Ta muốn tỉnh
lại, nhưng mí mắt nặng trịch, trước sau vẫn không mở ra, liều mạng muốn nhúc
nhích, cơ thể lại giống như bị cả ngàn tấn đá đè xuống.
Trong lúc ta cố
gắng, y đã tới bên cạnh. Ngồi xuống cạnh giường, giọng y lại đều đều vang lên.
“Nàng còn chưa
tỉnh à? Ta tiếp tục kể vậy.
Từ đó về sau,
phàm là biết yến hội nào có nàng tham dự, ta đều vội vã chạy tới, cho dù biết
rõ là không đuổi kịp, vẫn hi vọng ánh mắt của nàng có thể ở phút giây nào đó
đọng lại trên người ta.
Ta biết nàng
thích màu nhạt, thích ăn rau, thích những sự vật mỹ lệ, uống trà phải là Long
Tĩnh Tây Hồ, yêu nhất hoa tử vi, mà người coi trọng nhất lại là… Thống lĩnh Ngự
Lâm Quân Dư Thế Cao!
Người đời đều bị
bộ dạng của nàng mê hoặc, cho rằng nàng sinh ra trên nhung gấm, nghĩ nàng tham
luyến quyền thế, nghĩ nàng quyến rũ Hoàng thượng, kỳ thật chẳng qua nàng chỉ
muốn có một điều, có đủ năng lực bảo hộ cho người kia. Tâm tình của nàng dao
động chỉ vì hắn, tất cả những chuyện nàng nhúng tay vào đều có liên quan đến
hắn, chẳng qua nàng giữ bí mật rất tốt, không ai nhìn ra được, đó cũng vì để
bảo vệ hắn!
Đây là lần đầu
tiên ta thống hận chính bản thân mình có thể bình tĩnh nhìn rõ sự việc như vậy.
Lần đầu thấy nàng, tuy rằng tiếc nuối thân phận của nàng, nhưng bù lại ta biết
được, nàng không thương Hoàng thượng. Nhưng vì sao lại để cho ta phát hiện tâm
tư nàng toàn bộ đặt vào người khác. Ngày ấy, ta thức trắng đêm, vò võ nốc rượu,
khiến cho hạ nhân trong phủ hốt hoảng lo sợ, không biết Vô Trần vương gia không
nhiễm bụi trần đã đi đằng nào. Ta mặc kệ, ta chỉ biết ta đang rất đau, bình
sinh trong đời mới biết đau đến thế.
Nhưng mà, càng
đau, lại càng phát hiện tình yêu đã bén rễ sâu trong xương tủy. Cho nên ta
quyết định, bằng bất cứ giá nào, cũng phải trấn thủ bên người nàng.
Hoàng thượng phái
nàng đi đến Hà Nam
cứu trợ thiên tai, ta hận không thể cùng nàng lên đường. Chẳng qua vì không
muốn người chú ý, ta đành cực lực áp chế suy nghĩ này. Ai ngờ lại nghe thấy
nàng ở Hà Nam
gặp thích khách, may mắn bảo vệ được tính mạng. Ta âm thầm sai người vây bắt
bọn thích khách này. Chúng dùng thủ đoạn gì đối phó với nàng, ta đều đáp trả
lại y hệt! Về phần tên chủ mưu, cũng nằm gọn trong tay ta!
Trong yến hội
mừng sinh nhật Hoàng thượng lần đó, ta gặp lại người con gái ngày ngày đêm đêm
trấn giữ con tim ta, linh hồn ta. Ngày ấy, nàng rực rỡ tỏa sáng, kinh diễm toàn
trường, thế nhưng ta lại vui đến xé lòng, bởi vì ta biết sự chuẩn bị của nàng
ngày hôm nay không phải vì ta, mà là vì người nam tử sắp đi xa kia. Tể tướng mở
miệng khiêu khích nàng, nàng đáp lại rất thông minh mẫn tuệ, lại vô tình đẩy ta
vào vòng xoáy. Ta rốt cục nhịn không nổi, lần đầu tiên chủ động thổi một khúc
tặng Hoàng thượng, kỳ thật ta là muốn thổi cho nàng nghe, để nàng nhận thức ta,
ghi nhớ ta! Lúc này đây, ánh mắt của nàng rốt cục hướng về ta, bày tỏ sự ngưỡng
mộ về tiêu kỹ, một khắc này ta vui mừng đến cực điểm!
Động tĩnh của
đám người Tể tướng, ta đã sớm để ý, nhưng xưa giờ ta không hề quan tâm, ai cầm
quyền, ai là chủ thiên hạ, cùng ta không hề có bất cứ quan hệ gì. Bằng vào bối cảnh
thân phận của ta, vẫn như trước có thể tiêu diêu tự tại, lãng du khắp nơi.
