Không Kiềm Chế Được

Chương 4: Chương 4




Sắc trời bắt đầu âm u...

Nam Hạ đứng trước ban công nhìn chiếc váy trắng cô mới giặt, vết bút đen chói mắt vẫn không phai được mấy, phá lệ giống với mây đen vần vũ đang kéo tới trước mắt.

Cô đã thử qua mấy lần, dùng đủ cách tìm được trên internet, vẫn không thành công.

Bất quá coi như cũng học được cách giặt quần áo rồi.

Hết cách, cô trở về phòng khách nho nhỏ của mình, rút giấy lau mồ hôi, thuận tiện mở điện thoại ra xem.

Trong mail có vài phản hồi mời cô đi phỏng vấn, Nam Hạ cẩn thận trả lời từng cái một. Sau đó ở WeChat thì thấy Trần Toàn nhắn tin: “Cố Thâm vẫn không lấy tiền, quên đi, Hạ Hạ, một bữa cơm thôi mà, hắn ta mời cũng không phải vấn đề gì.”

Nam Hạ trợn tròn mắt.

Không có vấn đề gì thật nhưng cô chỉ là không thích nợ nần người ta.

Huống chi còn là người kia.

Nam Hạ trả lời tin nhắn.

Trần Toàn chắc là đang bận, nhắn một tin âm thanh: “Hạ Hạ, tớ đang bận, một lát nữa nói chuyện sau.”

Nam Hạ nhắn tin lại: “Được rồi, tớ không sao, cậu làm việc của cậu đi.”

Cô mở group chat, nhìn avatar của Cố Thâm hai giây, lại thoát ra.

Đêm xuống...

Nam Hạ nằm trong căn phòng nhỏ xa lạ, tâm tình không yên, có chút trằn trọc không ngủ được.

Cái gì cũng thay đổi.

Chỗ ở thay đổi, thời tiết thay đổi, cô và anh cũng thay đổi.

Căn phòng an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng chiếc máy điều hòa cũ kĩ thi thoảng thổi gió tới.

Nam Hạ bật đèn đầu giường, mở điện thoại.

Mười hai giờ khuya.

Cô chậm rãi mở tài khoản của Cố Thâm từ trong group chat.

Chỉ đặt một chữ “Cố” làm tên, tất cả mọi thứ còn lại đều giới hạn chỉ có thể bạn bè mới có thể nhìn thấy.

Nam Hạ bấm vào avatar của Cố Thâm, là một ngày mưa bên hồ, anh đứng trên cầu gỗ, chỉ để lộ ra bờ vai cùng cánh tay, cơ bắp lưu loát mạnh mẽ.

Có điểm giống với cảnh kết trong phim mà cô thích nhất, khi đó nam nữ chính hôn nhau, khung cảnh xung quanh cũng như vậy, có hồ, có cầu gỗ, có trời mưa.

Năm đó cô vẫn có một tâm nguyện, muốn tìm một nơi như vậy cùng anh hôn nồng nhiệt nhưng cái gì cũng chưa tìm được thì cô đã lựa chọn chấm dứt rồi.

Không nghĩ tới nhiều năm sau anh đã thực sự tìm ra.

E rằng anh cũng đã hôn người con gái mà anh yêu thương nhất ở đó rồi, chỉ không phải cô thôi.

Đáy lòng không yên, Nam Hạ cắn cắn môi, cuối cùng quyết định buông điện thoại.

Chưa đến 2 phút, cô lại cầm điện thoại lên.

Phần tiền kia cũng phải thanh toán cho rõ ràng, không thể mặc kệ thế được.

Đầu ngón tay Nam Hạ có chút run run, mở cái tên kia lên, do dự một chút, bấm nút gởi lời mời kết bạn.

Trong lời giới thiệu cũng không viết gì.

Anh chắc chắn biết người đó là cô.

Chỉ không biết là anh muốn hoàn toàn cắt đứt mọi thứ liên quan tới cô hay không, triệt để đến mức ngay cả WeChat cũng không muốn thêm thì cô cũng không thể trách anh.

Mười hai giờ rưỡi.

Nam Hạ cư nhiên bối rối đến nửa giờ mới dám gởi lời mời kết bạn.

Cô đột nhiên có chút hồi hộp, cảm thấy hơi nóng, hạ nhiệt độ của điều hòa thêm 2 độ.

Thời gian bỗng nhiên trở nên vô cùng chậm rãi, từng giây từng phút như bị kéo dài đến vô tận.

