Tinh thần của ta
xuống thấp nặng nề. Trong cung một chút cũng không có hứng thú.
Cả ngày bồi
Hoàng thượng trò chuyện, nhàn rỗi thì ngắm hoa, thi thoảng cùng Đoan phi đấu đá
tâm cơ, không có việc gì mới lạ.
Tin tức từ chiến
trường truyền về, tựa hồ cũng không có gì quan trọng.
Triều đình, cung
nội một mảnh yên bình. Nhưng mà sóng êm gió lặng đến mấy cũng luôn luôn ẩn chứa
một vài tia kịch liệt.
Tóm lại là, cái
gì nên đến cũng phải đến.
“Dư Tướng quân
phu nhân cầu kiến!” Lưu Nguyệt hồi báo.
“Dư Tướng quân
phu nhân?” Ta lấy tay khảy khảy mấy bông hoa hồng trước mặt.
“Dạ, chính là Dư
Tướng quân phu nhân!”
Tay của ta run lên. Cô ấy đến
làm gì?
“Mời vào!”
Nữ tử ôn nhu
tiến vào, trong mắt ẩn chứa sầu lo.
Tim nhảy lên một
cái. Hay là đã xảy ra chuyện gì? “Dư phu nhân hôm nay tiến cung có chuyện gì
thế?”
Cô lập tức quỳ
xuống: “Xin nương nương cứu mạng!”
“Rốt cuộc là
chuyện gì?” Ta có chút không kiềm chế nổi.
Cô nhìn ta, ánh
mắt tín nhiệm hoàn toàn. “Phu quân bảo với tôi nương nương là người trí tuệ vô
song và đáng tin cậy!”
Thấy cô mở
miệng, ta bình tĩnh lại, chờ nghe cô nói tiếp. Phu quân? Hừ!
“Phu quân sai
thân tín lén lút từ chiến trường truyền về tin tức. Tiếp viện lẫn tiếp tế cho
quân đội vô cùng thiếu thốn, nhưng tấu chương đã gửi rất nhiều lần, triều đình
thủy chung vẫn không có hành động. Phu quân cảm thấy có điều kỳ quái, cho nên
âm thầm sai người hồi phủ, lệnh cho mệnh phụ cầu cứu nương nương!”
Tấu chương? Ta
chưa từng nghe qua. Lẽ nào có người ngang nhiên chặn lại tấu chương? Đây chính
là tội chết. Vì sao?
Trong lòng suy
nghĩ, ngoài miệng lại hỏi: “Loại chuyện này, tìm bổn cung thì giúp được gì? Bổn
cung chẳng qua chỉ là một nữ nhân!”
Nữ tử vội vàng
nói: “Nương nương bẩm với Hoàng thượng chẳng phải là được rồi sao!” Cô khẩn
trương, ngôn từ cũng có chút lỗ mãng.
Ta cúi đầu nhìn
người quỳ dưới đất. Đây chính là người chàng yêu - đơn thuần như thế. Hay là
chàng đã bảo hộ cô quá tốt, đến nỗi một chút hiểm ác của cuộc đời vẫn chưa hề
kinh qua!
Nếu sự tình có
thể đơn giản như vậy thì đâu cần phải nói nữa. Cho dù ta có mở miệng, chẳng
những khiến Hoàng thượng ngờ vực - quý phi chốn cung son sao lại biết tường
những chuyện ngay cả Người còn không rõ! Mầm mống nghi ngờ này một khi gieo
xuống, sợ là không thể nhổ lên. Hơn nữa, bọn họ có gan giấu nhẹm chuyện này,
tất nhiên đã suy tính kỹ càng, đến lúc đó chỉ sợ quay ngược lại cắn ta một
miếng.
Ta cười yếu ớt:
“Để bổn cung nghĩ một chút!”
Cô sau phút thất
thố đã bình tĩnh lại, đứng ở nơi đó, không hề mở miệng thúc giục ta, vẻ mặt lúc
này điềm đạm ngây thơ, khiến lòng người yêu mến. Quả nhiên là so với ta không
cùng một kiểu người.
Ta ban đầu rất
muốn cô quỳ xuống cầu xin, ta mới bằng lòng nghĩ ra cách. Nữ nhân ghen tị vốn
là chuyện thường! Nhưng mà nhìn một màn này, người ta là vợ chồng tình thâm, ta
còn tính nỗi gì! Vũ nhục cô, chàng sẽ yêu cô kém đi nửa phần sao?
Tình thế như
vậy, không biết sẽ phát sinh biến cố gì, nhưng mà có một người có thể nhờ cậy.
Ta mở miệng:
“Bổn cung cũng không giúp được gì. Nhưng mà cứ đi tìm một người, người này nhất
định có thể giúp cô!”
