Mặt Giang Nhược nóng lên, lập tức lại đẩy anh một phát, kéo giãn khoảng cách đến phạm vi an toàn.
Nhưng bàn tay với đốt xương rõ ràng của Lục Hoài Thâm vẫn áp sát lên bụng cô, bụng ngón tay nhẹ nhàng xoa bên dưới rốn cô, ham muốn trào dâng trong mắt, sâu lắng lại phóng đãng, hiển nhiên tâm tư chẳng hề tập trung vào chuyện cô nói.
Giang Nhược sợ ngứa, giữ chặt tay anh, “Đầu anh toàn nghĩ chuyện kia, không thể nào nghe em nói tử tế được.”
“Em cứ nói đi, anh đang nghe đây.” Lục Hoài Thâm lật tay nắm lấy tay cô, rồi cúi đầu ghé sát lại gần, chóp mũi như có như không dụi nhè nhẹ lên má cô, giọng nói trầm trầm mê hoặc lòng người.
Giang Nhược nghiêng đầu vốn định né tránh, nhưng đôi môi vô tình quẹt qua chóp mũi anh, cô ngước mắt nhìn vào mắt anh, hỏi: “Thế anh thấy điều em vừa nói, có được không?”
Lục Hoài Thâm sợ đè lên bụng cô, từ đầu đến cuối chưa hề đặt chút trọng lượng cơ thể nào xuống người cô, tuy rằng vẫn là tư thế mặt dán mặt với cô, nhưng ánh mắt đã trấn tĩnh hơn nhiều.
Giang Nhược biết anh đang suy nghĩ.
Anh chống người ngồi dậy, đổi sang tư thế bàn chuyện, nói vòng vo: “Em hi vọng anh trả lời là được hay không được.”
Khi anh nói, đưa ánh mắt hứng thú sang cô.
“Em chẳng nghĩ ra bất cứ lí do để anh nói không được.” Giang Nhược cũng ngồi dậy khoanh chân, đối mặt với anh, nằm nhoài người ra lưng ghế sofa, nhìn anh như cười như không.
“Vì sao?” Tay Lục Hoài Thâm thò vào khe giữa mặt cô và sofa, vân vê dái tai mềm dẻo của cô.
Giang Nhược không cần nghĩ ngợi: “Đây là vụ mua bán có lợi nhất.”
Anh cười: “Có lợi chỗ nào?”
Giang Nhược ghé bên tai anh, dùng giọng khẽ khàng nói: “Em tính rẻ cho anh, chứ giá thị trường đắt lắm đấy,“ nói xong lại khẽ hắng giọng, dáng vẻ 'qua thôn này thì chẳng có nhà trọ nữa đâu', “Nếu không phải em cần dùng tiền gấp, lại nể mặt anh là bố của con em, thì sẽ chẳng có giá tiền ngon thế đâu.”
Lục Hoài Thâm hùa theo cô nói chêm chọc cười: “Đồ hạ giá chuyển nhượng, theo lí mà nói, có thể ẩn giấu rủi ro tiềm tàng không muốn để người ta biết, ngộ nhỡ bị hố thì phải làm sao?”
Giang Nhược nói: “Nếu anh mà cái kiểu người đần tiền nhiều thế thì bán cho anh nguyên giá cho rồi.”
Lục Hoài Thâm cười mà không nói.
Giang Nhược bồn chồn, chọc chọc anh: “Lấy hay không?”
Lục Hoài Thâm khều khều dái tai cô, “Có thể lấy, nhưng cũng sẽ không để em chịu thiệt, dựa theo giá thị trường, số nên đưa cho em, một đồng cũng sẽ không thiếu.
Khóe miệng Giang Nhược treo nụ cười thấp thoáng, nhìn anh, hồi lâu không lên tiếng, lát sau mới hỏi: “Vì sao?”
Lục Hoài Thâm nói: “Vì em là mẹ của con.”
Ngày mai bắt đầu, hạng mục chuyển nhượng cổ quyền cũng bắt đầu được sắp xếp vào lịch trình trong ngày, Cao Tùy và luật sư cố vấn của Lục Hoài Thâm cùng thực hiện.
10% cổ quyền Giang thị không phải con số nhỏ, Lục Hoài Thâm đã đưa cho Giang Nhược số tiền mặt cô cần, dùng để bù vào phần bồi thường tài chính mà Giang thị kê ra, phần khác thì được trao đổi dựa theo cổ phiếu và quỹ ngang giá, còn có thể thu được lợi nhuận trên thị trường.
