Không Kết Hôn Cũng Được

Chương 15: Chương 15




Xuân Phàm hạnh phúc vô ngần, lòng bàn tay ấm áp của anh đang áp sát vào lòng bàn tay cô, những giọt thuốc tình yêu đang chầm chậm nhỏ từng giọt vào trái tim họ. Anh và cô không cần chuyện tình thiên lôi động địa, chỉ cần những lời hứa hẹn rõ ràng từ đối phương mà thôi.

Liễu Nghi ha ha cười, hỏi lại Xuân Phàm: “Chị Xuân Phàm, chị với bạn trai chị đã có kế hoạch trong tương lai rồi sao?”

Tương lai! Cô cảm thấy một sự hạnh phúc đang lặng lẽ dâng trào trong lòng.

“Nếu có thể, chị muốn có ba đứa con xinh xắn, bởi nếu là con một trong nhà thì sẽ cô đơn lắm, chị rất hiểu cảm giác ấy. Nếu có thể, chị sẽ chỉ giành trọn mười năm của mình để chăm sóc con, đến khi con nào chị học tiểu học, dần dần trưởng thành và rời xa vòng tay của chị. Nếu có thể, chị hi vọng cả gia đình có thể ngày ngày quay quần bên bàn ăn vào bữa tối; nhưng không được như vậy thì chí ít bố của các con chị cũng phải về trước khi con lên giường ngủ, đọc truyện cổ tích cho con nghe. Nếu có thể, chị mong không ai trong gia đình chị phải chịu cảnh phân cách xa rời, mãi mãi ở chung dưới một mãi nhà mà thôi. Nếu có thể,…”

Dương Lập Hân đứng trước cửa phòng mình, yên lặng nghe những cái “Nếu có thể” của Xuân Phàm. Nhưng lời ấy dù chỉ là thủ thỉ thủ thì, nhưng đã chậm rãi mà nhẹ nhàng làm tan giá trái tim đóng băng đã nhiều năm của anh.

Những điều mà cô mong ước đều rất bình thường, tâm nguyện nhỏ bé mà đơn giản đến vậy nhưng chưa chắc tiền tài đã có thể mua được. Những tâm nguyện đó đều là mong muốn của cả anh và cô – về những điều mà từ nhỏ họ thiếu thốn và luôn khao khát có được.

Nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng tổng giám đốc, Dương Lập Hân tĩnh lặng suy nghĩ thật lâu.

Lúc đó, ở ngoài cửa.

Liễu Nghi đã bắt đầu ngáp, “Chị Xuân Phàm à, mấy cái mong ước đó của chị đơn giản quá.”

“Thật không?” Ánh mắt Xuân Phàm trở nên trầm ngâm, “Chị thấy nó không đơn giản lắm đâu!”

Liễu Nghi bị chọc giận nên liếc cô một cái, trong đầu chỉ có suy nghĩ làm sao để mở mang đầu óc cho người trước mắt, “Dạy chồng phải ngoan ngoãn nghe lời, tiền lương mỗi tháng đều phải đưa hết cho vợ tiêu, cái đấy mới là vấn đề quan trọng. Chị có nhớ lần trước tổng giám đốc ném mấy vạn cho con hồ ly tinh kia chỉ để mua mĩ phẩm làm đẹp thôi không? Lần đó em cũng yêu cầu Paul ít nhất phải mua một vạn tiền mĩ phẩm và đồ trang điểm cho em. Kết quả là anh ta chỉ mua tặng em một lọ nước hoa rẻ tiền bé tí làm em giận suýt chết, em phải điên lên rồi cãi nhau, sau đó còn dọa chia tay thì anh ta mới dẫn em đến cửa hàng chuyên doanh để tự em chọn đồ rồi mua cho em đấy. Chị xem, lũ đàn ông đều hèn hạ như nhau cả, chúng ta rơi vào tay họ thì có là công chúa cũng thành nô lệ mà thôi!”

Xuân Phàm cười như không, “Liễu Nghi, tiền lương của em cũng không thấp, về sau em cũng không sống chung với bố mẹ chồng, đồ trang điểm tự mua là được rồi, cần gì phải làm khó bạn trai như thế?” Cô đã ra lệnh cấm không cho Dương Lập Hân bén mảng tới gần cửa hàng mĩ phẩm rồi, nếu thiếu gì thì cô sẽ tự mình mua chứ cô không thích tích trữ đồ trong nhà.

“Đấy là để thăm dò tấm chân tình của anh ta mà!”

“Nhưng cũng không đến mức đấy, đàn ông không thích bị ép phải trả tiền cho thứ này thứ kia. Mà chẳng riêng gì đàn ông, phụ nữ cũng không thích bị coi là cái máy hái ra tiền và bị quản thúc chuyện tiền nong đâu em.”

“Tiền lương của em phải để dành để mua nhiều thứ khác chứ, thỉnh thoảng còn cùng bạn bè đi tiệc tùng này nọ nữa. Không bảo Paul mua vài món đắt tiền cho em thì sao mà em có thể diện để đi cùng bạn bè cơ chứ? Anh ta yêu em, yêu đến mức không tiếc phải quỳ xuống cầu xin em tha thứ trước mặt mọi người, huống chi tốn chút tiền để làm cho em vui vẻ, đó chẳng phải là rất đơn giản hay sao?” Liễu Nghi là một người con gái đẹp, không ai có thể phụ nhận điều đó, thế nên cô nàng đã quen với việc tùy tiện đòi bạn trai tiền tiêu và tin rằng giá trị bản thân không thấp kém ai.

