Đi xa! Vì phong cảnh tươi đẹp. Vì ước hẹn với người phía chân trời, nên vẫn chầm chậm độc bước trên còn đường dài.
Lắng nghe! Có một thứ âm thanh tuyệt vời. Một người đồng hành nắm tay, hay lời của nước non dặn dò.
Đồng cảm! Tìm một trái tim đẹp. Một người thoáng gặp qua, nhưng vẫn cố tìm kiếm trong thế sự xoay vần.
Nhớ thương! Vì nước mắt như lời ca, sau đó là sự cô đơn tịch mịch. Nếu mỗi
giai đoạn đều có cuối cùng, thì hà cớ gì không ra sức kinh doanh?
Âm Tinh tròn khuyết là một loại oanh liệt, sau đó long trời lở đất. Nếu
mỗi giai đoạn đều có chung điểm thì không cần để ý đến kết cục, tin vào
những khoảnh khắc chính là vĩnh hằng!
– “Khăng khăng làm theo ý mình”
Hai người thợ đang lắp đặt nội thất cho căn nhà mới.
Lý Cường và Văn Văn cùng đẩy cửa bước vào.
Bước vào phòng, thấy một người đang cưa gỗ, Văn Văn hỏi: “Anh cưa để làm gì thế?”
Người thợ trả lời: “Làm tủ tường trong nhà.”
Cô cau mày, “các anh nhầm rồi, đây là phòng làm việc, sát vách với phòng ngủ mới cần làm tủ tường.
Hai người dừng luôn công việc quay ra nhìn anh và cô.
Lý Cường: “Đó là ý của anh.”
Cô xoay người lại vẻ mặt không vui: “Sao không bàn với em?”
“Không phải anh đang nói với em đó sao?” Lý Cường nói.
Cô cau mày hơn: “Không đây không phải là bàn bạc. Anh quyết định rồi mới
nói với em. Em có nên cảm ơn sự tôn trọng của anh không? Anh vẫn còn nhớ phải nói với em một tiếng?”
Lý Cường chậm rãi: “Nên như thế!”
“Nên?” Giọng cô cao hơn bình thường, rõ ràng đang tức giận, “đây là nhà của
hai người, anh làm chuyện gì cũng cần bàn bạc với em chứ không phải
quyết định xong mới nói. Đúng là sự tôn trọng kỳ lạ. Xem ra em chẳng có
vị trí gì trong nhà này.”
Anh cũng không vui vẻ gì, “không phải
mình mới quyết định đổi chỗ cho phòng làm việc và phỏng ngủ đó sao? Anh
phạm lỗi lớn khiến em phải bực đến vậy à?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh, “ban đầu căn phòng này anh không đồng ý làm phòng làm việc còn gì?”
Lý Cường: “Phòng ngủ thì cũng chỉ là nơi để nghỉ ngơi thôi, cần gì diện
tích lớn làm gì. Với diện tích lớn thế này chỉ thích hợp làm phòng làm
việc. Anh làm thế giờ cũng thấy thoải mái. Đây gọi là sử dụng diện tích
hợp lý.”
“Anh nói thế mà nghe được à? Nhà là nơi nghỉ ngơi cho
tâm hồn tĩnh tại, bởi vậy phòng ngủ phải rộng rãi, thoải mái. Nếu không
căn nhà sẽ mất đi ý nghĩa đích thực của nó, đây chính là điểm khác biệt
với khách sạn đấy. Anh có hiểu thế nào gọi là nhà không?”
Anh lắc đầu, “sao phụ nữ bọn em cứ phải nói lý thế nhỉ. Vì chuyện nhỏ này mà phải làm lớn ra.”
Cô càng nóng hơn, “anh muốn làm thêm thì cưới công ty luôn cũng được rồi ở ngoài khách sạn em cũng không ý kiến gì. Nhưng em nói cho anh hay, đây
là nhà, là như nghỉ ngơi sau công việc, là nơi sinh hoạt, là nơi để nạp
điện! Còn nữa, bài trí nhà như thế em cũng có quyền phát ngôn.”
