Vài ngày sau. Tử
Dương cung.
Ta. Vô Trần. Phụ
thân.
“Đã tra được gì
rồi?” Ánh mắt Vô Trần đầy sắc bén.
“Việc này.....”
Phụ thân sáng hôm nay đã vội vã tiến cung, nhưng có điều cứ ấp úng mãi, muốn
nói lại thôi.
“Ông hẳn là hiểu
với tình trạng trước mắt này, cả nhà ông đều không tránh khỏi liên lụy!” Trong
giọng nói Vô Trần toát ra vài phần nghiêm khắc, dù sao cũng là người của hoàng
gia, một câu xuất ra, khiến phụ thân có chút thấp thỏm.
“.....Vi thần đã
tra ra. Mê La Thảo là do thứ tử nhà thần lấy!” Ta khẽ giật mình, nhị ca thiện
lương như vậy, chuyện này chắc không phải chủ ý của anh, chẳng lẽ là bị ai lợi
dụng?
“Rồi sao?” Vô
Trần truy vấn.
Giọng ông buồn
bã: “Nó chỉ nói đem tặng cho bằng hữu, còn lớn tiếng quả quyết người đó tuyệt
đối không làm chuyện này!”
Vô Trần nhìn
ông. “Cho nên ông không hề hỏi danh tính của người kia?” Trong giọng nói đã có
hơi hướm phẫn nộ.
Ông nhìn ta cầu
xin, cúi thấp đầu nói: “Nghịch tử thế nào cũng không chịu mở miệng!” Phụ thân
mặc dù không thích nhị ca, cảm thấy anh cục mịch khó đào tạo, nhưng tốt xấu gì
cũng là con mình, tuy rằng chuyện lần này trọng đại, không thể không nói ra nội
tình, nhưng sao có thể nỡ xuống tay ép cung đây!
Vô Trần quyết
định thật nhanh. “Lập tức gọi hắn tiến cung, ta muốn tự mình hỏi hắn!”
Ánh mắt phụ thân
lại hướng về ta, đầy khẩn khoản. Ta nhìn Vô Trần, biết ý chàng đã quyết, chỉ
đành quay sang cười với ông: “Chỉ là hỏi nhị ca vài câu thôi.”
Chuyện tới nước
này, ông cũng biết không thể bao che cho nhị ca, thất thểu bước ra ngoài.
Phụ thân đi rồi,
Vô Trần hỏi ta: “Nàng thấy sao?”
“Nhị ca bản tính
rất chất phác. Đưa Mê La Thảo cho người ta, mà lại dốc lòng giữ gìn như thế,
xem ra không đơn giản!”
“Có lẽ nhị ca
của nàng bị người ta nắm được điểm yếu gì đó?”
“Không đâu! Nhị
ca hành sự rất ngay thẳng, chẳng biết mưu lợi là gì. Cho dù huynh ấy có chuyện
thì cũng không thể qua mặt cha được! Bằng vào sự anh minh của ông, lý nào lại
không nhận ra!”
Vô Trần đứng dậy
bước tới bước lui, đột nhiên mở miệng: “Xem ra chỉ có một khả năng, đó là người
kia nhất định là nữ, hơn nữa còn là người nhị ca nàng đem lòng yêu!”
Ta nghe mà mơ
hồ, dường như hiểu được lại hình như không, suy nghĩ một chút, sau đó thở dài,
cảm thấy chàng nói rất đúng.
Vô Trần thâm
tình nhìn ta, nhoẻn miệng cười: “Nếu không phải là người mình yêu, chuyện trọng
đại như vậy, huynh ấy sao lại không nói ra! Huống hồ bản thân ta kinh nghiệm
đầy mình nè!”
Ta cũng cười,
hiếm thấy được chàng trong lúc này mà còn nói giỡn.
Không lâu sau,
nhị ca Lý Tông Hoa đã bị dẫn vào. Anh vẫn là bộ dáng trong trí nhớ xưa kia,
thân hình cao lớn, toát lên vẻ đôn hậu. Ánh mắt anh đầy lo âu, có lẽ là anh lo
bản thân đã không còn đủ sức bảo vệ người kia thoát khỏi liên can.
Lý Tông Hoa có
chút bồn chồn. Ta mở miệng trước: “Nhị ca, huynh có biết mọi người tìm huynh vì
việc gì không?”
