Không Hề Đáng Yêu

Chương 276: Chương 276: Thủy Hỏa sa lưới thì cũng đến lượt Giang Cận ăn cơm tù




Điều mà Giang Nhược bị buộc phải thừa nhận là, những thứ mang tên “vì tốt cho cô”, chẳng qua đều là mượn danh nghĩa, xét đến cùng mục đích đều là tư lợi. Nếu thật sự vì tốt cho cô, có gì không tiện nói ra?

Liễu Minh ngơ ngác nhìn chằm chằm giấy trắng mực đen trong tay cô, đột nhiên á khẩu không trả lời được, lảng tránh ánh mắt như đuốc của cô.

Giang Nhược cũng nhất thời giận bốc lên đầu, không chú ý ngữ khí của mình.

Bình tĩnh ngẫm lại, chú Minh cũng chẳng sai trái, làm việc cho ai, tất nhiên sẽ phải đứng trên cùng lập trường với người đó, đây là cơ bản.

Chú Minh hình như còn có điều lo ngại, chần chừ không muốn mở miệng.

Giang Nhược gục đầu hồi lâu, lúc ngẩng lên bất giác đã hòa hoãn thái độ, nói lời từ trong thâm tâm: “Chú Minh, cái này đối với cháu rất quan trọng, chú có thể nói cho cháu biết không?”

Chú Minh đối diện với ánh mắt như có phần khẩn cầu của cô, cảm thấy cả người như bị kẹp ở giữa hai bức tường muốn cử động cũng khó, một mặt là lời hứa ông ấy đã lập khi ông cụ còn sống, mặt khác thì không chịu nổi sự đáng thương của Giang Nhược khổ sở cầu xin chân tướng, ông ấy thực sự khó cả đôi đường.

Ông ấy không nhịn được tự hỏi, để Giang Nhược mù tịt, có khi nào sự tổn thương nó phải chịu trong tương lai còn lớn hơn thì sao? Nếu để nó biết chân tướng từ sớm, trong lòng cân đo thêm, phải chăng có thể chuẩn bị sẵn sàng phòng ngừa chu đáo? Cuộc đời là của nó, giấu giếm mang tính can thiệp quả thực bất công với nó.

“Ông nội đã không còn, nhưng đến nay cháu vẫn hoàn toàn không hay biết về rất nhiều vấn đề đang tồn tại, chú có từng nghĩ tới chăng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, một người mù mờ đối mặt với cục diện rối rắm trước mắt như cháu cảm thấy luống cuống chân tay đến nhường nào?”

Câu này của Giang Nhược khiến chú Minh càng thêm hổ thẹ trong lòng, ông ấy thực sự ý thức được, nếu quả thật bởi vậy mà lỡ dở đời người và cuộc sống của Giang Nhược thì bản thân chính là kẻ đồng lõa.

Chú Minh lặng im chọn lọc từ ngữ ở trong lòng, cuối cùng cũng nhả lời: “Bất kể nói thế nào, xuất phát điểm của ông nội cháu là vì muốn tốt cho cháu, chủ yếu là không muốn cháu gánh món nợ của ông ấy, cho nên ông ấy mới nhấn mạnh lặp đi lặp lại nhiều lần, cho dù ông ấy đã làm gì, đều không liên quan đến cháu. Nhưng cũng chính vì ông ấy biết việc này sẽ tạo ra ảnh hưởng tới mối quan hệ của cháu và Lục Hoài Thâm, mới quyết định che giấu.”

Giang Nhược giống như bị người ta bóp chặt cổ họng, hô hấp dần dần gặp trở ngại. Cô nghĩ mà ê ẩm trong lòng, lời dạo đầu này thật thông minh, trước tiên tiêm cho cô một mũi trấn tĩnh: Bất luận ra sao, ông nội vì muốn tốt cho cháu, chúng ta đều vì tốt cho cháu, nên mặc kệ kế tiếp có nói gì cháu cũng chớ trách chúng ta nhé.

Cô không nói chen vào, im lặng chờ đối phương tiếp tục.

Chú Minh vuốt mặt, giọng lí nhí: “Ngày trước ông nội cháu từng đề cập mấy lần với Lục Hoài Thâm, muốn cho Lục Hoài Thâm kết hôn với cháu, Lục Hoài Thâm đều... không đồng ý.”

Giang Nhược nghĩ, “không đồng ý” này, chắc hẳn đã là cách nói uyển chuyển lắm rồi, trên thực tế có lẽ là nghiêm khắc từ chối.

