Không Hề Đáng Yêu

Chương 149: Chương 149: Rõ ràng chính là dụ dỗ




Lục Hoài Thâm rũ mắt nhìn cô ấy, cảm xúc chẳng hề dao động, giọng điệu có vẻ hơi mất tự nhiên: "Em bảo được là được."

Vương Chiêu ở bên cạnh lặng lẽ đỡ trán, ôi, trời, ơi!

Mà đằng kia, Lục Gia Lạc giục Lục Giam đặt thêm hai vé xem phim nữa, cũng mua luôn cho cả Vương Chiêu. Hôm nay không phải ngày trong tuần, bây giờ vẫn có thể mua được chỗ ngồi liền nhau.

Lúc đến rạp chiếu phim xếp hàng, mấy đứa trẻ cùng đi mua bắp rang và Coca, một mình Vương Chiêu đứng cùng chỗ với hai người cứ cảm thấy mất tự nhiên, liền đi theo ba đứa trẻ đi mua đồ ăn.

Giang Nhược và Lục Hoài Thâm ngồi đợi ở phòng chờ, có thể thấy, anh ấy không thích mấy chỗ đông người, nhìn xung quanh người đến người đi, nhíu lông mày không nói một lời.

Giang Nhược ngồi bên cạnh, ghé lại gần, gác tay lên tay vịn ghế của anh ấy rồi chống cằm, "Nếu không tình nguyện thế thì sao còn phải tự rước bực vào người?"

Thật ra từ giọng điệu anh ấy lúc gọi điện thoại đến, Giang Nhược đã biết trong lòng anh ấy không vui.

Lục Hoài Thâm cũng chẳng phải người tình nguyện để mình tạm chịu tủi thân, lẩu và phim không phải những thứ anh ấy thích.

Cách nhận lỗi của người đàn ông này luôn mới lạ vậy đấy.

Sắc mặt Lục Hoài Thâm không hề thay đổi nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cô ấy, lòng chợt buồn bã, giơ tay đẩy đầu cô ấy ra.

Còn chẳng thèm để ý cô ấy nữa.

Ngày trong tuần, người đến xem phim cơ bản đều là học sinh nghỉ hè cùng người trẻ tuổi tan làm, phần lớn đều có đôi có cặp, liếc mắt đưa tình, tràn ngập sức sống.

Chỉ có một mình Lục Hoài Thâm lãnh đạm, còn ăn mặc chỉn chu, đúng cái kiểu chiêu ong dụ bướm, thu hút mấy cô bé học sinh thập thò đánh giá suốt.

Khóe mắt lại thấy một cô bé đứng cách không xa mặc hot pants dáng người mảnh khảnh cao ráo, vừa mím môi vừa đỏ mặt với Lục Hoài Thâm.



Mà không biết là anh ấy cố ý hay vô tình, còn chạm ánh mắt với người ta, làm cô bé kia trốn sau lưng bạn ngại ngùng tíu tít.

Giang Nhược đột nhiên quay đầu cười khẩy, cái kiểu cười thành tiếng.

Đồ đàn ông hư hỏng.

Vương Chiêu dẫn ba đứa trở lại, tay cầm một bịch bắp rang cùng Coca, dù sao cũng là người trưởng thành, vô cùng nhạy bén phát hiện biến hóa cảm xúc trong Giang Nhược.

Vừa vặn tới thời điểm vào rạp, mấy người xếp hàng soát vé vào phòng xem phim.

Phòng chiếu phim to vậy, tuy là ngày trong tuần, nhưng do nằm ở trung tâm thành phố, cũng ngồi gần hết chỗ.

Lục Gia Lạc đi đầu tiên, Giang Nhược đi sau Vương Chiêu, vị trí vốn dĩ ngồi lần lượt từ Lục Gia Lạc đến hết, Giang Nhược và Lục Hoài Thâm nước chảy thành sông là sẽ ngồi cạnh nhau, vốn cũng hợp tình hợp lí.

Nhưng Giang Nhược lại ngồi cạnh Lục Gia Lạc, làm bọn Lục Giam và Trình Khiếu dịch sang bên phải một chỗ.

Chờ Lục Giam và Trình Khiếu ngồi xuống, Vương Chiêu liếc nhìn hai chỗ còn sót lại, dại cả người.

Cô nàng ra sức lườm Giang Nhược: Chị em à, cô rắp tâm hại tôi hả?!

Lúc này Lục Hoài Thâm bỗng nhiên nói với người đang đứng trên lối đi: "Làm phiền nhường một chút."

Vương Chiêu chưa phản ứng kịp, nhưng hành động lại theo bản năng mà gật gật đầu, ngồi xuống một chỗ trống nhường đường cho đại lão.

Khóe mắt Giang Nhược chú ý hướng đi của anh ấy, thấy anh ấy đi đến trước mặt Lục Giam, đá đá mũi chân nó, dùng cằm chỉ chỗ Trình Khiếu: "Hai đứa mày, dịch sang bên cạnh."

Vẻ mặt Lục Giam như không hiểu ra sao: "Anh đổi chỗ với Lục Gia Lạc không phải là xong à?"

Lục Hoài Thâm rất thản nhiên: "Tao không muốn ngồi cùng người lạ."

Lục Giam thật sự sắp bốc hỏa đến nơi: "Thế anh xem phim làm gì? Đây là văn hóa đại chúng, muốn không có người lạ thì bao rạp đi."

Lục Hoài Thâm dùng khóe mắt liếc nó, Lục Giam hít sâu một hơi, vẫn nhường chỗ.

