Khi trời lập đông cũng chính là thời gian thi học kỳ sắp đến. Nếu chim phải khổ sở vượt qua mùa đông khắc nghiệt thì chúng tôi phải gian nan đấu trí cùng bài thi.
So sánh trừu tượng thế thôi chứ tôi chưa bao giờ thuộc dạng người gian nan gì đó, đêm đêm miệt mài ôn luyện sử sách. Tôi chính là dạng người nước đến chân mới nhảy, cũng có khi nước đã qua đầu luôn rồi, lúc đó tôi mới bắt đầu thoi thóp vùng vẫy.
Và cái tật xấu này không ai hiểu tôi bằng Châu Châu. Thế nên mới có thảm cảnh cô ấy quyết định trở thành người đôn đốc tôi ôn tập trong kỳ thi lần này. Tôi không được phép kháng nghị cũng không được phép lười, vì cứ thử xem, tội trạng của tôi ngay tức khắc sẽ được cô ấy trình lên mẹ già để tôi biết thế nào là mùi vị của sự đau khổ.
Trước kỳ thi còn khoảng ba tuần, Châu Châu sẽ dành mỗi chủ nhật sang ôn bài cùng tôi. Hôm nay chính là chủ nhật đầu tiên bắt đầu cho chiến dịch ôn thi của chúng tôi. Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Châu Châu không quên gọi điện thoại thêm một lần nữa nhắc tôi hôm nay sẽ đến ôn bài, mặc dù chuyện này trước đó cô ấy đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần. Đã thế còn bảo tôi phải dậy sớm chuẩn bị bản thân cho tơm tất, phòng ốc nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ, thơm tho, không được biến nó thành ổ heo như mọi ngày. Tôi thấy đúng là chuyện tầm phào nên ậm ừ cho xong để chấm dứt cuộc nói chuyện lằng nhằng của cô ấy mà đi ngủ. Chê phòng của tôi là ổ heo sao? Bình thường sang nhà tôi cũng là lăn trên cái ổ heo đó, sao không thấy cô ấy ý kiến gì?
Thế nhưng, tôi đã không chú ý đến một điểm. Thường thì chuyện gì trở nên bất thường cũng đều có nguyên do của nó. Nếu tôi chịu nghe theo lời Châu Châu nhắc nhở thì đã chẳng ôm mặt xấu hổ như bây giờ.
Nên quay lại tình huống cách đây mười phút, khi tôi vẫn còn lơ mơ trong cơn say ngủ thì nhận được tiếng chuông điện thoại đinh tai từ Châu Châu. Trước khi bắt điện thoại, tôi có nhìn qua đồng hồ nên câu đầu tiên tôi đã không ngại lăng xả cái người phá giấc ngủ của tôi “Mới mười giờ thôi cậu gọi tớ để làm gì hả? Muốn tớ có tinh thần ôn bài thì phải cho tớ ngủ đủ giấc chứ?”
“Cậu ngủ đến giờ này mà còn chưa đủ giấc sao? Tỉnh táo lại và lăn xuống nhà mở cửa ngay cho tớ!”
Trong cơn say ngủ tôi không đủ tinh ý phát hiện rằng Châu Châu đang đè nén tông giọng nói chuyện hơn mọi lần. Cô ấy như kiềm chế để không phải to tiếng với tôi. Còn tôi được đà lại càng thể hiện thái độ bất mãn “Gấp cái gì? Có phải cậu chưa vào nhà tớ bao giờ đâu? Bình thường vẫn tự mở cửa đi vào được, hôm nay còn bày đặt màu mè gọi tớ mở cửa. Tự cậu lăn vào đây đi. Tớ hiện tại không muốn rời giường”
Cái chất giọng ngái ngủ ồ ồ của tôi rất khó chịu nhưng kỳ lạ là Châu Châu vẫn không thể hiện sự tức giận quen thuộc. Lần này, cô ấy chỉ nhẹ nhàng cho tôi một tối hậu thư, đặc biệt truyền từng câu chữ qua kẽ răng “Tớ cho cậu mười phút làm vệ sinh cá nhân, nhớ là phải thay đồ cho đàng hoàng, càng đẹp càng tốt rồi xuống đây mở cửa ngay. Nếu mười phút nữa tớ không thấy cậu có mặt thì đừng trách tớ bẩm tấu với dì là cậu lười biếng không chịu ôn tập.”