Anh xoa hai tay lại với nhau làm bộ xa cách, “anh đã dặn dò thợ chỗ này cho dựng tủ tường rồi, tất cả cũng chuẩn bị hết, em xem làm thế nào thì
làm.”
Lý Cường cười dương dương tự đắc.
“Thế nhưng…” Cô
quay đầu nhìn bức tường, “chỗ này cũng không cần thiết phải có tủ, mình
đóng thêm mấy cái cột là thành tủ sách rồi, lại còn rất chắc chắn nữa.
Lý Cường phản ứng, “không được đâu, vậy thợ khó sửa lắm.”
Cô liền gọi mấy người thợ bên ngoài vào, chỉ vào bức tường rồi nói: “Các
anh xem đóng thêm mấy cái cột để thành tủ sách có khó lắm không?”
Anh thợ đứng ngắm nghía một lúc rồi bảo: “Cũng không khó lắm đâu, đóng thêm mấy cái cột thôi mà. Bây giờ gỗ cũng đã có sẵn, tiện lắm, còn nhanh hơn cả làm tủ tường!”
Cô quay đầu lại, nhìn anh bằng con mắt nửa đùa nửa thật, “tủ tường tốt như vậy đấy, thiệt anh quá!”
Anh lặng đi mấy giây rồi phản kháng: “Như vậy anh không đồng ý!”
Bình Tử nhìn thấy ba cô gái đang ngà ngà say là biết ngay tối nay anh lại đến thu dọn hiện trường rồi.
Anh từng có một nỗi niềm trong lòng không dám đối diện, với ba cô gái. Do
anh phát hiện ra mình đã thích ba cô ấy, lại còn ở cùng nhà với họ nữa.
Đúng thế, anh rất thích họ. Văn Văn nghĩa hiệp nhân từ, Tiểu Mỹ thông minh
đa mưu, còn Đường Đường hiền hòa lương thiện. Tính cách mỗi người mỗi
khác nhưng lại vốn sống rất hòa hợp dưới một mái nhà. Có thể nói, họ đều có điểm chung là lòng nhiệt thành.
Văn Văn thì không cần nói
rồi, văn võ song toàn. Cô vừa đảm nhiệm chức biên tập, vừa là tác giả
của một chuyên mục hút khách. Năm ngoái cô cũng vừa cho xuất bản một bộ
sách tình cảm khá hấp dẫn.
Còn Tiểu Mỹ rất giỏi nấu nướng, cái
gì cũng biết trước, biết nhìn xa trông rộng. Trước đây cô cũng từng trải qua những quãng thời gian khó khăn mới có được ngày hôm nay.
Về Đường Đường vốn là một cô gái tài hoa, tính cách hài hòa lương thiện,
có thể nói là khá dịu dàng và lãng mạn. Cô có thể là một người vợ tốt,
nếu như không phải đã từng gặp trắc trở. Anh tin rằng ba cô gái này
không thể chìm nổi bôn ba mãi trong cuộc chiến tình cảm.
Hoặc
cũng có lẽ do anh quá thích ba cô gái này rồi, thích đến mức có chút
ghen tỵ với những người đàn ông của các cô. Lý Cường của Văn Văn thì lúc nào cũng cho mình là nhất, không mấy khi để ý đến cảm xác của người
khác và tự cho mình hài hước. Còn Phong Phong của Tiểu Mỹ thì không muốn nói đến. Hắn chỉ là một tên sáng tác nhạc và cũng hát trong quán bar mà thôi. Cả ngày chỉ biết mê muội trong sự sùng bái của những cô gái trẻ
đi bar mà không biết đến tinh thần trách nhiệm là gì. Còn gã đàn ông của Đường Đường thì anh chưa bao giờ nhìn thấy mặt.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, anh có cảm giác mình đang ghen, đồng thời thấy bứt rứt vì lòng tham không đáy của mình.