“Sau khi bố mẹ cháu mất, Giang Vị Minh âm thầm chuyển dịch quyền lực, mánh lới lừa bịp nhiều quá chừng. Về sau đưa cháu quay trở lại, Giang Vị Minh đoán được ông cháu định bồi dưỡng cháu, khi đó cũng đã bắt đầu vạch kế hoạch lập bẫy cho ông cháu. Không lâu trước khi cháu và Lục Hoài Thâm kết hôn, ông cháu xác định bố mẹ và anh trai cháu chết có liên quan đến Giang Vị Minh, nếu thật sự để Lục Hoài Thâm với Giang Chu Mạn kết hôn được, thì e rằng Giang thị sẽ hoàn toàn rơi vào tay Giang Vị Minh, tình cảnh hai ông cháu nhà cháu cũng sẽ cực kì đáng lo. Để cháu kết hôn với Lục Hoài Thâm, một là sợ khi thật sự xảy ra chuyện, vẫn có nhà họ Lục làm chỗ dựa cho cháu, bọn Giang Vị Minh không dám hành động thiếu suy nghĩ, điểm này quả thực cũng trở thành sự thật; hai là, hi vọng Lục Hoài Thâm có thể giúp cháu giữ được Giang thị.”

Điểm này có thể thực hiện hay không, Liễu Minh không kết luận mà cũng chẳng dám kết luận.

Ông ấy dừng một chút rồi nói: “Nhưng ông cháu không ngờ Lục Hoài Thâm sẽ kiên trì như vậy.”

Đến nay Liễu Minh vẫn muôn phần khó hiểu, dù sao đều là hai nhà Lục - Giang liên hôn, kết hôn cùng Giang Chu Mạn hay Giang Nhược, có gì khác biệt? Trông dáng vẻ Lục Hoài Thâm cũng chẳng phải kiểu có tình cảm sâu sắc với Giang Chu Mạn, khoảng thời gian đó Lục Hoài Thâm và Giang Chu Mạn sinh ra mâu thuẫn, Giang Chu Mạn kể với gia đình muốn chia tay, oán trách Lục Hoài Thâm thờ ơ trước sự uy hiếp của cô ta. Cứ như thế, sự cố chấp chỉ cần Giang Chu Mạn không cần Giang Nhược của Lục Hoài Thâm lại càng khiến người ta khó suy đoán.

Khi ấy Giang Khải Ứng quản lý công ty, lại đúng vào thời kỳ huy hoàng nhất của Giang thị, ông ấy thậm chí còn ngỏ lời trực tiếp với Lục Hoài Thâm, tương lai sẽ giao công ty cho Giang Nhược, nhưng Giang Nhược là người không có dã tâm, chẳng mấy bận tâm tới những sản nghiệp này, chỉ có nhờ Lục Hoài Thâm giúp đỡ thêm, thì người làm trưởng bối như ông ấy tương lai có ra đi cũng sẽ yên tâm hơn. Nói hết lời, thái độ rõ ràng, chỉ cần Lục Hoài Thâm cưới Giang Nhược, tương đương với một nửa Giang thị đã nắm trong tay cậu ta rồi. Mục đích của Lục Hoài Thâm, chẳng qua là hi vọng nhà họ Giang có thể ủng hộ cậu ta không phải sao?

Nhưng Lục Hoài Thâm vẫn không làm, từ chối dứt khoát quyết đoán.

Giang Khải Ứng cũng hết cách, vì giữ công ty, cũng vì bảo vệ Giang Nhược, không thể không ra ám chiêu.

Giang Nhược vẫn tưởng, ông nội chỉ nắm được một vài nhược điểm nào đó không muốn để người ta biết của Lục Hoài Thâm, tạm uy hiếp, nào có nghĩ, để có thể bắt Lục Hoài Thâm gật đầu cưới cô, Giang Khải Ứng đã lợi dụng điểm yếu ép Lục Hoài Thâm rót một nửa tài sản của mình vào Giang thị, 20% cổ phần của Giang Nhược do anh quản lý thay, chính là điều kiện trao đổi. Có điều, cái này vẫn không công bằng, thời gian quản lý thay có hạn, cổ phần cuối cùng cũng sẽ về tay Giang Nhược.

Lục Hoài Thâm tại thời điểm đó, ngoài Bác Lục, tổng số tài sản cá nhân đầu tư ở trong và ngoài nước đã tương đối lớn, cứ thế, Lục Hoài Thâm gần như đã mang hơn nửa tài sản riêng của mình đổi thành tiền mặt đổ vào Giang thị.