Châu Châu biết tối hậu thư này có hiệu nghiệm thế nào, nói xong liền cúp máy. Mười phút thì mười phút, chỉ cần một phút di chuyển ra đến cửa, tôi vẫn còn chín phút nữa để ngủ. Bây giờ là mười giờ hai phút, tôi hẹn chuông báo thức đến mười giờ mười một phút rồi không do dự thêm giây nào nữa tiếp tục lăn đùng ra ngủ.
Khi tiếng đồng hồ reo lên là chuyện của chín phút sau, lúc này tôi mới bất mãn gượng dậy thất tha thất thiểu xuống mở cửa. Mắt tôi lèm nhèm tìm chốt cửa. Vừa mở được cửa, tôi đã cho Châu Châu một cái ngáp thật dài “Mời cô hai của tôi vào nhà”
Châu Châu không phản ứng theo lời tôi nói, ngược lại cho tôi cái nhìn thất kinh từ đầu tới chân. Sau đó cô ấy liền ôm trán thở dài nói với tôi “Là tự cậu không nghe lời tớ cảnh báo đấy nhé!”
Tôi nghe mà chẳng hiểu Châu Châu đang nói gì, đến khi nhìn hành động chỉ tay ra phía sau của cô ấy tôi mới bất giác nhìn theo. Vừa nhìn đến, tôi liền trố mắt kinh ngạc, bị điểm quyệt luôn tại chỗ.
Phía sau Châu Châu có hai người con trai, một trong số họ thấy tôi nhìn đến liền lên tiếng “Chào buổi sáng!”
Tiếp theo đó, người kế bên cậu ta mới chính là người khiến tôi muốn đào một cái hố chín tấc tự chôn mình luôn. Cậu ấy cố ý cho tôi cái nhìn soi xét từ trên xuống dưới rồi như có như không mỉm cười nói “Cậu đừng vì người ta lệch lạc giờ giấc mà cũng lệch lạc theo. Tôi thấy nên là chào buổi trưa mới đúng”
“Tại...... tại sao hai...... người này lại đến đây?” tôi phát hoảng đến nói chuyện không thành câu. Tôi rất muốn hỏi Châu Châu từ bao giờ lại có sự liên hệ với nam sinh THPT A vậy? Nếu là cậu nam sinh tên Nhã Nam thì tôi còn hiểu được, vì cậu ta là đối thủ của cô ấy trong cuộc thi hùng biện. Nhưng tại sao còn có thêm Vương Nguyên Minh ở đây? Điều này thật khủng bố đối với tôi.
Trong lúc tôi còn thể hiện sự ngạc nhiên ra đó, Châu Châu trực tiếp lôi tôi qua một bên, còn cô ấy quay sang mỉm cười tươi tắn với Nhã Nam và Vương Nguyên Minh “Haha, hai cậu vào nhà trước đi. Trong sân dưới gốc cây xoài có một chiếc bàn gỗ, tạm thời hai cậu cứ ngồi đó chờ chút nhé. Tớ mang con heo lười này đi tân trang lại rồi sẽ ra ngay”
Nếu là bình thường, khi Châu Châu gọi tôi là heo lười tôi sẽ không ngần ngại đấu võ mồm tám trăm tập với cô ấy nhưng hiện tại tôi không còn tâm trí cho việc đó.
Trời ơi, xem cái bộ dạng của tôi này! Răng không đánh, tóc chưa chải, trên đầu là chiếc băng đô tai thỏ, đồ ngủ là hoạ tiết một con hà mã mở to miệng rống trông đến buồn cười, còn chưa kể đến dưới chân mang đôi dép gấu trúc đi trong nhà to tướng. Chẳng cần nhìn vào gương, tôi cũng biết mình buồn cười cỡ nào.
Vậy nên mới có cảnh tượng, Nhã Nam vừa bước qua gật đầu chào hỏi tôi để vào nhà xong, cậu ta liền không nhịn được nữa bật cười thành tiếng lao nhanh đi. Tôi tưởng đâu Vương Nguyên Minh sẽ có chút lương tâm, vì nãy giờ cậu ấy vẫn điềm đạm không biểu lộ gì nhưng tôi lầm rồi. Giây phút cậu ấy đi ngang qua đã cố ý nán lại, ghé vào tai tôi thì thầm một câu “Phong cách ăn mặc ở nhà của cậu quả thật độc đáo, rất khiến cho người khác mở rộng tầm nhìn về thế giới động vật hoang dã”
Đào ngay, liền và lập tức một cái hố chôn tôi cùng sự xấu hổ này luôn đi! Một câu tôi cũng không thể phản bác lại được Vương Nguyên Minh, gương mặt đỏ bừng chẳng biết vì tức giận hay xấu hổ mà nhìn cậu ấy hứng thú đi vào nhà.