Giang Cận cũng không thể chờ đợi được, bảo bộ phận tài vụ tăng nhanh tiến độ, chẳng qua bao lâu, một bản hóa đơn bồi thường tỉ mỉ đã đến tay Giang Nhược.
Số tiền cuối cùng chắc chắn không khớp với tổn thất thực tế, nhưng chênh lệch chẳng bao nhiêu, nếu cô đưa ra dị nghị, để công ty chuyên nghiệp bên thứ ba kiểm toán lần nữa, hoặc lại kiện cáo thì vừa tốn sức vừa tốn thời gian. Theo ý Giang Cận, nếu cô dám có dị nghị, anh ta cũng không ngại tiếp tục tạo ra một loạt rắc rối nữa. Giang Nhược chấp nhận kết quả cuối cùng, phần tiền thừa kia cứ coi như là tiền bo cho Giang Cận đi.
Sau khi khoản tiền Giang Nhược gửi cho Giang thị vào tài khoản, bên phía cảnh sát lấy lí do tội danh không được thành lập nên không cần kháng cáo để xử lý vụ án nhận hối lộ của cô.
Mọi việc dường như lắng bụi trần thì cũng đã tới tháng 12.
***
Trên đường Lục Hoài Thâm và Giang Nhược đến bệnh viện khám thai, trong xe mở radio, phát thanh viên dự báo thời tiết bằng giọng êm dịu cuốn hút: “Hôm nay là thứ tư, ngày 4 tháng 12... vào 8 giờ sáng nay, trung tâm khí tượng quốc gia đưa ra cảnh báo luồng không khí lạnh... không khí lạnh sẽ tràn xuống hầu hết các khu vực trên toàn quốc một lần nữa, thành phố Đông Lâm sẽ đón một đợt nhiệt độ giảm mạnh kể từ hôm nay, mưa sẽ tiếp tục kéo dài đến ngày 11, đồng thời kèm theo mưa có thể có tuyết, các bạn đã sẵn sàng đón đợt tuyết đầu mùa chưa?”
(Trung tâm khí tượng quốc gia: tương đương Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia của bên mình đấy)
Trời đã bắt đầu mưa từ ngày hôm qua, hôm nay tuy mưa nhỏ, nhưng nhiệt độ không khí đột ngột giảm mấy độ, khiến người ta nếm trải được cái lạnh khủng khiếp đầu đông. Trong xe mở điều hòa, ấm nhưng ngột ngạt, như thể là một thế giới hoàn toàn tách biệt với bên ngoài xe lạnh ướt. Cần gạt nước gạt theo quy luật, kính chắn gió vô số lần bị mưa bụi giăng phủ, lại bị cần gạt nước quét sạch trong nháy mắt.
Giang Nhược ngồi ở ghế phụ, mặc áo khoác cashmere cổ dựng vừa dày vừa dài, đóng cúc áo lên tận trên cùng, cằm vùi trong cổ áo, dưới chân đi bốt cao quá gối, cả người bao bọc kín mít.
Hai hôm trước lần đầu tiên cô cảm nhận được thai máy rõ ràng, thật ra một tuần trước cô đã cảm giác được một lần, nhưng tương đối nhẹ, hơn nữa sau lần đó dường như lại yên tĩnh, cô bèn không để tâm nữa.
(Thai máy hiểu nôm na là những cử động của thai nhi trong suốt quá trình ở trong bụng mẹ từ đạp chân, vươn vai, vặn mình, khua tay chân...)
Hai ngày nay, trong bụng thỉnh thoảng có động tĩnh cá con phun bong bóng, có lúc lại như đang ngọ ngoậy, cũng không tính là đặc biệt mãnh liệt, nhưng rất dễ cảm nhận được.
Ban đầu cô hưng phấn tới mức khó mà kể xiết, thai máy cuối cùng cũng khiến cô có cảm giác thứ mang trong bụng là một sinh vật bé nhỏ, bây giờ sự mới mẻ qua rồi, Giang Nhược đã cực bình tĩnh thản nhiên.
Cái ngày mới cảm thấy thai máy, Giang Nhược kể với Lục Hoài Thâm, công ty anh có việc buổi tối về muộn, Giang Nhược đã ăn cơm xong tản bộ xong chuẩn bị đi tắm rồi, anh bảo: “Cho anh sờ thử.”
Vận động xong, viên nhỏ vốn đã rất hưng phấn, Lục Hoài Thâm vừa sờ lên, lại chẳng có động tĩnh gì nữa.
(viên nhỏ: chỉ đứa bé)
Mãi đến trước khi ngủ, cũng không nhúc nhích, Lục Hoài Thâm cảm thấy nhóc con này không hợp anh.