Ba cô gái này đối với anh như những thiên thần. Lý trí bảo anh, bản thân
mình có thể kết bạn với thiên thần là mãn nguyện lắm rồi, nhưng trong
tâm lại không cam lòng. Ba cô gái tốt như vậy lẽ nào không có tương lai
hạnh phúc hay sao? Nếu có thể được sánh bước cùng một trong ba cô, anh
nhất định làm hết sức mình để cô ấy được hạnh phúc.
Nhớ lại hai
năm trước khi mới bước vào căn phòng tầng hầm của ngôi nhà này, do dưới
hầm không được dùng lửa nên việc ăn uống khá khó khăn. Để anh không phải ngày ngày ăn mỳ gói, ba người thường mời anh ăn cùng cải thiện. Nhưng
tránh làm anh bị tổn thương lòng tự trọng, họ nhờ anh dọn dẹp hộ phòng
những lúc rảnh rỗi hay vào nấu bếp cùng Tiểu Mỹ. Cho đến khi họ phát
hiện tay nghề của anh cũng không kém Tiểu Mỹ nhiều lắm thì quyết định
hai người sẽ luân phiên nhau nấu bếp. Điều này cũng giúp anh ăn uống
được an tâm hơn trong vòng nửa năm.
Nửa năm sau, khi điều kiện được cải thiện nhiều, anh cũng mời họ ăn uống do tự tay anh nấu nướng.
Anh rất thích bầu không khí này. Đường Đường không hổ danh là một cao thủ
tình cảm, mỗi khi ăn uống anh đều có cảm giác rất thư thái. Đó chính là
nhờ mùi thơm của gỗ Đàn Hương và âm nhạc du dương réo rắt.
Nhưng cả ba cô đều phạm một lỗi lớn đó là quên mất anh là đàn ông. Họ coi anh như một trong những người chị em của mình. Thậm chí Đường Đường muốn đi shopping hay Tiểu Mỹ ra siêu thị mua đồ cũng lôi anh đi bằng được, cho
anh làm phu khuân vác miễn phí. Có lẽ do tính anh dễ chiều, họ nghĩ
chẳng bao giờ anh từ chối, anh thường tự nghĩ như vậy.
Thời gian cưới xin của Văn Văn đang đến gần nhưng lại không mấy vui vẻ với Lý
Cường. Chuyện cô say mèm thường xuyên diễn ra. Bình Tử nâng cô dậy, thấy người cô đã mềm nhũn, không còn cách nào, anh đành bế cô lên rồi đưa
vào phòng ngủ.
Tiếp đến là Tiểu Mỹ, cô gái này làm việc gì cũng
có chừng mực. Uống rượu bao giờ cũng giữ mình được ba phần tỉnh táo.
Bình Tử khẽ đẩy cô một cái, cô liền hé mắt ra, lảo đảo đứng dậy, anh vội đỡ cô rồi đưa vào phòng ngủ.
Kỳ lạ nhất là Đường Đường. Mấy năm qua rất nhiều người đàn ông ở bên cô mà hầu hết toàn là những đại gia
cao cấp cả, nhưng dường như chưa bao giờ cô nhắc đến chuyện hôn nhân với bất kỳ người đàn ông nào của mình. Một cô gái xinh đẹp và giỏi giang
như cô lẽ ra con đường thăng quan tiến chức phải mở rộng mới đúng chứ?
Vậy mà khi uống rượu bao giờ cô cũng là người say đầu tiên. Nghĩ tới câu cô vừa nói ban nãy Bình Tử không dám gật bừa.
Đường Đường nói:
Phụ nữ là cái khóa, còn đàn ông là chìa khóa. Khóa phải có chìa mới mở
được. Một cái khóa có thể hợp với không chỉ một cái chìa, hơn nữa đến
khi cần, chìa khóa vẫn tái sử dụng được.