Cũng chỉ đợi có khoảnh khắc này, khi hai người bọn họ đã đi thật xa, tôi lập tức phồng mang trợn má quay sang hỏi tội Châu Châu. Nhưng như đoán được trước hành động của tôi, cô ấy đã nhanh miệng chặn lại lời tôi ngay khi tôi chỉ vừa kịp lấy hơi để nói “Nếu định trách móc tớ thì không cần nói. Tớ đã nhiều lần nhắc đi nhắc lại để cậu chuẩn bị nhưng là do cậu để ngoài tai lời tớ nói. Thậm chí tớ còn biết con heo lười như cậu sẽ thế nào nên mới cố tình nán họ ở cổng mà không ngang nhiên vào nhà như mọi khi để cậu có thêm thời gian chuẩn bị. Vậy mà cậu lại xem lời tớ nói tựa như nước đổ đầu vịt, rốt cuộc mang cái bộ dạng khủng bố này xuống đây. Thật tức chết với cậu!”
“Tớ mới là người tức chết đây! Vô duyên vô cớ cậu bảo tớ chuẩn bị này chuẩn bị nọ mà không nói rõ là Nhã Nam và Vương Nguyên Minh sẽ đến, làm sao tớ biết được chứ? Còn khi nãy đã lỡ gọi rồi cậu cũng chẳng thèm nói đến sự có mặt của bọn họ. Cậu xem tớ mới bị oan ức ấy!”
“Oan ức cái đầu cậu! Vì muốn chuộc lỗi lần trước rủ rê cậu đến buổi học lớp vô nghĩa kia mà để cậu lỡ hẹn với Vương Nguyên Minh tớ mới cố ý hạ mình đi đàm phán với cái tên đáng ghét Nhã Nam, nhờ cậu ta mời Vương Nguyên Minh đến buổi học nhóm ngày hôm nay. Tớ cũng không chắc mình sẽ thành công nên không muốn nói trước với cậu. Cho đến sáng nay khi tớ đang trên đường đến nhà cậu mới nhận được phản hồi của Nhã Nam là Vương Nguyên Minh đồng ý tham gia học nhóm. Đến nơi đã thấy hai người họ đứng trước cổng nhà cậu rồi. Tình thế có họ ở đây thì làm sao tớ có thể nói huỵt toẹt cho họ nghe được hả?”
“Nhưng...... nhưng...... aaa xấu hổ chết đi được! Giờ sao tớ dám đối mặt với hai người đó đây?” biết được Châu Châu có ý tốt tôi chẳng thể phàn nàn được điều gì ngoài việc ôm mặt khóc lóc thảm thương.
Châu Châu nắm lấy hai bã vai của tôi đẩy tôi đi vào nhà, vừa đi cô ấy vừa nói “Dù sao cái bộ dạng khủng bố của cậu thấy thì cũng đã thấy rồi. Cậu có than khóc cũng vô ích, việc bây giờ là cố gắng lấy lại điểm đã mất. Đi nhanh lên! Tớ sẽ chửa cho cậu từ heo lười thành heo đáng yêu”
Tôi không biết cái gọi là heo đáng yêu của Châu Châu trông sẽ như thế nào nhưng chúng tôi phải đánh vật với mười phút ít ỏi, vì không thể để mấy “vị khách” ngoài vườn chờ lâu hơn được.
Cuối cùng, sau một hồi vật vã vừa vệ sinh cá nhân vừa chọn quần áo, Châu Châu đưa tôi trở lại với bộ dáng trông đã ổn hơn rất nhiều. Áo thun, quần jean đơn giản cộng với tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, nhìn không quá khác với phong cách của tôi hàng ngày.
Nhã Nam và Vương Nguyên Minh lúc này đang cùng nhau xem sách, thấy tôi và Châu Châu trở lại hai người họ liền tạm thời buông bỏ quyển sách trong tay. Vương Nguyên Minh nhìn đến tôi đầu tiên nhưng chưa đến một giây tôi đã lãng nhìn sang nơi khác. Hiện tại bây giờ tâm trạng của tôi không dễ dàng gì để đối mặt với cậu ấy.
