Không Kết Hôn Nhĩ Nhĩ

Chương 4: Chương 4




AAA, chap này có cảnh H nha, nàng nào tò mò thì mời vô………

Cũng không phải bởi vì Lôi Cánh phát ra thề đôc, Trử Nhĩ Nhĩ mới cùng anh về nhà, mà là yêu quá sâu, tưởng niệm rất nhiều, làm cho cô hiểu được chính mình đúng là vẫn còn không thể rời anh.

Nhưng là cô cũng không muốn cho anh biết điều này, cho nên cô nói với anh hai điều kiện.

Thứ nhất, cô chỉ cho anh thời gian một năm, nếu một năm sau anh vẫn không muốn kết hôn, cô vẫn là sẽ rời đi.

Thứ hai, cô muốn tiếp tục làm công việc hiện tại, không quay về làm thư ký của anh. Bởi vì cô muốn nhận thức càng nhiều bằng hữu, mở rộng vòng tròn cuộc sống của chính mình, không muốn cùng sống trong vòng tròn của anh, nơi có những người bạn trùng nhau, miễn cho sau khi cùng anh chia tay, cô ngay cả bằng hữu đều không có.

Sau khi nghe xong điều kiện của cô, anh lại cường điệu nói: “Chúng ta sẽ không chia tay.” Sau đó liền gật gật đầu, không hề dị nghị đồng ý việc cô đưa ra đến hai điều kiện này.

Anh không chút do dự đáp ứng lại làm cho cô cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại nói không ra làm sao kỳ quái.

Nói tóm lại, mặc kệ trong lòng anh suy nghĩ cái gì, cô đã quyết định trong tương lai một năm này, sẽ cố gắng học yêu chính mình nhiều một ít, ít thương anh một chút. Bởi vì, nếu tương lai thật sự tan rã, ngày nào đó chia ly, có lẽ cô sẽ không giống như lần này thương tâm muốn chết lại đau lòng chính mình.

“Suy nghĩ cái gì vậy?” Giường hơi hơi động, anh từ phía sau vươn tay ôm vòng trụ lấy cô hỏi.

“Suy nghĩ ngày mai em phải mấy giờ rời giường đi đáp xe điện ngầm, đi làm mới không muộn.” Cô thuận miệng nói lung tung.

“Em đang nói giỡn đúng hay không? Đáp cái gì xe điện ngầm? Đương nhiên là anh lái xe đưa em đi làm rồi.” Anh khinh xích nói, vừa nói vừa hôn môi cô và hôn lên phần vai lộ ra ngoài áo ngủ.

“Ngồi xe hơi đi làm? Em không muốn rêu rao như vậy.”

“Tiểu viên chức chạy xe hơi đi làm mới kêu rêu rao, được bạn trai chạy xe hơi mỗi ngày đón đưa tan tầm gọi là hạnh phúc, sẽ chỉ làm người khác hâm mộ mình thôi.” Anh dùng cái mũi cọ xát cổ của cô, thản nhiên ngửi mùi thơm ngát trên người cô, anh rất thích hương vị của cô.

“Em tuyệt không muốn cho người khác hâm mộ.”

“Vì sao?” Anh hôn cổ của cô.

“Bởi vì hâm mộ sẽ đố kị.” Cô nói, “Huống chi em còn muốn để cho người khác thám thính.”

“Thám thính cái gì?” Anh không yên lòng hỏi, tay theo vạt áo cô với vào trong áo ngủ, nhẹ nhàng mà vuốt ve phần da thịt non mềm, cảm thụ cảm giác mềm nhẹ như tơ lụa kia, dục niệm liền đi lên.

“Độc thân, chưa kết hôn, ra ngoài làm việc đương nhiên hoan nghênh hữu tâm nhân sĩ tiến đến theo đuổi thám thính.”

Hai chữ theo đuổi giống như cây kim đột nhiên đâm vào Lôi Cánh một chút, làm anh mặt nhăn mày nhíu, giây tiếp theo anh vận lực đạo ôm chặt lấy cô, rốt cục nghe hiểu lý do chân chính cô không muốn cho anh đón đưa lúc tan tầm.