Đoạn sau cô nói gì anh
cũng không nhớ rõ lắm, nhưng anh không đồng ý với thái độ về trò chơi
nhân gian của cô. Anh từng bị tổn thương, thậm chí người con gái anh vô
cùng thương yêu đã bỏ đi. Những người xung quanh anh cũng chỉ đứng nhìn, không ai tỏ ra xót thương cho tình cảm của anh và cô gái ấy. Dường như
cô rời bỏ một nhà thơ nghèo như anh là chuyện đáng để mọi người chúc
mừng. Nếu không phải chịu tổn thương tình cảm này, anh đã không rời
Dương Châu để tới Bắc Kinh, cũng sẽ không gặp phải những con người muôn
hình vạn trạng này. Nhưng đi tới bước của ngày hôm nay anh không thấy
hối hận, anh càng ngày càng tin vào câu nói “kinh nghiệm là phú quý.”
Anh ôm ngang lưng Đường Đường để đưa cô về phòng.
Đường Đường thực ra không nhẹ cân chút nào. Hằng ngày cô luôn miệng nói cần
giảm cân nhưng anh thấy cô đang tăng cần đều. Vì mỗi khi thấy món hợp
miệng là cô lại ăn rất nhiều, nhưng mỗi khi ăn xong lại kêu gào thảm
thiết.
Đến bên giường, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống. Khi đặt cô
xuống giường chưa kịp rút ra thì cô bỗng mở mắt, một đôi mắt long lanh
hơi ngà say đang nhìn anh cũng đôi má hồng thắm, khi ấy anh bỗng đờ
người ra.
Cô hơi mỉm cười, khoảng cách giữa hai người khá gần.
Anh kinh ngạc buông tay cô ra rồi từ từ đứng dậy. Thực ra anh không rõ
phản ứng ban nãy của mình có bình thường hay không.
Khi anh vừa buông tay ra, Đường Đường đã rút hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh. Theo bản năng, anh cũng hơi cúi người xuống…
Cô khẽ nhấc đầu dậy và thơm nhẹ lên trán anh. Sau đó, đôi tay của cô cũng
rời khỏi cổ anh, từ từ rơi xuống giường, hai mí mắt cũng dần khép lại.
Anh giật mình, sợ đến mức đứng thẳng người dậy và nhanh chóng rời khỏi căn
phòng. Anh không biết lúc đó cô đang tỉnh hay mơ màng nữa. Điều duy nhất bây giờ có thể làm là rời khỏi. Cho dù ban nãy đối phương mơ hay tỉnh
thì đều phải rời đi tránh cho hai bên ngượng ngùng.
Anh rời khỏi phòng cô, đóng cửa phòng lại và bắt đầu dọn dẹp phòng khách.
Khi đã dọn dẹp mọi thứ xong, anh ngồi xuống sofa và bắt đầu nhớ lại khoảnh
khắc ban nãy. Tự nhiên anh thấy trái tim mình cũng đập nhanh hơn.
Ba căn phòng đều yên ắng.
Cõn lẽ ban nãy Đường Đường đang say? Chỉ là hành động bột phát thôi? Cô ấy
cũng không phát hiện ra mình đã hôn anh? Nghĩ đến đó, anh lại thấy một
cảm giác không thoải mái ùa đến.
Mỗi khi uống say cô ấy đều như vậy sao? Cho dù là đàn ông thế nào lại gần cô ấy đều có hành động như vậy sao?
Anh càng nghĩ càng không hiểu. Sau rồi anh dựa vào ghế và ngủ đi lúc nào không hay.
Không biết anh đã ngồi như thế bao lâu. Bỗng nhiên phòng của Tiểu Mỹ có tiếng động, anh cũng nghe thấy nhưng lười chạy ra.
