Đèn thang máy đột nhiên có chút chói mắt.
Cố Thâm tựa vào vách thang, hai tay đặt trong túi quần, nghiêng đầu dùng ánh mắt có chút trêu đùa nhìn cô.
Nam Hạ không đáp, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Hoặc có thể nói, cô không cần phải phủ nhận.
Đã xác định anh không có bạn gái thì cô cũng không cần giấu giếm ý tứ của mình như lúc trước nữa.
Cố Thâm cười một cái.
Thang máy “Keng” một tiếng, dừng ở tầng 1.
Nam Hạ liếc nút B2 còn đang sáng, thật ra cô cũng không định dừng ở tầng 1, là do trong phút bối rối mà theo quán tính bấm vào thôi.
Cố Thâm nhìn cô: “Để tôi đưa em về?”
Nam Hạ cúi đầu, lễ phép “Dạ” một tiếng.
Cố Thâm không nói gì, cùng cô đến bãi xe của tòa nhà.
Nam Hạ vừa ra khỏi thang máy đã cảm thấy một đợt gió lạnh thổi tới, luồn sâu vào trong y phục.
Cô vô thức hắt hơi một cái.
Cố Thâm đã sải chân dài đi về chỗ đậu xe, nghe thanh âm liền xoay người trở lại.
Anh dứt khoát dùng áo khoác của mình phủ lên người Nam Hạ, phảng phất như trong nháy mắt nhấn chìm cô trong sự ấm áp yêu thương của mình.
Khác với khi ở trong phòng làm việc phải tận lực bày ra dáng vẻ không có gì, cánh tay hữu lực của anh lúc này đặt nhẹ trên bả vai cô, đem áo khoác từ sau lưng khoác tới, điều chỉnh ngay ngắn, dừng lại một chút sau đó mới chậm rãi buông cô ra.
Nam Hạ ngoan ngoãn đứng im một chỗ.
Cố Thâm dùng giọng điệu không để ý hỏi: “Mặc ít như vậy là muốn khoe vóc người?”
“....”
Nam Hạ hôm nay mặc một chiếc sơ mi trắng, khoác một chiếc áo lông cùng màu, bên dưới là quần dài màu xám nhạt, lộ ra một đoạn chân nhỏ, dưới chân là một đôi cao gót đen.
Cái này gọi là khoe vóc người hả?
Ánh mắt của anh dời xuống đoạn chân trắng nõn của cô: “Còn không thấy hở sao?”
Anh từ trước đến nay đều có tính chiếm hữu cao như vậy, mấy lời này nói ra đột nhiên là cô nhớ tới lúc hai người còn học đại học.
Nam Hạ chẳng những không phật ý với lời trách cứ vô lý của anh mà còn có chút hoài niệm cảm giác này.
Cô nhỏ giọng: “Không phải, là do lúc ra khỏi nhà không chú ý thời tiết.”
Cố Thâm không có áo khoác trên người chỉ còn lại một chiếc sơ mi đen cắt may theo vóc người, để lộ vai rộng eo thon.
Rõ ràng là rất đẹp mắt nhưng lại có chút đơn bạc.
Nam Hạ cởi áo khoác: “Anh mặc ít quá, tôi cũng không lạnh đến vậy.”
Cố Thâm: “Khoác vào.”
Anh nhướng mày: “Đã nhiều năm như vậy rồi mà ánh mắt em vẫn thật kém, không nhìn ra tôi đang nóng sao?”
Mùa đông năm đó bọn họ hẹn hò đúng lúc tuyết rơi, anh cũng đem áo khoác cho cô mặc, cũng nói như vậy.
Vành mắt Nam Hạ có chút xót xa.
Cố Thâm xoay người, đi tới chỗ để xe, khởi động xe đi tới: “Lên xe.”
Hôm nay là thứ sáu, tắc đường thật sự có chút nghiêm trọng, vừa đi vừa dừng, nửa tiếng chưa đi được bao nhiêu.
