Căn phòng Đào phủ bố trí cho khách đương nhiên rất thoải mái tiện nghi,
nhưng Hứa Kiến Chương không hề buồn ngủ. Buổi chiều Đào phủ bỗng nhiên
trở nên im ắng, anh tuy lờ mờ đoán được là xảy ra chuyện, nhưng đến tận lúc chiều tà mới nghe nói Mộ Dung Phong bị ám sát. Đây là chuyện chấn
động biết bao, tuy điện báo nhắc đi nhắc lại nói rõ Mộ Dung Phong không
hề bị thương, tất cả tướng lĩnh cao cấp vẫn chạy đến phủ họp, nữ giới
trong Đào phủ hoảng loạn một hồi rồi cũng dần dần ra về hết. Đến tận đêm cả Đào phủ tĩnh mịch, so với sự náo nhiệt lúc ban ngày giống như hai
thế giới hoàn toàn khác biệt.
Hứa Kiến Chương nghe nói xảy ra chuyện lớn như vậy, Tĩnh Uyển lại đang đi
đến soái phủ, không biết cô an nguy ra sao, trong lòng nóng như lửa đốt, sốt ruột đến mức không biết thế nào. Có cảnh vệ ở bên cạnh, anh không
tiện đi lung tung dò hỏi tin tức, người làm trong Đào phủ hỏi ai cũng
không biết. Đêm nay anh làm sao ngủ nổi chứ? Kiến Chương nằm xuống
giường, đang lúc sốt ruột đến cực điểm, cảnh vệ bên ngoài gõ cửa gọi:
“Hứa tiên sinh, Hứa tiên sinh”.
Anh còn tưởng là Tĩnh Uyển về, trong lòng vui mừng, vội vàng đi mở cửa.
Cảnh vệ đó nói: “Cậu Sáu sai người đến Hứa tiên sinh đi một chuyến”. Anh bất ngờ: “Cậu Sáu?”. Anh ngạc nhiên vô cùng, đương lúc quan trọng, sao
Mộ Dung Phong lại muốn gặp kẻ chẳng liên quan là anh? Nhưng cảnh vệ đó
liên tục giục giã, anh đành theo anh ta đến soái phủ.
Trời đã sắp sáng, người đi họp chợ sáng đã bắt đầu ồn ào, người gánh tào phớ rao bán đi xuyên qua con ngõ nhỏ, quang gánh rung rinh và tiếng rao bán kéo dài: “Tào phớ đây…”. Từ “đây” kéo thật dài, khiến trái tim người ta cũng đột nhiên nảy lên theo, trong lòng càng thấp thỏm hơn.
Chiếc xe của họ gào thét đi trên con phố, nó lao đi rất nhanh, không bao lâu
sau đã đi vào hành dinh đốc quân canh gác nghiêm ngặt. Cảnh vệ dẫn anh
xuống xe, đi thẳng vào tòa nhà gạch xanh, bên trong phòng khách đèn điện sáng trưng, có mười cận vệ mặc quân phục đứng gác, lưng đeo súng ngắn
kiểu mới nhất, đứng thẳng tắp, xung quanh im lặng như tờ, yên ắng đến
mức anh cảm thấy có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch
trong lồng ngực.
Cảnh vệ dẫn anh lên lầu, sau khi đi hết cầu thang rẽ trái, đến một căn phòng vô cùng sang trọng, Hứa Kiến Chương cũng không còn tâm trạng mà ngắm
kiến trúc xung quanh, chỉ nghe cảnh vệ nói: “Mời Hứa tiên sinh đợi ở đây một lát” rồi lui ra ngoài.
Trong lòng Hứa Kiến Chương thấp thỏm không yên, chỉ cảm thấy sự đợi chờ này
như đã kéo dài cả thế kỷ, bên ngoài trời đã sáng hẳn, nghe thấy tiếng
chim hót trên cành cây, trong lòng anh có vô số nghi hoặc, lúc thì nghĩ
đến Tĩnh Uyển, lúc thì lại nghĩ sao Mộ Dung Phong muốn gặp mình, suy
nghĩ rối tung không biết phải gỡ từ đâu. Rất lâu sua, cuố cùng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, người dẫn đầu tuổi khoảng trên dưới ba mươu, trong lòng anh vẫn đang dắn đó, đối phương đã hỏi: “Hứa tiên
sinh phải không?”. Anh gật đầu, người đó nói: “Tôi là Thẩm Gia Binh, đội trưởng đội cảnh vệ của Cậu Sáu, chuyện tối qua chắc Hừa tiên sinh cũng
có nghe nói đến, mong Hứa tiên sinh đừng thấy lạ”. Nói xong Thẩm Gia
Bình ngẩng mặt lên, hai cảnh vệ đằng sau liền lên trước cẩn thận lục
soát người Kiến Chương một lượt, không phát hiện thấy vũ khí, mới gật
đầu ra hiệu cho Thẩm Gia Bình.
