Không Hề Đáng Yêu

Chương 259: Chương 259: Con người cô ấy à, lòng phục thù cũng nặng đấy




Thật ra nếu Giang Khải Ứng đã có thể có một đời thành tựu cùng địa vị không tầm thường thì tất nhiên cũng có mưu lược vượt qua người bình thường, nhưng hiện giờ tuổi tác cao, lại nhiều lần ốm đau, không đủ quả quyết thời tuổi trẻ, sinh lực không đủ, mà sầu lo lại càng nhiều, Liễu Minh và Cao Tùy có thể giúp ông ấy bày mưu tính kế, cũng là biến tướng của việc sẻ chia.

Trên đường, Cao Tùy lái xe, Giang Nhược rất ít lời, thường xuyên thất thần nhìn ra ngoài xe.

Tới biệt thự vùng ngoại thành, ngoài sân nhà không có ai, một sân hoa cỏ mà Liễu Minh yêu quý, mỗi lần trước đây Giang Nhược qua, gần như đều có thể thấy Liễu Minh ở trong sân, hoặc đang sửa hoa tỉa lá, hoặc đang xử lý thảm cỏ.

Không biết có phải nguyên nhân thời tiết chuyển lạnh không, hoa cỏ trong sân đều lụi tàn, thảm cỏ vốn vuông vức bằng phẳng hình như cũng đã mấy ngày chưa cắt, mọc lộn xộn, ngọn cỏ ố vàng, còn có thể thấy được cỏ dại mọc bên gốc cây.

Giang Nhược nhìn bốn phía, nhíu chặt mày, cửa đột nhiên mở ra, cô nhìn sang, chú Minh mở cửa từ bên trong, mỉm cười mời bọn họ đi vào.

Giang Nhược hỏi ông ấy: “Chú Minh, vườn của chú sao lại thành cái dạng này?”

Chú Minh nói: “Đây không phải là do thời tiết lạnh sao, lười chăm sóc, rất nhiều cây ở chỗ chú không qua được mùa đông, chờ thời tiết lạnh hơn, chú thu dọn một thể, đợi sang xuân lại tân trang.”

Giang Nhược: “Thì ra là thế.”

Giang Khải Ứng đã ngồi ở trong phòng khách, Giang Nhược hướng vào trong chào một tiếng “ông nội”, sau đó cúi đầu thay giày.

Giang Nhược có đến mấy ngày không qua đây rồi, chủ yếu vẫn là sau khi xảy ra sự tình, Giang Khải Ứng vẫn mãi không tìm cô, mà cô cũng cảm thấy hổ thẹn khi phụ lòng kỳ vọng của ông cụ.

Phòng rộng mà trống trải, nhiệt độ trong phòng thấp hơn bên ngoài nên điều hòa trung tâm được bật từ lâu rồi, hệ thống cấp gió tươi và máy tạo độ ẩm vận hành êm ái khiến cảm giác trong phòng ấm áp dễ chịu.

Giang Khải Ứng nghiêng đầu nhìn thử ra chỗ huyền quan, phía sau đệm gối dựa lưng thật dày, Giang Nhược thay xong giày nhìn về phía ông ấy, bỗng nhiên cảm thấy ông hao gầy đi không ít, sắc mặt cũng không khỏe lắm, giống lúc trước nằm viện, tinh thần uể oải.

Lòng Giang Nhược thắt lại, đặt túi xách sang một bên đi qua ngồi cạnh Giang Khải Ứng, “Ông nội, sao sắc mặt ông kém thế?”

Giang Khải Ứng hít thở hơi nặng nề, bình ổn hơi thở một chút mới nói: “Bị cảm.”

Giang Nhược nghe giọng ông ấy nghèn nghẹt.

Liễu Minh ở bên kia tiếp lời: “Đợt trước hạ nhiệt độ đã mắc rồi, kề cà mãi không khỏi hẳn, cho nên chú mới mở hết cả hệ thống cấp gió tươi và máy tạo độ ẩm.”

Giang Nhược lo lắng nhìn ông: “Lâu vậy không khỏi, đi bệnh viện đi.”

Giang Khải Ứng giơ tay, nói với vẻ không lưu tâm: “Cảm vặt ấy mà, bác sĩ đã kê thuốc rồi, tuổi già, khỏi chậm hơn thôi.”

Giang Nhược nghi hoặc nhìn về phía Liễu Minh, “Là thế ạ?”