Dọc đường, Nam Hạ đã mấy lần muốn mở miệng nhưng không đủ dũng khí lại thôi.
Cuối cùng là Cố Thâm nói trước: “Cùng tôi ăn một bữa cơm.”
Không phải hỏi ý cô, giọng điệu khẳng định chắc nịch, như thể biết chắc cô sẽ đồng ý.
Nam Hạ gật đầu.
Thật mẹ nó lễ phép cùng ngoan ngoãn.
Rốt cuộc cũng thoát được giao thông khó khăn, Cố Thâm mang cô đến một nhà hàng an tĩnh.
Nhân viên đưa thực đơn tới, Cố Thâm nói: “Một phần T-bone beefsteak”, ngẩng đầu nhìn cô, “Em có muốn ăn cá hồi áp chảo không?”
Nam Hạ gật đầu: “Được.”
Cố Thâm khép thực đơn lại: “Tạm thời như thế trước, còn có hai ly nước ấm.”
Là một nhà hàng cao cấp, giá cả đắt đỏ cho nên tối thứ sáu ở nơi này cũng không có mấy khách hàng, xa xa là thanh ấm violin du dương mềm mại.
Cá hồi áp chảo được mang lên trước, Nam Hạ nhìn đĩa trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn Cố Thâm.
Cố Thâm hiểu ý: “Không ăn hết?”
Nam Hạ: “Đúng rồi.”
Beefsteak cũng vừa lúc được mang lên.
Cố Thâm tự nhiên đem cắt một nửa phần cá hồi áp chảo vào đĩa mình - quen thuộc nhưu trước kia.
Đối diện là Nam Hạ, Cố Thâm đã lâu rồi mới có một bữa ăn đàng hoàng, chậm rãi mà quy củ dùng bữa.
Sau bữa tối, trên đường trở về, Nam Hạ lại tiếp tục rơi vào trạng thái muốn nói lại thôi.
Cố Thâm cũng không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng liếc cô một cái.
Cứ vậy mà đến tiểu khu cô đang ở.
Nam Hạ không vội lên nhà, Cố Thâm cũng không thúc dục.
Trong lòng cả hai người đều hiểu, hôm nay không thể cứ vậy mà im lặng kết thúc, phải có chuyện gì đó được nói ra.
Trong xe im ắng, bên ngoài gió đêm thổi rít gào.
Thi thoảng có mấy người trong tiểu khu bước vội, lướt đi trong bóng đêm.
Cố Thâm hít một hơi thật sâu, có chút không kiềm được, từ trong hộc xe lấy ra hộp thuốc lá, đẩy cửa: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Nam Hạ gọi anh: “Ở trong xe hút đi.”
Cố Thâm: “Sợ ám mùi lên em.”
Anh định bước ra khỏi xe, cổ tay liền bị Nam Hạ bắt lại.
Cố Thâm quay đầu.
Da thịt mềm mại tiếp xúc với cổ tay nóng hổi, dây thần kinh cũng không tự chủ được mà giật giật.
Nam Hạ buông tay: “Bên ngoài rất lạnh.”
Cố Thâm liếm môi, xoay người đóng của xe, thuận tiện ném hộp thuốc về chỗ cũ, quyết định không hút nữa.
Lúc anh đóng cửa cũng mang theo một làn gió lạnh ùa vào xe. Nam Hạ bị lạnh lẽo đánh úp, không nhịn được lại hắt hơi.
Cố Thâm lập tức điều chỉnh độ ấm trong xe, hỏi: “Trong nhà có thuốc cảm không?”
Nam Hạ không muốn phiền phức, hàm hồ đáp: “Có.”
Nhớ tới thói quen luôn chuẩn bị hộp thuốc gia đình cẩn thận, Cố Thâm không nghi ngờ, gật đầu: “Không phải có chuyện muốn nói với tôi sao? Nói đi.”