Nhưng quan niệm này hoàn toàn sai lệch, Xuân Phàm biết mà cũng chẳng thèm khuyên làm gì nữa, không cần thiết phải mang chuyện vớ vẩn vào thân.

Phạm Ti Ti trang điểm xinh đẹp lộng lẫy như thường ngày mang một chồng công văn cần phê duyệt lên, nũng nịu nói: “Tiểu Phàm Phàm, gần đây nhìn cậu tươi tắn xinh đẹp hẳn ra, thần sắc cũng tốt hơn trước nhiều rồi đấy! Đi công tác với tổng giám đốc nên được cải thiện tư tưởng rồi đúng không? Đến cả mình cũng muốn yêu cậu rồi đấy.”

Xuân Phàm vừa cười vừa đem công văn cần xử lí vào trong.

Liễu Nghi nhân cơ hội khinh thường khiêu khích, “Này, đồ hồ ly tinh, chị đã câu được tổng giám đốc rồi mà vẫn chưa thỏa mãn sao, còn định dụ dỗ ai nữa? Tôi thấy chị cũng đã bị thất sủng rồi, lần đi nước ngoài vừa rồi còn không cho chị đi theo mà lại bảo chị Xuân Phàm đi cùng. Nếu không phải chị ấy đã có bạn trai, chị nghĩ rằng chị còn có cơ hội với tổng giám đốc sao?”

“Cô em muốn phá bĩnh tình bạn của chị với Tiểu Phàm Phàm sao, vô dụng thôi! Hai chị đây không bao giờ thích chung một người đâu.” Phạm Ti Ti đùa cợt cô, “Liễu Nghi thân yêu à, kỳ thực em rất lo sẽ có một ngày chị đi quyến rũ Paul đúng không? Cô em yên tâm, chị không có hứng thú với loại bắt cá hai tay đâu, em nên lo việc Paul quan tâm thái quá với khách hàng nữ ấy, anh ta cũng đẹp trai phết.”

“Chị đừng có nói vớ nói vẩn, Paul sẽ không phản bội tôi đâu!” Liễu Nghi thở dốc, bảo vệ tình yêu của mình.

“Ô, sao em mau quên thế, chẳng phải anh ta đã từng phản bội em rồi sao? Em có thể chắc chắn rằng sẽ không có lần thứ hai, lần thứ ba không? Chỉ là bây giờ em không bắt quả tang được anh ta mà thôi.”

“Chị…” Liễu Nghi tức giận muốn đập bàn, “Cái đồ hồ ly tinh không biết thân biết phận, chị chẳng bao giờ gặp được ai tử tế đâu!”

“Sao thế?” Xuân Phàm ra khỏi phòng tổng giám đốc, nói: “Trưởng phòng Phạm, tổng giám đốc mời cậu vào trong đấy.”

“Được.” Phạm Ti Ti đi qua Xuân Phàm, nhỏ giọng nói: “Cậu vào phòng vệ sinh trang điểm lại đi!” Cô nàng không quên nháy mắt một cái rồi mới vào trong diện kiến ma đầu.

Xuân Phàm khẽ che miệng, trở về với phong thái bình thường rồi vào chỗ ngồi lấy ví da, đi vào phòng vệ sinh. May là Liễu Nghi không chú ý tới cô, cô nàng đang nhìn theo bóng lưng Phạm Ti Ti mà phỉ nhổ, giơ ngón giữa.

Trong lúc tô lại son môi, Xuân Phàm hơi xấu hổ nhớ lại lúc nãy. Cô vừa vào phòng thì Dương Lập Hân nhiệt tình ập đến, vừa ôm cô vừa hôn cô khiến cô muốn dừng mà không được. Anh ấy làm sao vậy? Nhưng, cô thật sự thích được anh hôn.

Khi quay về chỗ ngồi, cô chuyên tâm làm việc. Tâm tình tốt nên hiệu suất công việc càng cao hơn, Xuân Phàm thầm nhủ hôm nay có thể về đúng giờ tan tầm rồi.

Ngược lại với cô, Liễu Nghi hôm nay vừa bị Phạm Ti Ti dọa cho một trận khiến tâm trạng thấp thỏm không thôi, cô biết rằng những lời của con hồ ly tinh lẳng lơ kia là không đáng tin, nhưng cuối cùng tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng rất nhiều.

“Chị Xuân Phàm.” Cô không chịu nổi nữa.

“Sao hả em?”

“Phạm Ti Ti liệu có giở trò quyến rũ bạn trai của chị không?”

“Không bao giờ! Sao thế?”

“Vậy chị ta sẽ không cướp Paul của em đúng không? Suy cho cùng em với chị ta đâu có thù oán gì?”

Xuân Phàm cẩn thận nhìn Liễu Nghi, nếu không có căn cứ thì những lời thế này đừng nên nói ra. “Sự thật thì mất lòng”, cô nhẹ nhàng nói: “Ti Ti luôn nhiệt tình và chân thật, có lẽ cậu ấy lo rằng em sẽ bị tổn thương!”

