Anh nói đã bắt đầu thấy quá mệt mỏi, em mất đi chính mình, chúng ta
không còn tựa vào nhau được nữa; anh cũng học cách quên đi, em hãy cứ là em.
Cơn đau nhức của nội tâm chính là lúc em càng ngày càng
tiều tụy, anh vẫn như vậy, nhưng tình yêu dành cho anh đã đi tới phương
nào rồi?
Nhớ tới những ngày tháng đầu tiên, anh vừa phóng khoáng vừa dịu dàng, vừa như giấc mơ vừa như bài thơ, còn bây giờ tình yêu đã
biến chất.
Sau những ngày tháng phong hoa tuyết nguyệt, em càng
lúc càng đau đớn, còn anh dường như vẫn trong cuộc chơi, những tháng
ngày lãng mạn đã đi đâu mất?
Tình yêu như kẻ nghiện, trong phong nguyệt vô biên, những lời thề non hẹn bể khó mà giữ vững; tình yêu như
kẻ nghiện, vừa buồn phiền vừa lạc lối, thiên trường địa cửu cũng không
còn ý nghĩa gì nữa.
—“Tình yêu như kẻ nghiện”
Lưu Đầu Nhi chạy đến bên Lý Cường hỏi han: “Trưa nay có đi ăn cơm không?”
Lý Cường đứng dậy đưa thiếp mời: “Đúng lúc quá, mời cậu nhé! Hôm đó nhất
định phải đến làm chủ hôn cho mình. Mình định mời cả Tiểu Đinh làm phù
rể nữa!”
Nhận thiếp cưới, Lưu Đầu Nhi lắc đầu nguầy nguậy: “Còn trẻ trung thế này sao đã sớm muốn chui đầu vào rọ vậy?”
Lý Cường cười đau khổ, “hiện thực quá phũ phàng. Vốn cũng muốn được tự do một thời gian nữa nhưng ai mà biết được!”
Lưu Đầu Nhi hướng ra phía mấy người đồng nghiệp: “Tiểu Lý phát thiếp cưới này mọi người, muốn dành cho cả nhà chút an ủi ấm áp!”
Mấy người cùng chạy lại xung quanh, Lý Cường bắt đầu phát thiếp cưới.
“Chúc mừng chú!” Một người vừa nhận thiếp vừa chúc luôn.
“Ha ha, những ngày tháng tiếp theo còn hạnh phúc hơn nhiều!” Một người khác tiếp lời.
“Này, người đồng bào đáng thương trong nấm mồ tình yêu kia, lại đây ôm một cái nào!” Một đồng nghiệp khác chọc luôn.
Những khuôn mặt khác cứ xoay tròn xung quanh.
Phân phát thiếp xong, trong đầu Lý Cường chỉ còn những khoảng trống.
Một ngày nọ vào bảy năm về trước, khi anh và cô quen nhau trong trung tâm
môi giới hôn nhân, hai người cùng vội vàng đi vào một quán cà phê gần
đó.
Sau đó, họ cùng giới thiệu về bản thân và những yêu cầu cơ bản nhất.
Mục đích của Văn Văn khá đơn giản, cũng chỉ muốn để thoát khỏi Vỹ. Cô muốn tìm một người bạn trai làm lá chắn cho mình.
Mục đích của Lý Cường càng đơn giản hơn. Chỉ muốn đưa cô về lừa ra mắt ba mẹ mình một hôm rồi thôi.
Anh không ngờ cô đồng ý một cách nhanh chóng: “Không phải là đến ăn cơm
sao? Vậy tôi tới ăn thân mật hơn một chút chắc cũng không sao?”
Hai người họ khá ăn khớp với nhau, anh đưa cô về nhà ra mắt.
Ba mẹ anh cùng nhìn. Cô gái này đúng là xinh đẹp hơn Lăng Lăng thật, lại
còn đang thực tập trong phòng biên tập của nhà xuất bản nữa. Ngoài ra,
cô còn là huấn luyện viên võ nữa chứ. Bởi vậy chuyện con trai và Lăng
lăng chia tay nhau thế nào cũng không bàn đến nữa.
Bữa cơm hôm đó cả chủ và khách đều rất vui vẻ.
Để thể hiện tình cảm của mình trước mặt ba mẹ, anh còn nắm tay cô rồi giả bộ quan tâm săn sóc muốn đưa cô về nhà.
Trước mặt ba mẹ anh, cô cũng không đẩy tay anh ra. Nhưng rõ ràng cô không
phải hạng con gái lẳng lơ, mới quen người đàn ông này một lần đã dám
theo anh về nhà ăn cơm.