Trong xe bật đèn, ánh vàng lấp lánh, khắc họa rõ nét vẻ mặt nhu hòa không tự chủ và ánh mắt lưu luyến đầy nhu tình của Cố Thâm.
Nam Hạ nhìn anh một lúc: “Mấy lời cô ấy nói đều là thật sao?”
Cố Thâm nhướng mày: “Không phải em đã tin rồi sao?”
Buồn cười, nếu không tin thì đã không cảm động đến phát khóc.
Một câu này xem như là khẳng định.
Nam Hạ: “Vậy mấy năm nay anh...”
“Không có”, ngón tay Cố Thâm biếng nhác gõ mấy cái lên tay lái, thanh âm tùy ý đáp, “Một người cũng không có, không hẹn hò với một ai cả.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô.
Nam Hạ hơi ngẩn người một chút, khóe miệng vẫn là ý cười mềm mại nhưng lại có chút cứng đờ.
“Tôi....”
Cô muốn nói “Tôi cũng vậy” nhưng cổ họng nghẹn lại, sợ chính mình không kiềm chế được mà rơi nước mắt, không dám nói nữa.
Đáy mắt thâm trầm đen láy của Cố Thâm nhìn vẻ mặt này cũng lóe lên.
Anh khẽ nói: “Em không cần phải nói cho tôi biết.”
Anh không dám nghe tình hình cụ thể, bản thân có thể sẽ chịu không nổi.
Nước mắt của Nam Hạ vô thanh vô thức rơi xuống.
Cố Thâm rút khăn giấy đưa cho cô: “Khóc cái gì”, anh lại dửng dưng như cũ, “Là do tôi không tìm thấy người thích hợp, bằng không, với điều kiện hiện tại của tôi...”
Nam Hạ lau sạch nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ngày họp lớp hôm đó là muốn trở về gặp tôi sao?”
Cố Thâm nhàn nhạt đáp: “Không, là muốn gặp lại bạn học thôi.”
Nam Hạ nghe vậy nghẹn một cái.
Cố Thâm nghiêng người, cánh tay giang ra khoác lên lưng ghế lái phụ.
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào gò má Nam Hạ, mang theo chút ngứa.
Anh nhếch mép: “Không phải trong lòng em đã hiểu rồi sao? Hỏi mấy lời vô ích này làm gì?”
Đương nhiên là muốn chính miệng anh xác nhận chứ còn gì nữa, Nam Hạ nói thầm trong lòng.
Cô nghiêng đầu chống lại ánh mắt của anh, chóp mũi hai người như có như không chạm nhau.
Cố Thâm: “Còn muốn hỏi gì không?”
Nam Hạ lắc đầu.
“Đến phiên tôi”, Cố Thâm hít sâu một hơi, hỏi, “Vì sao năm đó lại chia tay?”
Thân thể Nam Hạ cứng đờ.
Đã qua nhiều năm như vậy, đây là một mấu chốt trong lòng anh, anh nhất định phải biết nguyên nhân.
Cố Thâm nói tiếp: “Đừng dùng lí do năm đó mà chống đỡ với tôi. Nếu thật sự không có tình cảm gì với tôi thì sao lại khóc với Trần Toàn đến 3 giờ sáng?”
Bả vai Nam Hạ run lên, qua một lúc lâu cô mới nhẹ giọng nói: “Có thể cho tôi thêm chút thời gian không? Tôi hiện tại....”, cô bỗng nhiên không nói được.
Cố Thâm: “Được”, anh sẽ không ép buộc cô, đã đợi chừng đó năm rồi, đợi thêm một chút cũng không sao, miễn là cô nguyện ý nói cho anh biết.
Nam Hạ nhịn không được lại hắt hơi một cái.
Đồng hồ trên xe hiển thị 11 giờ, Cố Thâm cười cười: “Đi thôi, tiễn em lên nhà.”
Anh lưu loát bước xuống xe, đi vòng qua bên kia thay Nam Hạ mở cửa.
