“Có phải tôi đổ oan cho chị ta không, chính miệng anh thử hỏi chị ta cho rõ ràng. Đương nhiên, nếu vì chị ta là người anh thích mà anh nuông chiều sinh hư thì tôi cũng chẳng quản được, nhưng tôi cho anh hay, chuyện này có lần một thì sẽ có lần hai, về sau Giang Chu Mạn mượn danh nghĩa anh đi giết người phóng hỏa, tôi cũng chẳng bất ngờ đâu.”
Đàm phán giằng co với người ta giống với việc đối đầu nghênh chiến, đều có chung một nguyên tắc đấy là nhân lúc lúc còn đang hăng hái thì làm một mạch cho xong, kiểu rèn sắt nhân lúc còn nóng.
Nói chuyện với Lục Hoài Thâm mà không muốn bị lòi đuôi cần phải có định lực sung mãn và tốt chất tâm lí vững vàng mới được, nếu muốn chu toàn trong suốt thời gian dài thì lời nói và biểu cảm càng cần phải đạt tới trình độ co giãn đúng mực mới xong.
Giang Nhược chưa đủ đẳng cấp, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn không bị lộ sơ hở.
Cô nói hết thảy, chợt cảm thấy trong cơ thể máu nóng sục sôi, tràn đầy kiên cường, nói xong không đợi Lục Hoài Thâm trả lời, cũng không nhìn sắc mặt anh ra sao đã đi đến chỗ Trình Khiếu.
Giang Nhược vừa kéo Trình Khiếu lên vừa bảo, “Khởi nguồn chuyện này tôi đã kể tường tận, Trình Khiếu cũng không làm anh bị thương, tôi đem người đi đây.”
Vệ sĩ muốn ngăn cản, Bùi Thiệu xem chừng thái độ của Lục Hoài Thâm thế nào sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ thả người.
Giang Nhược lôi Trình Khiếu đi, càng tiến gần đến hai cánh cửa văn phòng màu nâu đỏ, lòng càng loạn, sợ tự nhiên lại nảy sinh chuyện gây trở ngại.
Trình Khiếu đến làm ầm ĩ một trân đã khiến Lục Hoài Thâm bốc hỏa lắm rồi, một người đến hòa giải như cô, cuối cùng người lại còn buông lời lẽ cay nghiệt, Lục Hoài Thâm có nuốt trôi cục tức này không, rất khó nói.
Giang Nhược đẩy cửa văn phòng ra, tiếp đó cánh cửa phía sau phịch một tiếng đóng vào, như thể dây cung đang căng đét, phạch một tiếng đứt phựt, tay chân cô mềm oặt, vô thức xiết mạnh cổ tay Trình Khiếu như thể muốn mượn lực dựa dẫm.
Cổ tay Trình Khiêu truyền đến cảm giác đau đớn dồn nén, nói một câu: “Chị sợ anh ta làm gì?”
Giờ đây, Giang Nhược mới nghĩ đến chuyện giáo huấn Trình Khiếu.
Cô thả thằng bế ra, một mặt bước về phía trước, một mặt nén giọng, “Em nói xem chị sợ cái gì? Đây là nơi công cộng mà em gây hấn sinh sự, Lục Hoài Thâm chỉ tay động chân một chút đã có thể khiến em ăn cơm tù!”
“Em không làm anh ta bị thương, không cấu thành tội danh gây rối, có thể nhốt em được bao lâu?” Trình Khiếu không phục, vùi đầu xuống, không biết là chột dạ hay động tác kiểu đó dễ quan sát biểu tình Giang Nhược hơn, “Chị cũng đừng cho rằng ít tuổi thì chỉ biết phạm lỗi ngu ngốc, Lục Hoài Thâm và người phụ nữ kia có thể ngang nhiên như vậy không phải là cậy vào việc chẳng mấy người biết chuyện bọn chị kết hôn sao? Nếu ăn chút cơm tù có thể đem chuyện này truyền ra ngoài, khiến bọn họ phải nhìn sắc mặt người khác, cũng đáng lắm.”
Sắc mặt Giang Nhược lập tức xấu đi, “Em có ý gì? Cái gì gọi là đem chuyện này truyền ra?”
Trình Khiếu nói: “Chính là em mắng anh ta không dám đàng hoàng khởi kiện li hôn, lúc đó rất đông người đấy, đoán chừng đều biết hết chuyện anh ta đã kết hôn, có điều chị yên tâm, em chưa nói vợ anh ta là ai.”
