Thử yên tâm thoải mái đi xem sao?
Cô yên tâm thoải mái thế nào được chứ?
Giang Nhược chưa kịp lí giải thấu đáo những lời Lục Hoài Thâm nói, cũng chưa nghĩ ra cách để yên tâm thoải mái, môi lưỡi liền bị chiếm lấy tầng tầng lớp lớp, như gió táp mưa sa khiến người không thể nào ngơi nghỉ, tựa con sóng lớn vỗ bờ dâng cao tới ba thước bọt nước tung trắng xóa.
Trong đầu cô trống rỗng, bị ép phải đón nhận mùi vị của anh xâm nhập khoang miệng, chịu đựng sức mạnh của anh lúc nặng lúc nhẹ, để nhiệt độ trên đầu ngón tay anh truyền sang người mình từng chút một.
Đầu óc Giang Nhược lơ mơ cơ thể nóng bừng, nhắm mắt lại, cảm giác ấy vừa đau đớn vừa sung sướng, muốn cự tuyệt, lại vẫn muốn đón nhận. Wattpad
Thân thể dán sát chặt chẽ, sự cứng rắn của đàn ông, sự mềm mại của phụ nữ, đè ép lẫn nhau sinh ra những va chạm vừa kịch liệt lại vừa mềm yếu.
Khi chóp mũi chạm vào nhau, cả hai cùng ngẩn ngơ.
Ảo giác dịu dàng ấy trôi qua trong nháy mắt, khiến Giang Nhược không biết phải làm sao, cô run run mở đôi mắt, Lục Hoài Thâm khẽ nhíu mi tâm nhìn cô, đôi mắt ngày thường trầm tĩnh huyền bí không còn lạnh lùng nữa mà trong đó là nồng nàn quấn quýt, tựa một tấm lưới khổng lồ ập lấy cô, giãy không ra trốn không thoát. Cô như thể thấy được kết cục của chính mình trong đôi mắt ấy.
Cô bị bắt phải đè vào lồng ngực người ta để thích ứng với cường độ của anh, cô kiễng mũi chân, người mê mẩn như đang rơi tự do, không thể không bám lấy bờ vai kia mà dựa sát sạt lên người anh.
Bốn mắt nhìn nhau, ung dung thản nhiên, nhưng như có những tia lửa văng tung tóe.
Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang 9420
Giang Nhược hé đôi môi mọng nước, mỗi lần hít thở, ngực lại ưỡn về phía người anh thêm một phần, đụng phải vòm ngực rắn chắc, cô lập tức giảm nhẹ hơi thở, mưu đồ duy trì sự bình yên vô sự trong giờ khắc này.
Lục Hoài Thâm đột nhiên vươn ngón tay, giống như hai lần trong quá khứ, bụng ngón tay nặng nề vuốt ve môi dưới của cô, Giang Nhược có ấn tượng với cái này, trong giây lát sóng lòng trào dâng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại giương cằm lên, chủ động hôn anh. Môi lưỡi vừa mềm vừa ấm, không ngang ngược mang theo tính công kích như anh, tuy rằng sức lực nhẹ nhàng, nôn nóng lại không hề có chút quy tắc nào, nhưng đánh bừa kiểu gì mà vẫn trúng, khơi gợi người ta tràn đầy ngọn lửa dục vọng.
Sự chủ động của Giang Nhược, làm Lục Hoài Thâm rất vừa lòng, vội không kìm nổi mà đảo khách thành chủ.
Trong cơn ý loạn tình mê, chỉ muốn cởi sạch quần áo, Giang Nhược cảm thấy trên da thịt truyền đến cảm giác man mát, tay Lục Hoài Thâm xoa nhẹ bả vai căng bóng mịn màng của cô, cô hơi rụt vai, nghiêng đầu lộ ra chiếc cổ cao trắng ngần, một cái cắn không dịu dàng mấy rơi ngay nơi đó.
Mắt cô khép hờ không có tiêu cự, nói: "Em muốn tắm."
Suốt một ngày, đi đường mệt nhọc, trên người không biết từng vã mồ hôi bao lần, ngẫm thôi đã thấy bẩn.
Vừa mới dứt lời, một tay Lục Hoài Thâm ôm lấy eo cô, nhấc bổng lên lập tức đi vào phòng tắm bên cạnh.
Tâm trạng Giang Nhược dao động, vỗ vai anh nói: "Anh đi ra ngoài, em tắm một mình."
Lục Hoài Thâm đặt cô lên bệ rửa tay lạnh băng, ngọn đèn trên đỉnh đầu sáng vằng vặc chiếu xuống khiến mỗi một tấc da thịt cô ấy trắng bóc, anh cởi vật che chắn cuối cùng trên người cô, giọng trầm trầm khản đặc, "Lúc này rồi em còn bảo anh chờ?"
Nói xong ôm người xuống, đứng dưới vòi hoa sen.
Cả người Giang Nhược rã rời, hạt nước men theo cơ thể chảy xuống, bộ phận dính sát hơi nhớp nháp.
Trong đầu Giang Nhược hỗn độn, bỗng nhiên bị anh xoay người đối mặt vách tường, cô cấu chặt cẳng tay cường tráng của anh đặt ngang trước ngực mình, hai người không hẹn mà cùng phát ra tiếng than vừa khó chịu lại vui sướng.
......
Từ phòng tắm lên đến giường, Giang Nhược mệt tới nỗi không buồn cử động đầu ngón tay, Lục Hoài Thâm vừa ra, còn đang nằm bình ổn hơi thở, cô đã nhắm mắt ngủ mất.