Trên trời có vầng trăng tròn sáng ngời, ánh trăng bàng bạc phảng phất như trải trên mặt đất một lớp sương lạnh.
Cố Thâm cùng Nam Hạ vào thang máy, trực tiếp bấm tầng tám.
Nam Hạ: “Sao anh biết...”
Cố Thâm biết cô muốn hỏi gì, lời ít ý nhiều đáp: “Bình Trác.”
Nam Hạ hiểu ra, nhớ tới sữa nóng Bình Trác mang tới: “Sữa nóng hôm đó....”
Cố Thâm: “Là tôi nhờ.”
Nam Hạ không đáp.
Đến nơi, Nam Hạ mở cửa, trả lại áo khoác cho Cố Thâm.
Cố Thâm mặc lại áo lên người.
Nam Hạ nhớ tới áo vest lần trước: “Mấy ngày nay bận rộn tăng ca, còn chưa kịp xử lý áo vest cho anh. Như vậy để cuối tuần tôi giặt, thứ hai sẽ mang áo vest trả lại cho anh.”
Khóe miệng Cố Thâm cong cong: “Tự mình giặt áo vest cho tôi?”
Nam Hạ đỏ mặt: “Dạ.”
Cố Thâm: “Đã biết, vào nhà đi, nhớ kiểm tra cửa nẻo.”
Nam Hạ ngước mắt: “Tôi đợi anh đi rồi vào.”
Cố Thâm biết thói quen của cô, cũng không giằng co, cười: “Được, đi đây.”
*
Lái xe ra khỏi tiểu khu, Cố Thâm nhớ tới một chuyện, gọi cho Nam Hạ.
Nam Hạ vừa mới thu dọn một chút, chuẩn bị đi tắm thì nghe điện thoại vang lên, là một dãy số xa lạ.
Cô nhận, là thanh âm quen thuộc của Cố Thâm.
“Không cần đợi tôi trở về nhà, uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm đi. Khi nào về đến nơi tôi sẽ nhắn tin WeChat cho em.”
Đã là nhân viên của anh ấy, đương nhiên biết số điện thoại cũng không phải là chuyện dễ hiểu.
Nam Hạ do dự một chút, nói: “Tôi đang định đi tắm, đoán chừng lúc tắm xong thì anh cũng về đến nhà rồi.”
Cố Thâm: “Mỗi lần em tắm đều mất hơn một tiếng đồng hồ sao?”
Hai người ở hai đầu thành phố, mỗi lần di chuyển có thể nói là đi ngang qua Nam Thành, khoảng cách thật sự có chút xa.
Nam Hạ nói dối: “Cũng có thể xem là như vậy.”
Cố Thâm: “Em đây là buộc tôi nửa đêm đua về?”
Ý tứ cũng rất rõ ràng, nếu cô nhất quyết muốn đợi anh về đến nhà mới đi ngủ thì anh tăng tốc về nhà là được chứ gì?
“Đừng”, Nam Hạ khẩn trương, “Anh lái chậm thôi, tôi không đợi nữa.”
Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười nhẹ: “Vậy cúp máy đi.”
Nam Hạ dặn: “Được, trên đường phải chú ý, ngàn vạn lần không được liều lĩnh.”
“Yên tâm.”
Anh đáp một tiếng, đợi cô tắt điện thoại.
Nam Hạ lại nói thêm một câu: “Ngày mai tôi sẽ nhắn WeChat nhắc anh bôi thuốc.”
Trị thương phải chú ý, nếu không sẽ để lại sẹo.
Thanh âm của Cố Thâm có chút ý cười: “Tốt.”
*
Hôm sau là cuối tuần, Cố Thâm vẫn như cũ dậy sớm tham gia một cuộc họp.
Họp đến hơn 9 giờ vẫn không thấy tin nhắn của Nam Hạ.