Khi anh đưa cô ra chỗ đón xe taxi thì có tiếng hét vọng từ đằng sau: “Tóm lấy kẻ trộm.”
Hai người cùng quay đầu lại nhìn thấy một người đang chạy lại, tay cầm túi
xách. Đằng sau là một cô gái đi giày cao gót thở hổn hển đuổi theo.
Nhìn thấy tên trộm trước mắt, theo bản năng anh nhảy sang một bên và kéo Văn Văn theo, chỉ sợ cô bị đụng vào. Mặc dù mới tình cờ gặp nhau nhưng anh
cũng muốn đưa cô về nhà an toàn, không được xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng không ngờ cô lại nhảy ra.
Anh không kịp phản ứng chỉ nói: “Em…”
Trong nháy mắt, tên trộm đã xuất hiện trước mặt anh, bị Văn Văn đánh cho một đòn nằm gọn dưới đất.
Hắn chưa kịp hiểu ra vấn đề đã bị cô cho một chưởng nữa, kéo hai tay hắn vòng ra đằng sau.
Một lát sau, còi xe cảnh sát đến. Một người bước ra và chào cô: “Hóa ra là sư muội à?”
Cô cười một tiếng rồi giao tên trộm cho cảnh sát.
Viên cảnh sát vừa gọi cô là “sư muội” quay ra vẫy tay, “để hôm khác huynh
mời muội đi uống rượu nhé, bay giờ huynh phải đi trước đã.”
Trò
chơi bắt cướp đã kết thúc nhưng cô vẫn tỉnh bơ, chỉ phủi đất trên cánh
tay rồi quay sang nói với anh: “Xong rồi, thôi anh về nhà đi, trời bên
ngoài tối lắm, đi một mình không an toàn đâu.”
Anh có chút dở
khóc dở cười gật gật đầu. Một cô gái nhìn có vẻ yếu đuối chỉ cao một mét sáu đã nói với người mét tám như anh câu nói đó.
Anh cũng hiểu
vì sao một người như Văn Văn lại dám về nhà anh ăn tối, bị anh nắm tay
thân mật nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi. Anh nghĩ bụng, người ta đã cho
mình nắm tay như thế rồi sợ gì không dám tiến thêm bước nữa chứ, dù sao
cũng là ban đầu cô chọn anh.
Ban đầu anh nghĩ cô và anh chỉ đến thế mà thôi, rồi hai người cũng không liên quan gì nữa.
Rồi một ngày kia, mẹ Lý Cường đang đi một mình trên đường thì tình cờ gặp
Văn Văn đang đi dạo cùng mẹ. Vì biết con gái đã chia tay với Vỹ nên mẹ
đưa cô ra ngoài vì sợ cô buồn.
Trong khoảnh khắc đó, hai bà mẹ cùng nhìn nhau và cùng thốt ra tên của người đối diện.
“Chu Minh Hà phải không?” Mẹ Lý Cường hỏi giọng bán tín bán nghi.
“Vương Khả à?” Mẹ Văn Văn cũng không dám tin.
Hai người bạn cũ được dịp hàn huyên. Mẹ Lý Cường nói trước: “Hóa ra bạn gái con trai mình lại là ái nữ nhà cậu, tốt quá rồi.”
Mẹ Văn Văn ngạc nhiên hết sức: “Con trai cậu? Con gái mình?”
Bà Lý cười: “Ừ, tháng trước sinh nhật mình, hai đứa nó có về nhà ăn cơm.
Bây giờ thanh niên da mặt đứa nào cũng mỏng, chắc bọn nó cũng mới yêu
nhau thôi, không muốn chúng ta tham dự vào đâu.”
Đứng bên cạnh, Văn Văn xấu hổ muốn giải thích nhưng nhìn thấy mẹ mình đang cười nên không nói gì nữa.
Mẹ cô như bừng tỉnh, “nhưng cũng lạ, con gái mình mới chia tay người yêu
chưa lâu…!” Nhưng dường như bà thấy có điều không ổn thỏa. Con gái mình
vừa chia tay, người khác nghe lại nghĩ nó có mới nới cũ.
Không
ngờ bà Lý cũng vui mừng khấp khởi: “Ừ con trai mình cũng mới chia tay
bạn gái chưa lâu nên cũng không muốn nói chuyện này rõ ràng. Chắc cháu
Văn Văn cũng vậy.”
Hai người bạn cũ mỗi người một lời, thấy vậy Văn Văn bèn nói nhà xuất bản có chuyện nên cáo lui.
Lý Cường nhận được điện thoại của mẹ, buổi tối liền về nhà ngay lập tức.