Liễu Minh cười nói: “Đương nhiên, ông nội cháu bảo môi trường thành phố không thích lắm, qua mấy ngày nữa người khỏe hơn, muốn dọn đến vùng núi ngoại thành sống cùng ông trẻ cháu.”

Giang Nhược biết ông trẻ này, là anh em họ với Giang Khải Ứng, hồi trẻ sang San Francisco, khi về già thì trở về, mua một mảnh đất gần núi cạnh hồ ở vùng ngoại thành, tự xây một trang viên, nhà chính dùng để cho bản thân du lịch nghỉ ngơi, còn lại vài tòa nhà nhỏ, dùng để tiếp đãi bạn bè hoặc cho du khách thuê.

Giang Nhược nói: “Hiện tại đã sắp mùa đông, bên đó có khi nào lạnh lắm không? Hay là đừng đi qua đi lại nữa, chờ qua mùa đông đến mùa xuân thì đi, cháu nghe nói mùa xuân ở đó thời điểm ra hoa, trên núi hoa đào và hoa anh đào rất đẹp.”

Giang Khải Ứng trề miệng, “Khi đó du khách quá nhiều, chẳng thanh tịnh tí nào.” Ông ấy thở hơi khò khè, nói chuyện cũng càng thêm chậm chạp, nói một câu phải dừng một chút, “Vả lại, trong phòng có máy sưởi, có thể lạnh đến đâu. Bên kia cảnh sắc đẹp không khí trong lành, ở thoải mái hơn trong thành phố nhiều.”

Ông đã nói vậy, Giang Nhược cũng không tiện ngăn cản nữa.

Hôm nay vợ Liễu Minh cũng tới, mang theo đứa cháu hai tuổi, hai bà cháu vừa ăn cơm xong ra ngoài tản bộ rồi, Giang Nhược ngồi không lâu, một lớn một nhỏ đã trở lại.

Nhà là của Liễu Minh, ngày trước lúc trang hoàng, con trai còn chưa kết hôn, nhưng đã chuẩn bị xong xuôi phòng trẻ em. Biết bọn họ có việc cần nói, bà nội đưa thằng bé lên phòng trẻ em ở tầng hai.

Đã sắp lên cầu thang, thằng bé kia lại lộn trở lại, đi đến cạnh bàn trà, Cao Tùy chân dài, hoàn toàn chiếm cứ khe hở giữa bàn trà và sofa, nó không đi qua được, liền nhìn chằm chằm cái bình sữa trước mặt Giang Nhược, vươn cánh tay mập mạp: “Dì, có thể, có thể đưa nước cho cháu không?”

Nó vừa chạy một trận ở ngoài, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nói chuyện còn phải ra sức lấy hơi, nói xong cười có phần xấu hổ, hai má lõm thành lúm đồng tiền, lanh lợi vô cùng.

Giang Nhược đưa bình sữa đựng nước cho nó, nó đón lấy uống một ngụm, ngọt ngào nói: “Cảm ơn dì.”

Sau đó nhảy nhót tung tăng mà đi.

Đứa trẻ xinh xắn lại hiểu lễ phép, khiến Giang Nhược rất thích, có lẽ do bản thân sắp làm mẹ, biểu cảm ánh mắt nhìn đứa trẻ cũng dịu dàng hơn nhiều.

Giang Khải Ứng thấy thế hỏi cô: “Biết giới tính chưa?”

“Chưa biết.”

Giang Khải Ứng nói: “Không định kiểm tra à?”

Giang Nhược “Vâng” một tiếng, “Nam nữ đều được cả, giữ niềm vui bất ngờ.”

Giang Khải Ứng không hỏi thêm nữa, sau đó vào vấn đề chính, nói tới hội nghị cấp cao hôm nay.

Biết được Lâm đổng lâm thời phản chiến, Giang Khải Ứng im lặng không nói, Liễu Minh nói: “Đến hôm qua, ông ta vẫn còn liên lạc với ông nội cháu, hỏi chúng ta có dự định gì. Hồi ấy kí hợp đồng với quỹ Hoa An, khả năng chính là cái bẫy Giang Cận thiết kế, cố ý dẫn Lâm đổng nhảy vào, nắm điểm yếu của ông ta, mới có thể ép ông ta hôm nay cắn ngược cháu một miếng. Ban đầu hợp đồng Hoa An vốn là Giang Cận đang bàn bạc, nhưng Lâm đổng không kềm được, sợ dự án bị Giang Cận kí mất, ông ta không giữ được bình tĩnh, kí hợp đồng với người ta trước một bước, bởi vì nóng nảy, cũng không đánh giá rủi ro kĩ càng chu đáo, mới trúng kế.”