Thẩm Gia Bình nói: “Mời Hứa tiên sinh theo tôi” và quay người đi ra ngoài,
Hứa Kiên Chương theo sau, cuối cùng không kìm được hỏi: “Doãn tiểu thư
bạn tôi còn ở trong phủ không?”. Thẩm Gia Bình không hề dừng bước, cũng
không quay mặt lại, chỉ nói: “Hứa tiên sinh, Doãn tiểu thư muốn gặp anh, cô ấy bị thương rất nặng”. Hứa Kiến Chương nghe thấy câu này, giống như sét đánh ngang tai, bất giác đứng sững, định thần lại mới phát hiện đã
tụt lại phía sau mấy bước, liền vội vàng đuổi theo Thẩm Gia Bình.
Lần này Thẩm Gia Bình dẫn anh vào một căn phòng kiểu Tây, Hứa Kiến Chương
chỉ thấy căn phòng nguy nga lộng lẫy, trang hoàng tráng lệ, bên ngoài
bên trong đều có người hầu khoanh tay đứng chầu, bốn bề tĩnh mịch, tiếng tích tắc tích tắc của đồng hồ treo tường cũng có thể nghe thấy rõ mồn
một. Thẩm Gia Bình đích thân mở cửa, bên trong chỉ bật một chiếc đèn ngủ nho nhỏ, ánh sáng mờ mờ, ấm áp, lúc này Hứa Kiến Chương bỗng cảm thấy
sợ hãi, sự ám ảnh trong lòng càng ngày càng rõ, càng ngày càng lan rộng. Thảm dưới chân dày ba, bốn phân, giẫm lên không phát ra tiếng động, tựa như bước trên gấm lụa, mềm mại không có chút sức lực, anh chỉ thấy bước chân khó khăn, trái tim cũng giống như treo giữa không trung. Anh nhìn
thấy một chiếc giường kiểu Tây lớn và sang trong, đầu giường khắc hoa mạ vàng, một chiếc màn kiểu Tây buông xuống, chiếc màn đó màu trắng, gần
như trong suốt, bay nhẹ như mây, buông xuống vô số tua màu vàng, lả lướt bao vây lấy chiếc giường. Chiếc chăn bông trên giường đang ôm lấy một
thân hình nhỏ bé. Trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh thất thanh gọi: “Tĩnh Uyển”.
Sắc mặt cô nhợt nhạt, trắng bệch như giấy, anh sững sờ nhìn cô thở yếu ớt. Y tá bên cạnh vội dùng tay ra hiệu cho anh, tim anh như có dao cứa, hồn
xiêu phách lạc, có người đưa cho anh một chiếc ghế, anh cũng không buồn
ngồi xuống. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào mặt cô. Anh hỏi y tá: “Vết
thương của cô ấy thế nào?” . Y tá đáp: “Rất nghiêm trọng”. Anh hỏi: “Làm sao lại bị thương?” . Y tá cứ úp úp mở mở không đáp, Thẩm Gia Bình cười một tiếng, nói: “Hứa tiên sinh, có một số chuyện anh đừng hỏi quá nhiều thì hơn”. Anh kinh ngạc, trong lòng lo sợ, cả một bụng nghi vấn đành
nén xuống.