Anh đã quen cuộc sống độc lập. Sau khi tốt nghiệp đại học liền ra ngoài ở cùng mấy người bạn.
Văn Văn thì khỏi nói, văn võ song toàn. Cô sớm cũng rời khỏi gia đình để bắt đầu cuộc sống độc lập.
Lý Cường mới nhận được tin từ phía ba mình. Hóa ra mẹ mình và mẹ Văn Văn
là bạn cùng thời học phổ thông với nhau, hai người cùng khóa nhưng không cùng lớp. Tuy vậy cũng đều là những nhân vật đình đám trong trường. Mẹ
anh thiên hướng về văn, còn mẹ Văn Văn thiên hướng về võ.
Từ lớp 10 đến lớp 12 cả hai người cùng tham gia đều đặn những cuộc thi của trường. Hơn nữa, hai người luôn là những lá cờ đầu.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, sau khi tốt nghiệp cấp 2, do chí hướng
mỗi người mỗi khác nên họ cũng mất liên lạc với nhau từ đó.
Bây giờ Lý Cường mới nhớ ra mẹ mình vẫn hay nhắc đến một người: “Mẹ có một người bạn học cấp 3 rất có bản lĩnh…”
Mẹ Văn Văn xuất thân từ gia đình võ thuật. Cậu của Văn Văn hiện tại đang
là huấn luyện viên võ thuật của đội tuyển quốc gia, đồng thời cũng tham
gia huấn luyện đào tạo cho cảnh sát. Thế nên mới có chuyện có viên cảnh
sát nhận ra Văn Văn và gọi cô là sư muội.
Cô cũng vì thế học
được nhiều tuyệt chiêu từ mẹ và cậu mình. Nó không chỉ giúp cô có vốn
phòng thân, cô còn giảng dạy võ thuật trong phòng tập cho những chị em
văn phòng.
Cũng bởi mối thân tình giữa hai bà mẹ, anh và cô lại liên hệ với nhau.
Dưới góc nhìn của bà Lý, Văn Văn được thừa hưởng tính cách mạnh mẽ dứt khoát của mẹ, không toan tính trong đối nhân xử thế nên rất hợp với ý bà.
Còn mẹ Văn Văn cho rằng bà Lý luôn là người phụ nữ ôn hòa. Nếu sau này con
gái mình có mối quan hệ sâu sắc với con trai của bạn thì sau này nếu có
nói đến chuyện hôn nhân, chắc bà Lý cũng không gây khó khăn cho con dâu.
Một bên hai bà mẹ cố vun vào, mong ước hai con đến với nhau, một bên hai người con trong tình trạng khó xử.
Anh chỉ dám lén lút lật ván bài với cô. Hai người cố gắng che chở giấu diếm cho nhau. Điều này cũng để phòng tránh việc hai bà mẹ thấy con mình
đang phòng không nên cố gắng vun vén và thân tình với nhau hơn.
Hai người bình an vô sự “yêu nhau” trong hai năm. Cứ mỗi cuối tuần, không
phải Lý Cường thì lại là Văn Văn đến nhà ăn cơm. Hoặc là hai gia đình
lại có dịp ngồi ăn uống trò chuyện với nhau, để các con sắp đặt tiết mục rồi để đôi trẻ có thời gian riêng tư tâm sự.
Trong hai năm che
chắn yểm trợ cho nhau như vậy, Lý Cường không cam lòng, mấy lần liên lạc với Lăng Lăng. Nhưng khi ấy lòng cô đã nguội lạnh, không còn muốn rắc
rối với Lý Cường nữa.
Vỹ cũng mấy lần tìm gặp lại Văn Văn, mang
trong mình những tia hi vọng cuối cùng. Nhưng tia hi vọng ấy đã bị Lý
Cường “ra tay nghĩa hiệp” khiến nó hoàn toàn bị dập tắt.
Hoặc do thế giới này quá nhỏ, hoặc do Lý Cường và Văn Văn bị Thượng đế sa nhầm bút nên ở đâu cũng nhìn thấy nhau.
Đây là một căn phòng của quán café.
Lý Cường đến ký hợp đồng với khách hàng. Người khách đã đi trước, anh ngồi lại một mình nghe nhạc.
Đang trong giây phút dễ chịu, anh chợt nhớ ra cũng chính nơi này cách đây
hai năm trước, anh và Văn Văn đang ngồi tự giới thiệu về bản thân.
Khi đang nghĩ về cô, tai anh bỗng vẳng lại giọng nói quen thuộc, “cho tôi một tách cà phê sumiyaki không đường.”
Anh ngoái đầu nhìn lại, đúng là Văn Văn thật. Cô đang ngồi ở ghế gần đó, người ngồi đối diện chính là Vỹ.
