Người đàn ông chân chính là như thế nào, chẳng lẽ cô không biết? Đơn giản thôi, đó là người sẽ không làm ra việc khiến cô bị tổn thương, là người đàn ông không bao giờ phải quỳ xuống mà cầu xin sự tha thứ.
“Làm việc cẩn thận một chút, hôm nay tâm trạng giám đốc không tốt đâu đấy.” Xuân Phàm nói nhỏ với trợ lí thư kí Liễu Nghi.
“Lạ lắm à? Em đã bao giờ thấy giám đốc được hôm nào có tâm trạng tốt đâu.” Liễu Nghi nhỏ hơn Xuân Phàm một tuổi nhưng cũng chỉ kém có nửa năm. “Các cụ bảo “Lòng vua khó dò”. Chúng ta cần gì phải đoán tâm trạng giám đốc, anh ta chỉ có đúng một biểu tình trên khuôn mặt thôi. Xuân Phàm à, chị lợi hại thật, sao chị có thể biết được tâm tình của giám đốc tốt hay không tốt?
Xuân Phàm ngẩn người, chớp chớp mắt, “Chỉ cần là con người, nếu làm việc cùng nhau một thời gian, mình chú ý một chút thì sẽ đoán được tâm trạng người ta thế nào.”
“Chị thử ví dụ đi?”
“Chị mà báo cáo xong công việc, giám đốc không nói gì thì tức là tâm trạng anh ấy không tốt nên không muốn nói chuyện.”
“Ô, có thế thôi mà chị cũng đoán được à?”
“Em cứ làm việc thêm một năm nữa, tự nhiên sẽ học được thôi.”
“Thôi, để được như thế chắc tốn cả triệu noron mất!” Liễu Nghi làm vẻ mặt đau khổ nói, “Nhớ lại hồi trước lúc em được điều lên đây làm việc, các nữ đồng nghiệp của em ghen tị lắm, ai ngờ công việc ở đây khổ cực thế này chứ! Mỗi ngày phải làm việc quần quật, còn không được ai tươi cười khen ngợi hay động viên. Bây giờ số phần trăm hâm mộ giám đốc của em đã hết sạch không còn tí gì rồi.”.
“Xin em, đừng nghĩ đến chuyên bỏ việc nhé! Nghĩ về tiền lương, các khoản phúc lợi, coi như tích dần của hồi môn đi.” Xuân Phàm cổ vũ. Liễu Nghi là trợ lý thư kí làm việc lâu nhất, tốt nhất của cô từ trước đến nay, không dễ gì mà đào tạo lại một người như vậy, cô không muốn phải thay người chút nào.
“Chị Xuân Phàm cũng nghĩ là tích của hồi môn nên mới có tâm trạng làm việc sao?
“Không, chị tích tiền để về sau dưỡng già.”
“Sao cơ?” Xuân Phàm mới hai mươi lăm tuổi, xuân xanh mơn mởn mà đã nghĩ xa đến vậy sao? Liễu Nghi thấy Xuân Phàm thật có trách nhiệm. Nhưng cô không thể hiểu nổi suy nghĩ của Xuân Phàm, rốt cuộc vì đâu mà cô ấy thích làm việc thế? Hay chỉ đơn thuần là vì tiền lương?
Xuân Phàm nhanh nhẹn triển khai việc làm trong ngày, biết ông chủ hôm nay có tâm trạng không tốt nên càng cố gắng làm việc, tránh bị “trứng gà trong lấy ra xương cốt”.
Buổi trưa, đoán Dương Lập Hân cùng Sa Chấn đi họp nên Phạm Ti Ti tới phòng cô.
“Tiểu Phàm Phàm ~” Phạm Ti Ti nói giọng nũng nịu, kéo dài âm cuối như có thể khiến đàn ông sẵn sàng chết vì cô. “Mình đã điều tra ra lai lịch của anh chàng kia rồi.”
“Anh chàng nào?” Xuân Phàm không ngẩng đầu, vừa làm việc vừa
hỏi bạn.