“Ngại quá, để hai cậu chờ lâu. Tớ có mang ít bánh và nước, cứ tự nhiên nhé!”
Không ai giỏi hơn Châu Châu về cách cư xử, cô ấy trở lại không quên mang theo trà bánh để tỏ lòng hiếu khách. Trái lại chủ nhà là tôi lại mang bộ mặt như mất sổ gạo, không nói được lời nào.
“Nguyên Minh, cảm ơn cậu đã đồng ý đường xa đến đây để cùng hai đứa tớ ôn bài. Có cậu hướng dẫn chắc chắn hai đứa tớ ôn bài sẽ dễ dàng hơn”
“Nè, tôi cũng có công rủ cậu ấy tham gia đấy! Còn cùng lặn lội đường xa đến đây học nhóm nữa. Sao cậu chỉ cảm ơn mỗi Nguyên Minh vậy?”
Chưa gì mà tôi đã ngửi thấy mùi chiến tranh bắt đầu rồi. Nhân vật chính không ai khác ngoài đôi oan gia Châu Châu và Nhã Nam.
Cô bạn của tôi sau khi nghe Nhã Nam phàn nàn liền không kiên nễ nhếch miệng cười “Cậu có thể lựa chọn không đi mà. Có cậu hay không có cậu thì cũng chẳng ảnh hưởng gì”
“Nói hay thật! Có cần tôi trình tin nhắn có người khóc lóc ỉ oi nhờ tôi mang Nguyên Minh đến học nhóm bằng mọi cách không? Mới đó mà đã muốn qua cầu rút ván rồi sao?”
“Ai khóc lóc ỉ oi hả? Đừng có mà thêu dệt......đó cùng lắm chỉ là hơi nhẹ giọng......nhờ vã thôi”
“Đã nhờ vã còn mạnh miệng. Nếu tôi không thuyết phục Nguyên Minh thì chắc gì bây giờ cậu ấy ở đây cho cậu cảm ơn”
“Haha buồn cười, cậu nên tự xem lại giá trị của mình nằm ở đâu đi. Tôi nhờ cậu có chăng chỉ để tiện mở lời với Nguyên Minh hơn thôi. Chưa chắc lý do cậu ấy đến đây là vì lời thuyết phục của cậu. Đúng không Nguyên Minh?”
Châu Châu nói với vẻ đắc ý khiến Nhã Nam đang trong tâm thế vững vàng cũng phải lung lây hỏi lại Vương Nguyên Minh “Cậu nói xem lời cậu ta nói đúng không?”
Lúc này, dẫu cho yên lặng cũng không thể tránh khỏi mưa bom lửa đạn, vấn đề bỗng chốc được đẩy sang cho Vương Nguyên Minh. Tôi thầm cảm ơn vì mình may mắn không bị lôi vào cuộc chiến này, nhưng tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe Vương Nguyên Minh nói “Cảm ơn hai cậu đã để tâm đến tôi nhưng lý do là gì có quan trọng không? Khi mà chủ nhà còn chưa lên tiếng, việc tôi ở đây chưa chắc đã được chào đón”
Chơi trò chuyền bóng ư? Vương Nguyên Minh khôn khéo chuyển hướng vấn đề lại về phía tôi. Ngay sau đó, tôi đồng thời nhận được hai ánh mắt nhìn chăm chăm vào mình. Bây giờ thì tôi có muốn tiếp tục duy trì sự im lặng cũng không thể, tôi cười trừ lên tiếng “Nhìn tớ làm gì? Tất nhiên là tớ chào đón cậu ấy rồi. Mà không phải chúng ta học nhóm sao? Bắt đầu thôi, lãng phí thêm thời gian sẽ không hay đâu”
Tôi cười cười nói nói, thật sự bày sách vở ra bàn để chuẩn bị học. Châu Châu và Nhã Nam nhìn tôi tự biên tự diễn có chút khó nói thành lời, thế nhưng họ vẫn phối hợp theo tôi đem sách vở ra bắt đầu học. Chỉ riêng có Vương Nguyên Minh, cậu ấy khoanh tay ngồi nhàn nhã đối diện tôi, hành động duy nhất là cắm mắt nhìn tôi như đang xem xiếc.
Tôi quyết định ngó lơ cái nhìn đó của cậu ấy, đặt sự tập trung hoàn toàn vào mấy đề toán bên dưới, để xem cậu ấy bày ra dáng vẻ đó được bao lâu.