Nhưng mà bây giờ, quan điểm của ta bất đồng, bởi vì nàng ở trong cung, ta sao
có thể để kẻ nào đó ra tay làm thương tổn nàng!
Ta có nói chưa
nhỉ, ta là một người rất thông minh, cho nên một khi ta đã quyết định, ta nhất
định sẽ làm bằng được. Ta phái người len vào đội ngũ họ, ta nắm giữ hành tung
của từng người. Cuối cùng, ta có thể ở vào thời khắc gây cấn nhất cứu nàng, mà
không có ai biết, khi ta đem quân tiến vào hoàng cung toàn thân đã ướt đẫm mồ
hôi. Ta biết kế hoạch của mình rất hoàn hảo, không có sai phạm, nhưng ta vẫn lo
lắng vô cùng, sợ chính mình quên mất điều gì, sợ không kịp đến cứu nàng!
Lúc ta đến,
Hoàng thượng đã chết. Ta không tưởng được Tể tướng lại thực sự hạ thủ, nhưng mà
trong lòng ta bỗng xuất hiện một tia vui sướng, bởi vì như vậy - nàng đã được
tự do, không còn lệ thuộc vào kẻ nào nữa! Ngày ấy, ta chăm chú để ý nhất cử
nhất động của nàng, thực sự làm ta phấn khích chính là, ta thấy ánh mắt nàng
nhìn hắn đã tràn ngập tuyệt vọng, cũng thật lòng quyết tâm muốn chôn vùi quá
khứ!
Ta xử lý phi tần
của tiên hoàng, chỉ duy nhất lưu lại mình nàng. Như lúc trước cung cấp cho nàng
những gì tốt nhất, những gì nàng quen thuộc, bởi vì ta biết nàng chung qui vẫn
là người ở tầng lớp cao, không thích chịu khổ, ngoại trừ khi yêu, nàng không
bao giờ để mình chịu ủy khuất.
Ta không đi gặp
nàng, bởi vì ta muốn cho nàng một chút thời gian truy điệu quá khứ, trân trọng
hiện tại. Mười ngày sau, ta vội vã đi tìm nàng, ta muốn trò chuyện với nàng, ta
muốn tiếp cận nàng. Kể từ đó giống như thói quen, ngày ngày đều muốn thấy nàng.
Có một ngày nàng
mất tích. Ta mới đầu cho là nàng đến nơi nào đó để ngắm cảnh giải tỏa u buồn,
nhưng lật tung hết mọi ngóc ngách vẫn không tìm ra! Trời mưa cũng không thấy
nàng trở về. Ta bàng hoàng, nghĩ đến bản thân vẫn còn chưa hiểu hết nàng, chưa
thấu được suy nghĩ trong lòng nàng. Nàng tin không, ta trước giờ luôn trầm ổn
bình tĩnh, ngày ấy ngay cả chén trà còn không cầm vững. May mắn cuối cùng cũng
tìm thấy nàng, nhưng mà nàng sắc mặt tái nhợt, không có sức sống khiến cho ta
rất sợ. Nàng nói với ta đi, nàng có làm sao không?
Ta vì nàng hai
tay vấy máu, ta vì nàng nhập cuộc, những việc trước kia không thèm liếc đến,
hôm nay lại nhúng vào quá nhiều, ta vì nàng đã không còn là Vô Trần công tử hào
hoa ngày nào nữa. Nhưng mà ta không bao giờ hối hận, bởi vì trong một năm này
tim ta đã trọn vẹn rồi, bất luận là đau khổ, bi thương, hay là hân hoan, vui
vẻ.
Nàng nói xem, ta
có hạnh phúc không? Mọi thứ của ta đều dành cho nàng, nàng có nguyện ý dừng
chân bên cạnh ta không?”
Y mỗi ngày đều ở
bên cạnh ta thủ thỉ chuyện xưa. Sau đó, y sẽ đàn một khúc nhạc, cầm kỹ của y
cũng thật tuyệt vời. Y vừa đàn vừa hát, ta nhớ y hát:
Sớm biết yêu là khổ, thà đừng gặp nhau.
Nguyện sửa lại mệnh số, nhưng vẫn giữ trọn lòng si.
Tình này, không gì có thể thay thế...
Dứt tiếng nhạc,
y ngồi một hồi lâu. Sau đó, cất giọng bi thương: “Nàng sao vẫn chưa tỉnh hả?”
Ngữ khí khàn đặc, khiến người đau lòng.
`
Ngày hôm nay, ta
khó nhọc mở mắt ra, thân thể vốn không thể nhúc nhích bỗng dưng có cử động. Ta
rời khỏi giường.
Hạ nhân hầu hạ
ngày đêm bên người thấy vậy vui mừng quá đỗi. Một nửa chạy lại xúm xít hỏi thăm
ta, một nửa vội đi báo tin cho chủ tử biết.
