Harvath có bạn bè ở cả NSA và CIA. Trên thực tế, gần đây anh có đi tắm xông hơi với giám đốc CIA tại câu lạc bộ thể thao ngoài trời của anh. Nhưng cái gì đó mách bảo anh đừng kêu gọi sự giúp đỡ của bất kì người nào ở một trong hai cơ quan ấy vào thời điểm này sẽ khiến tình hình càng tồi tệ hơn.
Nhờ nhu cầu dùng máy tính của gã Lùn, Harvath nhận ra rằng NSA và CIA không phải là cơ quan cấp trung ương duy nhất có khả năng đáp ứng mọi yêu cầu của anh. Còn có những cơ quan khác, một trong số đó là Cơ quan tình báo không ảnh quốc gia Hoa Kỳ, hay còn gọi là NGA.
Trước đây được biết đến với cái tên Cơ quan bản đồ và hình ảnh quốc gia, NGA là lực lượng hỗ trợ trong chiến đấu và hoạt động tình báo trực thuộc Bộ quốc phòng. Họ còn được tùy ý sử dụng sức mạnh của máy tính và có vẻ như hiện tại cơ quan này nằm dưới quyền điều hành của 1 người bạn của Harvath tên Kevin McCauliff.
McCauliff và Harvath là thành viên một nhóm nhân viên liên bang không chính thức, những người năm nào cũng cùng nhau tập huấn cho giải maratông hằng năm của Hải quân tại Washington D.C.
McCauliff từng là công cụ đắc lực hỗ trợ Harvath trong suốt cuộc tấn công ngày 4/7 của bọn khủng bố vào Manhattan và đã nhận được lời khen ngợi đặc biệt từ chính tổng thống. Ông rất tự hào về điều đó. Mặc dù ông đã phá vỡ rất nhiều nguyên tắc của NGA cũng như một vài điều luật trong quá trình hoạt động, ông vẫn sẽ lại làm thế vì tình cảm mà không cần hỏi han gì.
Vì những gì McCauliff giúp anh trong những nhiệm vụ nhạy cảm trước đây, Harvath hi vọng anh sẽ lại có thể trông cậy vào ông. Gã lùn mất hai ngày và gấp đôi số tiền dự kiến để lấy được thông tin cần tìm. Nhưng cuối cùng cũng rất đáng. Braxin là một đất nước tương đối nhỏ và gã không chỉ phát hiện ra người bản địa nào đã giúp đỡ Roussard, mà còn lờ mờ biết được cách thức chúng rửa tiền và chuyển tiền. Đến lượt Harvath, anh quyết định gọi Kevin.
"Anh điên rồi sao?" McCauliff hỏi khi Harvath gọi điện cho ông. "Không đâu".
"Kevin, tôi không đề nghị ông nếu không phải là chuyện quan trọng", Harvath nói.
"Tất nhiên rồi. Mất việc vì giúp anh là một chuyện, mất mạng vì mưu phản lại là một chuyện hoàn toàn khác. Xin lỗi, nhưng cuộc nói chuyện này phải chấm dứt tại đây".
Harvath không cố trấn tĩnh ông. "Kevin, thôi nào".
"Không, anh thôi thì có" ông nói. "Anh đang yêu cầu tôi giao quyền kiểm soát các máy tính của Bộ quốc phòng cho một kẻ nổi tiếng trong việc đánh cắp các tin tức tình báo của các tổ chức chính phủ".
"Vậy hãy bật chế độ bảo vệ các khu vực nhạy cảm đi".
"Có phải tôi đang độc thoại không? Đây là các máy tính của Bộ quốc phòng. Khu vực nào cũng nhạy cảm. Cái gì đó bảo tôi đừng nghe lời dụ dỗ, Scot ạ, nhưng một cái gì đó khác lại bảo tôi mở cửa ra và trao cho anh mật mã truy cập…"
"Tôi không đề nghị ông đưa mã truy cập. Tôi chỉ cần vừa đủ để…"
"Để tấn công vào một vài mạng lưới ngân hàng từ các máy tính của chính phủ Mỹ, để có thể đột nhập một cách thành công".
Mấu chốt nằm ở đó và Harvath không thể trách McCauliff vì sự do dự của ông được. Những gì anh yêu cầu giám đốc NGA làm cho anh trước đây không thể so sánh với yêu cầu lần này được. McCauliff cần một lí do quan trọng hơn tình bạn của họ để đặt sự nghiệp và có thể cả mạng sống vào.
Harvath quyết định nói cho ông biết những gì đã xảy ra. Khi anh nói xong, cả hai dây đều im lặng.
McCauliff không biết Harvath đã trải qua từng ấy chuyện kể từ khi thành phố New York bị tấn công. "Nếu các ngân hàng phát hiện ra các cuộc tấn công xuất phát từ đâu, thì nước Mỹ sẽ phải hứng chịu tất cả" anh nói.
Harvath đã chờ đợi câu trả lời này, trước đó gã Lùn đã lưu ý với anh những gì gã có thể làm. "Nếu có cách làm chuyện này mà không để lại dấu vết dẫn tới Mỹ thì sao?" Harvath hỏi.
"Anh nảy ra ý gì thế?".
Harvath giải thích kế hoạch trong khi McCauliff lắng nghe.
"Thoạt nghe", giám đốc NGA nói, "Điều ấy có vẻ hợp lí. Đó là cách hoàn toàn có thể thực hiện được, nhưng vẫn còn một kẽ hở có thể làm hỏng tất cả".
