gian trước DS lựa chọn danh sách đại sứ quảng bá Châu Á không? Lần trước là cô phụ trách đấy."

Giang Nhược gật đầu, nếu định hướng Châu Á, thì phải chọn nghệ sĩ nổi tiếng trong nước, phù hợp tiêu chuẩn thẩm mĩ của Châu Á cùng người trong nước, trong danh sách có minh tinh đỉnh lưu, cũng có hình tượng phù hợp yêu cầu công ty, nhưng lại thiếu một chút tiếng tăm.

Châu Trí Nhã nói: "Vị tên Đỗ Thịnh Nghi kia tới rồi, G bận không hết việc, cô đi cùng tôi, nắm chắc cô ấy trước đã."

Đỗ Thịnh Nghi chính là vị kia, hình tượng phù hợp yêu cầu, nhưng là danh tiếng còn thiếu chút sức nóng.

Mấy nghệ sĩ nữ trong danh sách kia Giang Nhược đều đã tìm hiểu, Đỗ Thịnh Nghi ban đầu debut là người mẫu, diễn mấy show quốc tế, sau lại đổi nghề làm diễn viên, cô ấy từng nói thẳng trong một bài phỏng vấn, đổi nghề là bởi vì làm người mẫu không kiếm đủ tiền.

Làm diễn viên, nhưng mà không có duyên với người xem, phim điện ảnh phim truyền hình quay không ít, vẫn vì mấy tin đồn không có sức nặng, bị fan của nghệ sĩ nam công kích bôi nhọ.

Mà bản thân cô ấy cũng không thèm đáp lời, thái độ cao ngạo vô cùng, bởi tính cách như thế, ngược lại còn thắng lợi thu về một lượng fan.

Vì cô ấy debut khá muộn, tuổi cũng không nhỏ, thời gian phát triển không dài, không gian phát triển không đủ lớn, danh tiếng tất nhiên không so được với các kiểu nữ minh tinh lưu lượng bá chiếm bảng hotsearch Weibo hiện thời.

Châu Trí Nhã đưa Giang Nhược đến thẳng hướng nào đó.

Đỗ Thịnh Nghi đang một mình đứng trong góc hẻo lánh, cũng không giao lưu với ai, tìm một bàn cocktail, dựa nửa người, tì lên đó lướt điện thoại đang đặt trước mặt.



Một bộ váy dài cúp ngực mix hai màu đỏ đen, dáng người cao gầy, tóc dài búi nửa đầu, lộ ra đường cong vai cổ hoàn mỹ, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.

Ngũ quan cô ấy rất lập thể, chẳng phải là kiểu lập thể mũi cao mắt sâu, mà là kiểu lập thể góc cạnh có nét, lại vẫn có vẻ dịu dàng, nhìn một cái, cực kì xinh đẹp phóng khoáng.

Châu Trí Nhã đi qua chào hỏi với người ta: "Đỗ tiểu thư, tôi là Châu Trí Nhã, thư kí giám đốc điều hành tập đoàn DS, đây là trợ lý Giang Nhược."

Đỗ Thịnh Nghi nghe vậy ngừng một chút, ngẩng đầu lên, nhưng hướng nhìn lại là Giang Nhược.

Giang Nhược giơ tay ra bắt tay với cô ấy: "Chào Đỗ tiểu thư."

Đỗ Thịnh Nghi bắt lấy tay cô, ánh mắt tò mò: "Cô tên là Giang Nhược?"

Giang Nhược nói: "Đúng vậy."

Đỗ Thịnh Nghi ' Ừ ' một tiếng, thu tay về cũng thu lại ánh mắt, qua vài giây, lại không kìm được nhìn sang cô nói: "Hân hạnh."

Hà Nội, 6/4/2022

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.