Không khí lúc mới bắt đầu học có hơi gượng gạo, vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi và Châu Châu học với học sinh trường khác, mà còn là những học sinh ưu tú của THPT A, khỏi phải nói tâm thế có chút áp lực. Nhưng được một lúc nhìn lại, tôi nghĩ có lẽ chỉ mình tôi thấy vậy.
Châu Châu không biết từ lúc nào đã hoà hợp với Nhã Nam tạo thành một nhóm thảo luận bài tập sôi nổi. Nhìn vào nào ai biết được hai cái người như chó với mèo này vừa cải nhau choang choảng xong đâu chứ.
“Câu tám cậu ra bao nhiêu?”
“12”
“Tôi không giống cậu rồi. Xem giùm đi, tôi sai ở đâu vậy?”
Điên rồi! Vẫn chưa rõ thế nào, Châu Châu đã tự nhận định mình sai. Nên biết với người cô ấy cảm thấy không thuận mắt thì có làm sao cô ấy cũng không chịu thất thế huống gì nhận sai. Họ bất ngờ hoà hợp như vậy đúng là làm cho người khác phải kinh ngạc.
Bây giờ hai người họ thành một nhóm rồi thì chỉ còn mỗi tôi và Vương Nguyên Minh. Thành nhóm với cậu ấy ư? Nghĩ đến đây, tôi lại bất giác quay đầu trở về nhìn Châu Châu và Nhã Nam xem có thể chen chân vào nhóm họ không nhưng sự thật chứng minh......
“Còn khá nhiều đề nên bài này hãy chia nhau ra làm. Cậu giải câu a, câu b, còn tôi sẽ giải câu c, câu d. Làm xong thì tường thuật lại cách làm cho nhau hiểu là được.” Nhã Nam nói.
“Ok. Mười phút nữa trao đổi đáp án.” Châu Châu tiếp lời.
Cơ bản là đến cửa sổ tôi cũng không có cơ hội để chen chân vào. Người ta ăn ý đâu vào đấy, tôi tốt nhất là không nên phá hỏng bầu không khí giữa họ.
Tôi bất lực quay trở về nhìn mớ đề toán trên tay đầy mông lung. Cắn cắn chiếc bút trên tay, tôi lén lút đưa ánh mắt nhìn đến Vương Nguyên Minh. Con người này đến đây để học hay xem sách vậy? Cả buổi ôm khư khư một cuốn sách thì học nhóm kiểu gì?
Như nhận ra được tôi đang nhìn lén cậu ấy, Vương Nguyên Minh bất ngờ ngẩng đầu khỏi quyển sách trên tay bắt quả tang ánh mắt rụt rè của tôi.
“Nhìn tôi làm gì?”
Chỉ một câu nói, Vương Nguyên Minh lợi hại lôi kéo sự chú ý của cặp đôi ăn ý đang cắm cúi làm bài tập kia. Họ nhìn tôi vẻ nghi ngờ như tôi là kẻ biến thái, khiến tôi chỉ biết ngượng ngùng cúi đầu vờ không có gì, ghi ghi chép chép lung tung trên vở.
Còn chưa hết nửa ngày mà chuyện xấu hổ đã liên tục kéo đến. Dự là ngày hôm nay của tôi sẽ trôi qua không bình yên nếu Vương Nguyên Minh còn có mặt ở đây.
“Aizz......cũng trưa rồi, chúng ta tìm thứ gì bỏ bụng rồi hẳn học tiếp. Có thực mới vực được đạo chứ. Để tớ và Nhã Nam đi mua đồ ăn về cho.”
Nghe lời Châu Châu nói tôi mới nhớ sáng giờ cái bụng của mình chưa có gì bỏ vào. Liền mạch xấu hổ này đến xấu hổ khác làm tôi quên luôn cả đói.
“Cậu rành đường xá ở đây thì đi một mình được rồi. Lôi kéo tôi theo làm gì?” Nhã Nam quen thuộc thể hiện sự bất mãn với Châu Châu.
“Đi theo để phụ xách đồ chứ làm gì. Có nghe câu muốn ăn phải lăn vào bếp chưa? Bây giờ không cần cậu phải cực khổ lăn vào bếp, chỉ cần đi theo xách đồ thôi mà cũng ý kiến?”
“Nhắc cho cậu nhớ tôi là khách”
“À là vậy sao Nhã Nam thiếu gia? Thế nếu giờ chủ nhà không hiếu khách nữa, muốn tiễn khách để dùng cơm trưa thì cũng hợp tình đúng không?”