Cô nhìn màn hình điện thoại: “12:31”

Nam Hạ lại nằm xuống, quyết định ngủ.

Trễ thế này có khi anh ấy đã ngủ rồi, đợi sáng mai xem sao.

Vừa mới chuẩn bị đi tắt đèn, điện thoại hiện lên một tin nhắn mới, Cố Thâm đồng ý kết bạn với cô.

Hô hấp của Nam Hạ như muốn ngừng lại, hai tay bắt đầu run run.

Hít sâu mấy hơi, Nam Hạ bắt đầu soạn tin nhắn:

“Mấy năm nay anh có khỏe không? Tôi muốn thêm WeChat để gởi lại tiền liên hoan cho anh, anh nhận đi, nếu không... Tôi sẽ ngượng ngùng.”

Đánh xong những dòng này, Nam Hạ đọc nhiều lần, đem câu mở đầu “Mấy năm nay anh có khỏe không?” xóa đi.

Câu này thoạt nhìn có vẻ mang theo hoài niệm chuyện cũ, anh ấy giờ cũng đã có bạn gái rồi, hỏi thế này cũng không thích hợp lắm.

Xóa xong cô lại nghĩ một lúc lâu, xóa toàn bộ tin vừa soạn, đánh mấy chữ mới: “Đây là tiền liên hoan hôm trước, phiền anh nhận lấy.”

Dùng giọng điệu thông báo thế này là tốt nhất.

Cuối cùng cô lại thêm “Chào” cùng “Cảm ơn”, vừa đủ lịch sự. Xác định không có vấn đề gì nữa, Nam Hạ gởi tin nhắn đi, sau đó gởi tiền sang.

Trong lòng có chút hi vọng Cố Thâm nhanh chóng nhận tiền, chấm dứt chuyện này.

Không đến một phút đồng hồ, bên kia đã có hồi đáp: “Cố: Cô là?”

....

Nam Hạ sững người, hầu như có thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc anh nói ra câu kia.

Nhàn nhạt, không quan tâm.

Không nghĩ tới anh không nhận ra cô trên avatar, đáy lòng Nam Hạ có chút không biết phải làm sao.

Summer: “Tôi là Nam Hạ, ban nãy có nói chuyện trong group chat.”

Anh đáp lại rất lãnh đạm.

Cố: “Không để ý.”

Không để ý?

Cho nên nói chuyện trong group chat là nói với tất cả mọi người, trừ cô có đúng không?

Nam Hạ đột nhiên nhịn không được.

Summer: “Nếu anh không biết tôi là ai sao lại còn đồng ý kết bạn?”

Cố Thâm không phải là người tùy tiện thêm bạn bè trên mạng xã hội, lúc học đại học có rất nhiều cô gái muốn kết bạn với anh ấy nhưng đều bị cự tuyệt.

Nhắn cái tin kia đi xong Nam Hạ liền cảm thấy không ổn, vội vàng thu hồi.

Vẫn là chậm rồi...

“Cố:?

Cố: Ý cô là gì?

Cố: Ý cô là tôi biết cô là ai nhưng cố tình tỏ vẻ không biết?”

Nam Hạ:....

Đúng! Ý cô rõ ràng là vậy mà.

Nhưng đương nhiên cô không dám trả lời như thế.

Trong lúc cô còn đang bận suy tư nên nói cái gì cho phải thì Cố Thâm đã nhắn thêm một tin.

Cố: “Tôi cần phải vậy sao?”

Nam Hạ siết chặt điện thoại trong tay, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Hoàn toàn chính xác, anh chẳng việc gì phải làm thế cả.

Nam Hạ gửi một tin: “Xin lỗi, tôi không có ý đó, gởi lời mời kết bạn chỉ là muốn trả cho anh tiền liên hoan thôi.”

Một lát sau.

Cố: “Không cần.”

Nam Hạ: “Phiền anh nhận tiền, tôi không thích nợ nần ai cả.”

Anh cũng không muốn dây dưa với cô, ngay cả chuyện nói giúp cô về nụ hôn đầu của bọn họ cũng không làm.

Bên kia rất lâu không trả lời, lâu đến độ Nam Hạ tưởng rằng anh đã ngủ rồi.

Cố Thâm đột nhiên gởi một tin nhắn tới.

Cố: “Nam Hạ.”

Đột nhiên bị gọi tên đầy đủ, Nam Hạ lập tức khẩn trương.

Cố: “Em nghĩ em chỉ thiếu tôi mỗi chút tiền này sao?”