Anh đột nhiên
kích động đứng lên: “Nàng tuyệt đối không làm chuyện như vậy! Huynh tin nàng!
Nàng sẽ không gạt huynh đâu!” Nhìn bộ dáng này của anh, ta đã biết, Vô Trần quả
nhiên không hề đoán sai.
“Nếu đã như vậy,
huynh hãy nói cho muội biết người đó là ai, để cho mọi người tìm hiểu đi!” Ta
dẫn dụ từng bước.
Trên mặt anh
hiện lên vẻ do dự, cuối cùng vẫn chỉ nói: “Huynh không thể nói! Nàng tuyệt đối
không có làm chuyện này!”
Ta đang định
tiếp tục khuyên: “Nhị ca.....”, đã nghe tiếng Vô Trần truyền đến: “Để ta nói!”
Ta đưa mắt nhìn hai người họ, quyết định lui về một bên.
Vô Trần đi đến
trước mặt anh, ánh mắt chằm chằm bám anh: “Ngươi cảm thấy ngươi đang làm đúng
sao?” Ngữ khí uy nghiêm bức người, không cho người ta bất kỳ cơ hội phản bác
nào, đã tiếp tục lên tiếng: “Nếu ngươi không nói, coi như phụ tử các ngươi hợp
mưu hạ độc, chịu tội gì chắc ngươi biết chứ!”
Lý Tông Hoa hốt
hoảng: “Nhưng... Nhưng Ngưng Nhi...”
“Chính bởi vì an
toàn của nàng, ta sẽ không cho phép có bất kỳ sai sót gì! Hơn nữa cho dù ngươi
không nói, ta nhất định sẽ tra ra người kia, đến lúc đó có giận cá chém thớt
không, ta cũng không dám cam đoan!” Biểu tình trên mặt Vô Trần vô cùng nghiêm
túc. “Cho dù các ngươi là người thân của Ngưng Nhi, ta cũng không nương tay!
Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện gì, ngươi chính là đồng lõa!”
Anh hiển nhiên
bị dọa không nhỏ, không ngờ tuyệt thế công tử ôn nhuận như ngọc trong truyền
thuyết lại có lúc lạnh lùng tàn khốc như thế. Anh không có sự túc trí của cha,
không giống đại ca ở quan trường như cá gặp nước, nhưng ít nhất anh không phải
là kẻ xấu, lại không hề ngốc. Đắn đo suy nghĩ thật lâu, mới dè dặt lên tiếng:
“Nếu thật sự tìm được nàng, các người, các người..... aiiii!” Anh cũng không
biết nói thế nào cho phải. Sau đó bắt đầu kể lại chuyện xưa.
“Hôm đó, tôi
đang cưỡi ngựa hòa vào dòng người đạp thanh*, từ ngã quẹo đột nhiên xuất hiện một cô gái.
Tôi vội vàng ghìm dây cương, nhưng bởi vì quá kinh hãi nên nàng đã ngã xuống
đất. Tôi vội vàng xuống ngựa, đỡ nàng dậy. Đó là một cô gái có vẻ ngoài thanh
tú. Tôi hỏi nàng có bị thương ở đâu không, nàng nói là nàng muốn đi mua thuốc
cho mẹ, nhưng mà giờ bị trẹo chân, không biết phải làm sao. Tôi thấy nàng bình
dị dễ mến, hơn nữa cũng không đòi tôi bồi thường, chỉ một lòng muốn đi mua
thuốc, cho nên lòng rất cảm động, huống hồ họa là do mình gây ra. Liền bảo nàng
đứng đó đợi, tôi chạy đi mua cho. Nhưng mà nàng nói nàng không yên tâm, cho nên
muốn nhìn tận mắt. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, bèn bế nàng ngồi lên yên, tay cầm dây
dắt ngựa đi đến tiệm thuốc.
[Đạp thanh: du xuân, chơi xuân.
Cụ Chu Mạnh Trinh với bài “Kiều du xuân”: Mùa xuân ai khéo vẽ lên tranh / Nô
nức đua nhau hội đạp thanh.]