“Anh nhắc nhở em, em là người đã có bạn trai, không được phép như vậy.” Anh cắn răng nói.

“Em còn chưa kết hôn nha, mọi người đều còn có cơ hội.”

“Có cơ hội gặp quỷ! Em là của anh.” Anh thấp giọng rủa thầm, sau đó đem mặt cô xoay lại hướng chính mình, hung hăng hôn trụ cô.

Anh hôn mang theo chút hàm xúc trừng phạt ý tứ, nhưng cũng nhiệt tình như hỏa, làm cô nhịn không được rên rỉ ra tiếng, hô hấp cùng tim đập đều đi theo nhanh biến đứng lên.

Cô có thể cảm giác được một bàn tay của anh phủ ở bộ ngực của cô, làm nhu nó, tay kia thì thong thả lướt qua bụng cô, sau đó với vào giữa hai chân cô âu yếm.

Hô hấp của cô càng lúc càng dồn dập, thân người càng lúc càng buộc chặt, cô tựa đầu ra sau, nhanh để trên bờ vai của anh, hạ nửa người nhanh chóng lần lượt theo tay anh, phát ra một tiếng lại một tiếng khêu gợi yêu kiều.

Cô phản ứng nhiệt tình khêu gợi làm cho anh càng thêm cứng rắn, anh nhanh chóng bỏ đi quần áo trên người hai người, đem cô áp đảo ở trên giường, tách ra hai chân của cô bắt tại trên cánh tay mình, sau đó vừa mới vọt vào trong cơ thể cô.

Cô nhất thời phát ra một tiếng hư hư thực thực ngạnh trụ thanh âm.

“Có phải anh làm đau em không?” Anh dừng lại toàn bộ động tác, hỏi cô.

Cô ôm hắn anh, nhẹ nhàng mà lắc đầu một chút.

Anh hôn hôn cô, vừa hôn vừa bắt đầu di chuyển nhịp nhàng trong cơ thể cô, sau đó dần dần từ ôn nhu thong thả đến cuồng dã kịch liệt.

Cô ngẩng đầu lên, tràn ra một tiếng lại một tiếng thở gấp rên rỉ, siết tay ôm anh thật chặt.

Kích tình càng lúc càng thịnh, cô ở trong long anh không ngừng nức nở ra tiếng, cầu xin anh phóng thích.

Anh tốc độ nhanh hơn, dùng sức đưa chính mình vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, thẳng đến khi cao trào đem cô giải tỏa, lúc đó anh mới phóng thích chính mình, đem mầm móng sái hướng đến chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.

Anh có dự cảm, đứa nhỏ của bọn họ rất nhanh sẽ hình thành trong cơ thể cô, sau đó đi đến thế giới này, trở thành mối liên hệ rang buộc tình yêu của bọn họ rõ ràng nhất.

“Anh yêu em.” Anh hôn môi cô, lúc này tuy đã mệt đến buồn ngủ nhưng trong não vẫn không quên đoạn đối thoại lúc trước.

Để cho người khác thám thính?

Thật sự nghĩ đến tức giận mà!

Anh âm thầm quyết định sau này mặc kệ công việc có nhiều bao nhiêu đều phải mỗi ngày lái xe đón đưa cô, làm cho thám thính nhân biết cô đã sớm là danh hoa có chủ, mau chóng hết hy vọng.

Cô là của anh, đời này người khác đừng hòng mơ tưởng.

Tiếng chuông di động ở trong phòng vang lên, ngừng trong chốc lát lại lần nữa vang lên, kiên định tựa hồ không tìm được chủ nhân chiếc di động không dừng.

Lôi Cánh buông trên tay bản hợp đồng đang nghiên cứu một nửa, đứng dậy từ sô pha phòng khách đứng lên, đi vào trong phòng.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước vòi sen, nói rõ nguyên nhân vì sao cô không tiếp được điện thoại, mặc cho di động vang lại vang.

Anh đi đến trước bàn trang điểm của cô, cầm lấy di động cô đặt trên bàn trang điểm vẫn đang vang không ngừng, nhìn thoáng qua bên trên điện báo biểu hiện.