“Người nào?” Mắt
của cô sáng ngời.
“Hộ quốc đại
tướng quân Lưu Diệp. Ngoại công của Định Tuyên Vương. Ông cả đời rong ruổi trên
lưng ngựa, nắm trong tay binh quyền, lại rất quan tâm biên ải, trân trọng thuộc
hạ. Nếu cô đem việc này bẩm báo với ông, ông nhất định sẽ an bài thỏa đáng,
không để xảy ra sai lầm!”
“Ông ấy có đáng
tin không?” Cô do dự.
“Tuyệt đối đáng
tin!” Người này cơ trí oai nghiêm, sớm đã từ giã biên ải, sống hiền hòa trong
phủ, hai con trai của ông đều dũng mãnh thiện chiến. Ta đã từng gặp qua ông vài
lần, ánh mắt vẫn tinh minh như trước, trên người tản ra khí phách không ai sánh
bằng, thiên hạ này do ông bảo vệ, chỉ có vững chứ không yếu.
Nữ tử khấu tạ
rời đi.
Ta nhìn thân ảnh
của cô dần dần biến mất, lòng càng chua xót.Chàng thân ở chiến trường, thê tử vì chàng bôn ba lặn lội; vợ ở khuê phòng,
trượng phu cũng nóng ruột nóng gan. Hai người đó tình thâm nghĩa cả, ta
ngược lại trở thành người thừa!
Ngồi xuống bàn,
xoa xoa cành hoa, gai đâm vào tay, một giọt máu hồng từ thân cây nhỏ xuống đất,
trên cành còn vương lại chút màu đỏ tươi, thật đẹp.
Ta mở tay ra, có
chút đau. Đau cũng là một loại cảm giác, thì ra vẫn còn có cảm giác.
Tịch mịch như
vậy!
Hai ngày sau.
Nghe nói lão tướng quân đột nhiên thượng triều, yêu cầu phái quân gấp. Nhưng
đây là chuyện quân cơ hệ trọng, vẫn không giải quyết được gì, nghe nói bởi vì
Quân Cơ Xứ* không nhận được tin báo.
[Quân Cơ Xứ: Cơ
quan chỉ huy trực tiếp các hoạt động hàng ngày của quân đội, chịu trách nhiệm
tập trung hóa quyền lực vào triều đình.]
Nhoáng cái một
tháng đã qua.
Ngồi ở hoa viên,
ta tỉ mỉ cầm đường kim.
Bên cạnh, cung
nữ cười nói: “Nương nương thật chu đáo, vì Hoàng thượng thêu long bào!”
Lưu Nguyệt giọng
cao ngạo: “Đó là tự nhiên, tranh thêu của nương nương tinh xảo hoa mỹ, trên đời
khó cầu!”
“Xem ra trẫm
thật có phước rồi!” Thanh âm hùng hậu của nam tử truyền đến.
Ta quay đầu
cười: “Hoàng thượng sao lại đến đây?”
“Hửm, trẫm đến
thăm ái phi không được à?” Hoàng thượng trên mặt cười, nhưng ẩn sâu trong mắt
là nỗi lo lắng và mệt mỏi vô cùng.
Ta cười: “Thần
thiếp cầu còn không được!” Hoàng đế có nỗi phiền của hoàng đế, quý phi chỉ cần
làm tốt bổn phận là được.
Hôm nay, Hoàng
thượng đặc biệt phóng túng. Cùng cung nữ, thái giám thả diều, sau đó cầm cuốc
bắt đầu đào đất, trồng hoa. Mệt rồi, thì ừng ực nhấm rượu ngon, tận hưởng vô
vàn.
Ta chỉ mỉm cười
nhìn người. Nếu không thể thay đổi, chi bằng cười tươi đón nhận thôi.
Trời cuối cùng
cũng tối.
Hoàng thượng ngã
trong lòng ta, nhưng thần trí vô cùng thanh tỉnh, nhìn vào mắt ta, nói: “Ngưng
Nhi, trẫm xin lỗi nàng!”
Ta vẫn cười:
“Hoàng thượng nói gì vậy!”
Người cũng cười,
dưới ánh trăng mang theo vài phần thê lương: “Hoàng vị của trẫm, vốn là do bọn
cữu cữu tranh về!”
Ta cầm long bào
chưa thêu xong ướm thử lên người Hoàng thượng: “Hoàng thượng chính là Hoàng
thượng, cái gì mà tranh với không tranh chứ!”
Người nắm lấy
tay ta: “Trẫm đã cho gọi Dư Thống lĩnh về! Hộ quốc đại tướng quân bây giờ đang
tiến quân ra biên ải! Nghe nói chiến sự căng thẳng!”
“Hoàng thượng
nếu cảm thấy không bình thường, sao lại còn để ông đi!”