Giang Khải Ứng hi vọng trong vòng hai năm, Lục Hoài Thâm có thể nhìn rõ thời thế, đưa ra lựa chọn chính xác. Suy cho cùng từ nay về sau, Giang thị cũng có một nửa tâm huyết của cậu ta trong đó, có thế nào cậu ta cũng phải tận tâm tận lực.

Ai ngờ Giang Nhược lại là người vô tâm, kết hôn xong liền về làm tổ ở New York, quanh năm suốt tháng không thấy mặt được mấy lần, căn bản không để cuộc hôn nhân này vào mắt, Giang Khải Ứng lừa cô là vì giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn, cô khờ khạo tin luôn, còn thấy rất có lỗi với Lục Hoài Thâm, định chờ thời gian vừa hết, sẽ thả tự do cho Lục Hoài Thâm.

Vốn dĩ đã hứa với Giang Khải Ứng tốt nghiệp xong tới công ty làm quen hai năm trước, sau đó đi Wharton học thạc sĩ quản trị kinh doanh, đến lúc đó, tình cảm với Lục Hoài Thâm cơ bản cũng có thể ổn định rồi, Giang Nhược ngoài miệng đã đồng ý xong xuôi, quay đầu liền tự ý xin học thạc sĩ ở trường mình.

Đợi lấy được offer, mới thông báo cho Giang Khải Ứng một tiếng, Giang Khải Ứng tức đến nỗi tăng huyết áp suýt phải vào viện, ở trong điện thoại tức xù lông nói liều lĩnh càn quấy càn quấy quá chừng.

Tĩnh tâm lại còn phải đi xoa dịu cảm xúc của Lục Hoài Thâm, lão đại một đống tuổi còn phải hạ thấp giọng trước mặt người trẻ nhã nhặn nói: “Giang Nhược tuổi trẻ, muốn học chuyên sâu thêm hai năm, tương lai vào công ty cũng dễ bắt đầu, cháu bảo có phải không?”

Lục Hoài Thâm cũng như thể đang nghe chuyện của người không liên quan, đáp lại một câu: “Tùy cô ấy.”

Thái độ lãnh đạm ấy, Giang Khải Ứng ý thức được sắp đi đứt rồi.

Là ông ấy làm việc cực đoan quá mức, cũng nghĩ sự tình quá đơn giản, lại đánh giá thấp con người Lục Hoài Thâm.

Kết quả đúng là xong đời.

Giang Nhược vừa nghe vừa tiêu hóa, từ kinh hãi đến bình tĩnh, cảm xúc như như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Cuộc hôn nhân của Lục Hoài Thâm và cô là kết quả của việc cưỡng ép với đe dọa mà thỏa hiệp, Giang Nhược vẫn luôn biết. Nhưng tâm tình hiện giờ, làm sao có thể đánh đồng với trước kia? Cô thảng thốt trong lòng, lời Liễu Minh nói như có trọng lượng, từng nhát một nện vào màng nhĩ, nện tới mức trái tim cô cũng đang rung ầm ầm, nện tới mức nhận thức ban đầu của cô bị lật đổ.

Cô không thể không nhìn nhận kĩ lưỡng một lần nữa mình với Lục Hoài Thâm làm sao đi được từ lúc đầu đến hiện tại, từng đoạn ngắn hiện ra lộn xộn trong đầu cô, cô bắt đầu nghi ngờ mục đích Lục Hoài Thâm cưới cô, nghi ngờ Lục Hoài Thâm vì sao giải hòa với cô, trong mơ hồ cô xâu chuỗi từng mắt xích trông như không có liên quan, sự thật tựa như ngay trước mặt, rồi lại cực kỳ xa xôi, tư duy của cô dường như kịp thời, lại chẳng còn sức lực bước về phía trước một bước.

Cô nghe thấy âm thanh hoảng hốt của mình hỏi chú Minh: “Lục Hoài Thâm bị ông nội túm được đuôi gì?”

Lục Hoài Thâm sao có thể không hiểu đạo lý ngáng chân nhau, trừ phi chip trong tay Giang Khải Ứng lớn hơn của anh, vậy nhất định là thứ liên quan đến bí mật trọng đại.