“Em cùng Paul thật sự không có vấn đề gì, không cần chị ta quan tâm! Đúng là mèo khóc chuột, giả vờ tốt bụng!” Liễu Nghi tức giận nói: “Chỉ vì anh ấy làm sai một lần mà đã gán tội nặng nề, như thế có công bằng cho Paul không?” Cô quên mất người bắt đầu sự việc là cô, chính cô là người gán tội ngoại tình cho bạn trai của mình.

“Tất nhiên, tình cảm là chuyện riêng, không nên mang đến công ty mà bàn tán. Chị sẽ nhắc nhở Ti Ti lần sau không đùa chuyện tình cảm của em nữa.” Xuân Phàm kết luận, muốn chấm dứt đề tài này tại đây.

Liễu Nghi không được tiếp tục dè bỉu, chê cười Phạm Ti Ti một cách công khai nữa nên quay trở về làm việc nghiêm túc. Dù sao tẹo nữa cô cũng đã có hẹn, đợi tan việc là ra ngoài liên hoan tiệc tùng cùng bạn bè, ở đó bọn họ sẽ tha hồ mà bàn tán, nói xấu loại người thứ ba và hồ ly tinh.

Đã đến giờ tan tầm.

Xuân Phàm yên lặng chờ chỉ thị của tổng giám đốc, thư kí không thể rời công ty sớm hơn tổng giám đốc được.

Dương Lập Hân vừa bước ra khỏi phòng thì mọi người lâp tức đứng dậy chào.

“Xuân Phàm, em xong việc chưa? Cùng về nhà nào.” Anh đứng trước bàn làm việc của cô, vẻ mặt rất tự nhiên hỏi.

Hả? Hả hả hả?

Không chỉ có Liễu Nghi suýt nữa thì trợn trừng mắt mà tất cả mọi người trong văn phòng đều tự động kéo dài lỗ tai ra hóng chuyện, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Nhạc Xuân Phàm.

Xuân Phàm chỉ ngây người trong ba giây rồi duyên dáng cười, “Anh muốn vậy thật sao?”

Ánh mắt Dương Lập Hân nhìn cô trở nên ấm áp và dịu dàng, “Không phải hết giờ làm việc rồi sao? Đi, về nhà nào!”

Hốc mắt Xuân chợt nóng lên, cô cầm ví da, ngẩng đầu lên thì thấy Dương Lập Hân đã quay người đi trước.

“Lập Hân.” Cô khẽ gọi, đôi mắt dường như chưa bao giờ sáng đến thế.

Anh quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi cô.

“Lập Hân, anh vẫn muốn em ở sau nhìn theo bóng lưng anh sao?”

Anh ngạc nhiên, nghĩ gì đó một chút rồi khóe môi chậm

rãi cong lên, đi về phía cô, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, hai người thân mật sánh vai nhau đi ra khỏi văn phòng.

Xuân Phàm hạnh phúc vô ngần, lòng bàn tay ấm áp của anh đang áp sát vào lòng bàn tay cô, những giọt thuốc tình yêu đang chầm chậm nhỏ từng giọt vào trái tim họ. Anh và cô không cần chuyện tình thiên lôi động địa, chỉ cần những lời hứa hẹn rõ ràng từ đối phương mà thôi.

Cuối cùng thì Dương Lập Hân đã công khai nắm tay Nhạc Xuân Phàm, người con gái mà anh yêu trước mặt mọi người.

Những gì anh cho cô có thể không nhiều, nhưng cùng cô ăn bữa tối giản dị chỉ có hai người thì anh có thể làm.

Bởi vì đôi mắt tinh tường, sự lý trí thông minh, cái tôi rõ ràng, cá tính không ghen ghét không tham lam nên cô không e sợ anh, ngang nhiên yêu cầu sự bình đẳng trong mối quan hệ giữa hai người.

Chỉ một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp tựa nắng xuân của cô thôi cũng đủ để khiến trái tim vắng lặng của anh được lấp đầy.

Anh yêu cô.

Anh thật lòng với cô.

Hai người tay nắm tay tiến vào thang máy, cửa thang máy khép lại.

Ngay lập tức, cả tầng ba mươi sáu nổ tung!

Ôi! Ôi! Tổng giám đốc và thư kí Nhạc cặp kè từ lúc nào? Chẳng lẽ tình cảm giữa họ nảy nở trong lần đi công tác ở Mỹ vừa rồi sao? Phạm Ti Ti cũng có ngày chịu thua rồi ư? Hay là tổng giám đốc bắn mũi tên trúng hai đích?

Phạm Ti Ti ra khỏi phòng làm việc chậm hơn nên không được chứng kiến màn vừa rồi, chỉ kịp thấy đôi tình nhân kia dắt tay nhau đi vào thang máy, cô hậm hực dậm chân: “Khiếp, vừa định bảo Xuân Phàm đêm nay tổ chức tiệc ngủ mà đã bị ma đầu nhanh tay cướp trước rồi.”