Cố Khuê Thăng?

Anh nhíu mày hoài nghi, người này là ai vậy? Như thế nào không có nghe cô nhắc qua, hơn nữa trọng điểm là, thấy thế nào nó đều giống cái tên của nam nhân.

Anh không tự giác dâng lên cảm giác khó chịu, chỉ do dự một giây, liền ấn nút nhận nghe, đưa điện thoại di động đến bên tai,“Alo?”

Có lẽ là không dự đoán được điện thoại sẽ bị một người nam nhân nhận, đối phương hơi tạm dừng một chút, sau đó mới thật cẩn thận hỏi: “Xin hỏi Nhĩ Nhĩ đâu?”

“Anh là ai? Tìm Nhĩ nhĩ có chuyện gì?” Anh không khách khí trực tiếp hỏi.

“Tôi là đồng sự trong công ty của cô ấy, muốn hỏi cô ấy một ít chuyện công việc.” Đối phương ngữ khí do dự chần chờ, vừa nghe liền biết là lấy cớ nói dối.

“Hiện tại đã là giờ tan tầm, chuyện công việc có thể chờ ngày mai đi làm sau hỏi lại.” Anh âm thanh lạnh lùng nói.

Đại khái không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, đối phương lại dừng, mới lại mở miệng nói: “Anh là anh trai của cô ấy sao? Ngại quá, đây là việc gấp, có thể phiền toái anh gọi cô ấy tới nghe điện thoại không?”

“Tôi không phải anh trai cô ấy, tôi là lão công của cô ấy.” Anh trực tiếp nói như vậy.

Đối phương thanh âm lại lần nữa ngừng lại. Lúc này lặng hồi lâu.

“Tôi không biết cô ấy đã kết hôn, trong tư liệu cá nhân, trên tình trạng hôn nhân viết chưa kết hôn……” Đối phương thì thào tự nói.

Lôi Cánh nghe vậy, gắt gao nhíu hạ mày, sau đó lãnh giận nói: “Anh không biết còn nhiều chuyện khác nữa, cách lão bà của tôi xa một chút.” Nói xong, anh dùng lực đem điện thoại chặt đứt.

Chưa kết hôn, chưa kết hôn, chưa kết hôn? Là ai nói chưa kết hôn liền nhất định là độc thân, có thể theo đuổi ?

Tên kia mắt là mù sao? Trử Nhĩ Nhĩ bộ dạng xinh đẹp như vậy, toàn thân lại tản ra hơi thở đắm chìm trong hạnh phúc cùng tình yêu, làm sao có thể không có bạn trai, không có tình lữ đâu? Tên kia nếu không phải thực mắt bị mù, chính là đầu có vấn đề!

“Anh đứng ở đó làm gì?”

Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm nghi hoặc của cô, anh xoay người đối mặt với cô, sau đó nói với cô: “Vừa rồi có người gọi điện thoại cho em.”

“Ai?” Cô hỏi, một mặt đi đến bên giường ngồi xuống lau tóc.

“Một người tên là Cố Khuê Thăng, hắn là ai vậy?” Anh giống như thuận miệng hỏi một chút.

“Công ty đồng sự, anh ấy có nói vì sao tìm em không?”

Cô bộ dáng tự nhiên làm cho thần kinh anh đang buộc chặt cùng thân thể hơi chút thả lỏng một chút, nhưng cảm giác không thoải mái vẫn như cứng rắn ở cổ.

Anh đi đến bên người cô, thân thủ tiếp nhận khăn mặt trên tay cô, một bên thay cô lau tóc, một bên giống nói chuyện phiếm hỏi cô.“Hắn ta cùng em cùng ngành sao?”

“Cùng văn phòng, nhưng không cùng ngành, anh ấy là trưởng phòng nhân sự.”

“Cho nên hắn ta mới có số điện thoại của em? Sau đó lấy việc công làm việc tư sau khi tan việc loạn gọi điện thoại cho nữ đồng sự?”

Trử Nhĩ Nhĩ ngốc sửng sốt một chút, sau đó trừng mắt nhìn, nghi hoặc quay đầu nhìn anh.

