Không Kiềm Chế Được

Chương 57: Chương 57: Chương 42




Cái thanh âm trầm ấm đầy hơi thở xâm lược này đúng là quyến rũ chết người.

Mắt phượng hẹp dài của anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy vô cùng.

Nam Hạ dựa lưng vào tường lạnh băng, hàn khí xuyên qua trang phục truyền tới da thịt, làm cô có chút không thoải mái.

Nhưng cô chỉ im lặng nhìn anh, không nhúc nhích.

Môi hồng của cô dán trên môi anh: “Muốn thưởng cái gì cũng được sao?”

Cố Thâm nhìn ánh mắt sáng ngời của Nam Hạ.

“Đúng, cái gì cũng được.”

Đáy mắt Nam Hạ lấp lánh: “Em muốn đua xe với anh.”

“...”

Cố Thâm bật cười, nhận thấy cô đang không thoải mái, đem cô nhét vào lòng, bàn tay to lớn chầm chậm vuốt ve lưng cô.

“Lá gan của em không nhỏ.”, anh cúi đầu nhìn cô, “Anh cũng chưa kịp hỏi em, ở nước ngoài sao lại chạy đi học đua xe?”

Nam Hạ ngửa đầu: “Vì em thích.”

Cố Thâm cong môi.

Nam Hạ vươn tay ôm lấy cổ anh, thân mật nói: “Là anh làm em muốn học đua xe.”

Cố Thâm nhướng mày.

Lần đầu tiên anh mang cô đi chơi đua xe, cô ngồi ở ghế phụ, từ lúc đó cô liền vô cùng thích cảm giác trải nghiệm tốc độ kích thích.

Tựa như người đàn ông trước mặt cô lúc này.

Anh đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô, cho dù rời đi, quỹ đạo đó cũng không hề thay đổi.

Bất quá cuộc sống chỉ trở nên bình thản vô sắc mà thôi.

Cho nên lúc ở Anh, Tần Nam Phong thuận miệng hỏi cô có muốn học đua xe không, cô lập tức đáp ứng.

Chỉ có ở trên đường đua cô mới có cơ hội trải nghiệm lại cảm giác giống như anh, mới có thể có thể cảm thấy bản thân mình ở gần anh hơn một chút, mới có thể cảm giác cuộc đời mình thì ra cũng có chút màu sắc.

Cô đương nhiên sẽ không nói cho anh biết những chuyện này.

Chuyện quá khứ nhắc tới khó tránh được tiếc nuối, cô không muốn làm ảnh hưởng đến tâm tình anh.

Nhưng là tâm linh tương thông, cô không nói Cố Thâm vẫn đoán được. Anh cưng chiều xoa đầu cô: “Được.”

Nam Hạ: “Vậy chờ collection sắp tới ra mắt xong chúng ta cùng tới câu lạc bộ? Gọi cả mấy người Bình Trác nữa.”

Cố Thâm cười cười nhìn cô: “Có cần anh nhường em không?”

Nam Hạ nhéo cánh tay anh: “Đương nhiên là không cần! Chưa chắc em sẽ thua, đâu phải anh chưa từng thấy qua tài nghệ của em?”

Cố Thâm: “Hoàn toàn chính xác”, anh nhàn nhạt nói, “Đua không thôi thì cũng không có ý nghĩa gì, bằng không chúng ta đánh cược một chút?”

Nam Hạ: “Cái gì?”

Cố Thâm: “Nếu em thua”, anh ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, “Liền chủ động đem em cho anh.”

Nam Hạ ngơ ngẩn.

Anh bình thản như nói ra một điều vô cùng hiển nhiên.

Chủ động.

Cho anh.

Nam Hạ rất nhanh nắm bắt được trọng điểm, vành tai không ngừng nóng lên.

Nhưng cô không cam lòng chịu thua, bướng bỉnh hỏi lại: “Anh thua thì sao?”

Cố Thâm chẳng để ý đến thể diện: “Vậy thì đem anh cho em.”

“....”

Cô thế nào lại cảm thấy chuyện đặt cược này quá là thua thiệt cho mình rồi.

