Không Hề Đáng Yêu

Chương 122: Chương 122: Giang Nhược ít tuổi, ở nhà lại được tôi chiều sinh hư




Giang Chu Mạn không mở miệng, vì Giang Nhược nói mỗi một chữ, đều là những lời ban nãy thoát ra từ miệng cô ta, bao nhiêu cái tai đều nghe được, hơn nữa có thể thấm nhuần hàm ý bên trong, nếu cô ta cố phủ nhận, dám làm không dám nhận, ngược lại sẽ bị người ta xem thường.

Cô ta đứng bất động ở đó, cảm giác dưới chân có ngọn lửa bùng cháy rừng rực nướng chín cô ta.

Chỉ nghe Giang Nhược lại hỏi: "Lục Hoài Thâm, phải thế không?"

Giọng nói rất nhẹ, vang lên trong phòng khách không có ai lên tiếng, vẫn cực kì rõ ràng.

Tào Văn Mạt chăm chú nhìn vẻ mặt không lộ ra vui giận của Lục Hoài Thâm, không chắc lắm nó đang nghĩ thế nào, lần trước ở nhà họ Lục, rõ ràng nó nói giúp Giang Chu Mạn, trước mắt nó đã bắt đầu xử lý cổ phần Giang Thị, hẳn là li hôn chia tài sản không thoát đi đâu được.

Nghĩ vậy, như kiểu cho bản thân uống định tâm hoàn, cũng mặc kệ Giang Chu Mạn thật sự nên chuyện với Lục Hoài Thâm có hại gì đối với bản thận không, chỉ nghĩ hôm nay nhất định phải bắt Giang Nhược không chịu nổi mới giải mối hận.

Bà ta đánh bạo tiếp lời: "Đương nhiên không sai! Cậu ấy và Giang tiểu thư sớm đã có ý đồ kết hôn, vốn dĩ ngay cả ông cụ nhà chúng tôi cũng đồng ý cửa hôn sự này, cô chen ngang chân còn không phải hại người ta yêu mà không có được à?"

Lục Vĩ Vân thật sự không nỡ nhìn thẳng, Tào Văn Mạt càng ngày càng giống một kẻ đần độn!

Giang Nhược khẽ cười với bà ta: "Xem ra thím ba cũng gấp gáp không đợi nổi Giang Chu Mạn cưới về nhà họ Lục, thế nên hôm nay mới cố ý đưa người tới gây ấn tượng cho cả nhà."

Lục Hoài Thâm không chút biểu cảm nhìn đến Tào Văn Mạt: "Thím gọi Giang Chu Mạn tới?"

Tào Văn Mạt có phần không rõ tình hình.

Giọng điệu này, thật ra ai ngồi ở đây đều không hiểu rõ, rốt cuộc là cậu ta đang trách Tào Văn Mạt cuốn theo Giang Chu Mạn đến hay là trách bà ta làm Giang Nhược không vui đây?

Vẫn là Quý Lan Chỉ phản ứng lại đầu tiên, nếu như bảo vệ Giang Chu Mạn, sẽ chẳng gọi cả họ lẫn tên thế đâu.

Bà ấy chợt mím môi cười một cái, âm thầm lắc đầu, như chẳng quan tâm gì mà chầm chầm uống cạn chén rượu trước mặt.

Ngôi nhà này, những người này, bà và Giang Nhược giống nhau, cảm thấy mệt mỏi với những thứ ấy.

Trong cái nhà này, chẳng có ai tình nguyện bóc tách hiện tượng xem xét bản chất, vì bọn họ chỉ muốn dừng lại ở thứ tốt đẹp bề ngoài, không dám phá vỡ sự cân bằng tiếp diễn bao năm.

Tào Văn Mạt bất giác nói: "Là tôi đấy..."



Bà ta cười một tiếng, nhưng vẫn chẳng ai đón lời y như cũ, bầu không khí như thể ngưng đọng, làm điệu cười của bà ta trở nên cao vút và khôi hài.

Bà ta nhìn mọi người, thu lại nụ cười nghiêm mặt nói: "Lần trước trong tiệc gia đình, nói chuyện với Giang tiểu thư không tệ, mời cô ấy ăn cơm có vấn đề gì sao?"

