Vu Tiền nhịn không lên tiếng: “Hai người thế này là sao đây? Hoa hồng có gai bị chinh phục? Xem ra công lực của Bình Trác cũng thật cao cường đúng không?”
Bình thường người hay nói bậy như Vu Tiền chỉ cố kị một mình Nam Hạ, đối với Bình Trác anh đã sớm nói quen miệng, cũng biết Hoa Vũ là người phóng khoáng không chấp cho nên nói tới nói lui liền có chút lưu manh.
Bình Trác đá một cước: “Cút.”
Vu Tiền: “Chưa gì đã muốn đuổi người? Tôi còn chưa kể cho cậu nghe vừa nãy tôi nhìn thấy hình ảnh hạn chế trẻ em đâu.”
Hoa Vũ hứng thú: “Cái gì mà hạn chế trẻ em?”
Cô ám muội mà nhìn Nam Hạ.
Ngoài cô và Bình Trác, chỉ còn có Cố Thâm và Nam Hạ là người yêu, đoán chừng là có liên quan đến hai người này.
Cố Thâm nhàn nhạt nhìn Vu Tiền một cái.
Vu Tiền lập tức ngoan ngoãn im lặng, cái gì cũng không dám nói.
Nam Hạ mỉm cười nói: “Đừng nghe Vu Tiền nói bậy.”
Bình Trác: “Có gì khó đoán đâu, Cố Thâm cùng Nam Hạ ở bên nhau thế nào chẳng lẽ tôi không biết? Cùng lắm là hôn nhau một cái thôi, có thể làm ra chuyện gì khác người nữa sao?”
Cái này cũng quá chính xác rồi...
Nam Hạ mỉm cười nhìn mọi người, đáy mắt mang theo ngại ngùng lấp lánh.
Nghe nói vậy, Hoa Vũ bị sặc một ngụm rượu.
Bình Trác cười kẽ, vươn tay giúp cô xoa lưng: “Cẩn thận một chút.”
Vu Tiền thắc mắc: “Cậu sặc cái gì? Chị dâu nhỏ đâu có sặc?”
Nam Hạ:....
Hoa Vũ:...
Bình Trác: “Em đừng sợ, giữa đông người thế này, anh cũng không làm ra chuyện gì khác người đâu.”
Ý tứ chính là....
Về nhà thì không chắc...
*
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại Wattpad.com của nhà @fangshii1823 ạ. Vui lòng theo dõi và ủng hộ truyện tại đây để có được bản edit sớm nhất và đầy đủ nhất. Xin cám ơn.
*
Mọi người:....
Hoa Vũ lập tức đỏ mặt.
Nam Hạ nghe được một câu này liền vô cùng kinh ngạc, không nhin được níu lấy cánh tay Cố Thâm.
Sao trước đây cô lại nghĩ Bình Trác là người thân sĩ quân tử nhỉ?
Cố Thâm khẽ gõ mặt bàn: “Được rồi.”
Anh sợ mọi người thoải mái quá sẽ không giữ chừng mực, liền nhắc nhở bọn họ thu liễm một chút, coi như là che chở Nam Hạ.
Vu Tiền: “Cố ca, chúng ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn Nam tỷ đi, dù gì người ta ít nhiều cũng là người đã trưởng thành, va chạm xã hội, sẽ bị mấy câu đùa cỏn con này dọa sợ sao?”
Nam Hạ: “Ở nước ngoài chỉ nghe tiếng Anh, không nghe đùa bằng tiếng Trung thế này.”
Vu Tiền:....
Cố Thâm liếc nhìn Nam Hạ.
Cô không dám nói hươu nói vượn nữa, im lặng cúi đầu.
Qua một lát, Trần Toàn cùng Tô Điềm cũng đến.
Tô Điềm xem như là người mới, Nam Hạ giới thiệu một lượt, sau đó mọi người liền vui vẻ uống rượu nói chuyện phiếm.