Nam Hạ cứng đờ.

Trong đầu nhớ tới ngày hè cô quyết tuyệt chia tay với anh.

*

Đó là một ngày trời mưa như thác đổ.

Cố Thâm đứng trước cửa biệt thự nhà cô.

Anh đi motor tới, tay trái cầm mũ bảo hiểm màu đen của mình, toàn thân ướt đẫm, cứ vậy ở trong mưa to đợi cô.

Nam Hạ đi tới dưới mái hiên, đưa một cây dù cho anh.

Anh thuận tay tiếp nhận.

Đứng dưới mái hiên căn bản sẽ không bị ướt, anh lại bung dù, dùng hơn một nửa toàn tâm toàn ý che chở cô, trầm giọng hỏi cô: “Tin nhắn của em là có ý gì.”

Cô mở to mắt, thanh âm lãnh đạm: “Nghĩa trên mặt chữ.”

Cố Thâm bật cười, hỏi: “Vì sao?”

Cô không tả lời.

Cố Thâm: “Mẹ nó, em đừng nói với anh em tin mấy tấm hình cùng một đám lời đồn nhảm nhí trên diễn đàn, anh đối với em thế nào em còn...”

Cô ngắt lời: “Không phải, anh rất tốt.”

Cô ngừng một chút, “Chẳng qua là tôi không thích anh.”

Trời mưa vần vũ đột nhiên xuất hiện sấm chớp rạch ngang trời....

Cố Thâm nhìn cô một hồi, cười tự giễu, cà lơ phất phơ hỏi cô: “Em nói thật? Chia tay thật?”

Nam Hạ gật đầu.

Cố Thâm ném trả cho cô, cứ vậy mà đi.

Mưa rất to, motor phóng như bay, thanh âm nhỏ dần, thân ảnh của anh cũng biến mất.

Sau đó, cô thay đổi toàn bộ phương thức liên lạc, chưa đầy một tháng sau đã xuất ngoại, anh cũng không đi tìm cô.

Nam Hạ cảm thấy chính mình thật may mắn, anh rất hào hiệp mà chia tay, không quá náo loạn, không quá mức thương tâm.

Không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy anh lại hỏi một câu này. Tâm tình chừng đó năm tháng tích tụ vào thời khắc này chỉ gói gọn mấy chữ thế thôi...

Nam Hạ đột nhiên không biết nói gì cho phải.

Một lát sau, Cố Thâm gởi một tin nhắn thoại.

“Hay giống như Vu Tiền nói, em còn chưa quên được tôi, còn muốn đem tôi đoạt về cho nên mới mượn cớ để thêm WeChat của tôi?”

....

Thì ra anh cũng nghe được mấy lời Vu Tiền nói.

Giọng nói của anh vẫn nhàn nhạt như thế, hoàn toàn không có bất kì tức giận gì, ngược lại còn mang theo ý tứ cợt nhả.

Không tức giận là được rồi, Nam Hạ thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “Không phải.”

Vì không muốn anh hiểu lầm, Nam Hạ nghiêm túc giải thích: “Thế này đi, nếu anh không muốn thì cứ bấm hủy giao dịch là được, có thể chứ?”

Cố Thâm thâm thúy nói: “Cái này gọi là lấy lui làm tiến?”

Nam Hạ:....

Cố Thâm: “Ngủ.”

Anh không nhận tiền của cô, cũng không xóa kết bạn.

*

Cuối tháng chín khí trời đột nhiên nóng lên, ánh mặt trời gay gắt đến độ muốn hút cạn sinh khí của người ta.

Nam Hạ tiến vào trung tâm thương mại muốn tìm mua một ly kem nhưng trong thẻ cũng không còn mấy đồng, còn không bằng tiền trước đây mua một chiếc túi nữa, phải chi tiêu hợp lý cho nên liền thôi.

Tình trạng kinh tế này của cô có lẽ sẽ còn kéo dài. Tuy có hơi ít tiền nhưng cô lại cảm thấy rất thoải mái, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô tự do.

Còn chưa kịp đi đến văn phòng của công ty định phỏng vấn thì HR đã gọi cho cô, giọng nói vô cùng áy náy: “Xin lỗi, do công ty thay đổi chiến lược nên vị trí của cô hiện tại không tuyển dụng nữa rồi.”

Đây không phải lần đầu tiên xảy tình trạng này, Nam Hạ cảm thấy có chút kì quái.