Trên đường,
chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện, biết mẹ nàng đau bệnh nằm liệt trên
giường, mà nàng lại không giỏi ăn nói, thành ra không được lòng ai trong nhà
cả. Dù thế, nàng vẫn rất quý người thân của mình, cho nên luôn lao lực vì mọi
người. Tôi vừa nghe, cảm thấy vô vàn đồng cảm, trong lòng tràn ngập thương
tiếc. Nhìn dáng vẻ nàng tỉ mỉ chọn thuốc, lại càng thêm cảm động. Đến lúc phải
đưa nàng về nhà thì tôi bỗng nhiên có chút quyến luyến không nỡ. Nàng bảo tôi
đưa nàng trở về chỗ cũ, thả nàng ở đó, để tránh cho hàng xóm dị nghị. Tôi biết
nàng vẫn còn là khuê nữ, tất nhiên không thể để cho người khác nhìn thấy mình
và một gã đàn ông ở chung một chỗ, cho nên cũng thuận theo ý nàng. Nhưng trong
lòng không muốn chia tay như thế này, liền hỏi nàng ngày mai có đi đâu không,
tại tôi mà nàng bị thương, do đó rất sẵn lòng làm người dắt ngựa cho nàng. Tôi
trước giờ không giỏi ăn nói, không ngờ ngày đó lại có thể nói ra những lời như
vậy. Nàng nhoẻn miệng cười, bảo không cần. Tôi thuyết phục không được, thất
thểu trở về nhà.
Mấy ngày sau,
ngày nào tôi cũng tìm kiếm ở chung quanh đó, nhưng đều không gặp nàng. Ai ngờ
đến khi tôi nản lòng, nàng lại đột nhiên xuất hiện, tôi vội vàng chạy đến bên
cạnh, hỏi nàng có còn nhớ mình không.” Lúc nói tới đây, trên mặt tỏ vẻ rất
mừng. Ta nhìn Vô Trần cười khổ, cho dù anh không đi tìm, người ta tự nhiên cũng
sẽ tìm cách xuất hiện trước mặt anh. Cái gọi là ngẫu nhiên gặp, chỉ là chiêu
lạt mềm buộc chặt, xem ra bọn họ nhất định đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi.
“Sau đó, nàng
nói rất có cảm tình với tôi, chúng tôi thường xuyên gặp mặt, nhưng mà mặt mày
nàng càng lúc càng ủ dột. Tôi hỏi nàng có chuyện buồn gì phải không, nàng luôn
ra sức phủ định. Tôi biết nàng không muốn tôi lo lắng, nhưng mà nhìn nàng như
vậy, tôi lại càng cảm thấy bất an. Dò hỏi mãi, nàng mới cho tôi biết bệnh tình
của mẹ nàng trở nặng, rên đau mỗi ngày, nàng lại không thể làm gì, nhìn mẹ đau
đớn, càng ngày teo tóp, cảm thấy rất khổ sở.
Tôi vừa nghe
qua, liền nói với nàng, sẽ giúp nàng tìm đại phu giỏi. Nàng thở dài cho biết,
đã đi khắp nơi mời đại phu, nhưng không có ai có thể trị dứt căn bệnh. Tôi đang
bó tay, đột nhiên nhớ tới Mê La Thảo ở nhà, dùng nhiều sẽ mất mạng, nhưng dùng
ít có thể giảm đau. Tôi hưng phấn nói với nàng, nhưng mà nàng vẫn lo, tôi phải
nói mãi, đồng thời bảo đảm không có tác hại gì, nàng mới ậm ừ chịu thử.
Tôi về nhà, lén
cha lẻn vào mật thất, bốc một nắm Mê La Thảo, giao cho nàng, dặn nàng phải chú
ý liều lượng. Ngày hôm sau, nàng vui mừng nói với tôi thuốc đó quả thật công
hiệu, xin tôi thêm một ít nữa. Cứ thế tôi thường lấy thuốc cho nàng, nhìn nàng
vui vẻ, tôi cũng vui lây.”
Nghe đến đó, đại
khái đã biết được vì sao Mê La Thảo bị lừa lấy. Ta không ôm hi vọng, cất tiếng
hỏi: “Vậy bây giờ hai người còn gặp nhau không?”
Anh rầu rĩ lắc
đầu: “Không biết vì sao hai tháng trước nàng đột nhiên mất tích, huynh lật tung
cả kinh thành lên cũng không thấy bóng nàng!” Điều này xem ra Mê La Thảo đã thu
đủ liều rồi.
