Xung quanh một mảnh yên tĩnh.
Mùa đông bên hồ rất lạnh, không có ai qua lại.
Chỉ có gió lạnh lay động cành khô cùng lá rụng xào xạc.
Thanh âm của Nam Hạ rất nhỏ, mang theo tia run rẩy hồi hộp.
Cô nói xong liền không nhịn được mà nhìn Cố Thâm chăm chú.
Anh giống như bị xúc động thật mạnh, khẽ mím môi, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Qua một lát, anh đưa tay chỉnh mấy sợi tóc rối loạn vì gió của cô, siết chặt cô vào lòng.
Vậy là đồng ý rồi đúng không?!
Hơn nữa bộ dáng của anh như vậy, hẳn là rất vui vẻ?
Nam Hạ tựa vào vai anh, khẽ mỉm cười.
Hôm nay là sinh nhật anh, cô đã suy nghĩ đến rất nhiều phương án, cuối cùng vẫn chọn cách muốn cùng anh đi hóng gió, sau đó thuận lợi tự nhiên mà tỏ tình với anh.
Chân thành nhưng cũng không quá tính toán cưỡng ép.
Đây là cách tốt nhất cô có thể nghĩ tới.
Cố Thâm ôm chặt cô một lúc, chậm rãi thả cô ra nhưng vẫn giữ cô ngồi trên đùi anh.
Nam Hạ hít thở nhè nhẹ, đợi câu trả lời của anh.
Mấy giây sau, Cố Thâm lên tiếng: “Không thể.”
Nam Hạ ngẩn ra, hoài nghi mình nghe nhầm.
Cố Thâm dứt khoát nói: “Em không nghe nhầm đâu, anh không đầu ý.”
Trong đầu Nam Hạ “ầm” một tiếng, bối rối thật lâu mới ý thức được anh là cự tuyệt cô.
Cô đột nhiên có chút không hiểu.
Anh mới vừa rồi rõ ràng là bất ngờ nhưng cũng rất vui vẻ mà, sao lại không đồng ý?
Cố Thâm vươn tay cầm lấy nhẫn trên tay cô.
Nam Hạ tỉnh táo lại, cắn cắn môi nhìn anh, sợ anh không thích.
Anh nhìn chằm chằm nhẫn trên tay một lúc, nói: “Rất đẹp. Giúp anh đeo một chút.”
Thái độ của anh cũng không có gì khác biệt, chỉ là thẳng thắn cự tuyệt cô.
Nam Hạ không cam tâm tình nguyện: “Anh cũng không vừa lòng em, thử cái gì.”
Lần đầu tiên trong đời thẳng thắn tỏ tình lại bị cự tuyệt.
Nam Hạ có chút mất mát.
Cố Thâm bật cười: “Không đồng ý làm bạn trai em nhưng không nói là không nhận nhẫn mà.”
Anh đưa bàn tay đến trước mặt cô.
Nam Hạ không hiểu anh đang muốn đùa giỡn cái gì, nhưng nhẫn vốn là mua cho anh, cũng không thể không đưa.
Cô cúi đầu, cẩn thận giúp anh đeo vào tay.
Vừa vặn thích hợp.
Cố Thâm vươn tay đặt dưới ánh mặt trời, ánh kim loại bạc lóe sáng.
“Rất thích hợp.”
Khóe môi anh cong cong, nhìn chiếc nhẫn còn lại trong hộp: “Cái này của em?”
Nam Hạ dạ một tiếng.
Cố Thâm lưu loát lấy nhẫn ra, trực tiếp giúp cô đeo lên ngón áp út.
Khẽ nắm cổ tay cô, để tay hai người cùng đặt dưới ánh mặt trời.
Một đôi nhẫn hoàn mĩ đẹp mắt.
Thanh âm của anh lộ ra nét cao hứng không che giấu: “Ngày đó là cùng Bình Trác đi mua?”
Nam Hạ gật đầu.
Tâm tình của cô không tốt lắm.