Là cô đa tâm sao? Như thế nào giống như cảm giác được trong giọng nói của anh có chút toan vị, anh sẽ không phải là ghen đi?

“Làm chi nhìn anh như vậy?” Cô mắt không chuyển tầm làm cho anh có chút không được tự nhiên.

“Là em suy nghĩ nhiều quá sao? Anh không phải là đang ghen chứ?”

Anh đờ người một chút, phiết môi nói:“Em suy nghĩ nhiều quá.”

“Thật vậy chăng?” Cô tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, cảm thấy rất thú vị, không nghĩ tới anh thế nhưng cũng sẽ ghen? Đây chính là từ quá khứ cho tới bây giờ đều là chuyện không có phát sinh qua.

Bất quá nói ngược lại, quá khứ bởi vì bọn họ vẫn đều đi làm trong cùng một công ty, chuyện hai người kết giao lại là hoàn toàn công khai, thân là bạn gái tổng tài công ty, ai dám có can đảm cùng cô muốn ái muội nha? Cũng không phải không muốn sống chăng.

Cũng khó trách quá khứ cô chưa từng gặp qua bộ dáng ghen tuông của anh. Bởi vì căn bản là không có dấm chua có thể làm cho anh ăn nha.

Trời ạ, cái này làm cho cô phát hiện ra, anh thế nhưng biết ghen!

Thật tốt quá, cô nhất định phải hảo hảo lợi dụng điểm này, nếu không luôn chỉ có cô một người ghen tị, là bất an, lo được lo mất, cũng quá không công bằng.

“Đúng rồi, anh còn chưa nói với em, Cố trưởng phòng tìm em có chuyện gì?” Cô nói.

“Hắn chưa nói.”

“Làm sao có thể chưa nói đâu? Điều này không giống cá tính của anh ấy nha, Cố trưởng phòng, anh ta không có việc gì hẳn là sẽ không gọi điện thoại tìm em mới đúng.” Cô lấy suy tư ngữ khí nói.

“Em thực hiểu biết hắn?”

Từ từ, có điểm ái muội.

“Đúng rồi.” Cô nhẹ nhàng trả lời,“Anh ta là người tốt lắm nha, bộ dạng thành thật, tư thái nhã nhặn, cao cao gầy gầy, tuy rằng thân là trưởng phòng, lại đối mỗi người đều rất lễ phép, cũng chưa bao giờ dùng mệnh lệnh hoặc miệng sai sử người khác, trừ lần đó ra, anh ta cẩn thận lại săn sóc, ngày hôm qua ngành chúng ta có đồng sự sinh nhật, không ai biết chuyện này, chỉ có anh ấy biết, cho nên anh chuẩn bị một cái bánh ngọt nhỏ đưa cho cái đồng sự kia, thật là tốt đến không ngờ mà.”

“Công ty tiêu tiền là mời hắn đi làm công tác, không phải đi thành lập quan hệ xã hội, loại người này không đem tâm tư đặt ở trên công tác, chỉ biết đùa giỡn người khác với một ít thông minh, tiểu xảo thu mua lòng người, bình thường cũng không là cái thứ gì tốt, em không được bị vẻ bề ngoài giả nhân giả nghĩa của hắn lừa nha.”

Oa, thật chua.

“Nhưng là nghe các tiền bối trong công ty nói, anh ta vào công ty đã mười năm, phương thức xử sự với người ngoài thủy chung như một, cho nên hẳn là không phải giả nhân giả nghĩa, anh ấy hẳn là một cái chính nhân quân tử, một cái hảo nam nhân.”

Hảo nam nhân ba chữ làm cho Lôi Cánh cảm thấy cực kỳ chói tai, cảm giác khó chịu tràn ngập trong ngực, làm cho anh rốt cuộc nhịn không được một hơi đem nó phun ra.