Liễu Nghi nhăn nhăn chóp mũi nhỏ xinh, thấp giọng nói: “Lại tới cợt nhả, tiếc là giám đốc không ở đây.”
Phạm Ti Ti lập tức xoay người, đôi mắt mị người lóe lên một tia sáng, “Chính là cô! Liễu Nghi, người đàn ông sáng sớm đã quỳ trước cửa công ty, Paul, chính là bạn trai của cô!”
Xuân Phàm “Hả” một tiếng, cô không ngờ tới việc này.
“Paul?” Gò má Liễu Nghi bắt đầu đỏ ửng, “Hừ! Anh ta đã phản bội tôi, bắt cá hai tay, là kẻ thay lòng đổi dạ. Anh ta chỉ làm bộ thôi, đâu có quỳ liên tục được, mọi người đều thấy đấy.”
“Kiêu ngạo thật đấy! Bạn trai vì cô mà xin cô tha thứ, không tiếc danh dự quỳ trước cửa lớn của công ty, mong cô quay lại. Ai cũng thấy anh ta đối với cô là thật lòng, chẳng qua trùng hợp gặp cô bạn thì đi tâm sự một chút. Cô cũng nên tha thứ cho anh ta chứ? Liễu Nghi, không dễ ột người đàn ông bỏ qua danh dự mà làm đến mức này đâu.” Ngữ khí Phạm Ti Ti yêu kiều quyến rũ, nũng nịu một cách quỷ dị.
Cô ấy đang ghen tị sao? Liễu Nghi lập tức thay đổi, kiêu ngạo hất cằm, “Tôi phải suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định được.” Cô không phải người dễ bị thuyết phục.
“Cô còn không tha thứ cho anh ta?”
“Nếu như tha thứ thì đã không để anh ta quỳ ở đó.”
“Tốt thôi.” Phạm Ti Ti đáp, quay về phía Xuân Phàm, nũng nịu nói: “Tiểu Phàm Phàm, cậu nhất định phải nói với giám đốc là mình vì tìm lai lịch của Paul mà suýt chút nữa bị sàm sỡ đấy!”
“Hả?” Xuân Phàm lại ngẩn ra. Chuyện gì thế này?
“Cái gì? Paul sàm sỡ chị á?” Giong Liễu Nghi sắc nhọn, “Tức chết mất, anh ta cứ quỳ như vậy, ngay cả chị mà anh ta cũng sàm sỡ ư? Anh ta định chọc tức tôi sao?”
“Ăn nói cho cẩn thận! Mị lực của tôi người thường không dễ bỏ qua đâu, từ hồi nhỏ bên tôi đã có không ít ong bướm rồi.” Phạm Ti Ti hất mái tóc dài cuộn sóng, tiếp tục ca thán. “Paul của cô lúc đó hai chân quỳ trên mặt đất, vậy nhưng hai mắt anh ta lại dính chặt vào đùi tôi, aizz, kể ra tội thật.”
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
“Chị… chị cố ý cợt nhả, cũng không trách được anh ta.”
“Ô! Có người bắt đầu giúp Paul biện hộ kìa, tôi thấy cô có thể cứu tôi khỏi bị sàm sỡ đấy!”
Phạm Ti Ti nói xong liền quay gót bỏ đi.
Liễu Nghi nổi giận đùng đùng, bắt đầu cuống quýt gọi điện hỏi thăm bạn trai, mắng chửi một tí. Cũng không hiểu anh chàng kia lời ngon tiếng ngọt thế nào mà cô nàng chuyển từ giận thành cười, còn dặn Paul tới đón lúc tan sở.
Trong mắt Xuân Phàm xẹt qua một tia cảm thán. Có vẻ Liễu Nghi đã hiểu lầm, Phạm Ti Ti có ý tốt với cô ấy, vậy mà cô ấy lại không nhận ra. Anh chàng Paul đó tuy quỳ trước cổng công ty, nhưng mắt anh ta vẫn liếc trộm đùi của mỹ nữ, đủ để thấy rõ anh ta không có chút hối hận về việc mình đã sai, thực ra chỉ là làm bộ làm dáng mà thôi.