Cố Thâm đặt hộp nhẫn sang một bên, hai tay ôm lấy thắt lưng Nam Hạ, khẽ hỏi bên tai cô: “Anh không đồng ý liền mất hứng?”
Nam Hạ nói: “Không có... Nhưng sao anh lại không đồng ý?”
Cố Thâm thuận miệng nói: “Ở đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Anh đợi em bốn năm, em còn không đợi được đến bốn tháng?”
“....”
Cái lý do gì đây chứ?
Bình thường anh chẳng bao giờ tính toán những chuyện này, lúc này lại đột nhiên so đo.
Nghĩ thế nào cũng thấy kì quái.
Thật ra lý do này cũng không phải không hợp lý nhưng đợi bốn tháng thì phải chờ đến tận sang năm đấy...
Cố Thâm không tiếp tục đề tài này, hỏi cô có lạnh không.
Hôm nay là sinh nhật anh, Nam Hạ không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của Cố Thâm cho nên cũng không kiên trì hỏi lại, ngoan ngoãn nói chính mình có chút lạnh.
Anh mang cô lên xe quay lại thành phố.
Hai người ăn ở một nhà hàng ven đường rồi mới trở về Phồn Duyệt.
*
Bữa tối là do Nam Hạ tự tay xuống bếp.
Cô làm beefsteak, khoai tây nghiền, salad, chưng hoa hồng, chuẩn bị rượu đỏ, còn đốt nến thơm.
Suốt thời gian này Nam Hạ đem Cố Thâm nhốt trong phòng ngủ, không cho phép anh ra ngoài.
Sắp xếp xong xuôi, Nam Hạ mới đi tắm rửa qua một lượt, sau đó thay bộ đầm đỏ Tô Điềm thiết kế cho cô rồi đổi kiểu trang điểm một chút.
Nam Hạ đốt nến, kéo rèm, tắt đèn.
Cô gọi điện thoại cho Cố Thâm, để anh đi ra.
Cố Thâm mở cửa.
Nam Hạ một thân câu hồn đoạt phách đứng cách anh một khoảng.
Phòng khách có chút tối, chỉ có ánh nến ấm áp lay động, chiếu trên mặt anh.
Cô trang điểm.
Gợi cảm mê người.
Đuôi mắt được kẻ dài hơn một chút, ánh mắt vốn thanh thuần trong sáng lúc này lại ẩn ẩn mang theo một vẻ gợi cảm xinh đẹp.
Son môi cũng là màu đỏ rượu anh chưa từng thấy qua.
Phối hợp trên người là bộ váy lụa đỏ đô khoét cổ chữ V rất sâu.
Một bên tà cũng xẻ rất cao, lộ ra một đoạn chân trắng nõn thẳng tắp câu người cùng giày cao gót màu đen.
Cố Thâm ngừng thở.
Anh biết bộ trang phục này, là Tô Điềm thiết kế cho cô.
Cô còn chưa xoay người nhưng anh hoàn toàn có thể tượng tưởng được phía sau lưng là có bao nhiêu hấp dẫn.
Mùi táo ngòn ngọt từ ngọn nến hòa cùng hương hoa hồng lan tràn trong không khí.
Ám muội cứ vậy mà tăng cao.
Cô đứng yên tại chỗ nhìn anh.
Cố Thâm liếc phía sau cô, thanh âm có chút khàn khàn: “Vậy anh phải đổi veston mới hợp với em.”
Trên người anh vẫn là bộ đồ mặc ở nhà thoải mái.
Nam Hạ muốn nói không cần đã nghe Cố Thâm nói “Chờ anh”, sau đó quay vào phòng.
Nam Hạ thở phào một hơi, tâm tình treo cao cũng hạ xuống một chút.
Dù là một người phụ nữ tự tin vào bản thân mình nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô chuẩn bị nhiều như vậy để lấy lòng anh.
Nhìn biểu tình của Cố Thâm vừa rồi, cô chắc là thành công rồi.