“Một cái chính nhân quân tử sẽ lấy việc công làm việc tư lợi dụng chức vụ liền ăn cắp tư liệu người khác, sau khi tan tầm còn giả danh công tác gọi điện thoại quấy rầy nữ đồng sự sao? Hắn bảo an là cái gì tâm? Căn bản chính là loại người trong ngoài không đồng nhất, ra vẻ đạo mạo, tên phi gian tức đạo, hắn là chồn cấp kê chúc tết, bất an hảo tâm, Tư Mã chiêu chi tâm, người qua đường đều biết. Em tốt nhất cách hắn xa một chút!” Giận không thể ức chế được, anh nói một mạch lưu loát.

Trử Nhĩ Nhĩ cứng họng, ngốc lăng nhìn anh, quả thực xem thế là đủ rồi.

Anh đỏ mặt tía tai, đem hết toàn lực bôi đen tình địch cũng quá kinh điển, rất đáng yêu đi?

“Phốc!” Cô phốc xích một tiếng, rốt cuộc ngăn chặn không được nở nụ cười, còn cười đến ngã ra không dậy nổi, trực tiếp ngã vào trên người anh, ở trong lòng anh cười không thể kìm lại.

Lôi Cánh mặt không tự chủ được đỏ lên, biểu tình xấu hổ quẫn bách.

Khi cô bỗng nhiên chợt cười ra tiếng, anh chỉ biết chính mình biểu hiện rất rõ ràng, nhưng anh thật sự nhịn không được, chịu không nổi nha! Ai bảo cô thế nhưng trước mặt anh còn tán dương nam nhân khác, còn nói đối phương là nam nhân tốt.

Hơn nữa đáng chết nhất là, cái tên kia rõ ràng chính là đối với cô có ý tứ, thật sự là làm cho anh càng nghe càng nghĩ liền càng khí.

Việc này không thể như vậy quên đi, anh còn thật sự khó chịu nha, anh nhất định phải cùng cô nói rõ ràng, giải thích rõ ràng mới được.

“Anh là nói thật.” Khi tiếng cười của cô hơi chút dịu đi, anh lập tức nghiêm túc mở miệng nói, sao biết điều này lại làm cô nổ ra một tràng ba tiếng cười khác.

Anh trừng mắt nhìn cô, có chút khó hiểu, lại không muốn vì việc này làm ảnh hưởng tới bầu không khí hòa hảo với cô, cô không dễ dàng gì mới trở lại bên người anh nay lại cảm thấy không thoải mái, trọng điểm là, anh muốn cùng cô giải thích một chút, làm cho cô cách tên họ Cố này xa một chút mới được.

Về phần hiện tại, nếu cô cảm thấy buồn cười quá nhất thời dừng không được, anh rõ ràng trước giúp cô lau khô đầu vậy.

Anh đứng dậy đi đến phòng tắm đi lấy máy sấy, cắm điện,“Vù vù” bắt đầu giúp cô sấy tóc, chờ tóc cô khô, lúc này cô cũng rốt cục cười đủ liền ngừng lại, khóe miệng còn hơi hơi giơ lên,

“Thực vui vẻ lắm sao?” Anh hỏi cô.

Cô vẻ mặt đầy ý cười gật đầu.

“Vậy cười đủ chưa? Có thể nghe anh nói tiếp không?” Anh hỏi lại.

“Mời nói,” Cô cười gật đầu, có chút chờ mong nhìn anh, không biết anh muốn nói cái gì.

“Anh vừa rồi cũng không phải nói giỡn với em, những lời nói anh nói đều là thật, anh muốn em cách cái tên họ Cố này xa một chút.”

Vẻ mặt anh nghiêm nghị hại cô thiếu chút nữa lại muốn phì cười ra, may mà miễn cưỡng nhịn xuống được.

“Cố trưởng phòng thật sự không phải người xấu.” Cô nói.

“Tri nhân tri diện bất tri tâm.”

“Được rồi, anh đã nói như vậy, em sẽ cách anh ta xa một chút là được.” Cô gật đầu nói.

“Tốt lắm.” Anh vừa lòng gật đầu, đầu mày đang nhíu rốt cục cũng có thể giãn ra một ít.