Cô chợt nhớ tới một chuyện, nhìn anh: “Vậy anh...”

Cố Thâm hỏi: “Gì đó?”

Nam Hạ: “Sao có thể nhịn chừng đó thời gian vậy?”

*

Hai người vui đùa một lát, Nam Hạ đi tắm trước.

Sau đó tới lượt Cố Thâm vào phòng tắm, chưa được mấy phút thì điện thoại của anh trên bàn reo vang.

“Chu Nhất Đồng“.

Em họ của Cố Thâm gọi tới.

Cô sợ người gọi có việc gấp, cầm điện thoại đi tới gõ cửa phòng tắm.

Cố Thâm đang đánh răng, trong miệng còn đầy bọt trắng, ngạc nhiên nhìn cô.

Khả ái muốn chết.

Nam Hạ khẽ mỉm cười, đem điện thoại áp bên tai anh.

Cố Thâm mơ hồ nói: “Em nghe giúp anh đi.”

Cư nhiên để cho cô thay anh nghe điện thoại sao?

Nam Hạ rất thích loại tin tưởng thân mật này, cô không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhận điện thoại.

Nam Hạ: “Alo, tôi làm...”

Chu Nhất Đồng hét rầm lêm, kích động: “A! Nữ nhân! Là giọng nữ!”

“...”

Nam Hạ bình tĩnh: “Tôi là Nam Hạ, không biết cô có nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp nhau một lần ở quán cà phê dưới sảnh của Khuynh Thành. Cố Thâm đang đánh răng, không tiện...”

“ Nam Hạ? Nam tỷ đúng không?”

“Đúng vậy.”

“A, trời ạ! Chị cùng Cố ca ở cùng một chỗ rồi? Hai người hợp lại rồi?”

“Đúng vậy.”

“Em có nên đổi giọng gọi chị là chị dâu không?”

Nam Hạ đỏ mặt: “Em muốn gọi cái gì cũng...”

Chưa kịp nói dứt lời, đầu dây bên kia lại ầm ĩ: “A a a - Mẹ! Mẹ ơi! Cố ca cuối cùng cũng giác ngộ rồi. Anh ấy theo đuổi được người ta rồi.”

“....”

Nam Hạ còn chưa giải thích xong với Chu Nhất Đồng, chớp mắt đã cùng trưởng bối nhà Cố Thâm nói chuyện.

Thanh âm đối phương hiền lành thân thiết: “Chào cháu, dì là dì của Cố Thâm. Cháu là bạn gái của Cố Thâm sao? Tên gọi là gì?”

Nam Hạ: “Dì khỏe. Con là Nam Hạ. Nam trong phương Nam, hạ trong mùa hạ, là bạn gái của Cố Thâm.”

Đầu dây bên kia lại hỏi thêm mấy vấn đề, Nam Hạ bình tĩnh trả lời từng câu.

“Bọn con mới hợp lại không lâu.”

“Anh ấy rất tốt với mọi người, đối xử với con cũng rất tốt.”

“Dì đừng lo lắng, con sẽ chiếu cố anh ấy thật tốt.”

“....”

Cố Thâm đánh răng xong, mỉm cười nhìn Nam Hạ như con dâu mới về nhà ra mắt gia đình, bị Chu Thấm hỏi thăm đến choáng váng, từ sau lưng ôm lấy cô.

Nam Hạ vỗ vỗ cánh tay Cố Thâm, ý bảo anh đừng quấy rối, phản hồi lại từng câu hỏi của đối phương, kiên trì cẩn thận lại tự nhiên phóng khoáng.

Chu Thấm càng nghe càng ưng ý, nói Nam Hạ cuối tuần tới nhà dùng cơm.

Cố Thâm cuối cùng cũng lên tiếng: “Dì à hỏi vậy đủ chưa? Cái gì mà dồn dập như hỏi cung vậy, dọa người ta chạy mất thì con biết đi đâu tìm?”

Chu Thấm: “Nói bậy bạ cái gì đó? Đã nghĩ đến chuyện nghiêm túc yêu đương cũng không nói cho dì biết. Con tính thử một chút đi, xem bao nhiêu lâu rồi con chưa về nhà ăn cơm?”