Chú Minh nói: “Lục Hoài Thâm từng sống mấy năm ở Hong Kong, quan hệ mật thiết với một số tổ chức bang phái. Sau khi cậu ta về nhà họ Lục, Lục Chung Nam gần như tẩy trắng dấu vết hoạt động của cậu ta ở Hong Kong, nhưng ông nội cháu vô tình biết được một ít tin tức...”

Cái “vô tình” này ẩn giấu trăm phương ngàn kế, cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Cuối cùng khi Giang Nhược từ biệt chú Minh, chú Minh khổ tâm dặn dò: “Cháu đừng có mà làm chuyện ngốc nghếch đấy.”

Giang Nhược lẳng lặng nhìn về phía chú Minh, bỗng nhiên buồn cười: “Cháu thì có thể làm chuyện ngốc nghếch gì.”

***

Giang Nhược ngủ trưa dậy mới qua đây, ở nhà chú Minh rất lâu, trên đường lái xe trở về sắc trời tối dần, có điều vừa tầm giờ cơm tối, màn đêm đã che lấp thành phố, đèn hoa giăng khắp nơi.

Giờ cao điểm tan tầm, tắc đường, Giang Nhược nhích từng tí theo dòng xe chờ đèn xanh đèn đỏ, ngẩng đầu liền có thể trông thấy cầu vượt rối rắm đan chéo nhau, vắt ngang như thoi đưa trong lòng thành phố, dưới màn đêm trông như dải đèn uốn lượn phức tạp.

Các trung tâm thương mại lớn khởi động chiến dịch hâm nóng cho Giáng Sinh, sắc màu sặc sỡ, bầu không khí vui mừng sôi nổi sắp tràn khỏi màn hình led bên ngoài tòa nhà.

Giang Nhược chậm rãi lái xe về, rẽ vào một khu dân cư cũ trong nội thành náo nhiệt, lọt vào mắt là ánh đèn muôn nhà mang theo mùi thơm đồ ăn.

Thím Ngô tính thời gian cô về nhà đã nấu cơm xong, trường Trình Khiếu thứ sáu không lên lớp tự học buổi tối, đã về đến nhà chờ dọn cơm từ lâu.

Giang Nhược đặt đồ xuống ngồi bên bàn ăn, thím Ngô chỉ canh thịt bò cà chua trước mặt cô nói: “Đây là dì út cháu làm cho cháu, canh này ngửi thôi cũng thấy ngon.”

Không biết có phải buổi chiều chưa ăn gì hay không, do đói quá, bụng rỗng, ngửi mùi hơi tức ngực.

Giang Nhược không nói gì, vẫn uống một bát canh.

Kiều Huệ thấy Giang Nhược hơi lạ, trước kia lúc em trai nó ở nhà cùng nhau ăn tối, nó đều thích hỏi đông hỏi tây, thế mà hôm nay lại không thấy mở miệng nói chuyện mấy, không khí trên bàn cơm cũng trầm mặc khác thường.

Người già khó tránh nghĩ nhiều, sau khi ăn xong liền kéo cô vào phòng hỏi, có phải mâu thuẫn với Lục Hoài Thâm không.

Giang Nhược nói: “Không có chuyện ấy, chỉ là hôm nay ra ngoài một chuyến, người hơi mệt.”

Đôi mắt Kiều Huệ lợi hại lắm, cũng không phải chưa từng bị cô nói qua loa lấy lệ, ngay tức khắc nhìn thẳng vào đôi mắt cô, không vui nói: “Thôi đi, con là mẹ nuôi lớn, tâm tư con thế nào mẹ không rõ chắc? Có lúc mẹ không vạch trần, con lại tưởng mẹ tin thật à?”

Giang Nhược im tiếng nhìn về phía bà ấy, không biết nói gì thì tốt, cúi đầu sắp xếp đồ vật trên bàn trang điểm để phân tán lực chú ý.

Lòng nghi ngờ của Kiều Huệ đã nổi lên rồi không tiêu tan được, “Có phải con ở đây nó không bằng lòng? Con cũng đừng tùy hứng quá, ở nhà ngoại mãi, nó vừa phải làm việc vừa phải tối nào cũng đến ở cùng con, nó chắc chắn là không ở quen chỗ chúng ta.”

Giang Nhược nghe vậy chợt cười xùy: “Có gì mà ở không quen, người lớn tướng thế, không cao quý vậy đâu? Ngủ một giấc thôi, chẳng lẽ còn phải trải thảm đỏ từ cửa đến chân giường?”

Kiều Huệ cả kinh: “Xem lời con nói kìa, mẹ đã nói là có vấn đề mà!”