Cô ở trong lòng cười trộm, sau đó như là đột nhiên nghĩ đến cái gì tiếp theo lại nói: “Nói đến tri nhân tri diện bất tri tâm, công ty em có một phó quản lý Canh, từ sau khi em vào công ty liền đặc biệt chiếu cố em, sau lại rõ ràng nói muốn theo đuổi em, kết quả anh biết không? Hắn ta thế nhưng đã kết hôn có lão bà cũng có đứa con ! Như vậy còn muốn ở bên ngoài làm loạn, mới thật là tri nhân tri diện bất tri tâm.”

Mày Lôi Cánh trong nháy mắt lại gắt gao nhíu lại.

“Em sao trước giờ không nói với anh qua chuyện này?” Anh hỏi.

“Đó là khi em vừa mới vào công ty phát sinh a, chúng ta lúc đó đang chia tay, nhớ rõ không? Em làm thế nào nói với anh nha?” Cô lấy vẻ mặt vô tội biểu tình nói.

“Hòa hảo sau em cũng không có nói với anh.” Anh chỉ trích nhìn cô.

“Nếu không phải anh vừa rồi nói câu kia tri nhân tri diện bất tri tâm, em căn bản là đã quên chuyện này! Làm sao nói với anh được?” Cô vẫn như cũ vẻ mặt vô tội.

“Công ty em rốt cuộc là sao vậy? Toàn thuê những người vẻ ngoài thì đạo mạo, bên trong tính cách lại không đồng nhất, tốt nhất ngày mai em đi nộp đơn từ chức, không cần ở lại làm nữa.” Anh trầm giọng ra lệnh cho cô.

“Anh không nên vơ đũa cả nắm thế được không? Trừ bỏ phó quản lý Canh ra thì mọi đồng nghiệp khác đều rất tốt nha. Giống như tiểu Trần cùng phòng với em, tuy rằng ít tuổi hơn em, nhưng lại giống như người lớn tuổi khắp nơi giúp đỡ chiếu cố cho em, thật sự là người tốt không chê vào đâu được.” Cô thản nhiên nói.

Lôi Cánh dùng sức thở ra một ngụm, rốt cục ngăn chặn không được cắn răng hỏi: “ Trong công ty em rốt cuộc có bao nhiêu nam nhân đang vụng trộm thích em vậy? Bọn họ chẳng lẽ không biết em đã có bạn trai, người mỗi ngày lái xe đón đưa em cùng đi làm chính là bạn trai đang ở chung cùng em sao?”

Trử Nhĩ Nhĩ rốt cuộc nhịn không được cười khẽ ra tiếng, khuynh thân hôn môi anh một chút.

“Anh suy nghĩ nhiều quá, em cũng không phải vạn nhân mê.” Cô trấn an anh nói.

“Em ngày mai liền từ chức về công ty chúng ta làm đi.” Anh một chút cũng không được trấn an.

“Anh đang lo lắng quá rồi.” Cô cười, lại hôn anh một chút.

“Cái gì hảo lo lắng ?

“Không biết.” Cô tiếp tục hôn anh, sau đó rõ ràng trực tiếp đem anh gục xuống, bởi vì đêm nay anh phản ứng thật sự làm cho cô thật là vui.

“Như vậy……”

Lôi Cánh ý đồ ngăn cản cô, bởi vì anh còn nói chưa hết, sao biết những nụ hôn của cô lại giống hạt mưa không ngừng hướng anh rơi xuống, khắp nơi đều được cô hôn đến, bao gồm mặt anh, mắt anh, mũi anh, miệng, cằm cùng gáy bộ. Tiếp theo, tay cô còn với vào dưới quần áo anh, đưa áo anh kéo hướng lên trên, thẳng đến khi hôn tới ngực bụng.

Cơ bắp anh toàn thân phút chốc buộc chặt đứng lên, phần giữa hai chân nhanh chóng có phản ứng.

Tay cô tà ác đi xuống, đụng chạm đến phần hưng phấn của anh như cảm nhân căn cứ xác minh cho chính xác, sau đó bắt đầu vuốt ve anh, làm cho anh càng lúc càng buộc chặt lửa nóng, thẳng đến rốt cuộc khắc chế không được gầm nhẹ ra tiếng, xoay người một cái đem cô đặt ở dưới thân, trao đổi vị trí giữa hai người.