Loại đàn ông mà lúc nào cũng chực chờ bắt cá hai tay, cho dù người yêu anh ta có đẹp như Hằng Nga hay là Tây Thi chuyển kiếp đi chăng nữa thì vẫn cứ trăng hoa, yêu hai, yêu ba, yêu nhiều người một lúc.
Liễu Nghi lại có tính sĩ diện, nghĩ rằng bạn trai cô ta làm đến mức độ này thì sao có thể có thể làm trò gian dối?
Cô nàng giận cá chém thớt lên Xuân Phàm, lấy Phạm Ti Ti ra khiêu khích. “Chị Xuân Phàm này, Phạm Ti Ti chẳng phải là bạn tốt của chị sao? Vậy nhờ chị khuyên nhủ chị ta dùm, đã muốn câu dẫn giám đốc của chúng ta rồi thì đừng động chạm tới bạn trai của người khác. Đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Xuân Phàm nhìn cô, mỉm cười nhẹ nhàng, “Bọn chị học chung cấp 3 và đại học, lại cùng thuê nhà trong một khu chung cư, chơi thân như vậy nên rất hiểu tính nhau. Chị tin rằng Phạm Ti Ti đủ thông minh để không đi câu dẫn bạn trai người khác.”
Liễu Nghi cười khẩy, “Vậy chị ta mỗi ngày trang điểm, trưng ra bộ dạng lẳng lơ, quyến rũ như thế để câu dẫn ai?”
“Liễu Nghi này, em nói khó nghe thật đấy!” Xuân Phàm khó chịu, nhưng vẫn nín xúc động xuống để không nhảy lên chửi mắng người. Cô là một người có hiểu biết, có khí chất của một nữ thư kí hoàn hảo. Phải nhớ điều này!”Người phụ nữ có vóc dáng đẹp, thích trang điểm hay không là hoàn toàn tự do, không thể đánh giá cô ấy chỉ qua con mắt của một người đàn ông dối trá.”
Liễu Nghi cho rằng Xuân Phàm đang biện minh cho bạn bè nên chỉ biết ức chế bĩu bĩu môi, không nói lại. Dù sao từ giờ cô cũng sẽ quản lí tốt bạn trai của mình, không cho anh ta có cơ hội gặp lại Phạm Ti Ti nữa.
Một giờ sau, Dương Lập Hân quay về từ phòng họp.
“Thư kí Nhạc, vào đây tôi nhờ một chút.”
“Vâng.”
Xuân Phàm thuận tay lấy thêm ba tập công văn, mang vào cho anh ký. Anh đã gỡ kính xuống, xoa xoa sống mũi cao thẳng, sau đó tỉ mỉ đọc công văn qua một lần rồi mới ký tên.
Rõ ràng không bị cận mà sao cứ đeo kính để tự hành hạ mình? Đúng là con người kì quái. Chỉ trách rằng anh còn rất trẻ mà đã tiếp nhận quản lí công ty, không những thế còn xây dựng một hình ảnh uy tín cho công ty rất tốt.
Tự nhiên Xuân Phàm cảm thấy lực sát thương của anh càng tăng dữ dội khi không đeo mắt kính.
“Quản lí Phạm có lên đây báo cáo gì không?” Thông thường chuyện nhỏ nhặt này anh không quan tâm mấy, nhưng hôm nay tự nhiên lại để ý.
“Dạ có, cô ấy bảo đã mời vị tiên sinh đó đi về.” Cô kể qua vài nét tình hình cho anh.
“Có thật là không phải bạn của cô không?”
Cô tao nhã cười, “Giá ngoài thị trường của tôi không cao đến vậy.”
Anh nhếch môi cười châm chọc, “Cô hi vọng có người đàn ông nào đó làm tương tự với cô à?”
“Tuyệt đối không, tôi không muốn thành người nổi tiếng.”. Cô nói với giọng điệu nhàn nhạt, “Tôi không cần người đàn ông đầu gối tay ấp với mình có thể làm ra vàng, nhưng loại đàn ông chỉ cần quỳ xuống là nghĩ có thể giải quyết được mọi vấn đề thì không bao giờ tôi đoái hoài tới.”