Trước khi trở về nước, Nam Khải, ba cô đã kịch liệt phản đối, cuối cùng còn nói: “Con nghĩ con có thể về nước sao? Ta chỉ cho con một vạn mỹ kim. Hơn nữa hết thảy các dự án, kinh nghiệm, tác phẩm, giải thưởng đều không được viết vào CV.”

Nói như vậy, hai năm kinh nghiệm của cô hoàn toàn bị gạt bỏ, không khác gì một sinh viên mới ra trường, chỉ có thể ứng tuyển vào vị trí trợ lý nhà thiết kế mà thôi.

Nam Khải không ngờ tới, đứa con gái ông cứ vậy mà đồng ý. Bỏ hết tất cả, trở về nước.

Lời khắc quyết định đó trong lòng Nam Hạ có vui sướng, có dũng khí rất mãnh liện.

Cô cũng đã chuẩn bị tinh thần cho thực tế tàn khốc, quyết định ứng tuyển vào vị trí trợ lý thiết kế của mấy công ty thời trang nhỏ.

Nhưng không nghĩ tới, liên tục mấy lần đi phỏng vấn đều nhận được thông báo vị trí cô định phỏng vấn đã bị xóa bỏ.

Lúc này Nam Khải gọi điện thoại tới.

Dự cảm mơ hồ của Nam Hạ lập tức được xác định.

Thanh âm Nam Khải rất ôn hòa: “Hạ Hạ, tìm được việc chưa?”

Nam Hạ nắm chặt điện thoại: “Là ba đúng không?”

Nam Khải trầm mặc.

Sau một lúc lâu, ông coi như âm thầm xác nhận: “Quốc nội không có nơi nào có thể làm việc được, nếu không ta đã không bắt con xuất ngoại.”

Ông tung hoành trong lĩnh vực thiết kế thời trang đã hơn hai mươi năm, là người châu Á đầu tiên thành công ở Anh Quốc, cùng Nhân Mạch mở công ty, Nam Hạ căn bản đấu không lại người này.

Nam Hạ cắn cắn môi.

Nam Khải: “Quay về đây đi! Ở đây điều kiện cùng môi trường rất thích hợp để con vẫy vùng, sao lại muốn lãng phí thời gian, lãng phí thiên phú của con ở quốc nội?”

Đương nhiên, sao có thể so sánh mấy điều hiển nhiên như vậy?

Bất quá Nam Hạ lại sinh ra tâm lý phản nghịch mạnh mẽ.

Cô không trả lời, cúp điện thoại, trong lòng hạ quyết tâm: “Con sẽ không trở về, ba đợi mà thất vọng đi!”

Nếu như công ty thời trang nhỏ cũng không thể, thì có lẽ cô nên thử qua những doanh nghiệp thời trang mới mở xem sao.

Đối với một nhà thiết kế mà nói, đó là một khởi điểm khá ổn.

Nhưng Nam Hạ đã quyết tâm trở thành một nhà thiết kế cao cấp dưới sự hướng dẫn của Nam Khải từ khi cô còn là một đứa trẻ. Cô đã sớm tiếp thu được các tiêu chuẩn rất cao về trang phục, sau khi tốt nghiệp cũng đầu quân cho một thương hiệu thời trang cao cấp, cùng đoàn đội của mình giành được không ít giải thưởng dành cho nhà thiết kế trẻ.

Về nước lại đi làm một trợ lý nho nhỏ, không khỏi là đại tài tiểu dụng.

Bất quá Nam Hạ cũng đã sớm hạ quyết tâm, đầu tiên là phải tồn tại đã.

Qua một chuyến bus đã về đến nhà, Nam Hạ bắt đầu gởi thư ứng tuyển cho một số nơi.

Trần Toàn lúc này cũng gọi tới hỏi chuyện công việc, Nam Hạ chỉ hàm hồ đáp mấy câu.

Cúp điện thoại không đến năm phút, Vu Tiền gọi điện thoại tới, vui vẻ hỏi cô: “Tỷ, vẫn đang ở nhà tìm việc sao?”

Chắc là Trần Toàn lo lắng cho nên mới nói Vu Tiền gọi cho cô.

Nam Hạ cũng không gạt anh ta: “Vẫn đang tìm.”

Vu Tiền ai oán nói: “Tự mình chạy đi khắp nơi tìm việc cũng không biết tìm tôi à? Tôi tốt xấu gì cũng đã kinh doanh hàng may mặc được mấy năm rồi, mau đem CV gởi cho tôi, tôi giúp tỷ tìm vài chỗ.”