Ta còn chưa lấp
đầy dạ dày đang đói, đã kiên quyết muốn đi tới ngôi đình “Cao sơn lưu thủy”
trong ngự hoa viên. Bọn họ không lay chuyển được ta, chỉ đành vâng lời theo hầu
sau lưng.
Tâm tình ta bây
giờ đặc biệt tốt. Ngồi trong đình, từng lớp cảnh xưa như hiện ra trước mắt.
Cuối cùng nhớ tới cái người bề ngoài thanh cao thoát tục mà nội tâm chấp nhất
điên cuồng kia... Định Tuyên Vương Ứng Vô Trần!
Đang muốn đến
chỗ y, y đã kéo theo Thái y hối hả chạy tới. Thái y bắt mạch ta, sắc mặt đại
biến.
Ta vẫn giữ nguyên
ý cười trên môi. Cái nên đến cũng phải đến.
Y nhìn Thái y,
lại nhìn ta, tỏ vẻ khó hiểu: “Rốt cuộc thế nào rồi?”
Thái y đáp,
giọng run run: “Nghi phi nương nương, chỉ sợ..... chỉ sợ không được!”
“Ngươi nói bậy
gì đó!” Mặt y tái mét. “Sắc mặt nàng tốt như vậy, hơn nữa tinh thần cũng.....
cũng.....” Y đã không nói được nữa.
Thái y cúi rạp
người dưới đất: “Đây, đây chính là, chính là hồi quang phản chiếu!”
Đúng vậy, cũng
không phải ta không còn gì để buông bỏ, mà là bởi vì biết đại nạn của mình đã
đến, cho nên làm một chuyến du ngoạn cuối cùng thôi.
“Hồ đồ, mau lui
xuống.....” Y gần như phát điên.
“Ứng Vô Trần!”
Ta khẽ gọi.
Y nghe được ta
lần đầu gọi thẳng tên y ---- chỉ sợ cũng là lần cuối cùng, đi đến trước mặt ta,
ngồi xuống, nhìn vào mắt ta.
“Ngài có biết vì
sao ta đến đây không?” Ta nghiêng đầu cười.
“Đây là nơi nàng
thích nhất!” Hắn đưa tay phủi lá rụng trên người ta.
“Thì ra cũng có
chuyện ngài không biết!” Giọng cười ta ngân như chuông. “Là vì ở nơi này bắt
đầu, cho nên cũng muốn ở nơi này chấm dứt!”
“Vậy cũng tốt,
có thể bắt đầu một cuộc đời mới!” Giọng của y như vọng lại từ nơi rất xa xăm.
Ta ngẩng đầu:
“Ngài biết không, ta thích đình này, còn có một nguyên nhân, ta thích mấy chữ
kia.” Cao sơn lưu thủy, thật đẹp.
Y cũng ngẩng
đầu, khóe miệng cong lên miễn cưỡng: “Nàng có biết không, bốn chữ đó là do ta
viết.”
Ta ngạc nhiên:
“Thật à?”
Y nhìn ta dịu
dàng: “Nếu nàng thích, về sau mỗi ngày ta đều viết cho nàng xem!”
Ta nghiêm túc
đánh giá y. Quả nhiên là một mỹ nam tử hiếm thấy, trong mắt tràn đầy thâm tình,
trên đời chỉ sợ không một ai có thể cự tuyệt y. Nhìn y, phảng phất như nhìn
thấy chính bản thân mình, đều là một bộ dáng tình si chấp nhất! Lúc ta đem lòng
thương nam tử kia, vẫn còn là tuổi nhỏ ngây thơ, lòng như trang giấy trắng, hơn
nữa nam tử kia cũng không khó nắm bắt. Y yêu ta, một con người đã bị đánh cắp
trái tim, ẩn tàng tâm sự, khoác lên người mặt nạ quý phi. Sợ là khổ cực hơn ta
nhiều!
“Yêu ta, vất vả
không?” Ta hiếu kỳ nói.
Y nhìn ta: “Có
khổ vẫn thấy ngọt ngào!”
Ta cảm thấy thân
mình như muốn bay lên, dung mạo như ngọc trước mắt cũng trở nên có chút mơ hồ.
Ta đưa tay sờ mặt y, cẩn thận ghi nhớ dung nhan y: “Kiếp này, e không được rồi!
Kiếp sau, ta sẽ đền cho chàng, ta sẽ nhớ rõ diện mạo chàng!”
Y đỡ lấy thân
thể mềm nhũn của ta, ta chỉ nghe được câu sau cùng y nói. “Đạt được thiên hạ,
nhưng lại mất đi nàng sao!”
Cất lên tiếng ca
bi thương.