Đôi mắt sắc nhọn của anh trở nên ôn hòa, “Ra nói với Liễu Nghi, việc này mà còn xảy ra lần thứ hai thì mời cô ấy cùng bạn trai cùng nhau rời khỏi đây.”
“Vâng.” Cô lấy công văn anh đã ký, xoay người rời đi.
“Xuân Phàm,” Anh đột nhiên đổi xưng hô, không để ý tới cô đang trợn trừng mắt đầy bất ngờ, “có thấy tờ chi phiếu và giấy nhắn tôi để lại không?” Khuôn mặt anh bình thản như mọi khi.
“Giám đốc, anh phạm quy.” Cô quay mặt lại với anh, nở nụ cười xinh đẹp đầy tươi tắn, mềm mại, lộ ra vẻ bình thản, “Tôi có thấy, cũng xé rồi.”
Dương Lập Hân nhìn cô lạnh lùng, không nói một lời.
Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống, anh đứng dậy, đi tới sát Xuân Phàm.
Cô đứng bất động, ý chí dường như không bị ảnh hưởng chút nào. Cô không sợ anh, cũng không yêu anh. Anh thấy điều ấy rất rõ ràng, ngay tại giây phút này.
“Vì sao?” Vẫn với giọng bình thản, anh hỏi cô, gần như ép cô phải đưa ra câu trả lời thích đáng.
“Ở công ty, giữa chúng ta là quan hệ giám đốc và thư kí. Ở trong nhà tôi, chúng ta cũng chỉ là bạn tình an ủi nhau, không thể làm việc tư ảnh hưởng tới việc công, đúng không? Vậy mà sao anh có thể nằm ngủ trên giường của tôi, hại tôi mất ngủ cả đêm như vậy?” Xuân Phàm dứt khoát phản đối, hạ quyết tâm nói ra hết, có bị sa thải cũng không quan tâm. “Không, tôi sẽ không sống cùng người đàn ông nào, nhà tôi là không gian của riêng tôi, bất kì người đàn ông nào cũng không được quyền xâm phạm hay chiếm dụng, dù chỉ là một chút.”
“Kể cả vài cái dao cạo râu cũng không được?”
“Không được.” Đừng nói tới dao cạo râu, cả kem cạo râu, khan mặt, nước hoa, bàn chải đánh răng, kem đánh răng… cũng không được!
“Em đúng là…”
“Không giống người phụ nữ bình thường! Tôi biết, nếu như anh không chịu nổi tôi, tôi cũng không có ý giữ anh lại.”
Dám cắt ngang lời nói của anh, quả thực chỉ có cô! Dương Lập Hân nhìn chằm chằm cô, nghĩ tới chuyện ngoài anh ra chưa có ai từng chạm qua cô. Anh chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào lại không biết nắm cơ hội mà “mượn gió bẻ măng” như cô.
Thời đại này phụ nữ toàn mong mỏi được bắt lấy rùa vàng, không phải tiêu chí là nhanh, tàn nhẫn, chuẩn sao? Cô đang có toan tính gì? Rốt cuộc anh nên tức giận, bực bội hay thở dài nhẹ nhõm đây?
Chẳng phải lúc trước khi anh đề nghị việc này, cô đã đồng ý luôn mà không có biểu hiện chán ghét hay vui mừng? Trong lòng hai người đều rõ một điều rằng, giữa họ có một khoảng cách rất lớn, không thể có cùng một tương lai.
Trong lòng anh không thoải mái, cứ thế mà nói ra. Anh chỉ là không quen việc mình bị tự chối.
Đúng, nhất định là vì thế.
“Nếu như giám đốc không còn việc gì phân phó thì tôi xin được ra ngoài.”
“Ừ.”
Xuân Phàm biết rõ anh vẫn đang chăm chú nhìn theo mình. Cho dù trong lòng quả thật có một chút bất an, nhưng cô tuyệt đối không thể để anh ta phát hiện thực ra cô rất thích công việc hiện nay, thế nên dù có xin lui ra ngoài cũng phải trông thật tao nhã.
