Không Hề Đáng Yêu

Chương 16: Chương 16: Vẻ mặt răm rắp nghe lời được người ta yêu thích đâu rồi?




Độ dài bộ tây trang của Giang Nhược tính cả chân váy cũng mới tới bắp chân, lúc nãy khi lên xe, bởi vì do tư thế của cô, vạt váy bị vén lên tận đùi, cô lúc này đang vừa dùng tay trái để chỉnh lại vừa dùng tay phải chắn ngang trước mặt anh, cho nên là chú ý bên này thì lại hỏng bên kia, tay trái sửa bên phải váy trông chẳng có trật tự gì cả, nửa ngày vẫn sửa không xong.

May mà Lục Hoài Thâm hình như không mấy để ý đến động tác nhỏ của cô, chỉ dùng ánh mắt thờ ơ liếc qua cổ tay cô, dấu vết những chỗ từng bị anh nắm đã mờ nhạt dần, nhưng vẫn đỏ một mảng lớn, đặc biệt là da cô quá mỏng lại trắng nõn, càng khiến những vệt hồng hồng được tôn lên rõ ràng hơn, lại còn có xu hướng hơi hơi sưng lên.

Lục Hoài Thâm vươn bàn tay to lớn, nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài nhè nhẹ xoa bóp.

Trong khoảnh khắc mạch máu nơi da thịt tiếp xúc thân mật với lòng bàn tay anh, Giang Nhược theo phản xạ có điều kiện muốn rút tay về, sợ anh lại hành hung lần nữa, ai biết được anh chỉ giữ lấy cô nhưng không hề dùng sức.

Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm dấu vết tự mình lưu lại trên cánh tay cô, “Bạo lực gia đình sao? Chút thương tích này nhiều nhất cũng chỉ tính là tình thú vợ chồng.”

Anh đang nói, đột nhiên dùng sức, đem bàn tay cô bẻ quặt ra sau, hạ thấp giọng nén ý cười chậm rãi nói: “ Có muốn tôi làm gãy nó không, đưa cô đi kiểm tra thương tích luôn, vừa hay dùng để làm bằng chứng hữu hiệu trước tòa.”

Giọng nói anh mát mẻ còn có vẻ thong thả, nhưng lại mang theo sự uy hiếp trần trụi.

Xương cổ tay và cánh tay Giang Nhược gần như hợp thành một góc 90 độ, đau tới mức chẳng còn cảm giác gì, ngược lại là lời anh nói khiến trái tim cô đập kinh hoàng.

Sức lực cánh tay Lục Hoài Thâm lớn như thế, cô cũng tin anh thật sự làm ra chuyện đó.

Giang Nhược không tiếng động nghẹn ngào trong cổ họng, trên mặt vẫn như cũ sóng yên gió lặng, “Làm tôi gãy một tay thì những toan tính của anh để làm tôi trắng tay ra khỏi nhà đều sẽ thất bại.”

Lục Hoài Thâm không để ý “A” một tiếng, ngón tay cái dán lên da thịt cô miết nhẹ từng tấc từng tấc hướng lên trên, giống như đang tự nói với chính mình: “Thực sự là nên cẩn thận giữ lại.”

Bàn tay người đàn ông mạnh mẽ hữu lực, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, làn da màu lúa mạch hơi nhạt, đối lập với mảnh mai, trắng mịn của cô, chính là giống sự va chạm giữa vẻ cứng rắn của đàn ông với sự mềm mại của phụ nữ.

Giang Nhược nhìn ngón tay anh hơi động, những nơi lướt qua vẫn còn lưu lại độ ấm của anh, cô nhất thời mất hồn, sau đó mãnh liệt giống như bị bỏng dùng sức rụt tay về.

Lục Hoài Thâm buông cô ra, nói: “Cô mới đây còn uy hiếp tôi muốn cả đời này không li hôn, dành cả đời cho tôi, chớp mắt lại muốn li hôn với tôi. Cô, cái người này, hai bộ mặt hoán đổi dễ dàng như thế, cái nào mới là thật?”

Giang Nhược ngồi cách anh xa xa, vừa rồi tranh chấp với anh, hô hấp còn chưa ổn định, đợi hồi phục một chút cô mới nói: “Tin tôi đi, tôi cũng chẳng hứng thú muốn tiếp tục cuộc hôn nhân trói buộc này với anh, nhưng anh và nhà họ Giang cấu kết làm chuyện xấu, ức hiếp người quá đáng, dựa vào đâu mà đòi tôi phải trắng tay ra khỏi nhà? Dựa vào đâu mà nói đáng đời ông nội tôi bị người ta tính kế, phải chịu cô quạnh lúc về già?”

“Ồ, cấu kết làm chuyện xấu,“ Lục Hoài Thâm bình tĩnh lặp lại vài từ trong lời nói của cô mà anh nghe được, còn nói thêm: “Mới lúc nãy cô còn nói tôi cái gì mà, thân tại Tào doanh, tâm tại Hán? Bụng dạ xảo quyệt?”

Giang Nhược ngừng một chút, “Tôi nói sai sao?”

“Cô không nói sai, cô chỉ là lá gan lớn lên không ít.”

Lục Hoài Thâm nói xong, đem Giang Nhược đang ngồi cách xa kéo vào trong vòng tay, cánh tay dài giống như gọng kìm sắt, quấn lấy cô chặt chẽ, ép cô phải ngẩng đầu lên trong vòng tay anh.

Giang Nhược trước đó không có bất kì sự phòng bị nào, còn chưa hoàn hồn, đang đấu tranh trong tiềm thức, Lục Hoài Thâm thế nhưng vẫn là dáng vẻ ung dung, gió mưa không động.

Anh cụp mắt thấy cô đang nhẫn nhịn sự phẫn nộ trừng mắt nhìn anh chằm chằm, “Thế nào, cầm được tiền trong tay rồi nên không sợ cái gì nữa hả? Để tôi xem xem vẻ mặt răm rắp nghe lời được người ta yêu thích lúc trước đâu mất rồi?”

Hà Nội, 1/8/2020

今天是我妈的生日^_^

妈妈,祝你生日快乐,永远不老,天天开心!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.