Anh cũng không biết đã quá bao lâu, chiếc rèm nhung treo trên cửa sổ nặng
nề rủ xuống, chút ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài lách vào, lờ mờ như ánh
hoàng hôn. Còn Tĩnh Uyển nằm ở đó, tựa một đứa trẻ đang ngủ, vô trí vô
giác. Hứa Kiến Chương ngồi đó, cơ thể dần dần tê đi, nhưng trong đầu
trống rỗng. Căn phòng ngủ này rất rộng, trên chiếc giá bằng gỗ đàn hương ở phía đông treo một thanh đao cong rất dài, trên chiếc bao da của đao
có khảm đá quý, phía dưới khâu tua màu ngà, rất đẹp, rõ ràng là một
thanh đao nổi tiếng. Trên giá còn đặt hai thanh bảo kiếm, dài ngắn khác
nhau. Trên chiếc tủ thấp cạnh đó có đặt một vài bao xì gà, thuốc lá. Ánh mắt đờ đẫn của anh dừng lại trên tủ quần áo trước giường, bên trên có
treo một bộ quân phục của nam giới, một chiếc thắt lưng da vứt tùy ý
dưới giá quần áo, trên thắt lưng còn có một bao súng da để trống. Hứa
Kiến Chương nhìn thấy bộ quần áo đó tuy là quân phục bình thường, nhưng
trên vai rủ xuống tua màu vàng, người mặc bộ quân phục này, không ai
khác ngoài Mộ Dung Phong.
Người hầu đến mời anh đi cơm, dạ dày anh như nhét đầy đá, nặng trình trịch,
đâu có muốn ăn, nên anh chỉ lắc đầu. Trong phòng vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng Tĩnh Uyển thỉnh thoảng rên nhẹ, y tá đi đi lại lại, đo nhiệt độ,
đo huyết áp, tiêm, lau mồ hôi cho cô. Anh ngồi ở đó, chỉ mong Tĩnh Uyển
mau tỉnh lại, nhưng trong tận đáy tim đang dấy lên một sự bất an, dường
như đang sợ hãi một thứ gì đó. Người hầu lại đến mời anh ăn tối, ngày
hôm nay không ngờ lại trôi đi nhanh như thế, nhưng cũng trôi đi chậm như thế.
Có tiếng bước chân nhẹ vang lên bên ngoài, chỉ nghe thấy một giọng phụ nữ
dịu dàng: “Doãn tiểu thư sao rồi?”. Một bà vú già bên ngoài đáp: “Vẫn
chưa tỉnh ạ”. Tiếp theo cửa mở ra, anh quay lại nhìn, chỉ thấy một quý
phu nhận sang trọng , khoảng ba mươi tuổi. Lan Cầm vội nói với quý phu
nhân đó: “Đây là Hứa thiếu gia, anh họ của Doãn tiểu thư”. Rồi cô lại
quay sang nói với anh: “Đây là tứ phu nhân của chúng tôi”.
Anh từng nghe nói đến đại danh của vị tứ phu nhân này, biết bà là vị phu
nhân được sủng ái nhất là Mộ Dung Thần còn sống, Mộ Dung Phong chưa kết
hôn, nghe nói mọi việc trong Mộ Dung phủ đều do bà làm chủ, do đó vội
đứng dậy rất khách sáo, gọi một tiếng “Tứ phu nhân”. Tứ phu nhân vốn
theo Mộ Dung Thần đến rất nhiều nơi, tuy là phụ nữ kiểu cũ, nhưng thoải
mái phóng khoáng, đưa tay ra bắt tay Hứa Kiến Chương, nói: “ Hứa thiếu
gia, hân hạnh”. Bà lại nói: “Tĩnh Uyển xảy ra việc như vậy, thật khiến
người ta đau lòng”.
Trong lòng Hứa Kiến Chương đang lo âu, nghe tứ phu nhân nói thế, càng đau
lòng, buồn phiền hơn. Tứ phu nhân an ủi anh: “Ở hiền gặp lành, biểu
thiếu gia (*) cũng đừng quá lo lắng”; rồi lại hỏi: “Biểu
thiếu gia vẫn chưa ăn cơm phải không?”. Dứt lời, bà gọi một người hầu
vào sai bảo: “Giờ mấy người ngày càng không có quy tắc, khách ở đây, sao không mời đến phía sau ăn cơm?”.
(*) Biểu thiếu gia nghĩa là anh, em họ đằng ngoại, ý coi như Doãn Tĩnh Uyển sẽ lấy Mộ Dung Phong, nên Hứa Kiến Chương thuộc về họ đằng ngoại của Mộ Dung Gia (BTV)
Hứa Kiến Chương vội nói: “Họ đã mời tôi mấy lần rồi, tôi không muốn ăn nên
mới không đi. Hơn nữa đã rất làm phiền quý phủ rồi”. Tứ phu nhân mỉm
cười, nói: “Biểu thiếu gia đâu phải người ngoài, sao lại khách sáo thế?