"Gã Lùn", Harvath trả lời một cách chán nản.
"Đúng thế", McCauliss đáp. "Tôi không nói anh cố tình làm hại quốc gia, nhưng chuyện này có thể còn tệ hơn cả sự kiện ngựa gỗ thành Tơ-roa và tôi không muốn trở thành kẻ thù bị lưu danh sử sách với tội danh mở cửa dẫn kẻ thù vào nhà".
Harvath không thể tranh luận với những lí lẽ của McCauliff. Cho phép gã Lùn truy cập vào các máy tính ấy giống như là trao một khẩu súng đã lên đạn cho một tay chuyên nghiệp và đưa hắn đến một gara lờ mờ sáng đầy những quý bà mang trang sức đắt tiền. Không thể dễ dàng đặt lòng tin vào một ai đó nếu chỉ dựa vào thái độ đúng mực của họ.
Mặc dù McCauliff thông cảm với tình thế của Harvath và rất muốn giúp, nhưng giúp kẻ thù của nước Mỹ dễ dàng lọt qua bức tường bảo vệ thì không thể được.
Cảnh tượng đó khiến Harvath nảy ra một ý "Nếu chúng ta để gã Lùn đứng ngoài vụ này thì sao?" anh hỏi.
McCauliff bật cười "Và tôi vờ là một thằng ngu khi bị tra hỏi? Tôi biết hiện anh đang hợp tác cùng hắn. Nếu tôi mở một cửa cho anh thì nghĩa là tôi mở cho cả hắn nữa".
"Nhưng nếu anh không mở bất kì cái gì cho cả hai chúng tôi thì sao?" Harvath hỏi.
"Vậy tôi sẽ mở cánh cửa cho ai đây? Nếu không phải là anh, hay gã Lùn thì anh định để ai thực hiện vụ đột nhập này?"
Harvath dừng một phút rồi trả lời "Ông".
"Tôi à?" McCauliff đáp. "Giờ tôi biết anh đích thị là kẻ điên rồi". McCauliff không thích ý tưởng thực hiện vụ tấn công vào thể chế tài chính quốc gia cũng như là để Harvath hay gã Lùn lọt vào mạng lưới của Bộ quốc phòng. Nhìn vào cả hai cách, ông đều thấy không ổn.
Không phải vì McCailiff không làm được. Không ai có thể nghi ngờ tài năng chọc thủng các mạng lưới phức tạp của ông. Vấn đề là ông thực sự yêu thích công việc của mình. Ông thích NGA. Ông yêu mến các sếp và đồng nghiệp của mình. Chỉ đơn giản là lần này, Harvath đã yêu cầu quá nhiều.
Danh sách những nguy cơ xảy ra với McCauliff nếu ông bị phát giác quá dài. Ông muốn giúp Harvath nhưng không tìm ra cách nào đặt ông ngoài vòng nguy hiểm. Harvath chắc hẳn phải biết chính xác những điều ông nghĩ vì anh đã nói "Tôi gửi một bức thư điện tử cho ông", và vài giây sau, có tín hiệu báo thư đến trong hộp thư của Kevin McCauliff.
Bức thư đến từ địa chỉ chính thức đăng kí tại hệ thống của Cục an ninh nội địa của Harvath có chứa một thứ mà giám dốc NGA cần để giúp ông bạo dạn hơn mà giúp đỡ Scot Harvath. Trong thư, Harvath khẳng định anh đang làm việc dưới sự điều khiển trực tiếp của tổng thống Jack Rutledge và rằng sự hỗ trợ của McCauliff lần này giống như trong các cuộc tấn công vào thành phố New York là cần thiết vì an ninh quốc gia.
Harvath đặc biệt nhấn mạnh sự thận trọng của McCauliff có vai trò rất quan trọng và rằng ông không được báo cáo với cấp trên hay bất cứ đồng nghiệp nào về những gì ông đang làm. Bức thư đảm bảo rằng tổng thống biết rất rõ vai trò của McCauliff và đánh giá cao công việc của ông cũng như tất cả các nhiệm vụ mà Harvath giao cho ông.
Rất đơn giản, đó là một tài liệu đảm bảo. Ngay khi đọc xong, McCauliff in thành hai bản. Một ông cất trong ngăn kéo tủ dưới, bản kia ông đặt trong một phong bì đề người nhận là chính mình tại địa chỉ nhà riêng.
Nội dung của bức thư rất vớ vẩn và Kevin McCauliff biết thế, nhưng ông rất quí Harvath và muốn giúp anh. Lần cuối cùng ông vi phạm quy định và pháp luật vì Harvath, ông đã nhận được lời khen ngợi từ tổng thống vì những cố gắng của mình.
McCauliff đã tính toán là nếu lần này hành động của ông gây chuyện thì luật sư có thể dùng bức thư điện tử mà Harvath gửi cho ông để cứu ông khỏi bị rán chín.
Tất nhiên, đó chỉ là giả định cho việc ông bị bắt, điều mà Kevin McCauliff không có ý định để xảy ra.
"Vậy ông tham gia chứ?" Harvath hỏi.
"Theo cái cách tôi được thông báo, đầy là yêu cầu trực tiếp từ tổng thống Hoa Kỳ", McCauliff trả lời, "Làm sao tôi có thể từ chối được?"