Hình như cô chạy vào nhà vệ sinh. Anh nhắm mắt nhưng thầm nghĩ có lẽ trời đã sáng. Thông thường Văn Văn sẽ dậy sớm nhất vì cô ấy thường ra ngoài tập thể dục, sau đó mới về nhà ăn sáng. Còn Đường Đường có thể ngủ đến
không biết trời đất đâu mới dậy.
Chắc hôm qua Văn Văn uống nhiều nên khi Tiểu Mỹ dậy làm bữa sáng rồi mà cô ấy vẫn chưa dậy. Thực ra
bình thường nếu anh ở đây sẽ cùng đi chuẩn bị bữa sáng với Tiểu Mỹ,
nhưng không hiểu sao hôm nay anh thấy người uể oải không muốn bước ra.
Khi anh đang nghĩ xem có nên dậy hay không thì bỗng nghe thấy tiếng động
trong phòng Đường Đường. Tim anh đập mạnh hơn, hít một hơi thở sâu, anh
lại nhắm mắt giả bộ ngủ tiếp.
“Tiểu Mỹ, sao bây giờ?” Giọng Đường Đường hơi nũng nịu chạy cả vào nhà vệ sinh. Cô nói vội vã như tìm ai đó.
Tiếng giội nước trong nhà vệ sinh vang lên, Tiểu Mỹ hỏi giọng ngạc nhiên: “Sao thế? Bác chủ nhà đến à?”
“Không…” Đường Đường nói giọng nhỏ nhẹ.
“Sao mặt cậu đỏ thế kia? Khó chịu trong người à?”
“Không phải, tớ… Đừng nói với Văn Văn nhé, mình vừa mơ thấy…”
Bình Tử thấy trong lòng rối bời, không dám làm gì cả.
“Trước đây không phải cậu cũng từng gặp ảo mộng rồi sao? Sao bây giờ phải ngạc nhiên đến thế?”
“Nhưng lần này không giống thế. Mình mơ thấy … Bình Tử.” Cô nức nở.
“Bình Tử à? Tốt đấy, sao cậu phải khóc?”
“Nhưng mình mơ thấy đã hôn anh ấy.”
Bình Tử nghe thấy suýt lăn từ ghế xuống. Cô gái này thật là, còn tưởng nằm
mơ đã hôn anh nữa chứ. Chẳng lẽ những ảo mộng trước đây của cô đều là
hôn người đàn ông khác mà chính bản thân mình cũng không biết sao? Anh
thấy càng nghĩ càng muốn phát điên nên im lặng nghe trộm cuộc đối thoại
giữa hai cô gái.
“Ôi…” Giọng của Tiểu Mỹ bị kéo dài ra khiến
Bình Tử thót cả người. “thực ra mình thấy anh ấy cũng được đấy chứ? Sao
cậu không xem anh ấy thế nào?”
Chẳng mấy khi Tiểu Mỹ nhận xét người khác, lại còn khen anh sau lưng nữa chứ. Anh nghe xong cảm động chỉ muốn lao ra ôm Tiểu Mỹ.
“Nhưng… anh ấy giống như một trong những người chị em của chúng ta, sao lại có ý nghĩ đó được?”
Anh lại một lần nữa muốn lăn xuống đất. Bây giờ anh lại ước rằng mình đã ngủ thật say để không nghe thấy bất cứ điều gì.
“Nhưng anh ấy vẫn là đàn ông. Bình thường mình thấy tính cách anh ấy tốt nên
coi là chị em của nhau thôi.” Tiểu Mỹ lại nói giúp mình. Anh thực sự cảm động muốn rơi nước mắt.
“Thì đúng như vậy, bọn mình đã thân
thiết với anh ấy như thế, vậy mà mình còn mơ thấy hôn anh ấy. Chắc tí
nữa có gặp nhau thì ngại chết mất!”
“Cậu lớn thế này rồi không biết giả bộ hay sao?”
“Nhưng…”
“Cô nàng ngốc nghếch, còn nhưng cái gì?”