Giang Nhược mấp máy môi, nhất thời cạn lời, trong lòng hoảng hốt muốn chết, hậu quả Trình Khiếu mang lại không biết rốt cuộc là tốt hay xấu.
Cô lại nghĩ, Trình Khiếu làm ra chuyện tày trời, Lục Hoài Thâm còn dễ dàng thả người, quả là khó bề tưởng tượng. Cô bỗng giống như bị lên dây cót, sợ Lục Hoài Thâm hối hận giữa chừng, càng lôi Trình Khiếu nhanh chân bước ra ngoài.
Trước khi vào thang máy, Trình Khiếu vẫn không quên ra sau cánh cửa lối thoát hiểm lấy cặp sách theo.
Lên thang máy, cả khoang vận tải đóng chặt ổn định rơi xuống, Giang Nhược khẽ thở phảo, cô trách cậu nói những lời vừa rồi thật không biết nặng nhẹ, “Em sắp lên năm ba cao trung rồi, sang năm sẽ thi đại học, nếu vì việc này mà bị ghi bản án, em phải làm sao? Sau này làm chuyện gì cũng phải cân nhắc đến tương lai mình, đừng có bận tâm mù quáng.”
Trình Khiếu sinh ra cảm giác có lòng tốt làm chuyện xấu, thiếu niên hiếu thắng, chịu oan ức vẫn bướng bỉnh, sầm mặt nhìn Giang Nhược, thầm khịt mũi, “Đừng nói nữa, thái độ dạy bảo người ta của chị sao mà giống Lục Hoài Thâm thế không biết.”
“Em...”
Trình Khiếu nhìn chị mình, mở miệng thì thào: “Lúc Lục Hoài Thâm dạy dỗ chị, chị không dám ho he tiếng nào! Ngược lại còn học những thứ tinh túy của anh ta về giáo dục em. Người này chèn ép người kia, lúc chị ân cần bảo ban em có nghĩ lại mình chưa, có phải là đồng cảm sâu sắc lắm không?”
Giang Nhược bị thằng em nói mà đỏ mặt tía tai, sau cùng thẹn quá hóa giận quát: “Phản rồi! Em lớn rồi không nói được phải không?”
Bộ dạng Trình Khiếu ngang tàng chịu đánh chịu mắng quyết không nhận sai, “Chị nói đi em có gì sai à?”
Giang Nhược tức điên, túm tay áo nó lôi ra gọi xe định tống nó về trường.
Lên taxi, Trình Khiếu ấp a ấp úng: “Chị, em vừa xin thầy giáo nghỉ ốm, bây giờ lại hoàn hảo chẳng tì vết về trường, có phải hơi giống không đánh tự khai không?”
Giang Nhược tưởng chừng chán chẳng buồn nói, nhắc đến chuyện này tức giận mỉm cười, “Em không nói thì chị quên mất, một thằng bé to xác như em mà tâm tư cũng tỉ mỉ đấy, biết cách tính toán thời gian ghê, xin nghỉ đúng vào lúc thầy giáo phải lên lớp không thể kịp thời thông báo về gia đình, em cũng thật giỏi tận dụng điểm yếu.”
Trình Khiếu câm như hến, buồn bực ngó ra cửa xe.
“Còn nữa, em lấy đâu ra thẻ thông hành?” Giang Nhược rút thẻ thông hành trong túi ra, giơ mặt có ảnh thẻ của Trình Khiếu lên nhìn tên trên đó nói: “Thứ này mà rơi vào tay Lục Hoài Thâm, một khi tra ra tên, nhẹ thì sẽ đuổi việc nhân viên này, nặng thì tra ra nguồn gốc tìm người cung cấp thẻ thông hành cho em, cũng không phải chuyện khó, đén lúc đó liên lụy người khác, em áy náy không?”
Trình Khiếu càng trầm mặc hơn, nhìn thẻ thông hành rất lâu không lên tiếng, một lát mới hé lời: “Nó người nhà họ Lục, Lục Hoài Thâm không làm khó nó được.”
“Nhà họ Lục sao? Em quen người nhà họ Lục ở đâu?”