Lục Hoài Thâm hỏi: "Hôm nay thím làm chủ?"

Ánh mắt Lục Hoài Thâm khiến Tào Văn Mạt khá bất an, nhưng lại như bị hút chặt, càng chột dạ càng hoảng sợ, trái lại càng làm bà ta không dám trốn tránh.

Lục Hoài Thâm mặc sơ mi trắng quần tây đen, kiểu tóc cũng không giống kiểu thanh niên đương thời hay cắt, luôn luôn là kiểu tóc ngắn gọn gàng năng động, không để mái trước trán, cộng thêm mày sắc mắt sâu, đường nét góc cạnh, trong vẻ anh tuấn nam tính mang theo hơi thở nghiêm túc lạnh lùng phả vào mặt.

Khi mặt không cảm xúc lại kiệm lời, ánh mắt thờ ơ liếc một cái cũng làm người ta nhìn mà sinh ra lo ngại.

Tào Văn Mạt dùng sức lực cực lớn mới có thể xoay mặt đi dưới cái nhìn đầy áp lực kia, nói như lẽ đương nhiên: "Thím hai của cậu làm chủ, nhưng tôi đưa khách đến có liên quan gì à?"

"Thím muốn đưa khách đến chẳng liên quan gì," Lục Hoài Thâm đi đến gần, từ trên cao nhìn chằm chằm Tào Văn Mạt, "Nhưng rõ ràng biết Giang Nhược có mặt, còn cố tình tìm bạn gái cũ của tôi đến, thế thì có liên quan rồi."

Người ngồi ở đây cả kinh.

Tào Văn Mạt cũng không kìm được trợn tròn mắt nhìn Lục Hoài Thâm, cổ họng mấp máy muốn nói, quét qua đôi mắt Giang Chu Mạn nước mắt đầm đìa, không nói ra nổi câu nào.

Có lẽ lúc trước còn có người phỏng đoán Lục Hoài Thâm chuẩn bị li hôn Giang Nhược cưới Giang Chu Mạn, nhưng chỉ vỏn vẹn ba từ 'bạn gái cũ' đã đủ chứng minh tất cả.

Ba chữ đảo ngược cục diện, tỏ rõ thái độ.

Lục Vĩ Vân thở dài, khuyên Lục Hoài Thâm: "Thím ba cháu nói chuyện làm việc đều không khéo léo, không phải cháu không biết con người chị ấy thế nào, đừng so đo với chị ấy nữa."

Không biết từ lúc nào Quý Lan Chỉ đã dịch chỗ ngồi, ngồi cùng một chỗ với Lục Tinh Diệp, vừa khéo chỗ bên cạnh Giang Nhược để trống, Lục Hoài Thâm ngồi xuống, đưa tay nắm lấy tay Giang Nhược hơi lạnh sau khi ở lâu trong phòng điều hòa.

Tay Giang Nhược vẫn luôn giấu dưới bàn đặt trên đùi, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, khoảnh khắc tay Lục Hoài Thâm vươn qua, cô thả lỏng nắm tay, thuận theo để anh nắm lấy.

"Đừng dùng hai chữ so đo này, trông bọn cháu có vẻ nhỏ mọn," Lục Hoài Thâm dựa vào ghế, nhìn sang Giang Nhược: "Chuyện này truy cứu hay không?"

Cảm giác ấm áp trong tay Lục Hoài Thâm ngấm vào tay Giang Nhược liên tục không ngừng, truyền vào tận trong xương cốt.

Động tác kia vốn khá rõ ràng, tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Giang Chu Mạn thì đứng ngay cạnh Giang Nhược, nhìn càng rõ hơn, cô ta còn nhìn thấy ngón cái Lục Hoài Thâm nhè nhẹ vuốt ve lung tung mu bàn tay Giang Nhược.

Anh ấy dùng ba từ 'bạn gái cũ', đá bỏ lối thoát của cô ta, dùng động tác thân mật này, ngó lơ sự tồn tại của cô ta.

Thậm chí anh còn không hỏi thêm một câu nguyên nhân kết quả đã lựa chọn đứng sau Giang Nhược.

Bây giờ trong lòng Giang Nhược nghĩ thế nào đây, phải chăng giống như cô ta đã từng hạnh phúc lại mừng thầm.