Liễu Nghi đắc chí, hả lòng hả dạ cười, “Chị đúng là trò hề Phạm Ti Ti ạ. Dám nghi ngờ bạn trai tôi không chung thủy, kết quả là tổng giám đốc lại bắt cá hai tay, ném chị sang một bên mà chọn Nhạc Xuân Phàm.” Mồm thì nói vậy nhưng trong lòng cô nàng cũng ăn chút dấm chua, sao tổng giám đốc lại nhìn trúng Nhạc Xuân Phàm chứ? Chị ta trước sau đều không có động tĩnh gì, chớp mắt một cái mà đã đá văng cô bạn thân Phạm Ti Ti được, quả thật cũng thật đáng gờm.

Ma đầu cuối cùng cũng công khai rồi hả? Tốt lắm.

Phạm Ti Ti liếc xéo Liễu Nghi, cười lạnh lùng: “Cô em to gan nhỉ, dám nói tổng giám đốc anh minh lạnh lùng của mình là “bắt cá hai tay”, cẩn thận không bị đuổi đó nha!”

Liễu Nghi cả kinh, cố cãi chày cãi cối: “Chị bị vứt xó đấy, lại còn bị bạn thân ném đá sau lưng nữa, chị không tức giận chút nào à?”

“Giận dỗi gì chứ? Chị vui còn không kịp nữa là.” Phạm Ti Ti bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của Liễu Nghi, “Chẳng phải chị đã bảo với cô em là chị và Xuân Phàm không bao giờ thích chung một người được sao?” Huống hồ cô còn chán ghét đám đàn ông, động chạm một chút với họ thôi đã muốn nôn.

“Nhưng… nhưng… Rõ ràng chị là nhân tình của tổng giám đốc mà.”

“Ai thừa nhận điều đó? Chị sao? Hay là tổng giám đốc thừa nhận?”

“Cái đó… cái đó… Hai người tới cửa hàng mĩ phẩm nổi tiếng mua đồ trang điểm…” Nhân chứng rành rành, ai cũng tin đấy là sự thật.

“Mấy thứ đó là mua cho Xuân Phàm, sếp gặp chị chỉ để hỏi mua đồ thôi.”

“A… Cái gì?”

“Từ đầu đến cuối, người con gái ở bên tổng giám đốc chính là Xuân Phàm!” Phạm Ti Ti vui vẻ công bố lời giải, nhìn người khác mồm chữ O miệng chữ A quả là thú vị.

“Ơ… Chị thì…”

“À, chị bị tổng giám đốc biến thành “đạn mù” để bảo vệ Xuân Phàm ấy mà. Sếp mình nhìn lạnh lùng thế thôi chứ yêu Xuân Phàm lắm.”

“A… Thật sao?”

“Nếu không làm thế thì bọn họ có thể ở bên nhau hai năm mà không bị phát hiện chứ? Bây giờ là thời điểm phù hợp thì tổng giám đốc mới công khai đó!”

Hai năm ư?

Sếp và nữ thư kí bí mật qua lại, che mắt bọn họ đã hai năm rồi sao?!

Mọi người biết được sự thật thì choáng váng, đầu óc lảo đảo.

Xì, đúng là một đám người có mắt không tròng! Phạm Ti Ti bỏ đi, để lại bóng lưng quyến rũ cho những người còn đang sửng sốt.

Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=172462&page=4#ixzz2ddL7iqBp

“Cô ấy là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Đức Hân, hữu danh hữu thực!”

Tuy đã nói là không kết hôn, nhưng anh và cô đã trở nên gắn bó thể không rời xa, muốn đường ai nấy lo như trước cũng không được.

Dương Lập Hân công khai yêu Nhạc Xuân Phàm không gặp phải trở ngại gì, mọi người trong công ty cũng dần quen với việc hai người ở bên nhau bởi họ công tư phân minh, nhất là thư kí Nhạc, cô ấy chưa bao giờ diễu võ dương oai, thái độ làm việc ở công ty vẫn nghiêm túc như trước.

Chỉ có khác là bây giờ tổng giám đốc thường xuyên ăn cơm trưa với thư kí Nhạc. Khoảng thời gian ấy là lúc mọi người được nghỉ ngơi, khi đi ăn nhìn thấy đôi tình nhân ân cần hỏi han, chăm sóc lẫn nhau thì không khí trong công ty cũng thoải mái hơn hẳn.

Tiết trời dần chuyển sang đông, có người tinh ý phát hiện thư kí Nhạc không đi giày cao gót nữa, chuyển sang đi dép hoặc giày đế bằng, cô cũng ít mặc váy bó sát hơn trước hẳn. Mọi người nhao nhao suy đoán xem có phải cô ấy đang mang thai hay không? Nhưng bụng cô vẫn nhỏ nhắn như trước, tự dưng chạy ra hỏi cũng ngại, mà hầu hết phụ nữ mang thai chưa quá ba tháng có hỏi cũng sẽ phủ nhận.

Xuân Phàm nhân lúc giữa trưa đang ăn cơm hộp thì hỏi thăm Liễu Nghi, “Lần trước em nói về kế hoạch đám cưới là thật sao? Chị hỏi thật này, em có muốn được thăng chức thành thư kí tổng giám đốc không?” Hôm nay Dương Lập Hân có hẹn ăn trưa với khách hàng, cô tranh thủ vừa ăn vừa nói chuyện với Liễu Nghi.