Giang Nhược nghĩ tới nghĩ lui không ra, lao tâm khổ tứ hồi tưởng một lượt những người họ Lục trong bữa tối hôm đó, nhà học Lục có đứa sấp sỉ tuổi Trình Khiếu, nam nữ đều có, cũng học cùng trường Trình Khiếu, nhưng cô nhất thời không nghĩ ra tên mấy đứa ấy, nói gì đến tuổi bọn chúng, căn bản thông tin không ăn khớp.
Nhưng Trình Khiếu lại nhất định không chịu thú nhận, còn ưỡn ngực tự hào nói anh em phải chú trọng nghĩa khí.
“Ồ, anh em à, là con trai nhỉ? Nhà họ Lục có hai ba đứa đang học cao trung?”
Trình Khiếu ngây ngốc, hầm hừ không thèm để ý Giang Nhược nữa.
Giang Nhược không cạy miệng thằng bé được bèn thôi.
Cuối cùng không đưa Trình Khiếu về trường, gọi điện thoại cho thầy giáo nói Trình Khiếu đúng là bị sốt đã đưa thuốc cho nó uống rồi.
Giang Nhược bảo cậu tự mình ở nhà, ăn trưa xong thì đến trường, rồi lại vội quay về bệnh viện.
(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @thachgiatrang9420)
Sau khi Giang Nhược và Trình Khiếu rời khỏi, vệ sĩ lui về vị trí của mình.
Lục Hoài Thâm ngồi sau bàn làm việc, trên khuôn mặt nghiêm nghị là vẻ giận dữ âm trầm, ra sức nới lỏng cà vạt.
Anh dời cuộc họp lại một giờ, bây giờ vẫn còn mười phút, hiện tại Bùi Thiệu không dám đụng vào anh, chỉ yên lặng đứng cạnh.
Nhưng cứ vào đúng lúc này, cái cô thư kí mới đến mấy ngày kia lại không biết điều gì cả, còn bưng trà nước đi vào, giương đôi môi đỏ, õng ẹo nói: “Lục tổng, uống trà trước cho hạ hỏa nhé.”
Lục Hoài Thâm ngước mắt liếc cô ta, sau đó nhìn chòng chọc người cô ta, ánh nhìn thâm trầm ấy không phải một chốc một lát, đến nỗi thư kí chẳng hiểu ra sao, cúi gằm đầu.
“Mặc thế không lạnh?” Lục Hoài Thâm bỗng chỉ chỉ trước bộ ngực đẫy đà của cô ta.
“Dạ?” Thư kí ngẩng đầu, chớp đôi mắt ngỡ ngàng hỏi.
Lục Hoài Thâm cười rất ôn hòa với cô ta, “Ở tầng cao thế này rất nhiều không khí lạnh.”
Lúc này thư kí mới ngượng nghịu dùng tay che cổ áo sơ mi mở rộng, rồi lại buông ra nói: “Không sao ạ, em sợ nóng.”
“Cô không sao?” Lục Hoài Thâm hỏi ngược lại.
Ngữ điệu trầm trầm còn nhấn mạnh âm cuối vặn lại, thư kí nghe mà ngây ngẩn.
Lục Hoài Thâm dựa về sau, nét mặt vẫn hòa nhã, “Tôi nhớ trong sổ tay nhân viên đã viết rõ quy phạm về trang phục là gì.”
“Em..” Thư kí lại phát ngốc, trong lòng loạn thành đống bùi nhùi, nói chuyện chẳng lưu loát.
“Cô mặc kiểu này, nếu là ở ngoài công ty, chắc sẽ làm vừa lòng phần lớn đàn ông.” Lục Hoài Thâm bưng trà nhấp một ngụm, vừa đắng vừa chát.
Thư kí cảm thấy đa số thời gian, cấp trên đều sẽ nói những lời hàm súc, cần cẩn thận suy ngẫm mới có thể hiểu rõ thâm ý bên trong, thêm nữa cô ta nghĩ về vị sếp tuổi trẻ đã có địa vị này, tự động lí giải lời nói thành: Công ty dù sao cũng là nơi làm việc, cần phải bảo thủ, còn sau khi tan làm ấy à...
Trong lòng cô ta thầm vui mừng, vừa muốn nói thì sắc mặt Lục Hoài Thâm đột nhiên thay đổi, nhìn cô ta, biểu cảm nghiêm túc mà thong dong nói: “Thời gian làm việc mà ăn mặc lộ liễu, tâm trí không đặt vào công việc, phá hỏng nghiêm trọng hình tượng công ty tôi, tự mình đến bộ phận nhân sự kết toán lương mấy ngày nay đi.”