Cô cười nhẹ ra tiếng, nhìn anh nhanh chóng bỏ đi chính mình áo, sau đó lạp xả quần áo trên người cô, lập tức cũng đem cô thoát tinh quang.

Lại sau đó –

Phi lễ chớ nhìn.

“Sao anh lại đem xe đậu ở nơi này?”

Buổi sáng, Lôi Cánh như cũ lại lái xe đưa cô đi làm, lại không đem xe chạy đến chỗ mọi khi để cô xuống xe như bình thường, ngược lại tiến vào trong bãi đỗ xe gần đó, làm cho Trử Nhĩ Nhĩ đang không rõ ràng lắm chuyện gì đã xảy ra ngạc nhiên ra tiếng hỏi anh.

“Anh cùng em vào công ty.”

Cô nháy mắt cứng họng, ngây ra như phỗng.

Anh đem xe ngừng xong, khi cởi bỏ dây an toàn, thấy cô vẫn ngồi yên ở nơi đó.

“Em không xuống xe sao?” Anh hỏi cô.

“Lôi tổng tài, anh có phải đang nói giỡn không?” Cô rốt cục phục hồi tinh thần lại, thử hỏi.

“Không phải.”

“Hay là vừa vặn là gần nơi làm việc của anh, thuận đường đưa em đi một đoạn, sau đó em vào công ty làm việc, anh đi làm chuyện của anh?”

“Anh cùng em vào công ty.” Anh đơn giản sáng tỏ lại kiên định nói lại lần nữa.

Cô trừng mắt nhìn anh, cảm thấy rất tức giận.

“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cô hỏi anh, tuy rằng đáp án đã có sẵn trong đầu.

“Em không phải tuần trước mới thăng lên nhân viên chính thức sao? Đây là một chuyện tốt, cần mời khách, anh đã gọi người giúp đem năm mươi phần cà phê thêm bánh ngọt cơm trà buổi chiều, trước giờ trưa sẽ đưa đến, anh chỉ là muốn đi trước lên tiếng mời, miễn cho họ đưa đến sau, mọi người sẽ bởi vì lai lịch không rõ mà không dám ăn.”

“Anh không phải đang nói thật chứ?” Cô nhìn anh.

“Đúng vậy.”

“Em muốn phát điên rồi!” Cô trừng mắt nhìn anh sau một lúc lâu, rốt cục chịu không nổi phủ ngạch kêu lên,“Anh trước khi làm việc này, vì sao không thương lượng trước cùng em, hoặc là nói trước với em một tiếng? Em chỉ là một cái tiểu viên chức, tiền lương chỉ có ba vạn, như vậy khoa trương mời khách, rốt cuộc là ở giả vờ rộng rãi, hay là giả vờ đầu có vấn đề ngu ngốc nha? Mọi người sẽ nói em như thế nào?”

“Mời khách là anh, không phải em.”

“Kia càng tệ hơn, bọn họ sẽ nói em giả tham dân thực giàu có, nói em rõ ràng có một bạn trai có tiền xa hoa như vậy, làm sao còn phải ra ngoài công tác kiếm tiền?”

“Em không phải nói bọn họ đều là tốt lắm sao? Nếu thật sự là người tốt, sẽ không thể suy nghĩ như vậy rồi chê bai em.” Anh liếc nhìn cô.

“Ghen tị là nhân loại thiên tính, anh không biết sao?” Cô trừng mắt kêu lên, sau đó cầm quần áo anh, nôn nóng nói:“Không được, anh nhanh chút gọi điện thoại hủy bỏ đặt hàng, nhanh chút.”

“Đã không còn kịp rồi.”

“Vì sao?”

“Vì trước giữa trưa anh đã đặt tiền, bọn họ nhận được đơn đặt hang liền bắt đầu chế tạo gấp gáp.”

“Em thật sự mau điên rồi.”

“Không như vậy nghiêm trọng chứ.”