Nam Hạ đứng yên tại chỗ, qua một lúc, Cố Thâm lại lần nữa xuất hiện.
Anh đã đổi một bộ âu phục màu đen, bên trong là sơ mi trắng, giống như tận lực thu liễm hơi thở phóng khoáng bất kham của mình.
Anh đi tới bên cạnh cô.
Ánh nến ấm áp lay động, tạo nên hai cái bóng thật dài trên sàn gỗ.
Tay anh quy củ mà ôm lấy bả vai trơn mượt của cô: “Ăn cơm trước?”
Nam Hạ ngoan ngoãn dạ một tiếng.
Cô cảm nhận được chất vải veston có chút cưng cứng đảo qua lưng mình, thô ráp lành lạnh, lại có chút nhột.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với tình huống này, giống như buổi hẹn hò đầu tiên giữa hai người trưởng thành.
Nam Hạ thanh nhã cầm ly rượu: “Sinh nhật vui vẻ.”
Cố Thâm chạm ly với cô, không quên dặn dò: “Em đừng uống, lát nữa anh uống thay em.”
Nồng độ cồn trong rượu vang rất cao, cô sẽ không chịu được.
Nam Hạ nói được.
Sau đó hai người cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là an tĩnh ăn.
Nam Hạ ba bốn lần len lén quan sát thần sắc của Cố Thâm.
Ngoại trừ kinh ngạc lúc đầu, toàn bộ thời gian còn lại vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh đến độ Nam Hạ nghi hoặc chính bản thân mình, hình như anh không thích cô thế này?
Lẽ nào anh chỉ thích dáng dấp thanh thuần ưu nhã của cô?
Cố Thâm thong thả ăn beefsteak, hỏi cô: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Nam Hạ hoàn hồn, nói không có gì.
Cố Thâm nhìn nhẫn trên ngón áp út của cô, khóe môi khẽ cong lên.
Dùng xong bữa tối, Cố Thâm chủ động dọn bàn, trong bếp truyền đến tiếng nước chảy.
Nam Hạ không mở đèn, ngồi ở ghế sofa, thất thần nhìn ánh nến, ngay cả Cố Thâm đi đến cô cũng không nhận ra.
Anh đứng trước mặt cô, chặn ánh sáng của nến thơm.
Nam Hạ ngẩng đầu.
Ngũ quan của anh mơ hồ trong bóng tối.
Cô do dự một chút, vẫn lên tiếng: “Anh không thích em thế này sao?”
Cố Thâm không đáp, tự tay đem cô từ sofa kéo lên.
Nam Hạ mang giày cao gót, chỉ đứng đến lỗ tai anh.
Anh đưa cô vài bước tới vùng sáng và nói: “Xoay một vòng cho anh xem một chút.”
Thanh âm từ tính vẫn mang theo chút khàn khàn.
Nam Hạ dừng lại một chút, buông tay anh ra, chậm rãi xoay một vòng.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ.
Cố Thâm vươn tay vén mái tóc dài của cô về phía trước ngực.
Trong ánh sáng chập chờn, tấm lưng trần trơn mượt của cô lộ ra, vô cùng khiêu gợi.
Phần váy phía sau là khoét chữ V táo bạo, kéo dài đến tận bờ mông cô.
Cứ vậy, những đường cong mê người của cô chỗ ẩn chỗ hiện, chọc người ta không thể dời mắt.
Nam Hạ không quen mặc những trang phục thế này, chỉ cảm thấy sau lưng trống trải, mát mát lành lạnh truyền tới, một chút an toàn cũng không có.
Cô không nhịn được muốn xoay người: “Em..”
Cố Thâm đè chặt vai cô: “Đừng nhúc nhích.”
Nam Hạ không dám động đậy, đầu ngón tay có chút run rẩy.
Cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của khe khẽ vuốt ve lưng trần của cô, chạm đến mép vải lụa trơn bóng mới dừng lại.
Anh đã chạm vào lưng cô rất nhiều lần nhưng chưa từng trực tiếp tiếp xúc với da thịt cô như lúc này.