“Cậu...... Được, đi thì đi!”
Nhã Nam có thể hiện sự bực bội thì cũng đành thu xếp theo Châu Châu cùng ra ngoài. Trước khi đi, Châu Châu có ghé vào tai tôi thì thầm một câu “Tận dụng tốt cơ hội”
Tôi khó hiểu tự hỏi là cơ hội gì? Đến khi Châu Châu và Nhã Nam đi rồi tôi mới nhận ra cô ấy cố tình tạo không gian riêng cho tôi và Vương Nguyên Minh. Nhưng cô ấy nào có biết thứ bây giờ tôi không muốn nhất chính là ở riêng cùng Vương Nguyên Minh.
Còn nhớ tuần trước tôi chưa trả lời cậu ấy mà đã vội vội vàng vàng phóng lên xe bus rời đi ngay. Đến nay, tâm trạng tôi vẫn rối ren không biết phải đối diện với cậu ấy thế nào. Cũng thật lạ là đã thích thầm cậu ấy khá lâu nhưng khi cậu ấy hồi đáp rồi tôi lại tìm cách trốn tránh. Tôi đúng là con người mâu thuẫn.
“Này!”
“Hả?”
Tôi mãi lao theo suy nghĩ không chú ý Vương Nguyên Minh đã gọi tôi mấy lần. Đến lúc cậu ấy lớn tiếng gọi thì tôi mới hoàn hồn.
“Có chuyện gì sao?”
“Bài toán cậu đang làm sai rồi”
Bài toán? Tôi nhìn lại vở của mình đúng là tôi đang có giải dở một bài toán. Bài toán này có không đúng thì tôi cũng hiểu được, nó hơn tầm so với tôi, tôi lại chẳng đặt suy luận nhiều mà cứ lao vào giải chẳng trình tự.
Thế nhưng tôi vẫn giả vờ “Vậy sao? Tớ sẽ làm lại”
“Cậu biết cách giải đúng sao?” Một lời liền trúng tim đen.
“Ờ thì...... đừng khinh thường tớ! Bài này tớ biết làm.”
Nói rồi như để chứng minh cho Vương Nguyên Minh thấy, tôi lao vào viết đầy công thức để áp dụng, thay số, bấm máy tính các thứ. Loay hoay một hồi, cuối cùng tôi bất lực ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt xem trò vui của Vương Nguyên Minh, lí nhí nói “Tớ không biết giải”
Gương mặt cậu ấy đầy sự vui vẻ “Đến đây, tôi hướng dẫn cậu”
Trái ngược với cậu ấy, tôi ủ rủ nhích người sang, ngoan ngoãn trình bài toán ra. Vương Nguyên Minh chỉ cần một cái lướt mắt đã hiểu đề bài, thao tác rất nhanh sơ lược trên giấy để tôi nắm được mấu chốt.
“A là hình chiếu của A” lên mặt phẳng ABC, hiểu không?”
“Ừm, hiểu!”
“Suy ra góc A”CA bằng 45 độ, hiểu không?”
“Hiểu!”
“Lại có AC bằng a căn 3 vì tam giác ABC cân tại A. Tam giác AA”C vuông tại A có góc A”CA bằng 45 độ nên vuông cân tại A. Suy ra AA” bằng a căn 3. Vẫn hiểu luôn chứ?”
Tôi gật gù.
“Vậy chuyện tôi nói với cậu tuần trước, cậu hiểu không?”
“Ừm tất nhiên hiểu......Hả?”
Tôi theo quán tính mà trả lời, không để ý đến câu hỏi của Vương Nguyên Minh. Bàng hoàng phát hiện thì bản thân đã vô thức trả lời cậu ấy mất rồi.
Vương Nguyên Minh mang ý cười nồng đậm, tiếp tục hỏi “Cậu hiểu như thế nào?”
Xong rồi! Ngại ngùng khi gặp cậu ấy chủ yếu chính là vì vấn đề này. Giờ lại nhanh mồm nhanh miệng trả lời thì biết giải thích sao với cậu ấy đây?
Tôi biết chuyện này sẽ không thể trốn tránh mãi và tôi cũng chẳng ngốc đến nỗi không hiểu lời cậu ấy hàm chứa điều gì. Chỉ là tôi sợ rằng người không hiểu ở đây lại chính là Vương Nguyên Minh. Cậu ấy thật sự đã hiểu rõ cảm xúc của mình với tôi rồi chứ?