Ngày hôm qua của cô, ngày hôm nay của tôi.

Cô cũng đừng quá vui mừng, ngày hôm nay của cô, sẽ là ngày mai của ai đây?

Bấy giờ Tào Văn Mạt sắp tức nổ phổi rồi, Lục Hoài Thâm nó có ý gì? Nếu Giang Nhược nói một câu truy cứu, lẽ nào nó còn định làm gì mình chắc?

Mà Giang Nhược vốn chẳng nhiều lời, chỉ gục đầu khẽ nói: "Không cần."



Lục Hoài Thâm nâng mí mắt ngó đăm đăm Tào Văn Mạt, cười mà nói với giọng lạnh lùng: "Thím ba, trông mặt mà bắt hình dong, Giang Nhược ít tuổi, ở nhà lại được tôi chiều sinh hư, ở bên ngoài càng không chịu nổi oan ức, về sau thím có bực tức gì, cứ nhắm vào tôi."

Lời này vừa nói ra, Giang Chu Mạn cũng chẳng ở lại nổi thêm một giây phút nào, cười tự giễu: "Xem ra em là người xấu đã khiến Giang Nhược chịu oan ức, là em đến nhầm chỗ, làm phiền mọi người rồi."

Từ đầu đến cuối Lục Hoài Thâm vẫn chừa lại mặt mũi cho Giang Chu Mạn, không vì bảo vệ Giang Nhược mà nói bất kì điều gì không phải của cô ta.

Nhưng đối với Giang Chu Mạn mà nói, hoàn toàn coi nhẹ, tổn thương tạo thành càng thêm sâu sắc.

Giang Chu Mạn xách túi nhanh bước rời khỏi, cắm cúi xông vào màn đêm, dựa vào sự che chở của bóng tối, nước mắt bèn chẳng còn kiêng dè gì cả.

Bên ngoài đã nổi gió lớn, lúc Giang Chu Mạn mở cửa chỉ mở non nửa, tay buông ra, cửa phạch một cái nặng nề khép lại.

Âm thanh vang dội trong phòng khách to như thế.

Thím hai nhìn gió giương buồm nói: "Em ba cũng thật là, quá không hiểu chuyện, sau này phải chú ý nhiều vào."

Giậu đổ bìm leo, cơn giận trong bụng Tào Văn Mạt đang cháy đây, đâu thể tự nuốt trôi cục tức này, lập tức cười gằn lật tẩy: "Vừa nãy không phải chị ra sức thêm mắm dặm muối lắm hả?"

"Bớt nói láo đi!" Thím hai muốn phủi sạch quan hệ.

Lục Hoài Thâm lạnh lùng cắt ngang: "Về sau tiệc tùng kiểu này đừng gọi Giang Nhược nữa, cô ấy bận rộn công việc, không giống các thím từ sáng đến tối vô công rồi nghề, không có thời gian cũng chẳng có hơi sức ứng phó với các thím, có vấn đề tìm tôi, muốn hẹn cô ấy cũng phải tìm tôi trước."

Nói đoạn, chào hỏi cô Lục Vĩ Vân một tiếng liền kéo Giang Nhược cùng rời đi.

Lúc này Quý Lan Chỉ đã uống không ít, chống đầu cảm nhận một cơn chóng mặt, người hơi lâng lâng, như thể mọi chuyện phiền não hoàn toàn cách xa bà ấy.

Hai gò má bà ấy hơi hồng, thêm cả màu má hồng, lại cười ha ha, làm nổi bật thêm vẻ trẻ trung trên gương mặt được chăm sóc kĩ càng.

Bà ấy giơ ngón trỏ, chỉ chỉ mấy người phụ nữ trong bàn, liền đó tự cười lắc lắc đầu, "Người muốn xem trò cười của người khác, thế nhưng lại bị người khác xem trò cười. Cuộc sống của các chị đúng là nhạt nhẽo, chính là rảnh quá, mới suốt ngày ngẫm nghĩ làm sao để gây phiền phức cho người khác."

Bà ấy bội phục dũng khí lật mặt với đám người này của Giang Nhược, không nhịn được thì không cần nhịn nữa, hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi vẫn cảm thấy còn chưa thỏa thích.