Cố Thâm: “Dạo này con hơi bận, Nam Hạ phải theo con tăng ca suốt. Dì yên tâm đi, qua giai đoạn này con nhất định sẽ mang cô ấy về nhà.”

Đây chính là uyển chuyển cự tuyệt.

Chu Thấm vừa sốt ruột vừa vui mừng.

Sốt ruột vì không thấy được Nam Hạ, vui mừng vì cuối cùng cháu trai của bà cuối cùng cũng biết để ý đến một người như vậy, lại có chút sợ tiến độ quá nhanh như thế sẽ khiến con gái người ta không thích ứng được.

Chu Thấm từ trước đến nay vốn rất chiều Cố Thâm, liền để tùy ý đứa cháu mình, chỉ dặn dò chú ý thân thể các loại, trả điện thoại lại cho Chu Nhất Đồng.

Chu Nhất Đồng gào lên: “Cố ca, anh là cố tình khoe khoang với em đúng không?”

Cố Thâm không lưu tình: “Đúng vậy, cẩu độc thân.”

“....”

Lúc Chu Nhất Đồng hẹn hò yêu đương, Cố Thâm toàn cô đơn lẻ bóng đi đi về về.

Chu Thấm đã giới thiệu cho anh không ít nữ nhân, Chu Nhất Đồng thêm dầu vào lửa, mỗi ngày gọi anh là cẩu độc thân. Hai người đấu võ mồm làm không biết mệt nhưng bên cạnh Cố Thâm vẫn không hề có thêm một bóng hồng nào.

Anh căn bản không có ý định kết giao.

Về sau Chu Thấm cũng buông tha.

Bình thường Chu Nhất Đồng nhất định sẽ mắng người nhưng cô đang có việc cần nhờ vả, chỉ khẽ hừ nhẹ, hỏi: “Túi LV bao giờ mới có thế? Em đợi hơn hai tháng rồi.”

Cố Thâm liếc nhìn Nam Hạ: “Cuối tuần, bộ y phục lần đó đặt cũng chưa có hàng.”

Trên thực tế, bộ váy của Nam Hạ phải được tùy chỉnh một chút nên sẽ mất thêm thời gian.

Chu Nhất Đồng không phát hiện ra khác thường, nói: “Vậy đến lúc đó em sẽ quá qua lấy. Anh sắp xếp mời em ăn với chị dâu một bữa cơm đi.”

Cố Thâm nói: “Thật ra anh thấy chiếc túi lần này hợp với chị dâu em hơn.”

Chu Nhất Đồn: “Được rồi, được rồi, để em mời.”

Cố Thâm cúp điện thoại, nhìn Nam Hạ.

Nam Hạ bị nhìn đến ngại ngùng, đẩy tay anh: “Anh mau đi tắm đi.”

Cố Thâm cười nhéo nhéo gò má cô: “Sao lại ngoan như vậy?”

*

Chu Nhất Đồng hoàn thành công việc, tùy tiện ăn sáng, sau đó vội vàng chạy tới Khuynh Thành, gặp Lâm Man Man ở cửa thang máy.

Lâm Man Man vẫn tưởng cô là bạn gái của Cố Thâm, trước đây còn vì lấy lòng mà thiết kế y phục cho cô.

Lâm Man Man lên tiếng: “Xin chào, dạo này cô khỏe không?”

Chu Nhất Đồng: “Gần đây có chút bận rộn.”

Lâm Man Man mỉm cười gật đầu.

Chu Nhất Đồng không hiểu sao đối phương cứ dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn mình, biểu tình như muốn nói lại thôi.

Hai người vào thang máy, không có ai khác, Chu Nhất Đồng trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lâm Man Man do sự, hỏi: “Cô và Cố tổng có ổn không?”

Chu Nhất Đồng khó hiểu: “Rất tốt, sao vậy?”

Lâm Man Man: “Tôi có ấn tượng rất tốt với cô, cho nên tôi phải nói ra chuyện này. Công ty mới có thêm một nhà thiết kế, cô nên chú ý một chút. Tôi đã thấy người kia ở tầng B2 quấn quít ve vãn Cố tổng, cuối cùng còn lên xe Cố tổng rời đi.”