Lục Hoài Thâm ngồi xuống, Giang Nhược trừng mắt, càu nhàu một câu: "Xấu tính xấu nết."

Người nọ ngồi cạnh vẫn bình thản thêm một câu: "Sớm biết định xem cái phim nhảm nhí này, anh đã bảo Bùi Thiệu bao rạp rồi."

Giang Nhược uống một ngụm Coca, không để ý đến anh ấy.

Lục Gia Lạc ăn bắp rang rồn rột, hứng thú bừng bừng xem kịch hay, lén lút hỏi Giang Nhược: "Bọn chị chưa làm lành à?"

Giang Nhược không biết nói như thế nào, hỏi nó: "Bắp rang ngon không?"

"Ngon, ngọt hơn những lần trước em ăn."

Giang Nhược cười cực kì dịu dàng: "Ngon thì ăn nhiều vào."

Lục Gia Nhạc cười hi hi gật đầu: "Vâng." Nói xong lại nhét bắp rang vào miệng.

Trên màn ảnh vốn sẽ chiếu trailer trước, bỗng nhiên ở khúc giữa chèn quảng cáo Durex, Lục Gia Lạc đỏ mặt tía tai, gục đầu lên vai Giang Nhược, nhất quyết không nhìn.

Hai đứa con trai nhìn mà chẳng đổi sắc mặt, bình tĩnh như thường.

Lục Giam lắc đầu: "Cái này không tốt, không bằng 001."

Mới vừa nói xong đầu bị đánh một cú, Lục Giam tức muốn hộc máu nhìn về phía Lục Hoài Thâm: "Anh làm gì đấy?"

Lục Hoài Thâm sầm mặt cảnh cáo: "Chú ý lời nói hành động của mày."

"Tôi chỉ phát biểu ý kiến thôi."

"Phát biểu ý kiến cũng phải xem trường hợp," Lục Hoài Thâm nhíu mày, "Vả lại sao mày biết cái nào tốt cái nào không?"

Bộ dạng Lục Giam bất cần: "Chưa ăn thịt lợn lẽ nào còn chưa từng thấy lợn chạy qua?"

Lục Hoài Thâm lườm nó đầy vẻ ghét bỏ: "Đừng có tí tuổi đã biến mình thành dung tục như thế."

Lục Giam run run ngón tay chỉ anh ấy: "... Anh mới dung tục!"

Vốn định nói cả nhà anh đều dung tục, nhưng nghĩ đến cả nhà này bao gồm Giang Nhược và chính nó, lại gắng gượng nuốt mấy lời kia vào bụng.

Bộ phim mở màn, trừ bỏ màn ảnh, mọi chỗ đều tối thui.

Vô cùng thích hợp làm chút chuyện không phù hợp với trẻ em, thế mà Lục Hoài Thâm và Giang Nhược lại bị 'trẻ em' vây quanh.

Khoảnh khắc tắt đèn, khóe mắt Giang Nhược có phần to gan quay sang ngắm nhìn gương mặt anh ấy.

Giang Nhược nhìn một lát, tay vô thức lấy Coca, sờ soạng rõ lâu suýt nữa sờ đến đùi Lục Hoài Thâm, cũng chẳng chạm được vào coca lúc đầu đã đặt ngay cạnh.

Đang cảm thấy quái lạ, tay đột nhiên ấm lên, Giang Nhược ngẩn người, đầu ngón tay run rẩy, nhìn sang bên cạnh, thấy trong tay Lục Hoài Thâm đang cầm Coca của cô ấy để uống, còn sụp he hé mí mắt nhìn cô ấy chăm chú.

Uống xong xoay cổ tay, đưa ống hút kề bên miệng cô ấy.

Mặt Giang Nhược chợt đỏ lên, muốn tự mình lấy đồ uống, anh ấy lại cầm tay cô không buông, cô nhìn ống hút gần trong gang tấc, không làm nổi việc ghé sát tay anh uống nước.

Cô nhích sang chỗ anh ấy, dùng giọng nói chỉ anh ấy có thể nghe được: "Anh buông ra..."

"Không uống thì anh uống." Anh ấy nói bên tai cô.

Cố tình hạ thấp giọng, cảm giác có ý đồ xấu.

Giang Nhược dùng tay kia nhéo anh ấy một cái, "Thừa dịp trời tối giở trò lưu manh, không biết xấu hổ."

Lục Hoài Thâm nhìn mặt cô ấy, mãi không nói gì, thật lâu sau đưa tay đặt Coca về chỗ cũ, khẽ hỏi cô ấy: "Đi về chưa?"

Cách gần như vậy, giọng nói nhẹ nhàng nhường ấy, rõ ràng chính là dụ dỗ.

Giang Nhược nhìn trẻ con hai bên phải trái, giơ một ngón tay đẩy anh ấy ra, thẹn thùng nói: "Ngồi xem đàng hoàng đi."

Kế đó ngồi cách xa một chút, duy trì khoảng cách với anh ấy.

Suốt quá trình Lục Gia Lạc đều nhìn nhất cử nhất động của bọn họ, nhưng sợ bị phát hiện, vừa hưng phấn lại nơm nớp lo lắng, sợ bọn họ phát hiện mình nhìn trộm, chỉ có thể duy trì động tác nhét bắp rang vào miệng không ngừng.

Giang Nhược hơi khô miệng, uống hết toàn bộ chỗ coca còn thừa lại, chẳng bao lâu đã muốn vào phòng vệ sinh, khom người đứng lên, lúc đi qua bên cạnh Lục Hoài Thâm, đột nhiên cảm giác chân đá phải cái gì đó.

Hà Nội, 11/7/2022

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.