Liễu Nghi ngó xuống bụng cô, “Chị Xuân Phàm, chị có thật à?”

“Cái đó bây giờ không quan trọng, cái chính là bây giờ sếp không muốn chị làm thư kí cho anh ấy nữa.”

“Vì sao chị lại chọn em?”

“Vì chị thấy em có năng lực, trước hết tập sự một chút là có thể tiếp nhận công việc của chị rồi, thế nào?”

Ánh mắt Liễu Nghi nhìn cô có chút nghi ngờ, nói, “Công việc của chị rất nhiều, em sợ không gánh vác nổi. Hơn nữa em và Paul cũng đã chọn công ty tổ chức đám cưới và địa điểm cho tuần trăng mật rồi. Paul nhất định không muốn em vì tham công tiếc việc mà bỏ rơi anh ấy đâu.” Tự nhiên cô cảm thấy thương hại cho Nhạc Xuân Phàm, đã mang thai rồi mà còn chưa kết hôn.

Xuân Phàm yên lặng nhìn cô, “Liễu Nghi, cơ hội chỉ có một thôi, sao em không suy nghĩ kĩ một chút?”

“Không cần thiết. Tuy rằng em không có mong muốn được gả vào nhà nào giàu có, nhưng ít nhất gia cảnh của Paul không cần phải dựa vào tiền lương của em mà sống, em cũng không muốn mang mệt mỏi vào thân.”

Xuân Phàm không miễn cưỡng nữa, một người không muốn trèo cao thì cô cũng không có hứng vác gậy ra nâng giúp.

“Vậy chị sẽ báo cáo lại với tổng giám đốc, điều một người có kinh nghiệm làm thư kí ở phòng tài vụ lên chức vụ này, chắc khoảng một tháng nữa là chuyển giao công tác xong hết! Đến lúc ấy em nhớ phải giúp đỡ thư kí mới đấy nhé!”

Liễu Nghi nghe rồi cảm thấy hơi chói tai. Tổng giám đốc trước sau luôn nghe theo lời chị ta nói, vậy mà chị ta quyết định rời khỏi công việc để làm bà mẹ trẻ sao? Lại còn chưa kết hôn nữa, làm nhân tình của tổng giám đốc thì có gì mà đắc ý chứ?

“Nếu như bố mẹ mình biết mình chưa cưới mà đã sống chung rồi có con với một người đàn ông thì chắc chắn họ sẽ ngất xỉu mất.” Liễu Nghi lẩm bẩm xong vội nịnh nọt, “Chị Xuân Phàm à, em không nói chị đâu!”

Xuân Phàm không ý kiến mà chỉ cười, “Chị không để ý đâu, em yên tâm. Chị thì thật lòng hi vọng em sẽ là một cô dâu thật hạnh phúc, nhớ phát thiệp cưới mời chị đấy.”

Liễu Nghi hơi bất ngờ, “Xuân Phàm, chị đúng là người tốt! Quả nhiên mọi người đều bầu cho chị là ‘Nữ thư kí có khí chất nhất’”.

“Nếu em muốn thì em cũng có thể làm được.” Chỉ là muốn hay không mà thôi.

“Em á? Em không được đâu! Paul toàn trêu em là tùy tiện chẳng khác gì trẻ con.” Giọng cô trở nên ngọt ngào, đắc ý vì có một người đàn ông yêu cô ngay cả khi tính cách cô tùy tiện.

“Đã cưới là không được tùy tiện nữa đấy!” Xuân Phàm đùa.

“Dù mới cưới hay đã cưới lâu rồi, nếu yêu em thật lòng thì cả đời anh ấy sẽ bao dung, chăm sóc cho em.”

Chuyện đó chỉ có thể xảy ra trong mơ! Quả thật Xuân Phàm không hiểu nổi tự tin của cô nàng từ đâu mà có, trừ phi tên Paul kia sinh ra đã là nô lệ.

Sau khi xác định Liễu Nghi không muốn được thăng chức, là một thư kí chuyên nghiệp nên Xuân Phàm đăng nhập vào hệ thống hồ sơ nội bộ để tìm người phù hợp thay thế mình trong phòng tài vụ.

Dương Lập Hân muốn chính cô chọn thư kí tiếp theo cho mình chẳng qua là vì muốn cô an tâm khi anh làm việc cùng thư kí mới mà thôi! Anh sợ cô sẽ phải lo lắng liệu anh có bí mật ngoại tình với thư kí mới hay không.

Anh là một người đàn ông không khéo ăn nói, những câu nói sến tới mức buồn nôn sẽ không bao giờ thốt ra từ miệng anh được, nhưng ít nhất anh cũng muốn cô yên tâm, không phải lo lắng về anh.

Ngược lại với suy nghĩ của anh, Xuân Phàm chưa từng nghi ngờ rằng anh làm thỏ ăn cỏ gần hang nữa không, khẩu vị của anh đâu có được như vậy. Huống chi nếu đàn ông có

ý định ngoại tình thật thì thiếu gì chỗ kín đáo mà lại thoải mái, sao phải chọn ngoại tình với nữ thư kí đắc lực bên mình chứ?