Vu Tiền có ý tốt, Nam Hạ cũng không từ chối, đem CV gởi anh ta, sau đó mở máy tính tra cứu về Milan Fashion Week.

Từ bốn năm nay, đây là lần đầu tiên cô không tham dự tuần lễ thời trang này.

*

Sàn catwalk chữ T màu đen, âm nhạc thanh thoát.

Có in hoa, có thêu tay...

Yếu tố hot của mùa thu đông năm nay là retro.

Tham gia toàn bộ các chương trình của tuần lễ thời trang này, retro là nguyên tố phong phú nhất cũng kén chọn nhất, Cố Thâm cũng đã có những đánh giá nhất định.

Anh trở về khách sạn, trong đầu quanh quẩn một thân ảnh mặc bộ cổ phục thêu màu xanh lá cây nhạt mà anh đã thấy trong buổi biểu diễn hôm nay.

Muốn mua tặng cô.

Da cô rất trắng, khí chất lại thanh nhã, mặc cổ phục chắc chắn sẽ rất đẹp.

Anh cũng không đếm được đây là lần thứ mấy rồi...

Mỗi lần xem show đều cảm thấy có vài món thích hợp với cô, cũng nhớ ra mình không có cơ hội mua cho cô.

Nghĩ đến việc cô không biết mệt mỏi muốn chuyển tiền cho anh mấy ngày nay, anh thật sự rất đau đầu.

Vừa tắm rửa xong, điện thoại lại vang lên.

Cố Thâm quấn khăn tắm, miễn cưỡng trả lời: “Cháy nhà à? Hôm nay lại còn gọi điện thoại cho tôi.”

Vu Tiền: “Mẹ nó, rốt cuộc cũng nghe điện thoại. Cố ca, anh không tin được em vừa làm gì đâu?”

Cố Thâm chớp mắt: “Xe lại bị xước hả?”

Kỹ thuật lái xe của Vu Tiền không tốt lắm. Chuyện anh chạy xe va chỗ này vướng chỗ nọ làm trầy xe là chuyện như cơm bữa, Cố Thâm cũng rất thích đem chuyện này ra trêu ghẹo người ta.

Nhưng Vu Tiền lúc này cư nhiên không phản bác.

Anh kích động nói: “Nào nào, Cố ca phải dùng não đi, chuyện quan trọng đến mức nào mà em phải kiên trì gọi điện thoại thế chứ.”

Chuyện có thể làm người này cao hứng như vậy chắc chắn có liên quan đến Nam Hạ.

Cố Thâm: “Nói.”

Vu Tiền: “Ca, không phải tỷ của ta đang tìm việc sao? Cô ấy nhờ Vu Tiền đây hỗ trợ nha.”

Cố Thâm bật cười: “Cô ấy mà cần nhờ đến cậu à?”

Vu Tiền lúng túng: “Không phải, là em chủ động muốn giúp.”

Khóe miệng Cố Thâm khẽ nhếch: “Và?”

Vu Tiền: “Không phải chỗ anh đang thiếu nhà thiết kế sao? Em nộp CV cho bộ phận HR rồi.”

Cố Thâm không trả lời.

Vu Tiền lải nhải: “Em nhìn ra được hôm đó Nam tỷ cố gắng muốn anh để ý, nói không chừng gương vỡ lại lành nha. Xem ra anh cũng không thích bạn gái hiện tại đúng không? Đem người vứt ở Việt Nam rồi tự mình chạy về một mình.”

Cố Thâm nở nụ cười: “Ai nói với cậu đó là bạn gái tôi?”

Vu Tiền: “A? Không phải cô gái đó đã ở trong phòng anh cả đêm sao?”

Cố Thâm nói thêm: “Còn có, ai nói với cậu tôi sẽ tuyển Nam Hạ?”

Vu Tiền cười thành tiếng: “Được, xin mời, anh đừng tuyển cô ấy, trực tiếp đánh rớt người ta đi. Nếu anh đánh rớt người ta được thì em đây sẽ gọi anh mấy tiếng ba ba nha!”

....

Cố Thâm lạnh giọng: “Tôi làm gì có đứa con bất hiếu như cậu.”

Vu Tiền:....

- -----------------------------------------------------------------------------------------------

Các bạn mình ơi, các bạn có xem được hình mình chèn vào mỗi chương không ạ? Có bị trục trặc gì không ạ?

Ai đi ngang qua báo mình với nha, cám ơn mọi người ạ:>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.