Trình Khiếu hỏi hết câu, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Giang Nhược nhìn Trình Khiếu, môi mấp máy, cuối cùng chỉ nghẹn họng trân trối, cô không có gì để cãi bởi ngay cả chính cô cũng ngớ người.
Một câu nói của Trình Khiếu đã khai sáng cô, trước mặt Lục Hoài Thâm, cô nhiều lần nhắc nhở thằng bé cũng nhắc nhở chính mình rằng những việc anh từng làm khiến người ta không thể dung thứ biết nhường nào, anh với cô chỉ có thể như nước với lửa.
Nhưng trước mặt người khác, cô lại bảo vệ anh, loại hành vi thiên về bản năng ấy càng khiến cô cảm thấy muốn độn thổ cho xong.
Vậy mà cô còn tỏ ra bất bình thay Lục Hoài Thâm sao?
Giang Nhược đưa tay che mặt.
Không phải, chẳng qua cô chỉ nói ra sự thực mà thôi.
Bất kể nhà họ Lục hay nhà họ Giang, ai ai cũng hi vọng được đứng trên đỉnh kim tự tháp, khao khát có được quyền thế, địa vị và tiền bạc, càng là gia đình lớn và giàu có, huyết thống tình thân càng bạc nhược, anh em họ hàng xích mích xem ra sớm đã trở thành lẽ thường.
Ở bữa tiệc gia đình họ Lục đêm đó, cô tận mắt chứng kiến các vị cô dì chú bác của Lục Hoài Thâm nhắm vào anh như thế nào, chỉ vì cô là vợ anh nên cũng không may mắn thoát khỏi chuyện đó.
Cả gia tộc ngập trong bầu không khí lục đục đấu đá nhau, anh không tính kế người khác thì người ta cũng đã sớm lén lút chĩa mũi súng sau lưng anh rồi, không sống thì chết, ai có thể được lựa chọn đây?
Tim Giang Nhược đập thình thịch, tần số bất ổn đó làm cô bó tay hết cách, chỉ có thể giả vờ làm ra vẻ trầm tĩnh tự bào chữa, "Đối xử với chị ra sao là một chuyện, những điều em nói là chuyện khác, trong gia đình kiểu ấy, không phải anh cứ đối xử thân thiện với người ta thì sẽ có tác dụng, cũng giống chị ở nhà họ Giang đấy. Em đừng vơ đũa cả nắm."
"Em vớ đũa cả nắm à?" Trình Khiếu nhỏ giọng hỏi ngược lại, ngừng một chút nhìn Giang Nhược, nói lanh lảnh: "Rõ ràng chị không nhìn được người khác nói anh ta không tốt, chị, chị đang thiên vị anh ta."
"Chị không có!" Giang Nhược không nhịn được nâng cao âm lượng.
Dường như thế có thể khiến những lời bản thân nói ra có thêm trọng lượng, có thể khiến người khác tin phục cũng càng khiến chính mình tin phục hơn.Nhưng không phải cứ lớn giọng là có lí, thông thường muốn dùng âm lượng để áp đảo đối phương đều là hành vi xuất phát tự việc không đủ sức mạnh.
Giang Nhược nhắm mắt, giơ tay cắt đứt cuộc tranh luận không có hồi kết, "Được rồi, em đừng chuyển chủ đề, hiện tại chúng ta đang nói đến chuyện của em, đúng chưa?"
Trình Khiếu xị mặt, nói: "Chị mới đang chuyển chủ đề."
"Em..." Giang Nhược nhăn mày.
Trình Khiếu: "Vậy quay về vấn đề đầu tiên nhất, em thực sự không có bất kì chuyện gì, tuổi trẻ, khó tránh kích động, chị cứ nghĩ thế là được, sau này em sẽ tận lực khống chế bản thân. Nhưng nếu vì vậy mà cố tình xa lánh Lục Giam thì em không làm đâu, lúc chị đi học mà thầy cô hoặc phụ huynh nói với chị, ai đó có quan hệ thân thiết với chị là người không tốt gì gì đó, bảo chị đừng chơi với chị ấy nữa, chị đồng ý không?"
Giang Nhược có chút kinh ngạc vô cùng.