Cô sẽ chọn một người có bề ngoài bình thường thôi, nhưng phải là một người rất có năng lực làm việc, có thể gánh vác tốt những nhiệm vụ nặng nề của một thư kí, giúp tổng giám đốc được nghỉ giải lao chứ không phải khiến anh phải làm nhiều việc hơn. Hơn nữa, người ấy còn phải biết kết hợp làm việc với trợ lí Sa Chấn nữa.

Tìm được người đáp ứng được những yêu cầu đó quả thật không dễ chút nào.

Cô đang chuyên tâm tìm người trên máy tính thì có một bóng người đi tới trước mặt cô, cô ngầng đầu lên nhìn thì hơi ngạc nhiên, vội vàng đứng lên, “Phu nhân Chủ tịch, chào cô ạ! Tổng giám đốc đang dùng cơm trưa, vẫn chưa trở về…”

Lâm Á Trúc xua xua tay, “Tôi biết, chính tôi đã bảo ông nhà hẹn nó ăn cơm để nói chuyện. Hôm nay người mà tôi muốn tìm là cô, thư kí Nhạc ạ.” Ánh mắt bà ta nhìn cô không ngừng đánh giá, toát ra sự thông minh nhanh trí nhưng không có chút gần gũi nào.

Xuân Phàm mỉm cười, khuôn mặt tao nhã đáp: “Vâng, vậy mời phu nhân sang phòng khách chờ cháu một chút, cô muốn dùng cà phê, trà đen hay là nước trái cây ạ?”

“Cà phê đen.” Lâm Á Trúc kiêu ngạo quay người tao nhã bỏ đi, hướng thẳng đến phòng khách. Chỉ có những vị khách mà tổng giám đốc tiếp mới có thể vào phòng khách trong văn phòng của anh.

Liễu Nghi thấp giọng nói: “Xuân Phàm này, chị phải cẩn thận một chút, em thấy bà ta đến đây không phải vì thiện ý đâu! Lại còn cố ý khiến tổng giám đốc không về sớm được, đúng là vai mẹ kế ác độc mà. Cà phê cứ để em pha, chị ra ứng phó với bà ta trước đi.”

Xuân Phàm cười sâu xa, “Không cần đâu, phu nhân muốn chị phục vụ, người chịu thiệt là bà ấy, không biết kĩ thuật pha cà phê của em còn ngon hơn chị pha.”

Liễu Nghi nhe răng cười rồi vội che lại miệng, sợ bị nghe thấy.

Xuân Phàm đến phòng trà nước, chậm rãi pha một cốc cà phê đen rồi tự trấn tĩnh lại, cô phải vững vàng. Cô hiểu Lâm Á Trúc đang là vai thứ ác, cách bà ta đối xử với anh em Dương Lập Hân cũng không tốt đẹp gì nên sẽ làm anh bận rộn mà tới tìm cô. Không khó để nhận ra rằng Lâm Á Trúc cũng rất kị gặp mặt Dương Lập Hân.

Đặt cốc cà phê lên khay đựng nước, cô chậm rãi đi vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt khay lên bàn trà.

“Tôi mong rằng cô không nhân cơ hội đi pha nước mà gọi điện cầu cứu.” Giọng điệu Lâm Á Trúc châm chọc.

“Phu nhân cũng có thể gọi cho chủ tịch để xem xét tình hình mà?” Đôi mắt Xuân Phàm nhìn bà ta dịu dàng nhưng cũng không kém phần sắc sảo.

Lâm Á Trúc bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, “Kĩ thuật pha cà phê của cô quá tầm thường!”

Xuân Phàm ngồi xuống đối diện bà ta, đap: “Pha cà phê không phải sở trường của cháu.”

“Cũng đúng, sở trường của cô là quyến rũ cấp trên mới phải.”

“Phu nhân đang nói chính mình sao?” Cô buồn cười.

“Cô… Cô rất hỗn láo! Vợ chồng chúng tôi thật lòng yêu nhau.” Đã lâu rồi Lâm Á Trúc không bị người khác hỏi ngược lại nên tức giận vô cùng.

Xuân Phàm hỏi lại: “Vậy thì vì sao cháu và Lập Hân lại không thể nói rằng chúng cháu thật lòng yêu nhau? Ngược lại, cháu còn bị vu là quyến rũ cấp trên, xin cô cho cháu hỏi tiêu chuẩn là như thế nào?”

“Cô giỏi lắm, dám cãi lại cả người lớn cơ đấy!” Bà ta nghiến răng nói.

“Chỉ là cháu không thích bị hiểu lầm thôi ạ.” Cô từ tốn cười.

“À, vậy ra cô không thích bị hiểu lầm, thế mà lại tạo chuyện lớn lừa người khác hơn nửa năm trời rằng Phạm Ti Ti chỉ là đạn mù đánh lạc hướng!” Lâm Á Trúc tức muốn chết, bà ta đã phải chịu sự trách móc từ mẹ Hoa Chân Châu rằng Lâm Á Trúc đã dạy con gái nhà người ta giả bộ quyến rũ, uốn éo thành ra bị cười nhạo.

