Philippe Roussard đánh xe vào một chỗ và yên lặng dừng lại. Từ đây xe cộ đi dọc theo con đường chính cũng như bất kỳ ai trong khu mua sắm trong ngôi nhà ở trang trại cách đây khoảng nửa dặm cũng không thể nhìn thấy.
Hắn lấy những thứ cần thiết rồi đi bộ nốt đoạn đường còn lại.
Quả là một ngày khá đẹp trời. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ và trên đầu chỉ có vài đám mây đang lững lờ trôi. Roussard có thể ngửi thấy mùi ngai ngái đặc trưng của cỏ tươi ở khu đất gần đó.
Hắn bò qua khu rừng một vài con chim thấy động bay lên trên những lùm cây bên trên hắn. Ngoài tiếng bước chân hắn ra người ta chẳng thể nghe thấy gì khác.
Ở chỗ hàng cây hắn lấy ống nhòm trong ba lô ra và khoan khoái. Hắn chẳng việc gì phải vội vàng.
Hai mươi phút sau, người phụ nữ đó xuất hiện theo chân bà ta là con chó. Hắn ngạc nhiên vì bà ta tin tưởng vào con vật đó đến vậy. Harvath rời khỏi bà ta cách đây vài tuần thế mà con chó dở hơi đó vẫn vậy chẳng hơn gì một con chó con và rõ ràng là rất dễ quấn lấy ai đó để ý đến nó.
Người phụ nữ đó có nhiều tuổi hơn, nhưng không hề già. Bà ta đã gần bảy mươi tuổi, cao và hấp dẫn, khuôn mặt rám nắng như đồng. Mái tóc màu ghi xám chấm vai và bà ta đi lại trong trang trại nhỏ của mình với vẻ tự tin mà Roussard thường thấy có ở bất kỳ ai từng làm việc cho FBI.
Bà ta đang chăm chú làm việc vặt hàng ngày - nhặt trứng từ cái chuồng gà nhỏ, cho gà ăn rồi cho hai con ngựa ăn cỏ khô.
Có hai con lợn béo tròn, hung dữ mà chỉ ở một nền văn hóa như Mỹ mới coi là những con vật nuôi yêu quý và lũ mèo ồn ào đang khoái chí áp đảo được một chú chó nhỏ xíu.
Nhìn người phụ nữ, bất chợt Roussard lại nhớ tới mẹ hắn. Như thế là không chuyên nghiệp. Hắn ở đây để làm nhiệm vụ và người phụ nữ Mỹ này có giống mẹ hắn hay không chẳng liên quan gì tới việc hắn cần làm.
Sự phân tán tư tưởng khiến Roussard phải hành động. Hắn không muốn ngồi một mình trong khu rừng đắm chìm trong suy nghĩ. Đã đến lúc. Hắn sẽ lôi bà ta vào chuồng ngựa. Lo lắng duy nhất của hắn là con chó nhưng Roussard tin rằng nó đã hiểu ra. Khi người phụ nữ biến mất quanh một trong những ngôi nhà bên ngoài, Roussard nhặt ba lô lên và chạy.
Vốn là kẻ thực dụng, hắn dừng lại gần ngôi nhà đá nhỏ và phá hủy phương tiện đi lại của bà ta. Có gì đó không phải, hắn không muốn để bà ta có phương tiện mà trốn thoát.
Từ chiếc Volvo cũ, hắn bò vào nhà của người phụ nữ. Hắn nép mình vào mặt chính của tòa nhà, mặt đá ở đây, cho dù trời buổi sáng đang ấm lên nhưng chạm vào vẫn rất mát.
Săm soi quanh góc nhà rồi hắn chờ cho tới khi có thể nhìn thấy người phụ nữ. Khi nhìn thất bà tháo cuộng ống nước tưới vườn ra để rửa cái máng ngựa Roussard bắt đầu hành động.
Hắn không chạy vì sợ làm lũ ngựa giật mình. Hắn bước đi thật nhanh và có chủ ý, tay hắn giữ chặt báng của khẩu súng giảm thanh vừa lôi trong ba lô ra. Nếu người phụ nữ để ý thấy hắn và định kêu lên hắn sẽ dễ dàng xử lý bà ta thậm chí ngay từ đây.
Vào trong chuồng ngựa hắn giấu ba lô và chuẩn bị sẵn sàng. Từ chỗ hắn đứng có thể theo dõi bà ta tiến lại gần.
Tim hắn đập rộn lên trong lồng ngực và hắn thấy thích cảm giác này. Chẳng có gì thú vị bằng nằm chờ mồi. Adrenaline tăng lên trong máu hắn. Bất kỳ thứ gì khác hay việc gì khác trong đời chỉ là một giấc mơ chưa hoàn thiện trong hiện tại. Còn có sức mạnh để giết người và biết lợi dụng sức mạnh đó - đối với hắn cuộc sống tất cả chỉ có vậy.
Mồ hôi rịn ra trên trán hắn. Hắn đứng bất động, những giọt mồ hôi hòa thành dòng chầm chậm lăn xuống mặt và cổ hắn. Chẳng bao lâu nữa, hắn thầm nghĩ. Chẳng bao lâu nữa. Khi người phụ nữ xuất hiện ở chỗ bãi quây súc vật cơ thể tên sát nhân bỗng rơi vào một trạng thái khác hẳn. Hắn thở chậm lại ngay lập tức. Rồi nhịp tim của hắn lại tăng lên. Hắn thu hẹp tầm nhìn lại cho tới khi nhìn thấy người phụ nữ và con chó nhỏ. Hắn đứng sừng sững như bức tượng đá, cơ bắp hắn cuồn cuộn như thể sẵn sàng nhảy lên phía trước. Khi người phụ nữ lại gần tên sát nhân nín thở. Lúc này, còn gì quan trọng bằng. Bà ta đã tiến đến chỗ cánh cửa mở rộng. Chỉ một giây nữa hắn có thể nhìn thấy bóng bà ta bước vào chuồng ngựa. Cuối cùng bà ta cũng bước qua ngưỡng cửa và hắn nảy lên như lò xo.