Cố Thâm tạm dừng cuộc họp, gởi một tin WeChat: “Còn chưa dậy sao?”
Nam Hạ không trả lời.
Đến hơn 10 giờ, bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Cố Thâm nhíu mày, cảm giác có gì đó không ổn. Anh gọi một cuộc điện thoại, bên kia đổ chuông thật lâu nhưng không có người nhận.
Anh vừa giản tán cuộc họp vừa ra khỏi phòng, gọi điện thoại cho Trần Toàn.
Mấy ngày nay Trần Toàn cũng vất vả chạy deadline, hiếm lắm mới không phải tăng ca cuối tuần, đang ngủ vùi thì bị quấy rầy, vốn đã nóng nảy lại nhìn đến tên Cố Thâm, mắng to thành tiếng: “Cái tên tra nam này điên rồi hay sao....”
“Nam Hạ bị bệnh.”, Cố Thâm ngồi vào xe, thuần thục khởi động, “Gọi điện thoại không nghe máy, tôi sợ cô ấy phát sốt. Hiện tại tôi mới bắt đầu đi, qua đó chắc tốn hơn nửa giờ, cậu ở gần chỗ cô ấy, tranh thủ ghé qua trước đi.”
Trần Toàn lập tức thanh tỉnh, đáp lời: “Được, tôi qua đó trước.”
Cô dùng hơn 10 phút đã tới trước cửa nhà Nam Hạ, dùng sức gõ cửa.
Nam Hạ vốn mê man trên giường rốt cuộc cũng nghe được thanh âm đập cửa vang dội.
Cổ họng đau rát không nói nổi, thân thể cũng không có khí lực gì, cố sức đứng lên, mang dép đi tới mắt mèo nhìn ra, lúc này mới mở cửa: “Toàn Toàn, sao cậu lại tới đây?”
“Hạ Hạ, cậu không sao chứ? Tớ gõ cửa hơi 10 phút rồi, nếu cậu không mở tớ còn định báo cảnh sát.”
Nam Hạ khó nhọc đáp: “Không có gì đâu, do tới ngủ say quá.”
Trần Toàn nhìn gò má đỏ ửng của Nam Hạ, vội vàng đưa tay sờ trán bạn thân: “Còn nói không có gì, nóng đến dọa người rồi này.”
Nam Hạ ngơ ngác, tự mình sờ trán: “Có hả?”
Đến phát sốt cũng không biết.
Trần Toàn: “Đi, đi thay quần áo, tớ đưa cậu đi bệnh viện.”
“Không cần đâu”, Nam Hạ cự tuyệt,“Cảm vặt thôi, tớ uống thuốc là được.”
Cô mệt đến rã rời, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
Trần Toàn: “Thuốc đâu?”
Nam Hạ mơ màng đáp: “Ờ tớ định gọi điện đặt mua, thiếu chút nữa là quên mất rồi.”
Trần Toàn không nói, rõ ràng là không chịu uống thuốc, còn mạnh miệng.
Nam Hạ lôi điện thoại ra nhìn, có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, trong đó Cố Thâm gọi cô hơn mười mấy lần.
Trước đây anh cũng không gọi cô nhiều đến thế.
Sợ có việc gấp, Nam Hạ lập tức gọi lại, đầu kia rất đã nhận điện thoại, thanh âm trầm trầm: “Sao vậy? Gọi em nhiều như thế em đều không nghe?”
Nam Hạ áy náy: “Hôm nay ngủ say quá.”
Cố Thâm: “Em ổn không?”
Nam Hạ: “Tôi không sao, hơi mệt một chút thôi, chắc là do tăng ca liên tục.”
Trần Toàn ở sau lưng cô nói lớn: “Cậu ấy phát sốt rồi, không uống thuốc cũng không chịu đi bệnh viện.”
“....”
Nam Hạ giải thích: “Cũng không khoa trương đến vậy, là cảm vặt thội...”
Cố Thâm trực tiếp cúp điện thoại.