Vẻ mặt Xuân Phàm vô tội, “Cháu và Lập Hân đã quen với cuộc sống tĩnh lặng rồi, chúng cháu không quấy rầy tới chuyện tình cảm của người khác, sao lại có thể gây ảnh hưởng tới ai được? Ai cũng thích suy đoán, giải đố, đoán sai lại quay ra trách cứ chúng cháu, bác không thấy chuyện đó rất kì lạ sao?”

Tóm lại một câu, mắc mớ gì tới mấy người? Ban đầu thì hăng hái lập thành các đội để ủng hộ rồi phản đối, bình luận chuyện tình cảm của người ta giống truyện cổ tích bao nhiêu phần trăm, diễn biến tình cảm của đôi nam nữ chính không như kịch bản mong đợi lại bắt đầu nhao nhao có ý kiến, sao lại có những người hóng hớt đến thế?

Lâm Á Trúc bị cô nói cho thì sắc mặt đen lại, ánh mắt bà ta nhìn Nhạc Xuân Phàm không khác gì lưỡi dao sắc nhọn, “Cô không biết tôi là ai sao? Tôi là mẹ kế của Lập Hân, nếu cô đắc tội với tôi thì không có cái kết hạnh phúc cho cô đâu!”

“Nếu cô không thích cháu thì liệu việc cháu lấy lòng cô còn có tác dụng sao?”

“Còn phải xem cô muốn tôi thích cô như thế nào nữa chứ?”

“Cháu không hiểu ý cô là gì.”

“Tóm lại là, cô không xứng với Lập Hân!” Lâm Á Trúc không chút khách khí nói thẳng.

“Thế theo ý cô, ai mới xứng với anh ấy ạ?” Xuân Phàm vẫn ôn hòa, bình tĩnh tiếp chuyện.

“Hoa Chân Châu. Hoặc ít nhất, điều kiện con dâu tương lai của tôi không được kém hơn gia đình của Hoa Chân Châu.”

Xuân Phàm hơi trầm xuống, nghĩ cách sao để nói chuyện được với một người có tư duy lệch lạc như bà ta, cô hỏi: “Phu nhân, cô và chủ tịch hẳn là rất quan tâm tới hạnh phúc của Lập Hân?”

“Tất nhiên, thế nên chúng tôi mới hi vọng nó chọn được một người vợ có đủ điều kiện, xứng đáng với nó.” Lâm Á Trúc lớn tiếng đáp.

“Vậy thì gia đình Hoa Chân Châu sẽ đáp ứng cô chú những ưu đãi trong kinh doanh đúng không ạ?”

“Ý cô là gì?” Bà ta lập tức biến thành con nhím dựng lông.

“Nếu không được lợi, tại sao cô lại can thiệp giúp Hoa Chân Châu? Cô không nghĩ tới chuyện Lập Hân sẽ càng có ác cảm với cô sao?” Xuân Phàm chậm rãi lắc đầu.

“Cô… Cô dám dạy lại tôi hả?” Lâm Á Trúc thẹn quá hóa giận.

“Không ạ, chỉ là cháu cảm thấy thương cho Lập Hân mà thôi.” Xuân Phàm buồn bã thở dài: “Lập Hân luôn mong chủ tịch hẹn anh ấy đi ăn không phải vì mục đích bàn bạc chuyện làm ăn gì cả, chỉ đơn thuần là hai cha con cùng ăn một bữa cơm mà thôi. Anh ấy cũng luôn hi vọng rằng “người nhà” của anh ấy sẽ chấp nhận người mà anh ấy yêu, chúc phúc anh ấy vô điều kiện.”

Những lời nói chân thành của cô khi lọt vào tai Lâm Á Trúc biến thành những câu chói tai, bà ta cảm thấy khó chịu khi có người đáng tuổi con mình lại lên giọng dạy lại mình, Lâm Á Trúc lập tức phản kích: “Người nhà sao? Nó chưa từng xem tôi và con gái tôi là người nhà, cũng chẳng cần chúng tôi phải chúc phúc cho nó! Cô cùng lắm chỉ là một ả đàn bả được nó bao nuôi mà thôi, cô làm sao hiểu nó là hạng người có lợi trước mắt thì săn sóc, đến khi cô bị chơi chán rồi bị bỏ thì đừng có khóc lóc!”

“Phu nhân, cô đang lo lắng thay cho cháu ạ?” Cô nhịn cười.

“Ai đã bợ đỡ cô hả? Dương Lập Hân sao? Hay là Dương Đa An? Cô đã gặp qua Dương Đa An mưu kế hiểm độc chưa?” Lâm Á Trúc tỏ vẻ khó chịu, mặt được trang điểm đẹp đẽ của bà ta dài ra.

“Đa An ư, chúng cháu đã cùng nhau đi uống trà chiều hai lần rồi, nói chuyện cũng hợp lắm. Chồng của Đa An cũng rất tử tế, đứng ra mời chúng cháu tới nhà ăn tối, Lập Hân bảo cuối tuấn này muốn mời lại bà thông gia bên đó đáp lễ. Cháu cũng không phải lo gì nhiều vì hôm đấy sẽ không nấu ăn một mình, may là trong nhà có người giúp việc làm đỡ.”