“Anh –” Trử Nhĩ Nhĩ muốn phát hỏa, lại hiểu được phiền toái này căn bản chính là cô tự tạo ra, nếu không phải cô tối hôm qua vì nhìn thấy bộ dáng ghen tuông của anh, thêm mắm thêm muối nói một đống, anh cũng sẽ không có hành động khoa trương như vậy, cô căn bản chính là tự làm bậy không thể sống nha!

Nhưng là, thật sự không thể làm cho những thứ kia đem đến công ty, bởi vì cô không muốn nhất tịch thành danh, trở thành đối tượng người khác hâm mộ, ghen tị, hay là tiêu điểm bát quái trà dư tửu hậu thảo luận, chuyện này nhất định phải ngăn cản mới được, vấn đề là cô phải làm như thế nào nha?

Cô dùng sức nghĩ, đột nhiên nghĩ ra một cái biện pháp.

“Nếu không thể hủy bỏ đơn đặt hàng, vậy đem đưa địa chỉ đổi lại, không cần đưa đến nơi này, đưa đến…… Đưa đến công ty anh đi!” Cô nhãn tình sáng lên nói: “Đúng vậy, có thể đưa đến công ty anh mời mọi người ăn nha, tổng tài tâm huyết dâng trào mời mọi người uống cà phê, mọi người sẽ cao hứng nhận hảo tâm từ trên trời giáng xuống này nha, sẽ không nghĩ nhiều đâu.” Đều là đồng nghiệp cùng làm đã lâu, cô tin vào sự hiểu biết về mọi người của mình.

Lôi Cánh trầm mặc không nói nhìn cô.

“Làm sao vậy? Không cần nói với em ngay cả cách này cũng không còn kịp rồi nha, từ giớ đến giữa trưa còn có vài giờ, trừ phi đồ ăn này là từ Cao Hùng đưa đến, lái xe đã đi rồi, hơn nữa trùng hợp anh ta lại là người Đài Loan duy nhất không có di động.” Cô nói.

Lôi Cánh lại trầm mặc một chút, lúc này mới thong thả mở miệng hỏi nói: “Em không hy vọng anh đến công ty em chào hỏi một chút sao?”

Trử Nhĩ Nhĩ ngây người một chút, nháy mắt mấy cái, lập tức hiểu được anh đang hiểu lầm.

“Không phải,” Cô vội vàng nói.“Anh muốn đi tùy thời đều có thể đi nha, nhưng là phương thức này không thích hợp, anh bộ dáng cao ráo lại suất, năng lực cường, lại tuổi trẻ, lại có tiền, đã đủ làm cho các nữ nhân đối với anh vây quanh như kiến, hơn nữa nếu ra tay hào phóng lại sủng ái bạn gái, sẽ có bao nhiêu nữ nhân chủ động dính lấy anh? Không cầu kiêu ngạo, chỉ cần có thể làm những chuyện nhỏ thôi cũng đủ làm bọn họ thỏa mãn, em không cần làm cho sự tình phát triển trở thành như vậy, em nhất định phải phòng hỏa hoạn chưa xảy ra.” Cô vẻ mặt đánh chết đều phải bảo vệ chính mình lãnh thổ.

Lôi Cánh kinh ngạc nhìn cô, không dự đoán được cô đột nhiên nói ra chuyện như vậy, làm cho anh có loại cảm giác lâng lâng, mừng rỡ cả thân thể thư sướng.

“Em có phải là suy nghĩ nhiều quá không?” Anh thất thanh cười nói, thân thủ sờ sờ tóc cô lại sờ sờ hai má, tiếp theo nhịn không được khuynh thân hôn hôn cô một chút.

“Anh lập tức gọi điện thoại, gọi người đem địa chỉ sửa lại.” Anh nói.

“Cám ơn.” Cô cao hứng dùng sức hôn anh một chút.

“Bất quá anh vẫn sẽ cùng em vào công ty, cùng đồng sự của em gật đầu, lên tiếng chào hỏi một chút.”

“Hảo.” Cô lại hôn anh một chút.

“Như vậy, em cảm thấy muốn mua mấy phần bữa sáng tới mới đủ cho bọn họ?”

“……”

“Anh là nói giỡn, ha ha……”

Không, hảo, cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.