Lục Hoài Thâm ôm lấy Giang Nhược, nói với cái vị trong bụng cô, “Cho con thêm một cơ hội cuối cùng, cử động thử đi, con chính là con ngoan của bố con.”
Nhưng bạn nhỏ Lục hết sức cá tính, cứ bất động.
Về sau tắt đèn rồi, lúc Giang Nhược ngủ chập chờn, nhóc con kia đột nhiên rung rung, sau đó đạp cô một cái.
Thoắt cái Giang Nhược tỉnh táo ngay, nhìn chằm chằm trần nhà.
Con vui là được.
Bụng Giang Nhược hiện tại như được đắp một chiếc nồi sắt, nhưng mặc áo khoác vào thì hình dáng mang thai vẫn không rõ ràng lắm như cũ.
Đến bệnh viện, Lục Hoài Thậm đỗ xe ở hầm để xe, xuống xe Giang Nhược lại lo lắng như thường lệ, sợ kết quả có chút xíu nào không ổn.
Lục Hoài Thâm khẽ nắm tay cô, “Đừng lo lắng vớ vẩn.”
May mà kết quả kiểm tra mọi thứ đều tốt, thai nhi khỏe mạnh, các chỉ số cũng bình thường.
Thấy Giang Nhược dường như hơi căng thẳng, bác sĩ nói trấn an: “Đã đến giữa thai kì rồi, tình hình rất ổn định, nếu không có tình huống đặc biệt, thông thường sẽ không xảy ra bất trắc gì nữa.”
Giang Nhược yên tâm trở lại.
Kiều Huệ biết Giang Nhược hôm nay phải khám thai, Giang Nhược vừa rời bệnh viện, Kiều Huệ đã vội vã gọi điện thoại tới hỏi kết quả, Giang Nhược nói mọi thứ đều tốt, đứa bé rất khỏe.
Kiều Huệ hỏi thêm mấy câu liên quan đến đứa bé, dặn dò cô chăm sóc tốt bản thân, dừng giây lát, nhưng chẳng tắt điện thoại.
Giang Nhược nghe ra vẻ muốn nói lại thôi của bà, hỏi: “Có phải có chuyện muốn nói với con không?”
Kiều Huệ nói úp mở: “Là chuyện liên quan đến Minh Ngọc.”
Giang Nhược nhất thời không đáp lời.
Kiều Huệ không mấy hiểu tình hình Giang thị, nhưng phòng ngừa Kiều Huệ nghe phong thanh rồi suy đoán linh tinh, dạo trước Giang Nhược đã cho Kiều Huệ biết việc chuyển nhượng cổ phần.
Khi đó Kiều Huệ cái hiểu cái không, cho rằng chúng tự có tính toán riêng, chẳng hỏi thêm tại sao.
Kết quả là sau này, Tiêu Lộc lâu lắm không liên lạc lại gọi điện thoại cho Kiều Huệ, một mực nói con gái mình có lỗi với Giang Nhược.
Giang Nhược không biết làm sao Tiêu Lộc biết được chân tướng, nhưng đến bây giờ, phía cảnh sát đã xóa án, lời làm chứng của Tiêu Lộc đã chẳng còn chỗ dùng, với lại về mặt pháp luật mà nói, cô và Giang thị đã chẳng còn bất cứ quan hệ gì. Trừ khi cô tiếp tục kiện Giang Cận tội phỉ báng, xúc phạm danh dự, cạnh tranh ác ý, nhưng ai biết Giang Cận liệu có còn đe dọa dụ dỗ hai mẹ con kia không?
Giang Nhược không muốn uổng công một trận nữa.
Nhưng Kiều Huệ biết được từ Tiêu Lộc, việc cô chuyển nhượng cổ phần cho Lục Hoài Thâm có liên quan đến Minh Ngọc, còn suýt nữa ngồi tù, nên đau lòng hết sức, sau đấy bà ấy chú ý đến trạng thái cảm xúc của Giang Nhược một cách cực kì cẩn mật.
Còn về lời xin lỗi của Tiêu Lộc, Kiều Huệ bảo chẳng thể nào tiếp nhận thay Giang Nhược được, về sau thì Tiêu Lộc không làm phiền nữa.
Kiều Huệ nói: “Lần này là Minh Ngọc gọi đến, hình như Tiêu Lộc đang náo loạn không dứt với nó, gọi đến xin lỗi, hi vọng có thể bảo con khuyên nhủ mẹ nó giúp nó.”