Giang Nhược xoay bả vai bà ấy, “Mẹ đừng nhọc lòng nữa, trông anh ấy giống người có thể chịu tủi thân chắc? Ở không thoải mái thì anh ấy đã về nhà ở lâu rồi. Nếu mẹ thật sự để ý thế, ngày mai con sẽ dọn về được chưa? Tránh cho mẹ ngày ngày đoán tới đoán lui.”

Kiều Huệ: “Mẹ cũng không phải có ý này, là mẹ suy nghĩ cho tình cảm vợ chồng bọn con.”

Giang Nhược không làm sao được, ứng phó qua quýt: “Biết rồi biết rồi, con biết cả mà.”

Đang nói, di động Giang Nhược có cuộc gọi đến, cô nhìn thử sau đó giơ di động lên cho Kiều Huệ xem, “Mẹ yên tâm chưa?”

Kiều Huệ cười ha ha, “Hai đứa nói chuyện đi.”

Xoay người đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa.

Giang Nhược nhận điện thoại, bên kia hỏi: “Sao lâu thế mới nghe?”

Giang Nhược hỏi: “Có chuyện gì?”

Lục Hoài Thâm nói: “Đêm nay có chút việc phải làm, áng chừng rất muộn mới có thể kết thúc, nên không qua nữa.”

Công việc đang tiến hành sắp có kết quả, nghe giọng anh có vẻ vui sướng thêm mấy phần, bởi vậy không chú ý tới giọng điệu khác thường của Giang Nhược.

Giang Nhược nói: “Vâng.”

Anh lại dặn dò cô đi ngủ sớm một tí, câu trả lời của Giang Nhược vẫn không vượt quá hai chữ.

Đang định hỏi cô những thứ khác, Bùi Thiệu đẩy cửa tiến vào có việc báo cáo, sau khi vội vàng nói vài câu liền tắt máy.

Bùi Thiệu giơ di động nói nhỏ: “Cuộc gọi của Trần đội.”

Ban nãy Lục Hoài Thâm vừa nối máy được với Giang Nhược thì Trần Tấn Nam liền gọi điện thoại tới, sự việc cấp bách, thấy bên Lục Hoài Thâm đang trong cuộc gọi, bèn gọi ngay cho thư kí của anh.

Lục Hoài Thâm cầm điện thoại của Bùi Thiệu, vừa cất lời, Trần Tấn Nam đã bực dọc oanh tạc: “Người của tôi đã tới rồi, mai phục xung quanh đây, có điều bốn bề tối đen như mực, các cậu tìm chỗ quái nào đấy, đến buổi tối cũng không thấy nổi một ngọn đèn, tia hồng ngoại vừa nhắm chuẩn lập tức bị bại lộ.”

Lục Hoài Thâm nhìn về hướng Hạ Tông Minh cách đó không xa, liếc xéo anh ta một cái, chỗ là của anh ta.

“Hiện tại đổi chỗ cũng muộn rồi.”

Bên Trần Tấn Nam có một tràng tiếng sột sà sột soạt, anh ta hạ thấp giọng nói: “Bảo người của các cậu bật đèn trong phòng lên, chỉ chừa hai người canh giữ bên trong, đợi tí nữa dẫn người vào trong, tốt nhất là làm việc ở trong phòng.”

“Được, biết rồi.”

Lục Hoài Thâm tắt điện thoại, bảo Hạ Tông Minh đi thu xếp.

Cái chỗ Trần Tấn Nam nói, là nhà máy cũ bỏ hoang dưới chân núi một vùng ngoại thành, hồi trước Mã Lục tóm được đã bị nhốt ở nơi đó, để phòng bị Giang Cận và Thủy Hỏa tìm thấy, đấy đã là nơi thay đổi lần thứ ba rồi.

Mấy ngày trước, Thủy Hỏa hiện thân ở thành phố Đông Lâm, người chỉ điểm của Trần Tấn Nam nhận được thông tin, Thủy Hỏa đang phái người tìm kiếm Mã Lục khắp nơi. Mà đối phương bỗng nhiên gấp gáp tìm người như thế, không thoát được dính líu đến Lục Hoài Thâm.

Vào thời điểm không lâu trước đây, bên viện kiểm sát tỉnh nhận được một bản tố giác, đội trưởng đội điều tra kinh tế thành phố lợi dụng chức vụ, lo lót với cấp trên, để một tập đoàn nổi danh đã niêm yết trên thị trường chứng khoán mưu lợi phi pháp. Lần theo vị Dương đội này hướng lên trên, lại tra ra vài nhân viên cấp cao có liên quan đến vụ việc.