Hoàng thượng
cười chua xót: “Cái bọn họ quan tâm là quốc gia, là giang sơn, trẫm có là gì
chứ! Huống hồ,” Nụ cười càng thêm tịch mịch, “Trẫm có thể điều động được ai!”
Ta đột nhiên cảm
thấy thương tiếc. Mấy năm gần đây, chuyện chính sự chịu sức ép từ phía bọn
người Tể tướng, quân sự lại không thể nói không thể chỉ huy, cái ghế hoàng đế
chỉ để ngồi cho có. Thật lòng mà nói, nếu Hoàng thượng là thương nhân, ít nhiều
gì cũng có thành tựu. Nhưng mà làm một quân vương, lực của Người không đủ, chí
khí không đạt, vận khí cũng không tốt.
“Ngưng Nhi sẽ ở
bên cạnh Hoàng thượng!” Mặc kệ là hư tình hay giả ý, những lời này là thật
lòng, nếu Hoàng thượng thật sự có chuyện, đương thời quý phi ta đây có thể
thoát khỏi ư!
`
Phong vân quả
nhiên biến sắc. Mà chàng cũng đã trở lại.
Thừa dịp Hộ quốc
đại tướng quân tung hoành ngoài sa trường, Tể tướng lạm quyền bức vua thoái vị.
Thân cữu cữu thì
sao chứ, động đến lợi ích, cũng đều trở mặt như nhau thôi. Dù sao Hoàng thượng
đã lưu lại long tử, hài đồng còn nhỏ, tự nhiên càng không thể phản kháng, dễ
dàng khống chế.
Trong cung,
chính biến đã khởi.
Hoàng thượng
cùng ta ngồi lặng lẽ ở ngự hoa viên.
Vẻ mặt Hoàng
thượng ngược lại rất trấn tĩnh, mang theo cảm giác an bình đến muôn đời.
Vẻ mặt của ta
cũng thật bình tĩnh, khoác trên người chiếc áo trắng thuở mới tương ngộ Hoàng
thượng. Một kiếp này, ta cũng đã có chút mệt rồi.
Mà chàng, thống
lĩnh Ngự Lâm Quân quyết lòng bảo vệ hoàng cung. Có rất nhiều Ngự Lâm Quân đã bỏ
giáo quy hàng.
Máu tươi rải đầy
khắp nơi. Tiếng kêu la dậy khắp trời đất.
Ngự Lâm Quân,
càng lúc càng lùi. Người, càng lúc càng ít.
Rốt cuộc lùi đến
ngự hoa viên.
Cùng với câu nói
“Dừng tay!”, thân ảnh đắc ý của Tể tướng xuất hiện ở phía sau binh hùng. “Hoàng
thượng, nếu người chủ động thoái vị, vi thần có thể...”
“Bây giờ ngươi
còn muốn giả mù sa mưa ư! Ngươi không giết ta, có thể yên tâm sao? Đợi Hộ quốc
đại tướng quân trở về, ngươi còn có thể kê cao gối không lo à?” Hoàng thượng
nói giọng điềm đạm. Người tuy rằng đã thua, nhưng không hề ngu, bằng không Tể
tướng sao lại muốn ra tay trừ khử.
Tể tướng cười
rung râu: “Không thẹn là hoàng thượng, hiểu rõ như vậy!” Hoàng gia, quyền thế,
tại lúc này đây, còn có chỗ nào chứa tình thân!
“Phụ thân!” Đoan
phi đột nhiên lao tới, níu tay áo Tể tướng, khóc lóc: “Nữ nhi xin cha tha cho
người! Nữ nhi nhất định cùng người quy ẩn sơn lâm, không màng thế sự!”
Tể tướng tức
giận vung tay áo: “Ngươi còn không nhìn rõ! Ngươi yêu nó, nhưng nó không yêu
ngươi! Ở bên nó luôn là Nghi phi!”
Đoan phi oán hận
liếc ta, lại tiếp tục van nài: “Cha, con xin cha mà!”
Tể tướng mặt như
phủ băng: “Việc này con đừng xen vào!” Sau đó, quay về phía chàng cười hòa
hoãn: “Dư Thống lĩnh, không đúng, là Dư tướng quân! Một nhân tài như cậu, lại
muốn hi sinh vô ích sao?”
Chàng vẫn trấn
định như thường: “Nguyện vì thiên tử, thà chết không sờn!”
Tể tướng cười
quỷ dị: “Vậy à? Người đâu?” Tùy tùng sau lưng giải ra một nữ tử áo lam, là thê
tử của chàng.
Nháy mắt, mặt
chàng đã không còn huyết sắc: “Thôi Nhi!”
“Phu quân!” Nữ tử nở nụ cười.