Giang Nhược cười nhạt: “Trò cũ đấy.”
Kiều Huệ biết Giang Nhược lần này không chỉ tổn thất to lớn, tinh thần chắc chắn cũng bị chịu đả kích, gặp phản bội kiểu này, đâu thể dễ dàng tha thứ, bà sẽ không nói giúp Minh Ngọc, chỉ cho Giang Nhược biết Minh Ngọc đã gọi điện.
Giang Nhược nói: “Sau này bọn họ có gọi nữa thì mẹ đừng nhận, mẹ không cần thiết phải chịu sự quấy rối của bọn họ.”
Chuyên tìm quả hồng mềm kể khổ xin tha thứ, là cái thói gì?
Tâm trạng vui vẻ của Giang Nhược bị hủy sạch trong chốc lát.
Buổi tối, cô gọi điện thoại cho Trình Khiếu, báo nó chặn số Tiêu Lộc và Minh Ngọc trong điện thoại Kiều Huệ.
Ai biết ngày hôm sau, một cuộc điện thoại số lạ thuộc vùng thành phố gọi tới.
Giang Nhược nhận, là Minh Ngọc.
Kì thật cô vốn không hề chặn số Minh Ngọc, nhưng đoán chừng Minh Ngọc sợ cô không nhận điện thoại, cho nên đổi số khác gọi đến.
Từ tiếng “alo” lắp bắp đầu tiên khi kết nối, Giang Nhược đã biết là cô ta.
Cô không tiếp lời, bên kia dường như cực thấp thỏm, cả buổi chẳng lên tiếng nữa.
Hồi lâu, Giang Nhược đợi đến mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Không nói thì tắt đây.”
“Giang Nhược!” Minh Ngọc cuống cuồng gọi cô.
“Đang nghe đây.” Khẩu khí Giang Nhược lạnh nhạt xa cách.
Bên kia cũng nôn nóng như sắp khóc đến nơi, cả buổi mới hấp ta hấp tấp nói một hơi: “Giang Nhược, xin lỗi, thật sự xin lỗi, tớ biết bây giờ nói gì cũng uổng phí, câu xin lỗi này cũng muộn rồi, nhưng tớ vẫn muốn xin lỗi cậu.”
“Nếu đã biết muộn rồi, vì sao còn phải nói? Là vì để lương tâm cô được yên ổn, hay cô có thể cho tôi bất kì bồi thường thực tế nào? Nếu da mặt cô đủ dày, chẳng cần xin lỗi cô cũng sẽ chẳng phải chịu lương tâm lên án. Nếu không thể bồi thường, vậy câu xin lỗi này, không có bất cứ ý nghĩa gì.”
Giang Nhược không hề nể tình, từng câu từng chữ như dao sắc.
Giang Nhược cuộn tròn trên sofa đơn trong thư phòng, trên người đắp chăn lông, ngoài cửa sổ đang đổ mưa, ánh mắt nhìn nơi cực xa xăm, núi rừng vừa vắng lặng vừa xanh um, vườn sau biệt thự trồng một hàng cây nhựa ruồi, lá cây được nước mưa gột sạch, lại xanh tươi như vừa đâm chồi.
“Tớ thực sự...” Giọng Minh Ngọc mang theo tiếng nức nở ẩn nhẫn, hơi run rẩy: “Tớ thực sự hết cách. Tớ biết hiện tại nói mấy điều này rất dối trá rất giả tạo, mọi việc tớ làm, chẳng cách nào khiến cậu tiếp tục tin bất kì câu nào tớ nói nữa. Nhưng ngoài thành tâm thành ý xin lỗi, tớ chẳng thể làm hơn.”
“Thế thì không cần nói nữa.”
Đối diện với trầm mặc một lúc, thất vọng tiu nghỉu nói: “Giang Nhược, tớ thật hi vọng hình tượng bản thân trong lòng cậu là sạch sẽ, đợi khi cậu nghĩ đến tớ, sẽ cảm thấy con người tớ tuy yếu đuối, nhưng sống trong sạch, nhưng... tớ biết những việc tớ từng làm, không xóa nổi.”
Hà Nội, 14/3/2023
Có bác inb góp ý là độ này lặp từ hơi nhiều. Cảm ơn bác đã chia sẻ nhưng mà bản raw nó thế đấy các bác ạ. Tôi không thêm thắt màu mè đâu vì không có thời gian mà như thế cũng trái với tôn chỉ của tôi:))) Với cả là muốn mướt mườn mượt thì phải có tinh thần văn chương nữa còn tôi ấy mà, khô như ngói hehe
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