Trần Tấn Nam có chút ấn tượng với đội trưởng đội điều tra kinh tế họ Dương này, lần trước vụ Giang Nhược nhận hối lộ, chính người này làm ầm lên muốn định tội bắt giữ người. Khi đó Trần Tấn Nam đã ngộ ra một chút manh mối, sự việc sau này càng khẳng định suy nghĩ của anh ta.

Giang thị liên tiếp xảy ra chuyện, bị người tố giác, một mớ tội danh kinh doanh phạm pháp sắp được xác định, những tội trạng này trông như không lớn không nhỏ, chỉ cần cam kết nộp phạt tiền là có thể đè xuống, nhưng do công ty kia có hành vi đút lót, mà còn dính dáng rất nhiều, bên trên vốn đã không định dễ dàng bỏ qua, phía Giang thị lại có ý muốn thoát tội trì hoãn nộp phạt, ngay lập tức lại bị bên trên tra ra có lỗ hổng tài vụ, khoản vốn kếch xù không biết đi đâu, dự định điều tra sâu hơn.

Lần này Trần Tấn Nam thưởng thức ra mùi vị rồi, Dương đội của đội điều tra kinh tế chẳng qua chỉ là kíp nổ, đây là có người tính toán dồn Giang thị vào chỗ chết, người này anh ta cũng đoán đại khái được là ai.

Giang Cận là đương sự, ai muốn chỉnh anh ta, anh ta rõ hơn ai hết, anh ta còn biết đây mới chỉ là bắt đầu, còn có nhân vật then chốt hơn đang ở trong tay đối phương. Giang Cận ngồi không yên, định bảo Thủy Hỏa đẩy nhanh tốc độ tìm Mã Lục, những thứ Mã Lục biết quá nhiều, có thế nào cũng không thể giữ nữa.

Kế tiếp Thủy Hỏa hiện thân ở thành phố Đông Lâm, Trần Tấn Nam nghi ngờ Thủy Hỏa sẽ giết Mã Lục diệt khẩu, nhưng anh ta cũng không biết hiện giờ Mã Lục ở đâu, tiếp theo liền nhận được điện thoại của Lục Hoài Thâm.

Lục Hoài Thâm đồng ý hợp tác với anh ta, Trần Tấn Nam cũng không bất ngờ, có một số việc lợi dụng năng lực cảnh sát, hợp tình hợp lý phù hợp quy luật xã hội, bản thân còn có thể hai tay không dính tanh, Lục Hoài Thâm sớm đã am hiểu cách thức này.

Hạ Tông Minh phái người loan truyền hành tung Mã Lục ra ngoài từng tầng một thông qua kẻ chỉ điểm, truyền thẳng tới tai Thủy Hỏa.

Thủy Hỏa triệu tập một số người, định vào đêm nay ra ngoại thành diệt khẩu.

Trần Tấn Nam đưa cấp dưới và người của đội phòng chống ma túy đến đó chờ sẵn từ sớm, để không gây nghi ngờ, xe thả bọn họ xuống, rồi đi đỗ ở một nơi hẻo lánh, mọi người thì ẩn núp trong lùm cây, may không phải mùa hè, bằng không thế nào cũng bị muỗi đốt sưng vù đầu.

Mà nơi này đúng là hoang vu không một bóng người, ngoài một gian phòng sáng đèn trong nhà máy hoang vắng, bốn bề khó có thể nhìn rõ vật, ống ngắm tia hồng ngoại vừa mở, mấy sợi tơ đỏ rọi thẳng tắp trong đêm khỏi phải bàn chói mắt đến nhường nào.

Chờ người của Hạ Tông Minh di chuyển vị trí của Mã Lục xong, lại bật thêm mấy cái đèn lân cận, bấy giờ Trần Tấn Nam mới cử một tiểu đội đi vào tìm chỗ mai phục, đến lúc đó giáp công trong ngoài, mặc cho Thủy Hỏa có mọc cánh cũng khó bay.

***

Trên tầng cao của tòa nhà Bác Lục, Lục Hoài Thâm đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống cả thành phố.