Tô Kiến Nhất ngồi trong góc, phảng phất như không liên quan đến không khí xung quanh.
Thanh lãnh lạnh lùng, thoải mái, mang theo chút bất cần, thỉnh thoảng phụ họa một đôi lời, phần lới thời gian đều không nói lời nào.
Tô Điềm vừa vặn ngồi đối diện anh, tính cách cô gái nhỏ này xưa nay vốn hoạt bát vui vẻ, nhìn anh liền muốn bắt chuyện một chút.
Cô nâng ly thân thiện nói: “Anh là Tô Kiến Nhất đúng không? Tôi cũng họ Tô, nói không chừng mấy trăm năm trước chúng ta là người một nhà đấy. Nào, cùng uống một chút.”
Tô Kiến Nhất ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp: “Cô bắt chuyện thế này cũng khờ. Sao không nói thêm một chút, mấy triệu năm trước chúng ta cùng là vượn người đấy.”
Tô Điềm:...
Cô chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà? Sao người này lại xét nét khó chịu vậy?
Vu Tiền nghe vậy liền nhanh chóng nâng ly cụng ly với Tô Điềm, thay cô giải vây: “Không cần để ý đến cái tên đó. Hắn ta là như vậy đấy, thích nhất là bắt chẹt người khác. Độc thân là đáng đời.”
Tô Điềm cũng không phải là người quen chịu thua thiệt.
Cô mỉm cười chạm ly với Vu Tiền, biểu thị mình đã tiếp thu ý tốt của đối phương. Sau đó liền đáp lời Tô Kiến Nhất: “Nói như anh thì mấy tỉ năm trước chúng ta đều là một thể đơn bào đấy.”
Tô Kiến Nhất: “Sao tôi lại có cùng đơn bào với một người không chút đầu óc được chứ?”
Tô Điềm gật đầu: “Cũng đúng, đơn bào của tôi không thể nào phát triển thành một người không có EQ được.”
Tô Kiến Nhất:....
Vu Tiền phốc một tiếng, dùng sức chín trâu hai hổ để nhịn cười.
Hai cái người này, sao đột nhiên lại thành có IQ với chả EQ rồi.
Cái này liền chạm trúng lĩnh vực mà Tô Kiến Nhất am hiểu nhất. Anh lập tức đưa ra ví dụ về Gia Cát Lượng, Vương Dương Minh, Dương Thận cùng một đống người tài khác để phân tích, chứng minh chỉ số thông minh đóng vai trò quan trọng thế nào đối với loài người.
Tô Kiến Nhất có chút phách lối nói: “Dương Thận là ai cô có biết không? Có bao giờ nghe thấy tên này chưa?
Trùng hợp là ba của Tô Điềm là giáo sư ngành sử học Trung Hoa, cô sao lại không biết vị Dương Thận tài ba này được.
Tô Điềm châm chọc nói: “Tôi mà không biết Dương Thận là ai sao?”
Hai người lập tức kéo sang chủ đề sử học - văn học mà trao đổi.
Bọn họ tranh luận càng lúc càng hăng say, khiến cho người xung quanh lập tức cảm thán.
Cố Thâm không nhịn được nói một câu: “Tối nay Tô Kiến Nhất nói nhiều hơn cả một năm học đại học của cậu ấy rồi đấy.”
Vu Tiền lại có phản ứng khác: “Tôi phục rồi đấy, đây có phải là quán bar không? Có cảm tưởng như đang dự một buổi bảo vệ đề án nghiên cứu khoa học vậy?”
Cuối cùng hai đương sự lại chê mọi người xung quanh ầm ĩ, tự mình tách bàn chuyển sang một bàn trống trong góc phòng tiếp tục chiến đấu.
Mấy người bên này cũng không để ý, tiếp tục vui vẻ trò chuyện.
Nam Hạ đã thưởng thức xong ly cocktail của mình, không khí đang vô cùng náo nhiệt, nhịn không được muốn gọi thêm ly nữa.