Giang Nhược có được coi là hết khổ chưa nhỉ? Chí ít cân tiểu li trong lòng Lục Hoài Thâm đã nghiêng về con bé rồi.

Mà bà ấy, muốn lấy trái tim ra, dần dà, tê dại, vượt qua quãng đời còn lại dài dằng dặc.

Lời này như mũi tên xé gió, đâm trúng chỗ đau một vài ai đấy, trong lòng tràn ngập phẫn nộ và không vui, thấy dáng vẻ Quý Lan Chỉ hoàn toàn say khướt, người say nói lời rượu, cũng không tính toán với bà ấy, đều coi như gần đây bà ấy sống không dễ chịu, say rượu phát tiết.

Quý Lan Chỉ thở dài rồi nói: "Chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì em đi đấy."

Nói xong, mỉm cười yêu kiều, cầm chiếc túi xách Hermes màu bạch kim gần giống với màu váy, lắc la lắc lư mà đi, vô cùng giống quý phu nhân buông thả bản thân ăn chơi sa đọa.

Thời điểm mở cửa, bước chân bà ấy vẫn phù phiếm như cũ, cười mãi cười mãi rồi bật khóc, mím miệng thì thầm với màn đêm: "Lục Thanh Thời, anh khiến tôi đời này phải sống giống bọn họ rồi..."

Bà ấy là người thứ ba bị tổn thương bước ra từ căn phòng đó.

......

Giang Nhược vừa ra ngoài đã giật tay khỏi bàn tay Lục Hoài Thâm.



Lục Hoài Thâm không phòng bị, bị cô tránh thoát, anh nhìn theo cô ấy, Giang Nhược đã nhìn thẳng phía trước đi đến chỗ anh đỗ xe.

Lục Hoài Thâm dừng tại chỗ vài giây, tiếp đó giữ khoảng cách mấy bước, theo sau cô ấy, mở khóa cửa xe, Giang Nhược kéo cửa xe ngồi vào.

Lục Hoài Thâm lên xe, trong nháy mắt đóng cửa lại, thế giới bên ngoài bị ngăn cách, trong xe tĩnh lặng.

Giang Nhược dựa vào ghế, đôi mắt không chớp nhìn công trình xanh hóa ven đường ngoài cửa xe, tán cây tươi tốt che lấp cả bầu trời, muôn loài thực vật thấp bên trong, một mảnh tối tăm.

Cô ấy nói mở lời: "Phiền anh đưa tôi về Cẩm Thượng Nam Uyển."

Tay Lục Hoài Thâm thắt dây an toàn khựng lại, chăm chú nhìn sườn mặt cô ấy, làn da trắng mịn đường nét mềm mại, mỗi lần ngắm đều có thể làm anh có cảm giác khác nhau, ví dụ cảm giác hiện tại là buồn bực phát cáu.

Khách sáo đến độ như anh là tài xế taxi không bằng, cái kiểu mà xuống xe là cô ấy sẽ trả tiền.

Lục Hoài Thâm không lên tiếng, đôi đồng tử đen sẫm, ánh mắt sâu tới mức gần như sắp hòa vào làm một với sắc đêm, anh mím môi khởi động xe.

Cô không thuộc đường khu nhà chú hai lắm, nhưng Lục Hoài Thâm lái xe lên cầu vượt, lại rẽ vào đường ba làn xe, Giang Nhược ngẩng đầu, nhìn thấy biển chỉ dẫn dưới đèn đường vàng mờ, đó là đường đi Thành Đông.

Cô ấy không kiềm chế được, mở miệng ra là giọng điệu lạnh nhạt: "Lục Hoài Thâm, có thể đưa tôi về Cẩm Thượng Nam Uyển không?"

Lục Hoài Thâm giễu cợt: "Hay là em nói chữ 'nhờ' nữa đi?"

Giang Nhược làm theo: "Lục Hoài Thâm, nhờ anh đưa tôi về Cẩm Thượng Nam Uyển."

Lục Hoài Thâm cắn răng, quai hàm nghiến chặt, dùng sức xoay vô lăng, đỗ xe trước trạm xe bus ven đường.

Hà Nội, 22/2/2022

Dành cho bác nào không để ý lắm. Lục Hoài Thâm hơn Giang Nhược khoảng 8 - 9 tuổi (chương 18)

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.