Trong lồng ngực như thể có ngọn lửa bập bùng, càng cháy càng rừng rực, giống như đêm dần về khuya kéo theo thành phố càng thêm lộng lẫy, những tòa nhà như biển đèn, xe cộ như rồng bơi. Một bầu cảm xúc trong anh không có chỗ bộc bạch, nếu quẳng hết những âu lo, lúc này Giang Nhược ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ vui vẻ nói với cô nhìn xem kế hoạch đang từng bước thành hiện thực, cái cảm giác thỏa mãn tự tin khi thành công sắp đến một lần nữa chiếm cứ đại não, khiến cho adrenalin của anh tăng vọt.

Nhưng hiện thực là hết thảy đều không thể nói trước.

Mà cũng bởi ý nghĩ này sinh sôi, khuôn mặt Giang Nhược bắt đầu luẩn quẩn trong tâm trí anh, đôi mắt cười của cô dần dần ngập tràn vẻ khó hiểu, đến cuối cùng đong đầy nỗi căm hờn cùng nước mắt.

Bởi thế, sự phấn khởi lúc trước hóa thành mây khói, chỉ như một đầm nước tù.

Anh đành phải dời lực chú ý, ngẫm nghĩ chuyện Thủy Hỏa, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không chắc ăn.

Hạ Tông Minh nói chuyện điện thoại xong, xoay người thấy anh đứng trước cửa sổ, hai cánh tay chống cửa sổ không biết suy nghĩ gì, bóng lưng kia hiu quạnh đến mức như thân cây đìu hiu vẫn đứng thẳng trong ngày đông giá buốt, lặng lẽ không một chút sinh khí.

Hạ Tông Minh chợt sững sờ, đi đến bên cạnh anh, tay vỗ vai anh một cái, anh không động đậy, đôi tròng mắt đen nhánh chăm chú nhìn phía dưới.

“Đêm nay một khi Thủy Hỏa sa lưới thì cũng đến lượt Giang Cận chờ ăn cơm tù, Thủy Hỏa không phải người nghĩa khí, khai ra hắn là chuyện sớm muộn.”

Lục Hoài Thâm khẽ nói: “Tôi càng nghĩ càng cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy.”

“Trần Tấn Nam có chút bản lĩnh, cậu tạm thời tin anh ta đi, chỉ cần Thủy Hỏa có thể tới được chỗ kia, anh ta chắc chắn có thể bắt như vồ gà.”

Không thấy Lục Hoài Thâm lên tiếng trả lời, Hạ Tông Minh liếc anh một cái: “Sao tôi thấy cậu không vui thế?” Lại nhìn lần nữa, anh ta đổi lí do: “Cậu hối hận rồi?”

Lục Hoài Thâm nhíu mày: “Hối hận cái gì?”

Hạ Tông Minh nói: “Có câu 'cá và tay gấu không thể có cả hai', còn có câu 'thương trường đắc ý, tình trường thất ý', cậu nói xem hối hận cái gì?”

Hạ Tông Minh cùng anh thưởng thức cảnh đêm, đợi lâu không thấy anh trả lời, anh ta cảm khái: “Cảnh đêm chỗ cậu đẹp hơn ở chỗ tôi, ngắm đến nỗi tôi cũng động lòng. Quả nhiên bản lĩnh lớn nhường nào thì có thể ngắm được cảnh đẹp nhường ấy. Cậu nói xem cảnh ở đây đẹp hay người ở nhà cậu đẹp?”

Lục Hoài Thâm bị anh ta nói càng ngày càng buồn bực, kéo nhẹ cổ áo bảo: “Có gì nói nhanh.”

“Chả có gì, chỉ muốn nói, bây giờ cậu hối hận cũng không kịp nữa.” Hạ Tông Minh nói xong không quên cười hô hố mấy tiếng đùa giỡn trên nỗi đau của người khác, bị Lục Hoài Thâm lạnh nhạt lườm cho phát, ý thức được bản thân hình như lòng dạ hơi thiếu đạo đức, lập tức ngậm miệng.

Hạ Tông Minh làm cho anh khuây khỏa: “Đại sự quan trọng, phụ nữ ấy mà, đến lúc đó dỗ dành tí là được.”

Lục Hoài Thâm nghĩ ngợi, lại gọi điện về nhà, lần này không gọi được.

“Trông cậu kìa, không thể chịu nổi cái tính nết ấy.” Hạ Tông Minh thở dài.

Lục Hoài Thâm không để ý đến anh ta, nhìn chằm chằm di động lại gọi lần nữa, nếu Giang Nhược thật sự là kiểu có thể dễ dỗ, thì đúng là anh sẽ chẳng có nỗi lo về sau.