Bản thân cũng từng trải qua thời thiếu niên, đã từng vì những lời nói tương tự của giáo viên mà cảm thấy phản cảm, từng âm thầm lập chí quyết không trở thành người như thế. Song năm tháng đổi dời, cũng không thể tránh nhuốm mình bởi những thói xấu chỉ trích người khác vì bản thân, hơn nữa trong lòng còn đặt cho nó cái danh xưng mĩ miều là chân lí được gặt hái qua quá trình trưởng thành.
Cô nhìn Trình Khiếu, đuối lí.
Trình Khiếu thấy vậy, trầm ngâm chốc lát, trịnh trọng nói với cô: "Tự chị nghĩ lại cẩn thận xem."
Giang Nhược: "Chị..."
Rõ ràng muốn dựa vào thân phận bình đẳng để trò chuyện xem nó vì sao gần đây thường xuyên có vấn đề, thế nhưng biến thành mình bị giáo huấn, vậy mà trong lòng còn thấy Trình Khiếu nói không sai.
Quả nhiên bản thân không thích hợp làm phụ huynh bởi vì logic không đủ hùng hồn, dễ dàng bị trẻ con thuyết phục, cuối cùng bị trở giáo, thành ra đứng cùng một chiến hào với nó. Cũng không biết là tốt hay xấu.
Đổi lại là Lục Hoài Thâm, sợ rằng không tránh được việc lấy tư thế uy nghiêm của người từng trải mà đưa ra từng vấn đề một, lại thêm một trận dạy dỗ. Bởi anh lăn lộn đến ngày hôm nay, kinh nghiệm chính là sức mạnh.
Bỗng Giang Nhược hoàn hồn, phát hiện đến cả chuyện này mình cũng nghĩ tới người đó, nhìn về Trình Khiếu, càng cảm thấy chột dạ, dăm câu ba điều đẩy thằng bé ra chỗ khác, chán chường bước ra ngoài.
Trước khi ngủ, chuẩn bị xong xuôi quần áo ngày mai, đặt đồng hồ báo thức, bụng dưới truyền đến cơn khó chịu nhè nhẹ làm cô lại nghĩ đến sự buông thả đêm qua.
Trước mắt, Lục Hoài Thâm có muốn dựa vào lí do sống li thân để kiện li hôn cũng là điều không thể nào, mặc dù cái giá phải trả từng bị cô liệt vào hàng tồi tệ nhất trong các đối sách.
Tốt xấu gì bây giờ đã có thể yên dạ yên lòng, không cần đi đến đó nữa.......
Lục Hoài Thâm về tới nhà, lúc thay giày ở huyền quan, nhìn tủ giày kia chăm chú, bỗng phát hiện hình như đâu đó có gì sai sai.
Khi đi lên tầng thấy cửa phòng cho khách đóng chặt mới phát hiện ra không đúng ở chỗ nào.......()
Tối qua Giang Nhược đã làm xong bữa trưa nay, buổi trưa dì bỏ đồ ăn vào lò vi sóng làm nóng là có thể ăn được.
Ban đầu trước khi xuất viện, Giang Nhược đề xuất muốn tìm một dì giúp việc, ban ngày ở nhà coi sóc, đến tối thì rời đi nhưng nói thế nào Kiều Huệ cũng không đồng ý, nói không thích trong nhà có người lạ đi qua đi lại, bản thân lại không phải bại liệt, ở bệnh viện lâu thế, những chỗ cần khỏe cũng đã khỏe gần hết, chỉ cần thời gian để luyện tập, việc tự mình hâm nóng cơm canh vẫn có thể được.
Giang Nhược không yên tâm lắm mà Kiều Huệ vẫn kiên trì không đồng ý, nói cả đời mình đều làm việc, đâu thể quen được người khác hầu hạ? Bảo bà cả ngày hết nằm lại ngồi, không có lợi cho việc hồi phục thân thể.
Giang Nhược thật là hết đường biện bạch.Trước khi rời nhà, năm lần bảy lượt dặn dò bà nhất định phải mang điện thoại liền tay, có việc gì lập tức gọi điện thoại cho cô.
Sau khi Kiều Huệ móc điện thoại trong túi đồ bộ ở nhà cho Giang Nhược xem, cô mới yên tâm đi làm.