Không đến một phút đồng hồ, Trần Toàn có điện thoại.
Cô bật loa ngoài, đầu kia truyền đến giọng Cố Thâm: “Mang cô ấy đến bệnh viện ở phụ cận đó đi, tôi trực tiếp qua đó.”
Trần Toàn liếc Nam Hạ: “Cậu ấy không muốn đi.”
“....”
Cố Thâm nghiêm giọng: “Nam Hạ.”
Nam Hạ đầu hàng: “Được được, lập tức đi thay quần áo.”
Cúp điện thoại, Trần Toàn hừ giọng: “Xem ra là nghe lời người kia hơn tớ đấy?”
Nhìn Nam Hạ khó chịu, cô cũng không nói gì thêm, giúp Nam Hạ thay đồ rồi dìu bạn thân lên xe.
Nam Hạ nói muốn ngủ, trực tiếp nằm trên ghế sau.
Trần Toàn cẩn thận tìm một cái khăn quàng cổ cho Nam Hạ, kê gối, đắp chăn mỏng kĩ càng rồi mới lái đi, cũng may là xe cô có đủ thứ lặt vặt thế này.
Không nghĩ tới vào đến bệnh viện thì gọi không được Nam Hạ tỉnh dậy.
Trần Toàn gấp đến xoay vòng, may mà Cố Thâm đã tới kịp lúc.
Anh vẫn còn đang đeo tai nghe bluetooth, sải chân dài đi tới, trực tiếp ôm Nam Hạ ra khỏi xe.
Cố Thâm gọi: “Nam Hạ?”
Nam Hạ mơ màng, thuận tiện dạ một tiếng, lại than thầm như nói mớ: “Khó chịu quá.”
Cố Thâm cúi người nhẹ nhàng dùng trán chạm vào trán Nam Hạ, sắc mặt lập tức âm trầm, nhanh chóng bế cô vào phòng cấp cứu.
Trần Toàn đi theo.
Sốt cao đến tận 39,5 độ, phải truyền gần hết bình dịch thì nhiệt độ của Nam Hạ mới ổn định lại.
Cố Thâm cùng Trần Toàn đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai người cùng ra khỏi phòng bệnh, đứng trên hành lang an tĩnh.
Cố Thâm trầm giọng: “Vì sao cô ấy về nước lại ở tiểu khu đó một mình?”
Trần Toàn không trả lời.
Cố Thâm để lộ thái độ sắc bén: “Vẫn còn muốn giấu tôi sao? Cậu định để cô ấy một thân một mình ở tiểu khu cũ kĩ đó? Một người chiếu cố bên cạnh cũng không có?”
Rồi mắc gì đổ hết tội lên đầu cô?
Trần Toàn mất tự nhiên: “Tôi cũng không biết.”
Cố Thâm lạnh lùng liếc cô một cái.
Trần Toàn: “Thật, cậu ấy còn chưa kịp nói cho tôi biết. Thời gian này cả hai người bọn tôi đều bận rộn, thật sự không có thời gian nói chuyện. Vấn đề này, đợi cậu ấy ổn thì tôi hỏi rồi nói cho cậu biết, được chưa?”
Cố Thâm nhìn ra được Trần Toàn không nói dối, gật đầu một cái, liếc nhìn cửa phòng bệnh.
“Tôi đi mua cho cô ấy ít cháo, cũng sắp tỉnh lại rồi.”
Trần Toàn bỗng nhiên gọi Cố Thâm lại: “Mấy câu này hỏi ra thì không thích hợp nhưng vì Nam Hạ tôi nhất định phải nói. Cậu định làm gì? Vứt bỏ bạn gái hiện tại sao?”
Ánh mắt Cố Thâm trầm xuống: “Trần Toàn, lại một lần nữa, cũng là lần cuối tôi khẳng định với cậu, tôi không có bạn gái.”
*
Chương này quá trời dài luôn huhu, cần động lực: >