Cuộc điện thoại này vẫn không có người hồi đáp, Lục Hoài Thâm lại gọi cho Kiều Huệ, Kiều Huệ bảo Giang Nhược đang tắm, bấy giờ Lục Hoài Thâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Tông Minh nói: “Sao, sợ người ta không nghe điện thoại của cậu?”

Hạ Tông Minh cũng đoán đúng thật.

Lục Hoài Thâm cẩn thận ngẫm lại cuộc điện thoại lúc trước, Giang Nhược rất ít lời, ít tới mức cho anh một cảm giác cô không muốn nói chuyện cùng anh, lúc này sợ rằng chỉ có giọng cô, mới có thể khiến lòng anh thoải mái hơn.

Hạ Tông Minh lại nói: “Chắc cô ấy chưa biết gì đâu, cậu cũng nôn nóng quá đấy.”

“Buổi chiều cô ấy đến chỗ Liễu Minh.” Tối qua Giang Nhược đã nói với anh định tới chỗ Liễu Minh lấy xe, đây là bối cảnh, nhưng mà, “Vệ sĩ đi theo cô ấy nói cô ấy ở chỗ Liễu Minh hơn một tiếng.”

Hạ Tông Minh mở miệng ngay: “Cậu lo ngại nhiều quá thôi, Liễu Minh theo Giang Khải Ứng mấy chục năm, có thể hai người chỉ trò chuyện, cùng tưởng nhớ ông cụ.”

Thấy ấn đường Lục Hoài Thâm không giãn ra, Hạ Tông Minh chóp chép một câu: “Không yêu đương thế là chẳng có chuyện chó gì.”

......

8 giờ tối, Đỗ Thịnh Nghi chụp xong ảnh bìa tạp chí kết thúc công việc, thay quần áo của mình, khoác thêm áo lông dày dặn.

Nhân viên đi theo chờ đến tối muộn, cơm chiều cũng chưa ăn, Đỗ Thịnh Nghi bảo bọn họ tự đi ăn bữa tối, tiện thể mời nhân viên bên tạp chí ăn cơm.

Trợ lý hỏi cô ta: “Chị không đi à?”

Đỗ Thịnh Nghi nói: “Tôi mệt, muốn về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đến đoàn phim sớm, các cô ăn xong cũng về sớm đi.”

“Thế bọn em đi cùng bọn anh Chu, bảo tài xế đưa chị về.”

Đỗ Thịnh Nghi một mình rời khỏi địa điểm ghi hình, chiếc xe thương vụ đưa đón cô ta thường ngày đã dừng ở ven đường, tài xế đã khởi động xe chờ cô ta.

Đỗ Thịnh Nghi mở cửa lên xe, vừa chạm chỗ ngồi đã nhắm mắt lại nghỉ giải lao.

Sau khi xe vững vàng lái đi một đoạn đường, Đỗ Thịnh Nghi phát hiện có phần không đúng, em tài xế bình thường hay nịnh nọt thích hỏi han ân cần hôm nay thế nào không thích chuyện gẫu mấy.

Cô ta mở mắt nhìn gương chiếu hậu, thấy nửa khuôn mặt, kính tròn gọng đen, trông giống kiểu đầu đinh của bọn du côn, phía trên tai phải còn cạo thành chữ “z”, chữ cái đầu của họ.

Xác nhận xong, cô ta lại nhắm mắt: “Tiểu Tăng, tí nữa cậu cũng đi ăn cơm đi, tiện thể cơm nước xong đưa bọn họ về.”

Đối phương khẽ hỏi: “Em thì sao? Không ăn à?”

Giọng nói này......

Đỗ Thịnh Nghi nháy mắt bừng tỉnh, cơn buồn ngủ biến mất sạch.

Hà Nội, 25/3/2023

Các bác nghĩ tài xế là ai? Họ Tăng trong tiếng Trung có phiên âm là /Zēng/.

Chờ 275 chương mới có lời giải thích đến từ vị trí ông nội. Và liệu có thêm lời giải thích nào đến từ vị trí Lục Hoài Thâm không? Mời các bác đón đọc trong khoảng gần 70 chương nữa =))) Đấy là tôi đoán thế!!!

Buộc lợi ích của Lục Hoài Thâm vào Giang thị để ép na9 phải chọn người cầm quyền sáng suốt cho Giang thị. Ông Giang cũng chẳng vừa đâu. Thôi thì cũng tìm được mái nhà cho cháu. Mà chẳng biết cháu có dám giữ không.

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.