“Nhưng còn cậu và Văn Văn nữa, sao tớ có thể thành đôi với Bình Tử được, như thế ích kỷ quá!”
“Mình và Văn Văn thì sao?” Tiểu Mỹ hỏi giọng ngạc nhiên, Bình Tử cũng ngạc nhiên không kém.
“Phong Phong là người đàn ông khá lộn xộn, mình thấy không hợp với cậu lắm.
Văn Văn và Lý Cường cũng không thấy hợp lắm. Nên tớ thấy…”
Bình Tử nghe thấy cô nói như vậy thì tim như bắt đầu rạn nứt, còn đầu chỉ là khoảng trống.
“Hừm, cô nàng này đáng đánh quá. Cậu coi Bình Tử là gì chứ, đồ chơi chắc? Cậu muốn đưa cho ai cũng được à? Cậu nghĩ mình, Văn Văn hay Bình Tử đều
nghe theo những gì cậu sắp đặt sao?”
“Tiểu Mỹ, mình không có ý đó.” Đường Đường cuống lên.
“Thế ý cậu là gì?”
“Mình nghĩ anh ấy tốt như vậy thì chỉ hợp với những người con gái tốt thôi chứ mình có là gì đâu?”
“Cậu có điểm gì không tốt chứ? Xem kìa, tự nhiên lại tự ti thế.”
“Cậu cũng biết anh ấy nhỏ tuổi nhất trong ba bọn mình, mà mình lại là đứa lớn tuổi nhất.”
“Nhớ rồi, cậu tháng sáu cung Cự Giải, Văn Văn tháng tám cung Sư Tử còn mình
tháng mười hai cung Ma Kết. Nhưng đều sinh cùng năm mà, chỉ chênh nhau
có mấy tháng thôi, Bình Tử còn chưa nói gì nữa là!”
“Nhưng mà…”
“Còn nhưng điều gì nữa?”
“Cậu cũng biết cách đây mười năm rồi đấy, mình bây giờ đã mất khả năng sinh nở, nếu Bình Tử để bụng thì…”
Tiểu Mỹ nghe xong không nói gì.
Đúng là cô nàng khờ, sao anh lại để ý đến chuyện đó cơ chứ? Nếu em thích trẻ con đến thế chúng ta có thể đi xin một đứa con nuôi là được mà. Khi em
uống say đã nói chuyện này N lần với mọi người rồi mà. Chính em cũng
không nhớ sao? Bình Tử ngồi bên ngoài vừa nhắm mắt vừa suy nghĩ như vậy. Hay những lúc đó mấy cô gái này đều say quá quên mất là anh cũng đã
biết chuyện này?
Tiểu Mỹ im lặng một lúc rồi nói: “Về chuyện này cậu cũng nên cân nhắc kỹ càng. Vì dù sao ở Trung Quốc, với người đàn
ông và gia đình họ hàng của họ, chức năng nối dõi tông đường của người
phụ nữ rất quan trọng. Cho dù Bình Tử có yêu mà cố chấp nhận cậu thì lâu ngày anh ấy cũng sẽ bị áp lực từ phía gia đình, rồi cuối cùng cũng ảnh
hưởng đến chính cuộc sống của hai người.”
Tiểu Mỹ ơi là Tiểu Mỹ, sao em không dùng một thái độ tích cực hơn nữa để nhìn về chuyện này?
Lúc này Đường Đường đang cần người cổ vũ thì em lại khiến cô ấy nhụt
chí. Bình Tử khi ấy đang nghiến chặt răng lại, anh chỉ sợ Tiểu Mỹ nói
mấy lời tàn khốc như vậy sẽ khiến mọi việc thành hiện thực. Anh chỉ muốn chạy ngay ra ngoài nói với mọi người, chuyện sinh nở của Đường Đường
không phải là yếu tố quan trọng nhất trong một gia đình. Xem ra chắc
Tiểu Mỹ bị nhiều loại đàn ông thấp kém tấn công quá nhiều nên bây giờ
cũng mất đi niềm tin. Bình Tử đang ngẫm nghĩ trong lòng chỉ muốn chạy
ngay ra ngoài để giải thích cho hai cô gái.
