Giữa đêm khuya thanh vắng. Khách sạn Sandiego Marriot và Marina đẹp kỳ lạ bởi sự kết hợp kỳ quái giữa kim loại và kính cong. Những tia sáng xanh đỏ từ những chiếc đèn xe cảnh sát nhấp nháy đang tô điểm thêm cho mặt tiền hoành tráng.
Sau khi chạm trán với một nhân viên cảnh sát có vẻ khá khó bảo cuối cùng Harvath cũng tìm thấy vị thám tử họ Gold. Không hiểu sao Parker lại quên không lưu ý thêm với anh rằng tên anh ta là Alison. Nếu không anh gặp đã không gặp một chút phiền hà nào với nữ thám tử này đúng là bỏ qua một chi tiết thật buồn cười.
Biết rõ về Ron, Harvath tìm ra Gold là một người khách ở Valhalla và rằng có lẽ cô và Parker có mối quan hệ tình cảm nào đó. Không để ý rằng cô là một phụ nữ, đó chính là cách mà Ton cố gắng để chứng minh rằng cô là một cảnh sát có năng lực và là người Harvath có thể tin tưởng. Không cần thiết phải như vậy. Chỉ cần Gold ổn với Parker là ổn với Harvath. Rất nhanh chóng, người phụ nữ có chiều cao lý tưởng và mái tóc màu đỏ quyến rũ mà Harvath đoán là hơn ba mươi tuổi đã chứng minh rằng cô rất xứng đáng với mong đợi của Parker và Harvath.
Sau khi giới thiệu bản thân và xin lỗi vì nhân viên cảnh sát khó chịu lúc trước, Alison dẫn Harvath tới chỗ một chiếc xe tải chở hàng màu trắng, không có cửa sổ của hãng chuyển phát nhanh Chevy Express. Cửa sau đã mở và bên trong là một đội chuyên gia đang thu thập chứng cứ.
“Theo một nhân chứng đang cho chó đi dạo gần nhà mẹ anh, ngay trước khi xảy ra vụ tấn công, có một chiếc xe tải màu trắng đỗ trên phố. Chúng tôi đã tìm ra dấu hiệu từ tính trong chiếc xe tải khá là khớp với miêu tả của nhân chứng đó về những gì cô ta nhìn thấy”.
Gold gõ vào một bên chiếc xe tải để một kỹ sư để ý và yêu cầu anh ta minh họa cho Harvath thấy những gì cô đang nói.
“Bất kỳ ai nhìn thấy chiếc xe tải cũng nghĩ rằng đường ống trong nhà mẹ anh bị hỏng hay có gì đó cần phải sửa. Cảnh sát Coronado đã kiểm tra tất cả các đơn vị kinh doanh Serpro trong khu vực và không đơn vị nào có yêu cầu phục vụ ở khu vực gần nhà mẹ anh”.
Harvath không ngạc nhiên. “Thế còn chiếc xe tải?”.
“Nó được thuê từ một công ty cho thuê ở Los Angeles. Chúng tôi đang kiểm tra đây, nhưng không hy vọng là tìm được gì nhiều nhặn”.
Harvath cũng vậy.
“Sở Cảnh sát Coronado cũng không tìm thấy gì trong nhà bà”.
“Và tôi nghĩ là chúng sẽ tiếp tục”, Harvath nói.
“Sao vậy?” Gold hỏi.
“Gã này rất chuyên nghiệp”.
Vị thám tử rướn mày đáp lời anh.
“Tôi không biết Ron đã nói với cô nhiều không, nhưng cách đây vài ngày, một người bạn của tôi đã bị bắn ngay bên ngoài nhà tôi ở D.C và chúng tôi tin rằng đó cũng chính là người đã tấn công mẹ tôi”, Harvath trả lời.
“Vâng, Ron đã nói với tôi rất nhiều, về chuyện đó. Anh ấy cũng bảo tôi đừng có hỏi anh nhiều về việc anh đã tệ bạc với ai đó thế nào mà hắn phải tấn công những người xung quanh anh như vậy”.
Harvath nhìn cô, nhưng không trả lời.
“Cũng được”, Gold nói tiếp, chấp nhận sự im lặng của anh. “Tôi đã tới Núi Elk. Tôi hiểu”.
Cô không biết một nửa sự việc đang diễn ra ở đó, nhưng Harvath mặc kệ. Parker cũng giống như Finney, không bao giờ bê một chút gì liên quan tới vấn đề an ninh quốc gia khi nói chuyện riêng. Đổi đề tài, Harvath hỏi, “Cô thấy chiếc xe tải thế nào?”.
“Dựa trên miêu tả của nhân chứng, chúng tôi kiểm tra lại đoạn băng quay camera trên cầu. Chúng tôi thấy chiếc xe tải đi qua đó và tới từ Coronado. Với băng quay camera giao thông, chúng ta có thể lần theo chiếc xe ở đây”.
Đó là công việc rất tốt của người cảnh sát, nhưng tất cả những gì Harvath phải làm là nhìn ra phía bến du thuyền và hàng trăm con thuyền đang đỗ dọc bến để biết rằng hắn ta đã cao chạy xa bay rồi. Anh có một ý tưởng rất hay, nhưng vẫn phải hỏi. “Vậy hắn vứt chiếc xe tải ở đây, rồi sau đó?”.
Gold đánh đầu về phía chiếc camera theo dõi của một khách sạn. “Chúng tôi đã lấy ra những thước phim. Đúng như lời anh nói, gã này là một tay chuyên nghiệp. Hắn biết là chúng ta sẽ lấy băng ra nên không bao giờ nhìn thẳng về hướng camera. Tôi sẽ cho anh bản sao mọi thứ. Nhưng tôi không nghĩ là sẽ có ích gì nhiều. Hắn đội một cái mũ đánh bóng chày kéo xụp xuống mặt tới mức anh không thể nhìn thấy mặt mũi hắn thế nào. Bên cạnh đó, hắn còn mặc một bộ áo liền quần và bước đi khom người để chúng ta không thể xác định được dáng đi và chiều cao của hắn”.
“Hắn có đi xe chờ không hoặc có đi xuống bến tàu không?”.
“Hắn có đi xuống bến tàu”, vị nữ thám tử trả lời. “Những người ở cảng du thuyền khá là nghiêm ngặt trong việc ghi sổ nhật ký về việc tàu nào ở chỗ nào, số đăng ký và tất cả, nhưng...”
“Nhưng đến lúc này, có lẽ hắn đang ở Mexico rồi”.
Gold tán thành. “Nếu là tôi, tôi đã có một chiếc xe chờ ở Ensenada, nếu không phải là một nơi xa hơn ngoài bờ biển và từ đó tôi sẽ biến mất”.
Cô đã đúng. Đó là chính xác những gì Harvath sẽ làm. Họ chỉ chậm hơn gã đàn ông đã bắn Tracy và mẹ anh vài tiếng, nhưng cũng có thể là vài ngày. Với một con thuyền và khoảng gần hai ngàn dặm bờ biển trên bán đảo Baja gã đàn ông này có thể ở bất kỳ đâu.
Điều duy nhất Harvath biết chắc chắn là hắn không biến mất một cách dễ dàng như vậy. Hắn sẽ quay trở lại và một khi hắn đã quay trở lại sẽ không phải là chuyện nhỏ.
Hai người sẽ gặp nhau tại một điểm nhất định và một khi đã chạm mặt nhau chắc chắn chỉ còn một người có thể còn mạng sống mà bước đi.