Giọng Xuân Phàm trìu mến, hạnh phúc. Những lời nói ngọt ngào của người con gái trước mặt lại như những lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim Lâm Á Trúc, bà ta khó thở, gân xanh bắt đầu nổi trên trán.

“Cô cùng Dương Lập Hân đã ở chung, lại còn trong nhà của anh ta sao?”

“Vâng! Nhà cháu thuê rất nhỏ, anh ấy ở không quen nên cháu cũng theo ý anh ấy chuyển sang nhà khác.”

“Ý cô là cô đã chuyển đến biệt thự Thực Viên sao?!”

“Vâng ạ, Lập Hân cho người đến thu hết đồ của cháu, không muốn chuyển cũng không được.”

Lâm Á Trúc đau khổ híp mắt lại, “Cô dựa vào đâu? Dựa vào cái gì?” Hai mắt bà ta mờ đi, giọng nói the thé: “Tôi là mẹ kế của nó, con gái tôi là em gái cùng cha ruột với nó, vậy mà chưa bao giờ nó mời chúng tôi vào Thực Viên, không chỉ thế, nó còn nghiêm cấm mẹ con tôi chuyển vào đó mà sống. Vậy mà cô… Cô có tính toán gì hả? Cô chỉ là một đứa con hoang rơi vãi, là kết quả của một cuộc ngoại tình mà thôi! Cô không gia thế cũng chẳng có của hồi môn tử tế, chỉ làm một thư kí hèn mọn thôi, dựa vào đâu mà cô có thể vào đó ở hả? Dựa vào đâu!” Bà ta căm hận.

“Phu nhân?” Xuân Phàm khó hiểu, Thực Viên đối với bà ta có ý nghĩa gì.

“Cô có toan tính gì? Muốn làm gì? Hả?” Lâm Á Trúc kích động, căm phẫn hắt cốc cà phê trong tay vào mặt cô.

“A…!” Xuân Phàm dùng tay che mặt, may là cà phê đã nguội nhiều rồi nhưng cô vẫn cảm thấy ran rát tay.

Một tiếng quát chói tai vang lên: “Bà đang làm cái quái gì thế?!”

Ma Đầu điên lên, nhìn anh chẳng khác nào Ma Vương tái thế.

Dương Lập Hân gần như mất lý trí, anh tới gần Lâm Á Trúc, từng câu từng chữ rít qua kẽ răng: “Bà cho rằng đây là chỗ n

ào mà bà có thể tùy tiện diễu võ giương oai? Bà muốn người khác tôn trọng bà, nhưng loại người như bà xứng là một trưởng bối sao? Bà dám dùng bạo lực với vợ tôi hả, tôi cảnh cáo bà, từ giờ tôi cấm bà không được bén mảng tới gần Xuân Phàm trong vòng năm mươi mét!”

Lâm Á Trúc bị dọa cho ngây ngốc, “Dì…” Không chỉ có bà ngây người mà Sa Chấn và các quan chức cấp cao gần đó cũng đồng loạt chạy tới khi nghe thấy tiếng gầm gừ giận dữ của ma đầu.

Dương Lập Hân vội vàng quay lại kiểm tra xem Xuân Phàm có bị thương chỗ nào không thì thấy cô đang luống cuống dùng giấy ăn chà lên chỗ cà phê bị đổ vào váy áo, “Có bị đau không?” Cô lắc đầu, anh quay người ra lệnh cho Sa Chấn: “Gọi tài xế.”

Xuân Phàm an ủi anh: “Lập Hân, em không sao thật mà!”

“Anh đưa em về thay quần áo.” Anh đỡ lấy vai cô, định đưa cô đi thì bỗng quay người lại nhìn Lâm Á Trúc thêm một lần nữa, lạnh lùng nói: “Bà hỏi là dựa vào đâu mà cô ấy đến Thực Viên sống đúng không? Dựa vào việc tôi là chồng cô ấy, cô ấy là vợ tôi, là vợ cả của Dương Lập Hân này.”

“Anh… Hai con kết hôn từ khi nào?” Lâm Á Trúc thất thanh hỏi.

“Vừa rồi trong chuyến công tác ở Mỹ, tôi kiên quyết kéo cô ấy vào Giáo đường kết hôn, ở Đài Loan cũng đã nhập tịch. Chỉ cần đợi bao giờ Xuân Phàm thích thì mới tổ chức hôn lễ.”

Lại thêm một quả bom hẹn giờ mới nổ!

“Cô ta… Cô ta…”

“Cô ấy là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Đức Hân, hữu danh hữu thực!”

Dương Lập Hân không quan tâm đến bà mẹ kế điên rồ nữa, chỉ chăm chăm đỡ vợ yêu đã mang thai hai tháng nghênh ngang ra khỏi công ty, nguyên buổi chiều hôm đó anh cũng không đi làm. Nghe nói anh gọi cho em gái và em rể để bàn bạc về hôn lễ sắp tới.

Một tháng sau, hôn lễ lớn của thế kỉ được tổ chức xa hoa tại khách sạn sáu sao trong thành phố, những hình ảnh đời thường ảnh cưới ngọt ngào của cô dâu, chú rể được trình chiếu trên màn ảnh lớn khiến mọi người ngưỡng mộ bàn tán, nói chuyện say sưa quên cả thời gian!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.