Cô có chút chịu không nổi, nhỏ giọng nỉ non: “Cố Thâm. Nam Hạ
Thanh âm rất nhẹ, tựa như là bị khi dễ.
Cố Thâm rốt cục cũng buông tha cô.
Nam Hạ thở phào nhẹ nhõm, một giây kế tiếp liền bị anh xoay người, lọt vào vòm ngực ấm áp.
Tay anh khóa trên lưng cô, nương theo ánh nến nhàn nhạt nhìn vẻ mặt cô.
Đáy mắt trong suốt như một chú nai nhỏ, đuôi mắt lại gợi cảm câu người.
Cái dáng vẻ này đúng là vừa tinh khiết lại vừa mời gọi.
Cố Thâm cúi người, ở bên tai cô đáp: “Anh thích.”
Nam Hạ ngẩn người, khuôn mặt nóng đỏ, hai má lại nhiễm thêm một tầng hây hây.
Cố Thâm đặt cả người cô lên ghế sofa, đè xuống mà hôn lên.
Anh mạnh mẽ chiếm lấy môi cô, bàn tay to dày chế trụ cằm nhỏ, đầu lưỡi bá đạo dùng sức cạy mở răng cô, công thành chiếm đất.
Nam Hạ không theo kịp tiết tấu của anh, bị hôn đến không thở nổi.
Nhiệt độ trong phòng lập tức tăng vọt.
Người trên thân cô đã muốn đè nặng lần nữa.
Lưng trần của Nam Hạ toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cố Thâm cũng cảm thấy nóng, cởi áo vest, thuận tay ném xuống đất.
Lúc này chỉ còn lại một tầng sơ mi mỏng.
Nam Hạ để tay lên lưng anh, cảm thấy một tầng vải này cũng đã bị mồ hôi thấm ướt.
Trên người cô lại xuất hiện một cảm giác khác thường.
Rõ ràng là rất nóng nhưng vì sao hai chân lại có chút lạnh.
Qua một lúc lâu cô mới nhớ ra chính mình đang mặc một chiếc váy xẻ tà rất cao, gần như toàn bộ bắp đùi của cô đều lộ ra ngoài.
Điều này khiến cho đáy lòng Nam Hạ đột nhiên run rẩy một trận, vô thức muốn đẩy Cố Thâm đứng lên, lại bị anh dùng lực đè xuống.
Bàn tay to lớn lại một lần nữa dời đến lưng cô, chậm rãi dao động.
Nụ hôn của anh từ môi lại chuyển sang gò má hây hây nóng rực, lại đi tới vành tai tinh tế của cô.
Nam Hạ vô lực níu lấy áo sơ mi anh.
Cô hơi ngẩng đầu, thấy trên trần nhà là hai bóng người quấn quít ở cùng một chỗ.
Ám muội muốn chết.
Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau đến vậy.
Mặc dù cô hơi sợ nhưng cũng không bài xích anh, nội tâm lại có chút khác vọng.
Nam Hạ vươn tay, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Nến thơm cháy hết, ánh sáng vụt tắt.
Xung quanh hoàn toàn là bóng tối.
Nam Hạ nằm quá sát mép ghế, suýt chút nữa tuột xuống đất.
Cố Thâm chuyển tay muốn giúp cô ổn định vị trí, đầu ngón tay trong lúc vô tình đã quét phải bắp đùi mềm mượt của cô.
Hô hấp của Nam Hạ lập tức dừng lại.
Cô mấp máy môi dưới, ở trong bóng đêm nhìn anh.
*
Ok nhà trai có cảm tình với nhà gái, nhà gái cũng có cảm tình với nhà trai nhưng nhà gái tỏ tình nhà trai không chịu?:)))
Mấy bà nói thử tui nghe coi vì sao Cố ca tự nhiên quay xe dị?
Chứ kêu tui tin cái gì mà 4 năm với 4 tháng là tui khum tin gòi đó:)))))))))