Ngày đầu tiên đến công ty, không phải Giang Nhược không thấp thỏm.
Tòa nhà tập đoàn DS ở Thành Đông, đi làm giờ cao điểm, Giang Nhược từ khu trung tâm thành phố sang, gọi xe rất dễ bị tắc đường, vì lộ trình xe khá dài nên ngồi tàu điện ngầm đến trạm rồi gọi xe sẽ tiết kiệm thời gian nhất.
Giang Nhược vừa kịp quẹt thẻ vào công ty, đến phòng nhân sự trước, sau khi nhân viên bên đó thấy tư liệu của cô thì bảo đợi một chút.
Giang Nhược chờ một lát, đối phương mời đến một vị lãnh đạo nam có tiếng nói của phòng nhân sự, bảo đây là phó giám đốc của bọn họ.
Giang Nhược liền đứng lên, không rõ hàm ý trong đó, lòng suy nghĩ làm sao vừa đi làm ngày đầu đã để phó giám đốc đến gặp cô, lẽ nào thật sự là hiểu lầm, người ta tuyển dụng nhầm người?
Cho nên mới tìm một người có quyền lên tiếng tiếng đến nói mấy câu lấy lệ với cô cho qua chuyện, để tránh trong lòng cô bất bình gây sự ở công ty.
Vị phó giám đốc kia muốn nói lại ngừng, bảo cô ngồi xuống trước, xem ra có điều khó nói.
Giang Nhược ngồi đối diện, đợi anh ta nói ra.
Phó giám đốc: "Giang tiểu thư, là thế này, lúc trước cô ứng tuyển vào bộ phận đầu tư, sau khi qua vòng phỏng vấn, chúng tôi nhận thấy cô phù hợp hơn với vị trí khác," phó giám đốc cúi đầu nhìn sơ yếu lí lịch và điểm đánh giá mà người phỏng vấn cho cô vào thời điểm đó, gập ngón cái đặt dưới mũi, lại ngẩng đầu lên, trao đổi: "Nhất là hiện tại, quản lí cấp cao của công ty chúng tôi vừa chuyển giao chức vụ, vị trí ở các bộ phận cấp dưới cũng đối mặt với việc điều động. Vậy nên chúng tôi muốn hỏi cô có đồng ý tiếp nhận điều chuyển chức vụ không?"
Giang Nhược nghe ra, tuy người đó dùng ngữ khí thương lượng nhưng không phải đến thương lượng với cô.
Cô chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ra về hoặc là ở lại và tiếp nhận vị trí mới.
Giang Nhược không ngờ còn có thao tác này, do dự một hồi, hỏi: "Chức vụ khác là gì?"
"Trợ lí giám đốc điều hành" người kia nói, "Về tiền lương đãi ngộ, so với vị trí cô vốn định ứng tuyển còn khả quan hơn."
Giang Nhược càng không dám tin, từ khi nào lại miếng bánh trên trời rơi xuống vậy? E sợ việc này có khuất tất, nhưng nghĩ lại, công ty này cũng là doanh nghiệp đa quốc gia có tiếng tăm trên thế giới, chắc không đến mức hãm hại lừa đảo.
Bỗng nghĩ tới Chung Thận kia.
Cô nhớ lúc ấy nhắc qua với anh ta, cô nhận được offer của DS, có khi nào là anh ta âm thầm điều động không?
Nhưng không phải anh ta là tổng giám đốc à?
Giang Nhược lưỡng lự hỏi ngược lại: "Xin hỏi giám đốc điều hành của các anh là?"
"Gisele Moore, vừa được điều từ Mĩ về, không hiểu tiếng Trung lắm, cô ở New York mấy năm, khẩu ngữ không tồi, sau khi chúng tôi cân nhắc toàn diện, thấy cô khá phù hợp."
Giang Nhược ngẫm lại, không phải là cái vị mà trong lần cô làm phiên dịch ở hội nghị trước đây có hiềm khích đấy chứ?
Người kia ngước mắt nhìn cô, "Cô thấy thế nào?"
Giang Nhược nghĩ còn có thể thế nào, nếu lương thưởng so với vị trí ứng tuyển ban đầu đã cao hơn, vậy có gì không thể?