Vô Trần hỏi:
“Vậy ngươi có biết nhà ả ở đâu không?”
Anh tiếp tục lắc
đầu. Kỳ thật biết cũng có ích gì đâu.
Nghe xong câu
chuyện, sau khi xác định anh đã đem tất cả những điều biết được kể ra, chúng ta
đều cảm thấy thật nặng nề. Nhị ca chưa gì đã đem toàn bộ tình cảm trao cho
người ta rồi.
Sau khi nhị ca
bị dẫn ra ngoài, Vô Trần nói: “Ta mới cho người qua Thái y viện, ở đó cho biết
đến lấy thuốc là hầu nữ của nàng, Lưu Nguyệt!”
Ta nhíu mày:
“Không phải là cô ấy!”
“Phải hỏi rõ mới
biết được!”
Lưu Nguyệt được
truyền vào. Vừa vào cửa, liền quỳ rạp xuống đất, nước mắt giàn giụa: “Vương gia
tha mạng! Nương nương tha mạng! Nô tỳ thật sự không biết gì cả, cũng không có
làm gì cả!”
Vô Trần giọng ôn
tồn: “Không được khóc! Kể lại chuyện ngày hôm đó đi!”
Lưu Nguyệt lập
tức ngừng khóc, ngoan ngoãn đáp: “Ngày hôm đó như thường lệ chẳng có gì khác
biệt cả! Trước tiên đi nhận thuốc, sau đó dâng cho nương nương!”
Vô Trần tiếp tục
hỏi: “Có ai đụng đến thuốc không?”
Lưu Nguyệt lắc
đầu: “Nô tỳ luôn trông chừng, không có ai đụng đến hết!”
Trầm ngâm một
lát, Vô Trần mở miệng: “Thật sự là hôm đó không có ai chạm vào?”
Lưu Nguyệt lắc
đầu.
“Suy nghĩ thật
kỹ!” Ngữ khí của Vô Trần có chút nghiêm khắc. Ta biết chàng lo cho ta, đến giờ
vẫn không có đầu mối, cho nên tâm trạng càng lúc càng kém.
“A, nô tỳ nhớ ra
rồi. Bữa ấy lúc nô tỳ bưng thuốc, từng bị một người đụng trúng!”
“Là ai?”
“Người nọ mặc
trang phục cung nữ, bởi vì cô ấy một mực cúi đầu, nô tỳ lại khẩn trương sợ làm
lỡ việc, cho nên chỉ bảo cô ấy đi đường cẩn thận, sau đó bỏ đi!”
“Có gì đặc biệt
không?”
“Dạ..... Có! Nô
tỳ bị đụng phải, chén thuốc chao đảo, là cô ấy đưa tay ra đỡ. Nô tỳ nhớ trên
cánh tay ấy có một vết sẹo!”
Vô Trần phấn
chấn tinh thần, ra lệnh cho thị vệ: “Lập tức tập hợp tất cả cung nhân, cẩn thận
kiểm tra xem trên tay ai có vết sẹo!”
Ta nhìn mặt
chàng nhăn lại, đưa tay lên khẽ vuốt hai hàng chân mày, giọng dịu dàng: “Sao
vậy?”
Vô Trần bắt lấy
tay ta, giữ yên trên mặt: “Ta chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy!”
Ta khẽ cười:
“Định Tuyên Vương thông minh tuyệt thế, sợ cái gì chứ!”
Vô Trần nghiêng
đầu nhìn ta: “Trước không sợ gì cả, mà nay chỉ sợ nàng có chuyện!”
Lòng ta mềm
nhũn, áp trán mình vào trán chàng: “Chàng yên tâm! Thiếp tuyệt đối sẽ không xảy
ra chuyện gì đâu!” Sau đó cười đầy ranh mãnh: “Vô Trần vương gia danh lừng
thiên hạ cả ngày cau mày, aiii, còn đâu phong thái ngày xưa nữa!” Kỳ thật nhìn
bộ dáng lo lắng của chàng, chỉ càng khiến người ta cầm lòng không đặng.
Chàng cũng cười:
“Bất luận ra sao, ta nhất định sẽ có cách bảo vệ nàng bình an!”