Chu Nhất Đồng dừng lại.

Nhà thiết kế mới?

Chắc không phải là Nam Hạ đâu, Nam Hạ đến làm cũng được một thời gian còn gì.

Cố Thâm bị nữ nhân quấn quít cũng là chuyện bình thường nhưng có thể lên xe anh ấy thì rất khó tin.

Nam Hạ biết không?

Chu Nhất Đồng tràn ngập nghi vấn, cũng không biết người Lâm Man Man muốn nói tới có phải Nam Hạ không, sắc mặt cũng không quá tốt.

Lâm Man Man nhìn vẻ mặt Chu Nhất Đồng, khóe miệng không giấu được nét cười.

Rõ ràng là không biết gì cả.

Ai cũng tưởng Cố Thâm chính trực, còn mạnh miệng lập ra các loại quy định nhưng cuối cùng vẫn thua trong tay một nữ nhân như Nam Hạ?

Nam nhân, không ai không ăn thịt.

Chu Nhất Đồng suy nghĩ một chút, quyết định thăm dò một chút: “Là ai?”

Lâm Man Man khổ sở nói: “Đều là đồng nghiệp với nhau, nếu tôi nói ra thì...”

Chu Nhất Đồng hiểu ý: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ giữ bí mật cho cô. Nếu không tiện nói, lát vào phòng làm việc thì cô chỉ cho tôi là được. Chuyện còn lại cứ để tôi giải quyết.”

Giọng nói vô cùng quả quyết.

Lâm Man Man gật đầu.

Hai người cùng nhau vào cửa.

Lâm Man Man nhìn lướt qua Nam Hạ, thì thầm vào tai Chu Nhất Đồng: “Là người đang mặc đầm trắng.”

Chu Nhất Đồng gật đầu, cất bước đi qua.

Đã lâu cô không đến phòng làm việc của My Lady nhưng mọi người vẫn nhận ra cô, trong lúc nhất thời đều dõi theo nhất cử nhất động của Chu Nhất Đồng.

Phòng làm việc nhất thời im lặng không tiếng động.

Nhận thấy bầu không khí quỷ dị, Tô Điềm ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Nhất Đồng.

Vóc dáng của cô cao gầy, trên người là váy lụa màu hồng nhạt vô cùng gợi cảm, đi về phía Nam Hạ, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Nam Hạ còn đang đắm chìm trong bản thảo, không phát giác chuyện khác thường xung quanh.

Tô Điềm kéo tay Nam Hạ: “Hạ Hạ.”

Nam Hạ không ngẩng đầu: “Hả?”

Tô Điềm gấp gáp: “Hạ Hạ, cậu mau nhìn đi, bạn gái của Cố tổng đang tới kìa.”

“?”

Nam Hạ bị mấy chữ “Bạn gái Cố tổng” làm mất tập trung, nghi hoặc quay đầu.

Sắc mặt vốn lạnh băng của Chu Nhất Đồng trong nháy mắt hòa tan.

Cô kích động reo lên: “Chị dâu, thật là chị?”

Nam Hạ:....

Mọi người: “?”

Tất cả mọi người trong nhất thời đều đứng hình, kể cả Lâm Man Man.

Lâm Man Man đột nhiên có chút hoài nghi, lẽ nào Nam Hạ là bạn gái của Cố Hoàn? Là cô đã nhìn lầm người?

Không thể nào, hai mắt cô đã nhìn rất rõ ràng, người kia nhất định là Cố Thâm.

Chẳng lẽ Cố Thâm yêu đương vụn trộm với chị dâu sao?

Lâm Man Man nghĩ mãi không ra, hai chân mềm đi.

Cố Thâm cùng Trác Nhậm Vũ lúc này cũng cùng nhau đi ra, chắc là người muốn xuống lầu hút thuốc, thuận tiện bàn việc một chút.

Chu Nhất Đồng thấy anh, hưng phấn nói: “Cố ca, anh định đi uống cà phê sao?”

Mọi người:???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.