Tiểu Mỹ và Đường Đường cùng chạy vào nhà vệ sinh.
Đường Đường đi ra nhìn thấy Bình Tử đang nằm trên sofa thì cau mày lại: “Sao
anh chàng này lại lười biếng thế này? Trước đây toàn là anh ấy dậy nấu
bữa sáng, mình thích nhất món bánh trứng nước áp chảo… rất là thơm!”
Bình Tử chợt nhớ ra sáng nay chưa nấu đồ ăn sáng, nhưng anh lại sợ Đường
Đường trách móc nên đang nhắm mắt cũng không dám mở mắt ra.
Tiểu Mỹ búng tai Đường Đường một cái, “người ta nợ nần cậu cả đời chắc? Có
nghĩa vụ gì mà suốt ngày phải nấu cơm dọn dẹp nhà cửa?”
Đường Đường cong môi lên, “thế cậu chưa từng nhờ vả anh ấy việc nhà chắc? Còn ở đây nói lời chính nghĩa chỉ trích mình sao?”
Tiểu Mỹ đột nhiên thở dài.
Đường Đường nói: “Sao vậy?”
“Mình chợt nhận thấy bọn mình đối xử với anh ấy rất quá đáng. Lần nào anh ấy
cũng phải đến chăm sóc cho ba đứa bọn mình, rồi thu dọn bãi chiến
trường. Sáng hôm sau lại còn phải làm bữa sáng theo khẩu vị khác nhau
cho bọn mình nữa chứ, rồi để phần riêng cho cậu nữa. Nhớ lại hơn hai năm qua, ngay cả tấm chăn mình cũng chẳng chuẩn bị cho anh ấy, rồi để anh
ấy tùy ý ngủ vạ vật trên ghế nữa chứ. Mùa hè thì nóng mùa đông lạnh như
vậy mà mình chẳng bao giờ hỏi han được một câu.”
Tiểu Mỹ gật
đầu, tự khiển trách mình, “đúng vậy, ba đứa bọn mình hay xem nhẹ anh ấy
quá, bọn mình tồi thật, phải tự kiểm điểm lại thôi.”
“Hay thế
này đi, hôm nay mình cùng Văn Văn sẽ kéo anh ấy đi mua đồ rồi mua cho
anh ấy một bộ tử tế nhất. Còn cậu đi chợ chuẩn bị mấy món ngon, bọn mình tranh thủ cảm ơn anh ấy luôn?”
Tiểu Mỹ cười gật đầu, “thế ban nãy ai còn trách móc không có người chuẩn bị đồ ăn sáng cho?”
Đường Đường thấy hơi ngại ngùng, “vậy đi, mình lên gọi Văn Văn đây, cậu đi
làm bữa sáng, chuẩn bị đồ ăn xong rồi mình sẽ gọi anh ấy dậy. Rồi cũng
đi mua đồ, mình sẽ chọn cho anh ấy một bộ thật đẹp, nhân tiện cám ơn anh ấy hai năm qua đã chăm sóc bọn mình.”
“Được rồi… mình phụ trách nấu đồ! Còn cậu lên gọi Văn Văn dậy đi!”
Bình Tử vẫn đang nằm trên ghế, trong lòng trào lên sự xúc động. Đột nhiên
anh nhận ra mình thực sự yêu Đường Đường, còn với Tiểu Mỹ và Văn Văn chỉ quý mến mà thôi. Bây giờ có thể hiểu được đó là thứ tình cảm thân tình
của anh em dành cho nhau.
Nghĩ tới đó, anh ngáp một cái thật lớn, đầu hơi nghiêng về một bên và chìm vào giấc ngủ luôn.