Cố Thâm nhìn cô: “Còn uống được sao?”
Nam Hạ gật đầu: “Em ổn.”
Gò má cô hây hây đỏ hồng.
Cố Thâm cười cười: “Hôm nay không say nữa rồi?”
Nam Hạ khó hiểu: “Cái gì?”
Trần Toàn ngồi đối diện cô ra sức nháy mắt.
Nam Hạ lúc này mới nhớ ra, lần trước là cô cùng Trần Toàn lừa anh chuyện say rượu, trong chốc lát đột nhiên không biết phải làm sao.
Cố Thâm cười cười, đưa tay kéo cô vào lòng: “Được đó, lần trước lại muốn gạt anh sao?”
Anh hạ giọng, hơi nóng phả vào tai cô: “Giả say chiếm tiện nghi của anh?”
Nam Hạ không biết nói dối, nếu anh đã nhìn ra thì cô cũng thẳng thắn thừa nhận.
Cô nhìn anh, giơ tay kéo kéo khăn quàng cổ chói mắt của anh: “Đúng, thì thế nào?”
Cố Thâm bình thản trả lời: “Không sao, đằng nào cũng là của em hết.”
Ánh sáng trong quán bar mờ nhạt huyền diệu.
Trên người anh mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Vu Tiền đặt ly xuống mặt bàn, huých Bình Trác, nói: “Nghiện thuốc khó bỏ, tôi ra ngoài hút thuốc một chút.”
Bình Trác đứng dậy: “Tôi đi với cậu.”
Hoa Vũ cũng đứng lên: “Em cũng muốn đi.”
Trần Toàn: “Đợi tôi cùng đi.”
Mấy người đột nhiên cùng nhau đi ra ngoài.
Ở góc phòng chỉ còn Tô Kiến Nhất cùng Tô Điềm đang nghiêm túc bàn luận về một nhân vật lịch sử nổi tiếng, hoàn toàn không để ý xung quanh.
Nam Hạ cứ vậy ngoan ngoãn được Cố Thâm ủ trong lòng một lúc, đến lúc phát hiện ra thì mọi người đều đi cả rồi.
Cô ngượng ngùng đẩy anh ra: “Mọi người đâu rồi?”
Cố Thâm cũng không để ý: “Hút thuốc? Đi WC?”
Nam Hạ gật đầu.
Cô hỏi anh: “Anh nóng lắm sao?”
Vừa ôm một lúc liền cảm thấy cả người anh nóng hổi, lòng bàn hình cũng đổ mồ hôi.
Nam Hạ: “Bằng không anh cứ cởi khăn quàng ra đi.”
Cố Thâm: “Không sao.”
Chủ yếu là sợ cô ngại ngùng.
Nam Hạ vươn tay tháo khăn xuống: “Không sao, chúng ta đã ở cùng một chỗ rồi còn gì nữa.”
Cố Thâm thật sự bị nóng đến khó chịu, thấy cô thản nhiên như vậy cũng không ngăn lại.
Qua một lúc, mấy người Vu Tiền đã trở lại, ồn ào trở về chỗ.
Vu Tiền vừa tháo một chai rượu mới, định rót ra thì đã thấy vết tích trên cổ Cố Thâm: “Mẹ nó, chị dâu, sao có thể dã man vậy?”
Mọi người liền chuyển mắt nhìn sang, trông thấy vết xanh tím dọa người trên cổ Cố Thâm, nhất thời kích động, bắt đầu ồn ào không ngừng.
Nam Hạ nhớ tới mấy câu trên chọc của Cố Thâm lúc trên đường, giả vờ không hiểu: “Cái gì dã man?”
Vu Tiền không nể mặt, chỉ thẳng: “Dấu hôn kìa.”
Nam Hạ xoay đầu, phảng phất giống như lần đầu tiên nhìn thấy thứ này.
Cô lạnh giọng: “Không phải tôi hôn.”
Cố Thâm:...