Ha… Cuối cùng cũng trở về chỗ ngồi của mình.
Xuân Phàm thật bội phục bản thân đã có dũng khi đối diện với cái mặt lạnh lùng kia, thẳng thắn phản đối anh ta, kiên quyết cự tuyệt không để anh ta xâm lấn vào thế giới nhỏ bé của riêng mình.
Nhưng cảm giác ấy quả thật rất dễ chịu!
Cô đúng là anh hùng, dũng cảm đứng lên bảo vệ ngôi nhà nhà của mình.
Liễu Nghi nhỏ giọng hỏi: “Chị Xuân Phàm, giám đốc có nhắc tới việc của Paul không?” Cô đã nhận được hai cú gọi từ bạn cùng phòng làm việc hồi trước. Họ gọi điện cho cô để chứng thực liệu anh chàng đẹp trai quỳ trước cổng công ty kia có phải bạn trai cô không với giọng điệu cực kì hâm mộ.
Xuân Phàm lãnh đạm nói: “Lần sau nếu như lại cãi nhau thì phạt anh ta đến trước cửa nhà em mà quỳ! Giám đốc bảo nếu có lần thứ hai thì mời hai người cùng nhau đi ra ngoài.”
Liễu Nghi lè lưỡi, “Sẽ không có lần thứ hai đâu! Paul đã được em dạy dỗ lại rồi, không dám phản bội em nữa đâu.”
Có thật vậy không? “Chỉ hy vọng là thế.”
“A a, chị Xuân Phàm, phải chăng chị đang ghen tị với em?
“Ghen tị với em cái gì?”
“Bạn trai em vì em mà gì cũng chịu làm hết! Anh ấy liên tục bảo sẽ chịu quỳ một cách công khai để chuộc tội.” Liễu Nghi đắc ý.
Xuân Phàm lắc lắc đầu, không bình luận gì thêm.
Đồ phụ nữ ngu ngốc, quỳ xuống thì có gì khó? Người đàn ông chân chính là như thế nào, chẳng lẽ cô không biết? Đơn giản thôi, đó là người sẽ không làm ra việc khiến cô bị tổn thương, là người đàn ông không bao giờ phải quỳ xuống mà cầu xin sự tha thứ.
Liễu Nghi lại là loại người thích được người ta hâm mộ, ghen tị mà quên
đi cảm giác tổn thương khi bắt gặp bạn trai bắt cá hai tay ngay trước mặt. Cô ta cứ ngu ngốc tin tưởng rằng bạn trai mình chỉ nhất thời bị một người phụ nữ khác mê hoặc, sau đó biết đường quay lại, thật lòng sám hối mà không ngần ngại tha thứ cho anh ta.
Xuân Phàm biết rằng mình có khuyên cũng vô dụng, chỉ tổ gây ra xung đột, ảnh hưởng tới công việc. Chuyện đó không đáng.
Gần tới giờ nghỉ trưa, Xuân Phàm nghĩ xem có nên hỏi giám đốc có cần cô đặt giúp cơm trưa không. Anh ta hôm nay không có cuộc hẹn nào buổi trưa. Cô chuẩn bị nhấn nút gọi phòng bên trong bằng máy nội bộ thì hướng mắt lên, nhìn hai người đang đi tới. Thôi, có lẽ không cần.
Người đang tiến vào phòng làm việc của anh là một cặp vợ chồng đẹp đôi tầm tuổi trung niên. Đó chẳng phải cha của giám đốc – Chủ tịch tổng công ty Empire – cùng mẹ kế Lâm Á Trúc mà giám đốc chán ghét sao?
Chính người đàn bà này, Lâm Á Trúc, đã dạy Dương Lập Hân rằng đối với kẻ thứ ba hay tình nhân thì đều đáng căm hận, đáng chán ghét. Cũng vì bà ta mà anh đâm ra ghét bỏ người em gái cùng cha khác mẹ.
Cho nên, Dương Lập Hân nhất định không bao giờ yêu Nhạc Xuân Phàm.
Đọc tiếp Nói rồi, không kết hôn đâu! – Chương 3