Chưa quá một phút, Lục Hoài Thâm nghiêng đầu nhìn Giang Nhược, gương mặt to bằng bàn tay lọt thỏm trong gối đầu, hai mắt nhắm nghiền, giữa chân mày vương nét mệt mỏi, ngón tay cuộn vào tự nhiên đặt bên tai, dưới đầu lót một chiếc khăn tắm, mái tóc vẫn còn ướt trải tản mạn trên bề mặt.
Đầu óc ngập tràn cảm giác hư không sau khi phóng thích, Lục Hoài Thâm nửa dựa vào giường, hầu kết lăn mấy cái, nhàn nhã híp mắt nhìn trần nhà, cứ thế duỗi tay sờ mặt người bên cạnh, cảm giác trơn mịn mềm mại.
Bị người ta làm phiền, Giang Nhược nửa ngủ nửa tỉnh nói câu gì đó, lật người cuộn tròn đưa lưng về phía anh.
Lục Hoài Thâm đứng dậy, tiện thể khoác áo tắm lên người, tìm khắp nơi không thấy thuốc lá và bật lửa, mới nhớ ra đều bỏ ở trên xe. Bèn đi tới quầy bar rót ly rượu.
Anh đứng bên quầy bar, trong tay cầm ly rượu, từ hướng đó vừa vặn có thể nhìn thấy giường trong phòng ngủ, cẳng chân mảnh dẻ trắng trẻo lộ ra ngoài chăn.
Anh nhớ tới lời Giang Nhước từng nói lúc trước: rõ ràng anh biết tôi không có cách nào yên tâm thoải mái cùng anh làm chuyện này, anh vẫn cứ thích gì làm nấy y như cũ.
Có một số người, sinh ra đã theo chủ nghĩa trốn tránh, bị người ta ép cuống lên mới có thể đưa ra lựa chọn.
Anh ép cô ấy thừa nhận thích anh, ép cô ấy làm với anh, lại đứng ở tít trên cao cho cô ấy biết, cô ấy không đáng để anh từ bỏ những thứ nào đó, nhưng xoay người lại làm chuyện trái với lòng mình.
Rõ ràng anh cực kỳ ghét phụ nữ tính tình bướng bỉnh, cũng hiểu rõ trong tình hình này, dây dưa với cô ấy càng nhiều, sự tình sẽ càng càng trở nên khó khống chế.
Nhưng xưa nay anh vẫn vậy, thứ đã muốn nhất định phải có được.
Cho dù bản thân thứ đó vốn chẳng tình nguyện, cho dù phải tăng thêm rất nhiều phiền phức.
Lục Hoài Thâm buông ly rượu, đi tắm nước lạnh rồi mới mới lên giường nằm, vừa nhắm mắt chuẩn bị ngủ, vừa đưa tay luồn vào dưới gáy Giang Nhược, ngón tay vướng mấy sợi tóc, anh nắm trong tay nghịch vài cái.
Có lẽ kéo đau cô ấy nên anh dừng tay, nhưng cô ấy lại trở mình, nằm ở nơi rất gần bên anh.
Anh mở mắt ra, trong khoảng tĩnh mịch, bên người truyền đến tiếng hít thở có quy luật, anh nhắm mắt lại, cánh tay dài dò dẫm, ôm cả người lẫn chăn đến bên mình.
Có vẻ trong phòng khá lạnh, cô ấy quấn chăn rất chặt, theo động tác của anh mà chủ động nhích lại gần.
Sáng sớm Giang Nhược tỉnh lại, khắp người đều đau xót do vận động quá độ.
Mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là lồng ngực người đàn ông nửa che nửa hở đang phập phồng lên xuống theo hô hấp, múi thịt rõ ràng, cơ bắp săn chắc, trong kí ức của Giang Nhược vẫn còn đọng lại xúc cảm rõ rệt, cùng với cảm giác an toàn khi được đôi tay rắn rỏi ấy ôm chặt.
Ngơ ngác hồi lâu, lặng lẽ duỗi tay sờ cơ bụng cắt nét rõ ràng ở dưới chăn, cảm thán sờ thích thật.
Với tư cách là bạn giường, Lục Hoài Thâm đã vượt quá xa giới hạn tiêu chuẩn.
Giang Nhược thu tay về, nhìn sườn mặt người đàn ông vẫn đang say giấc nồng, trút bỏ tính công kích và sự lạnh lùng ngày thường, mái tóc ngắn lộn xộn, môi mỏng mím chặt, cả người ôn hòa còn lộ ra vẻ gợi cảm uể oải.
Nhưng trong lòng Giang Nhược lại thất vọng tiu nghỉu, nghĩ tới Lục Hoài Thâm đã từng đối xử với mình thế nào, hiện tại lại nghĩ đủ cách để lên giường với cô ra sao.
Bất kể có liên quan đến trái tim hay không, chí ít bây giờ về mặt thể xác anh ấy không cự tuyệt cô được, cũng như cô không thể từ chối được anh ấy.
Nghĩ như thế liền cảm thấy cảm thấy hể hả như trút được oán hận.
Nhưng nghĩ lại thì, rốt cuộc là ai tổn thất lớn hơn? Sau khi ai nấy vui sướng qua đi thì sao?
Giang Nhược khẽ thở dài một tiếng nhẹ tới mức không thể nghe được, nặng nề nhắm mắt, trong đầu rối như tơ vò.
Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng chất vấn đầy gian xảo: "Em than thở cái gì?"
Giang Nhược trợn to mắt, hết hồn nhìn sang anh: "Anh tỉnh lúc nào?"
Lục Hoài Thâm rũ mắt liếc xéo cô: "Trước lúc em sờ anh."
Hà Nội, ngày 19/11/2021
Cán mốc 100
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