Ron Parker kéo rèm phòng khách xuống, còn Harvath thì bóc băng dán miệng Palmera ra và xô hắn vào một cái ghế. Hắn vừa mở mồm định chửi rủa ba người thì bị Harvath đá cho một cái đau thấu xương.
Palmera nằm ngáp trên sàn, hắn lại bị Harvath tóm cổ áo kéo lên và đẩy vào ghế. “Tao hỏi và mày trả lời. Trình tự sẽ là như vậy. Nếu sai lệch đi tao sẽ nổi đóa lên cho mày xem. Chúng ta có hiểu nhau không?”
Palmera không thèm trả lời. Hắn chỉ gườm gườm nhìn Harvath. Lấy khẩu Taser ra khỏi bao, Harvath gí vào cổ hắn và bốp cò. Dù không còn đạn dự trữ để bán ở tầm xa, nhưng bắn khẩu Taser ở cự ly ngắn cũng được sử dụng như một thứ vũ khí lợi hại.
Ngay lập tức, người Palmera chồm lên và hắn ngã nhào ra khỏi cái ghế. Khi đập xuống sàn nhà, mũi hắn bị cả cơ thể đè lên và nát ra.
Harvath lại giúp hắn ngồi vào ghế, anh ghé vào tai hắn và nói, “Mày biết từng người đã chết ở Mỹ chỉ vì một khẩu Taser rồi đấy. Chín chín phần trăm đều bị đau tim. Tim mày thì thế nào, Ronaldo?”
“Đồ khốn”, gã vừa cố thở vừa chửi. Harvath gí khẩu súng vào cổ bên kia và bảo, “Chúng tao có thể làm thế này cả buổi tối. Tao mang theo rất nhiều ắc quy dự trữ”.
Palmera nhổ nước bọt vào mặt anh và Harvath lại cho hắn cưỡi trâu.
Harvath đẩy hắn lại ghế, đợi hắn thở đều trở lại. “Nếu thế này mà vẫn chưa đủ để mày để ý, bọn tao đã chuẩn bị chậu ngâm chân cho mày và sẽ tháo ắc quy ra. Tùy ở mày thôi.”
Thay vì nói tiếng Anh lần này, Palmera chửi rủa anh bằng tiếng Tây Ban Nha. Đó là dấu hiệu cho thấy rằng họ sắp sửa cho hắn một trận nhừ tử.
Cái mũi dập của Palmera chảy máu và Harvath ra hiệu cho Finney lấy một cái khăn tắm ra.
Khi Finney quay trở lại và đưa cái khắn cho anh, Harvath quấn nó vào tay, anh ta lau mũi hắn cực kì mạnh và kéo gã về phía mình.
Tên sát nhân rên lên đau đớn. Harvath nói to đủ để nghe được. “Mày đã làm gì ở D.C? Mày làm thế nào để tìm thấy nhà tao? Làm sao mày tìm được nhà mẹ tao?”
Palmera không trả lời. Hắn còn chưa tỉnh cơn đau. “Sao mày lại nhằm vào những người xung quanh tao?” Harvath gào lên. “Mày làm một mình hay có ai cử mày đi? Trả lời tao đi!”
Harvath định cho hắn cưỡi trâu lần nữa thì Finney đặt tay lên vai anh. Anh không cần phải nói gì. Chỉ ra hiệu thế là đủ. Nếu muốn xử lý hắn, họ có cả đêm. Đánh hắn bất tỉnh chỉ càng khiến họ không thể tìm được những gì cần tìm. Họ đến đây để lấy thông tin và nếu Harvath không kiềm chế được anh sẽ làm hỏng mọi việc.
Mặc kệ cái mũi dập của Palmera, anh cố gắng đẩy những hình ảnh đã xảy ra với Tracy và mẹ anh ra khỏi đầu. Còn nhiều thời gian để anh trút giận, nhưng chưa phải lúc này.
Harvath bước đi và thấy cằm của gã đổ gục trên ngực. May là Finney can ngăn anh. Mắt Palmera dại đi và nhắm hờ.
Khi Harvath định tát hắn một cái cho tỉnh ra thì hắn bắt đầu lầm bầm. Hắn nói thật yếu ớt và cả Harvath, Parker lẫn Finney đều không thể hiểu hắn đang nói gì. Có lẽ hắn đang đọc kinh Coran. Khi sợ hãi, tất cả bọn chúng đều làm vậy. Dù cứng rắn đến thế nào hắn cũng không thể địch nổi Harvath. Có lẽ cả hai đều đọc được trong ánh mắt của nhau – khả năng và ý chí giết người.
Đến lúc biết chính xác Palmera đang nói gì, Harvath nhận ra mình càng phải trừng trị thẳng tay. Đặt khẩu Taser vào háng hắn, Harvath muốn cho hắn thấy rằng hắn cứ cứng đầu cứng cổ, nhưng như thế chỉ là liều mạng.
Khi Harvath cúi xuống để cố đoán xem hắn nói gì có một tiếng cắc vang lên và một luồng ánh sáng trắng, nóng. Mắt anh mờ đi và anh loạng choạng lùi về phía sau.
Anh bị mất thăng bằng, lao vào chỗ cái bàn uống cà-phê. Đâu đó ở phía sau, chỗ Palmera ngồi, Harvath nghe thấy tiếng kính vỡ, Finney và Parker đang cãi nhau đầy vẻ tuyệt vọng.
Vài giây sau đó có tiếng kêu thét lên ngoài phố. Tiếp theo là tiếng huỳnh huỵch yếu dần và trong lớp mờ mờ đó. Harvath biết một chiếc xe đã đâm vào ai đó. Anh ước gì đó không phải là Palmera.
Rùng mình để thoát ra khỏi đám sao đang nhảy múa trước mắt và cố hết sức để đứng dậy, Harvath gắng lần ra cửa và đi ra phố.
Finney nhìn lên từ chỗ cơ thể bầm dập của Ronaldo Palmera đang nằm bên dưới một chiếc taxi màu đen và lắc đầu.
Harvath lao ra chỗ cái xác và Ron Parker nắm tay anh, “Hắn chết rồi”, Parker nói, “Chúng ta ra khỏi đây thôi”.
“Chưa được”, Harvath trả lời và anh rút tay khỏi bàn tay người bạn rồi đi về phía Palmera.
Một đám đông bắt đầu vây quanh nhưng anh mặc kệ. Cúi xuống, anh rút trong túi ra chiếc máy ảnh kỹ thuật số chụp vài tấm và tháo đôi ủng bẩn thỉu của hắn ra.
Quay lại với Finney và Parker đang đứng trên vỉa hè, anh bảo, “Giờ thì chúng ta có thể đi rồi”.