Không Khoan Nhượng

Chương 46: Chương 46




VĂN PHÒNG TÌNH BÁO RIÊNG CỦA NHÀ TRẮNG[1]

[1] Văn phòng Tình báo riêng của Nhà trắng – White House Situation Room: Theo tường thuật của báo chí, cơ quan này có tên là Phòng Tình huống của Dinh tổng thống, ở trong lòng đất, ở phía Tây Nam của tòa Bạch Ốc. Cơ quan này không lớn lắm, chỉ bao gồm một phòng họp và hai phòng làm việc, nhưng được thiết kế như mạng nhện bằng các dụng cụ điện tử truyền tin tối tân nhất. Nhiệm vụ chủ yếu của phòng này là tổng hợp và ghi chú tất cả các sự kiện quan trọng, đệ trình tổng thống và các yếu nhân tham khảo, nghiên cứu.

Bốn phút rưỡi sau, Jack Ruth Ledge nhấc điện thoại. “Scot, tôi đã nghe tin về mẹ cậu và phải nói với cậu rằng tôi cảm thấy hết sức đau lòng”. Harvath trả lời bằng sự im lặng.

“Điệp vụ Leonard cho tôi biết cậu có thông tin về vụ đánh bom ngày hôm nay, rằng tôi nên biết” ngài tổng thống tiếp tục. “Cô ấy bảo anh biết ai đứng đằng sau vụ này”.

“Đó cũng chính là kẻ đã bắn Tracy Hastings và khiến mẹ tôi phải nằm viện”.

Máu Ruth Ledge bắt đầu sôi lên. “Tôi đã bảo cậu đứng ngoài vụ này cơ mà”.

Harvath có vẻ hoài nghi. “Trong khi hắn tiếp tục đánh vào những người thân thích của tôi à? Hai người đang nằm trong bệnh viện, hai người nữa đã chết và rất nhiều người khác đã bị thiệt mạng và bị thương chỉ vì ở sai địa điểm, sai thời điểm. Tôi xin lỗi, Ngài Tổng thống chỉ là tôi không thể nào đứng ngoài vụ này. Tôi đang ở trong cuộc rồi”.

Ruth Ledge cố hết sức để kiềm chế. “Scot, cậu không hề biết cậu đang làm gì”.

“Tại sao ông không giúp đỡ tôi? Chúng ta hãy bắt đầu với nhóm tù nhân ông đã thả ở Vịnh Guantanamo cách đây hơn sáu tháng”.

Giờ thì đến lượt tổng thống im lặng. Sau một lúc, ông thận trọng lên tiếng. “Điệp vụ Harvath, anh đang đạp trên một lớp băng cực mỏng”.

“Ngài Tổng thống, tôi biết về loại đồng vị phóng xạ được dùng để theo dấu họ và tôi biết đã tìm ra loại đồng vị phóng xạ này trên máu sơn trước cửa nhà tôi. Một trong số những người đó đang gửi một thông điệp bằng cách nhắm vào những người thân thiết, gần gũi với tôi”.

“Và những lời tôi nói rằng những người tôi bố trí đang làm hết sức có thể vẫn chưa đủ cho cậu sao?”

“Không, Ngài Tổng thống. Không hề”. Harvath trả lời. “Ông không thể đẩy tôi ra nữa”.

Ruth Ledge cúi đầu, dùng ngón trỏ và ngón cái vuốt sống mũi. “Tôi không còn lựa chọn nào khác”.

Harvath không tin ông. “Ông là tổng thống. Sao có thể như vậy được?”.

“Tôi không thể thoải mái bàn luận chút nào với cậu về vấn đề này. Anh cần phải tuân lệnh của tôi, nếu không, anh và tôi sẽ gặp phải một rắc rối lớn”.

“Vậy bề ngoài, trông như thể chúng ta có một rắc rối lớn bởi vì chúng đã tấn công tới ba lần và chúng sẽ tiếp tục trừ phi tôi làm gì đó.”

Tổng thống ngừng lại khi tham mưu trưởng của ông đưa ông một tờ ghi chú. Sau khi đọc xong, ông nói, “Scot, tôi phải để anh giữ máy một phút”.

Quay sang đường dây có Giám đốc Cơ quan Tình báo Trung ương James Vaile đang chờ, Ruth Ledge nói, “Anh nên gọi để báo cho tôi tin tức tốt lành nào đó, Jim ạ”.

“Tôi xin lỗi, Ngài Tổng thống, không. Thực ra, chúng ta gặp một chút trục trặc”.

“Có vẻ là việc đang mong chờ ngày hôm nay. Gì vậy?”

“Ông có một mình không?”.

“Không. Sao thế?”.

“Việc này có liên quan tới Chiến dịch Bảng đen”.

Bảng đen là cái tên mà tổng thống không bao giờ muốn nghe lại nhưng kể từ khi Tracy Hasting bị bắn dường như ông toàn nghe thấy nó.

Áp tai nghe vào ngực ông yêu cầu tham mưu trưởng dọn phòng và đóng cánh cửa phía sau ông. Ngay khi tất cả đã ra hết, ông nói. “Bây giờ thì có mình tôi đây”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.