Anh thấy không tiện ra chào nên chỉ ngồi ở đó và thầm nghĩ: Tình nhân rốt
cuộc vẫn là tình nhân, khó lòng xa cách được. Nhưng sao Lăng Lăng lại
nhanh chóng đoạn tuyệt với mình như vậy? Lẽ nào mình đúng như Lăng Lăng
nói, mình khiến người khác nghẹt thở, khiến họ mệt mỏi.
Ngồi ghế gần đấy tiếng Vỹ nói: “Văn Văn, sao lần nào hẹn em cũng không xuất hiện? Lẽ nào anh đáng ghét đến thế sao?”
Lý Cường ngồi bên này cũng đang nghĩ thầm: Đúng vậy đấy, lẽ nào mình đáng ghét đến nỗi Lăng Lăng kiên quyết muốn chia tay?
Ngữ điệu của Văn Văn lãnh đạm đến mức khiến người ta uể oải, “đã chia tay
rồi còn liên lụy nhiều đến nhau làm gì? Chia tay rồi nhưng chúng ta vẫn
có thể như bạn.”
“Em vẫn tin rằng những người yêu nhau trong thế giới này không thể giúp đỡ nhau khi khó khăn không?”
“Em tin chứ, nhưng chỉ là anh không phải một trong những người như vậy!”
“Thực sự chúng ta không thể được nữa sao?”
“Đúng vậy.”
“Xem ra mẹ anh nói không sai!”
Cô lạnh lùng, “mẹ anh còn nói gì nữa?”
Vỹ thở dài một tiếng rồi nói câu mà ngay cả Lý Cường nghe cũng không thấy
lọt tai – “Mẹ bảo nếu anh để gạo nấu chín thành cơm thì em đã không thể
rời xa anh.”
Lý Cường nghĩ bụng: Không biết cô có đứng lên cho
anh chàng này một cái tát không? Vì dưới góc nhìn của anh, đàn ông khi
nói ra câu này quá hèn nhát. Cho dù khi chia tay với Lăng Lăng anh cũng
từng có ý nghĩ như thế. Nhưng người đàn ông dám nói câu nói ấy trước mặt người mình chuẩn bị chia tay thì quá đáng khinh.
Thế nhưng Văn
Văn chỉ im lặng một lúc. Lý Cường lại nghĩ: Có lẽ cô ấy đang nghĩ cách
để đoạn tuyệt triệt để. Nghĩ đến điều này anh cũng thấy mừng thầm. May
mà khi chia tay Lăng Lăng anh cũng không đến nỗi nói ra câu đáng mất mặt thế này.
Văn Văn khẽ gật đầu, “vâng, nhưng người mẹ thân yêu
của anh không biết rằng nếu em có một đứa con với anh, sợ gì không từ
bỏ? Em đã một mực như thế đợi gì anh phải nói.”
Vỹ lập tức phản ứng lại theo bản năng: “Sao em biết được?” Sau đó thấy không thỏa đáng liền lập tức phủ nhận, “ai nói điều đó?”
Văn Văn nhạt nhẽo, “như vậy đi!” Sau đó gọi bồi bàn: “Cô ơi tính tiền cho tôi, chúng tôi campuchia.”
“Như vậy đi!” Lý Cường thầm nhắc lại câu nói của cô rồi lại nghĩ đến khoảnh
khắc khi anh và Lăng Lăng chia tay cũng giống y chang như vậy. Đến lúc
này anh mới hiểu được, một khi người con gái đã quyết định chia tay thì
không một sức mạnh nào lôi kéo lại nổi.
Vỹ đứng bật dậy, “để anh trả!”
Cô mỉm cười, “không cần đâu, anh tiết kiệm chút tiền rồi kiếm một người con gái nào tốt hơn đi.”
Lý Cường hốt hoảng như thể đang trong cuộc trò chuyện với Lăng Lăng vậy. Bởi thế anh mơ màng một lúc mới đứng dậy.
Vỹ quay đầu lại bỗng nhìn thấy Lý Cường thì gật đầu chào, ánh mắt có chút
gì đó hiểu ra, “anh hiểu rồi… em yên tâm, anh sẽ không đến quấy rầy em
nữa… Chúc hai người hạnh phúc!”
Lý Cường bỗng giật mình, nhìn vào mắt người đàn ông đang đứng đối diện mình, muốn nói điều gì đó nhưng không nói gì cả.
Vỹ chua xót trong lòng quay bước đi. Cô cũng lặng người đi nhìn Lý Cường
một lúc rồi chậm rãi nói: “Xem phim à? Hết phim rồi, anh cũng giải tán
đi!”