Chú Minh thở dài: “Ông ta cũng là có lòng tốt lại thành làm chuyện xấu, không có năng lực đảo ngược kết quả.”

Giang Khải Ứng nói hờ hững: “Hiện tại nói nhiều như vậy cũng không thay đổi được gì.”

Giang Nhược không nói gì.

Cuối cùng Giang Khải Ứng và Cao Tùy thống nhất ý kiến, bồi thường dựa theo quyết định của ban quản lý cấp cao, chỉ cần giữ được người trước, Giang Cận phát rồ đến kinh hồn, liều mạng với hắn, nói không chừng sẽ lưỡng bại câu thương, trước mắt lùi một bước là lựa chọn tốt nhất, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt.

Tinh thần Giang Khải không tốt, nhanh chóng nói xong việc, lại gọi Cao Tùy một mình lên tầng, có việc nói với anh ta.

Giang Nhược nhìn theo bóng dáng già nua chậm rãi bước lên cầu thang, trong lòng nghi ngờ, sự tín nhiệm của ông nội đối với Cao Tùy dường như đã vượt quá mối quan hệ giữa luật sư và người ủy thác. Liễu Minh theo ông vài thập niên, tín nhiệm như người thân thì có thể hiểu, nhưng Cao Tùy, thì không hiểu nổi.

Bọn họ hiện đang ở thế bị động, thông thường trong những vụ kiện tụng kiểu này, luật sư đều được trích phần trăm theo cổ phần, nếu là vì tiền, thì hiện tại ông cháu bọn họ đã chẳng còn được mấy thứ mà mưu toan.

Đổi cách nghĩ khác, Cao Tùy xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp?

Giang Nhược bật cười vì ý nghĩ của mình.

Hai người vào phòng rất lâu, cũng chẳng biết đang nói cái gì, chờ bàn bạc xong, trời đã bắt đầu tối dần, Giang Khải Ứng không giữ Giang Nhược ăn cơm, cô không lái xe, chỉ có thể bảo Cao Tùy đưa một đoạn.

Giang Nhược muốn đến Cẩm Thượng Nam Uyển thăm dì út và em trai, lúc ngang qua siêu thị bảo Cao Tùy thả cô xuống ở khu lân cận, cô đi mua ít đồ.

Cao Tùy đang tìm xung quanh xem ở đâu có chỗ tiện dừng xe hơn, sau đó nói: “Tôi đi mua cùng cô nhé, chờ tí nữa đưa cô qua thẳng đó, xe dừng ở hầm gửi xe.”

Giang Nhược nói: “Không cần, cách một con phố thôi mà.”

Ánh mắt Cao Tùy nhìn lướt qua giày cao gót trên chân cô, “Cô chắc chắn đi giày này còn xách vật nặng?”

Giang Nhược ngoài miệng nói đi bộ thôi mà, nhưng thật ra là định gọi xe, không muốn phiền Cao Tùy.

Cao Tùy không cho phân trần, đến cửa vào bãi đỗ xe siêu thị, anh ta lái thẳng xe vào trong, “Đúng lúc tôi cũng mua vài thứ.”

Giang Nhược lấy xe mua hàng, Cao Tùy giành đẩy xe hàng từ tay cô, tự nhiên đi về phía trước, Giang Nhược đuổi theo.

“Cô định mua gì?”

“Chưa biết, đi quanh quanh xem thử, mua con cá trước đã.”

Hai người tới khu thực phẩm tươi sống, Giang Nhược hơi khom người nhìn vào bể chọn cá, một con cá bên trong đột nhiên muốn nhảy ra ngoài bể, Giang Nhược giật mình, đột nhiên lùi ra sau một bước, Cao Tùy vốn định giơ tay đỡ cô, thấy cô tự đứng vững được, tay duỗi đến sau lưng cô lại thu về.

Giang Nhược không hề phát giác điều đó, đang cúi đầu nhìn vệt nước bắn lên người, bảo người ta lóc thịt luôn cái con cá định nhảy ra ngoài kia.

Cao Tùy cười rồi nói: “Con người cô ấy à, lòng phục thù cũng nặng đấy.”

Giang Nhược chợt cười, không phủ nhận, nhớ ra còn có người cũng từng bảo cô như thế.

Hà Nội, 11/3/2023

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.