Bàn tay của anh không đủ thô ráp cũng không đủ lớn nhưng em chỉ cười,
nói rằng dịu dàng là đủ; bờ ngực của anh không đủ lớn cũng không đủ dày
nhưng em chỉ cười, nói rằng ấm áp là đủ; bờ vai của anh không đủ vững
chắc cũng không đủ vững chãi nhưng em chỉ cười, nói rằng ấm êm là đủ.
Những điều anh không đủ có nhiều lắm, nhưng em nói thế là được rồi. Nhưng anh hứa sẽ ngày một vững chãi hơn, mọi phiền muộn cũng bỏ qua.
Những điều anh không đủ có nhiều lắm, nhưng em nói thế là được rồi. Nhưng
chúng ta có thể ở bên nhau mãi, mọi thứ rồi cũng thuận lợi!
— “Như thế là được”
Đám thanh niên ngồi chơi bài. Đường Đường dựa vào Bình Tử để ngủ.
Tiểu Mỹ ngáp đến sái quai hàm, “được chưa? Mình buồn ngủ lắm rồi!”
Tống Đông Lâu nói: “Vậy chúng ta giải tán nhé? Nhưng từ tối qua đến giờ tôi rất vui.”
Bình Tử nhẹ nhàng lay Đường Đường dậy.
Đường Đường khẽ dụi mắt, “ôi, trời đã sáng rồi sao, không biết bọn họ thế nào rồi nhỉ!”
“Chắc là mệt đến mức đều ngủ cả rồi!” Tiểu Mỹ nói.
“Không biết Văn Văn sẽ cho Lý Cường thành thế nào nữa!” Bình Tử nói xong, lắc đầu đồng tình.
“Anh xem thường Lý Cường quá rồi!” Đường Đường nói.
Đông Lâu hướng về phía Tiểu Mỹ: “Không biết nữ sỹ Việt Như My có cho tôi được hân hạnh mời cô đi ăn sáng không?”
Tiểu Mỹ cười ngọt ngào, “được thôi!”
Đường Đường nhìn hai người rất ăn khớp nhau thế là thức thời nói luôn: “Vậy bọn mình cũng chuồn thôi!”
Đám người đứng dậy, nói lời từ biệt nhau.
Ánh bình minh chiếu rọi đến tận phòng ngủ.
Lý Cường và Văn Văn dựa lưng vào nhau mà ngủ.
Phía bên dưới gối của anh là chiếc đĩa game mà cô mua tặng.
Còn cô đang ôm trong lòng bộ váy mà anh mua.
Cô trở mình, bộ váy cũng tuột ngay xuống đất.
Cô giật mình quay đầu lại nhìn thấy gối bên kia đã trống trơn, anh không còn trên giường từ lúc nào.
Lý Cường cũng giật mình tỉnh dậy. Anh quay đầu lại, không biết từ bao giờ anh đã bị lăn xuống đất.
Văn Văn tỉnh dậy thấy không có bóng người, cô nhỏm dậy lấy điện thoại gọi cho Lý Cường.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hóa ra điện thoại của anh vẫn để nguyên trên tủ đầu giường.
Lý Cường vươn vai, đang định trèo từ dưới đất lên thì bỗng nghe thấy giọng nói của cô: “Sao lại không thấy ai thế này? Cái con người này thật…”
Lý Cường giận dỗi, lại nằm phịch xuống.
Văn Văn ngồi trên giường bắt đầu tự mình ca thán: “Sao lại có loại người
thế này chứ? Làm gì cũng không chịu thương lượng với người khác, chỉ
thích làm đối nghịch! Coi mình như bại não vậy?”
Lý Cường nghe
vậy không vui, trở mình, muốn ngồi dậy để cãi lý với cô nhưng nghĩ đến
chuyện cô nghẹn ngào thì không đành lòng, lại nằm xuống.
Nói một hồi, mắt cô đỏ hoe. Cô vừa dụi mắt vừa ca thán: “Trước ngày cưới còn
chạy đi uống rượu với mấy tên dở hơi, hôm cưới thì đến muộn, anh còn
định nghĩ gì nữa?”
Lý Cường vẫn nằm dưới đất, trong lòng thấy có chút hổ thẹn.
Văn Văn vừa lau nước mắt, vừa ca thán: “Thực ra mình cũng biết anh ấy không đến nỗi nào. Nhưng cái mồm làm hại cái thân, tính mình vốn hay nóng
nảy, có thể sống tốt với nhau được không? Anh tự nhiên chạy đi là ý gì?
Muốn ly hôn thì còn phải ký tên nữa chứ, không muốn ly hôn thì cũng phải nói rõ trước mặt nhau. Tự nhiên bỏ đi thế này là thế nào?”
Anh nằm dưới đất hồi lâu không nói, ánh mắt mỗi lúc một dịu dàng hơn, còn khóe miệng dường như là mỉm cười.
“Không được, mình phải hỏi anh ấy cho rõ ràng mới được.” Cô vừa nói vừa với lấy điện thoại trên mặt tủ của anh và xuống giường.
Lý Cường vẫn đang nằm im dưới đất, Văn Văn xuống giường không biết giẫm ngay lên người anh.
Anh vội kêu lên oai oái: “Ôi đau…”
“Nào, canh đậu hũ đây!” Tống Đông Lâu đưa bát canh đậu hũ đặt trước mặt của Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ rất kinh ngạc: “Sao anh biết em thích loại này?”
Anh cười nói: “Anh thường xuyên ghé thăm blog của em mà. Anh còn biết em
thích vang đỏ, hút thuốc lá nữ, thích nghiên cứu các chuyên đề về quân
sự và tâm lý học.”
Tiểu Mỹ cười, “xem ra em trở thành người trong suốt trước mặt anh rồi!”
Anh nói thật thà: “Em là một cô gái nhanh nhẹn thông minh, mãi mãi trong suốt long lanh như thế!”
Tiểu Mỹ cười ngọt ngào, cúi đầu uống ngụm nước canh.
Trong căn nhà mới, tấm rèm cửa màu vàng nhạt hơi khẽ rung động.
Lý Cường nói, “em độc ác quá, lại còn giẫm lên người anh nữa!”
Văn Văn: “Phi lễ vật thính, anh không biết sao?”
“Anh còn chưa trách tội đạp anh xuống giường đâu nhé!”
“Em nằm cách xa anh như thế, sao mà đạp xuống được?”
“Không phải em thì là ai? Buổi tối anh ngủ còn nằm trên giường, sáng dậy đã dưới đất rồi… Oái… Lại đạp hả?”