Tâm trạng thư kí hệt như đi tàu lượn siêu tốc, lên rồi lại xuống, cũng không biết thế nào mà đã mất việc rồi, vẻ mặt sếp lạnh rợn người, cô ta không dám nhiều lời, lau nước mắt đi thu dọn đồ đạc.
“Tuyển được cái loại người gì không biết.” Lục Hoài Thâm đẩy cốc trà sang một bên, cốc sứ ma sát phát ra tiếng chói tai, đủ để thấy sức anh lớn bao nhiêu, tâm trạng đang khó chịu đến nhường nào.
Bùi Thiệu nhác thấy thời gian sắp tới, nhắc nhở: “Lục tổng, nên đi họp rồi.”
Lục Hoài Thâm chỉnh sửa cà vạt lần nữa rồi đứng dậy.
Nhà họ Lục có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chặp anh như thế, náo loạn thế kia, đợi tí nữa sẽ không tránh được có kẻ rắp tâm chỉ trích.
Càng nghĩ càng bực dọc, đôi mày rậm mắt sâu vì tức giận mà càng trở nên dữ tợn hơn, nói với Bùi Thiệu: “Thằng nhóc kia một đường hanh thông lên tòa nhà, còn lấy được thẻ thông hành, vừa nhìn đã biết có chuẩn bị mà đến, điều tra cho tôi, ai giúp đỡ nó.”
Bùi Thiệu: “Thẻ thông hành đã bị phu nhân cầm đi rồi.”
“Cầm đi rồi thì cậu không biết đường nghĩ cách tra à, tìm từng người vắng mặt trong mỗi bộ phận mà tra một loạt đi, đợi chút: “Lục Hoài Thâm ngừng lại, trong đầu bỗng xẹt qua vài mảnh ghép thông tin, anh hỏi: “Tên nhóc nhà họ Trình học lớp mấy?”
Bùi Thiệu nói: “Năm hai cao trung, quãng thời gian phu nhân mới về nước thường đến tìm anh, tôi từng nghe cô ấy nói qua.”
Lục Hoài Thâm híp mắt, “Thằng nhóc nhà Lục Trọng thì sao?”
Bùi Thiệu tỉnh ngộ, “Cũng là năm hai!”
Lục Hoài Thâm hừ giọng: “Cái đồ không biết trời cao đất dày.”
Trong thời gian ngắn, chí ít thì toàn nhân viên tầng văn phòng tổng giám đốc đều biết Lục Hoài Thâm đã kết hôn, còn đang ồn ào đòi li hôn, nghe có vẻ anh tìm tiểu tam bên ngoài, đằng gái bị đội mũ xanh, còn bị gây sức ép yêu cầu trắng tay ra khỏi nhà, rất đáng thương.
Vì liên quan đến hội nghị nên có tới mấy bộ phận có nhân viên lên họp, mấy tin nhảm mang theo vỏ bọc thần bí và sự bát quái bên trong lại bị người ta lan truyền cấp tốc trong nhóm chat các bộ phận, một đồn mười, mười đồn một trăm, truyền thế nào mà đến cuối cùng ai nấy đều bàn tán xôn xao, sớm đã tách rời sự thực.
Lúc Lục Hoài Thâm đang trong cuộc họp, bị mẹ kế của tổng giám đốc lúc bấy giờ dẫn đầu, kết hợp với cấp dưới giỏi giang của bà ta móc mỉa chế giễu.
Anh ngẩng lên, cười lạnh nói: “Đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, sao tôi và vợ tôi lại không thể có chút tình thú vợ chồng chứ? Những vị ngồi đây chưa kết hôn mà kinh ngạc thì tôi có thể hiểu được. Nhưng đã kết hôn rồi mà vẫn nói toạc ra một cách trắng trợn như người chưa từng trải, có phải là bình thường công việc nhiều quá, không có thời gian trải qua thế giới hai người, trong lòng oán hận đến bối rối không hả?”
Anh nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt quét qua hàng ghế phía dưới một lượt, “Có cần cho các người nghỉ dài hạn để bồi dưỡng tình cảm vợ chồng không?”
Hà Nội, 12/3/2021
Không biết trong số những bạn đọc truyện tôi dịch có ai đã đi làm chưa?
Các bạn đi làm rồi có thấy cái khoảng hai ba giờ chiều là cái lúc buồn ngủ muốn chết không?
hahahahahaha!
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