Sau khi Giang Nhược hoàn thành các thủ tục rườm rà khác thì lên văn phòng giám đốc điều hành ở tầng trệt, bấy giờ có thư kí giám đốc điều hành tiến hành kết nối công việc với cô.
Thư kí nói: "G có chút việc, sẽ đến muộn một tí. Nếu cô chưa được cho phép, tốt nhất hãy gọi chị ấy là Ma Nhĩ phu nhân hoặc giám đốc điều hành, nếu cô được phép, có thể gọi chị ấy là G."
Thư kí là người được giám đốc điều hành đưa từ Mĩ về, một người phụ nữ gốc Hoa khoảng ba mươi tuổi, thân hình thon dài, dáng người lồi lóm gợi cảm, mặc bộ váy OL bó sát với đường xẻ chân váy phía sau, theo văn hóa Trung Quốc thì có hơi sứt sẹo nhưng sự giao thoa vốn chẳng có rào cản.
Sau đó lại nói một chút với Giang Nhược về những việc bình thường cần làm cùng các hạng mục công việc phải lưu ý, ngoài ra còn nhấn mạnh giám đốc điều hành không thích người khác nói tiếng Trung với chị ấy, một chữ cũng không được.
Không phải chị ấy nghe không hiểu mà đơn thuần là không thích thôi.
Từ các loại quy định cứng nhắc mà thư kí liệt ra, Giang Nhược đã có thể đoán được vị phu nhân này vô cùng khó hầu hạ.
Trong môi trường xã hội rộng lớn, điều kiện làm việc của nữ giới rất bất tiện, sếp nữ khó đối phó, sếp nam dễ nảy sinh tranh chấp quan hệ bất chính.
Giang Nhược đến bàn làm việc của mình ngồi xuống, khoảng 10h20, Gisele bước chậm rãi đi tới, thư kí tiến lên vừa đón túi vừa đón chìa khóa xe.
Giang Nhược ngổn ngang trăm mối, tuy sớm có phỏng đoán nhưng lúc nhìn thấy vị Gisele này, vẫn hơi tuyệt vọng, như thể nhìn thấy kiếp nghề bi thảm của mình ngày sau.
Cô đứng dậy, ngại ngùng đứng ngẩn sang bên, chào một câu Giám đốc điều hành.
Gisele nhìn cô một cái, nhíu đầu mày, cũng dừng bước chân, "Thế nào lại là cô?"
Biểu cảm ánh mắt của vị đó cùng với câu nói kia, đều giống như đang tuyên bố với Giang Nhược, cực kì bất mãn với sự xuất hiện của cô.
Giang Nhược càng khó hiểu hơn, lẽ nào trợ lí của chính chị ta mà chị ta không đích thân xem qua? Làm sao có thể không biết mình là trợ lí mới cho chị ta?
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, trên mặt Giang Nhược vẫn nặn ra một nụ cười, tự giới thiệu: "Chào chị, tôi là Giang Nhược, vừa được tuyển làm trợ lí cho chị."
G trầm ngâm, cũng chẳng đấu tranh nội tâm quá lâu, chỉ ừ một tiếng, bước trên giày cao gót vào văn phòng.
Thư kí nhìn cô nhún vai, biểu thị không hiểu chuyện gì xảy ra.
Được một lúc thư kí đi vào đưa văn kiện, khi mở cửa, Giang Nhược nghe thấy G đang nói chuyện điện thoại, tốc độ nói cực nhanh, hơn nữa là giọng điệu chất vấn: "Tôi nhớ rõ tôi từng nói đừng tuyển cô ta, các người còn để cô ta làm trợ lí của tôi... Chung Thận? Anh ta dựa vào cái gì?"
Tuy Giang Nhược không biết nội tình nhưng cũng rõ một chuyện mình đã thân lâm cảnh ngục tù rồi, tình hình công việc thế này xem chừng hết sức nguy ngập.
Hà Nội, 19/6/2021
Giám đốc điều hành= Chief Operating Officer COO = 总经理
Tổng giám đốc = Chief Excutive Officer CEO = 总裁
Thông thường, giám đốc điều hành sẽ chịu trách nhiệm báo cáo trực tiếp với CEO,
còn CEO sẽ chịu trách nhiệm báo cáo trực tiếp trước Hội đồng quản trị
Happy birthday to me!!!
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