Cậu Sáu nhà chúng tôi hai ngày nay bận quá, cho nên không tranh thủ được thời gian, mong biểu thiếu gia đừng lấy làm lạ. Biểu thiếu gia cứ coi
đây như nhà mình đi, có việc gì chỉ cần dăn dò bọn họ là được”.
Bà một mực gọi biểu thiếu gia, nỗi nghi hoặc trong lòng Hứa Kiến Chương
như bọt xà phòng trào lên đến đỉnh điểm, động nhẹ là có thể vỡ tung. Tứ
phu nhân lại nói: “Cơm thì vẫn phải ăn, nếu Tĩnh Uyển tỉnh dậy, chắc
chắn sẽ không muốn thấy biểu thiếu gia đói bụng”. Bà mới đi mời lại, Hứa Kiến Chương không thể không nể mặt, đành đứng dậy đi ăn cơm.
Anh ăn không ngon, nhưng người làm trong Mộ Dung phủ hầu hạ vẫn rất ân cần, sau bữa cơm là tráng miệng kiểu Tây, vừa có đồ ngọt, vừa có cà phê, anh ăn không nổi, nhấp hai ngụm cà phê liền lập tức quay về thăm Tĩnh Uyển. Anh thấy xung quanh đã sáng lên, đi về căn nhà đó, đèn trên hành lang
đều đã bật sáng trưng, Thẩm Gia Bình đứng ngoài hành lang, thấy anh thì
hơi sững lại, Hứa Kiến Chương cũng không để ý, Thẩm Gia Bình liền lên
trước gõ cửa nói: “Cậu Sáu, Hứa thiếu gia quay lại rồi”. Lúc này cửa mới mở.
Mộ Dung Phong đang nói chuyện với một vị bác sĩ người nước ngoài trước cửa sổ nghe vậy mới quay đầu lại. Hứa Kiến Chương tuy đến Thừa Châu nhiều
lần nhưng chưa từng gặp Mộ Dung Phong, lúc này bỗng nhiên gặp mặt, trong lòng kinh ngạc, chỉ thấy so với trên ảnh, anh ta sắc mặt hơi tối, đường nét tuấn tú, biểu cảm ung dung tự tại, quả thật là thiếu niên lão luyện sớm.
Anh đành chào một tiếng: “Cậu Sáu”. Mộ Dung Phong gật đầu hờ hững, lại quay mặt đi dùng tiếng Nga nói chuyện với vị bác sĩ nước ngoài, vị bác sĩ đó cũng dùng tiếng Nga trả lời, một lát sau bác sĩ đó lại cùng Mộ Dung
Phong đến trước giường, thảo luận nhỏ với anh ta. Hứa Kiến Chương đoán
họ đang nói về vết thương của Tĩnh Uyển, có điều một câu anh cũng không
hiểu, chẳng khác nào người thừa.
Ngày hôm sau Tĩnh Uyển vẫn chưa tỉnh, cứ ngủ mê man. Tứ phu nhân ngày nào
cũng đến hai lần, xem vết thương của Tĩnh Uyển rồi lại an ủi Hứa Kiên
Chương vài câu. Tối hôm đó sau khi đến, bà còn tiện tay lấy một chiếc
hộp trên tay nha hoàn, đưa cho Hứa Kiến Chương nói: “Hai ngày nay có mấy vị phu nhân đến thăm, nhưng bác sĩ đã dặn Doãn tiểu thư cần yên tĩnh,
cho nên tôi đều từ chối hết, mấy đồ này là người ta tặng Doãn tiểu thư,
anh nhận giúp cô ấy đi”.
Sau khi Tứ phu nhân đi rồi, Hứa Kiên Chương mở ra xem, không ngờ là một
danh mục quà tặng, đa phần là những vị thuốc quý hiếm, toàn là nhung
hươu, hổ cốt, mật gấu, sâm Cao Ly trăm năm, còn có người tặng đồ ngọc sư tử, có người tặng đồ cổ trang sức, muôn hình muôn vẻ, không thiếu thứ
gì. Lạc khoản phía dưới, đều đề tên nữ gia quyến của các nhân vật quan
trọng trong Thừa quân. Anh nắm tờ danh mục ấy giống như nắm một cục than đang cháy, sự đau đớn từ lòng bàn tay chảy thẳng vào tận tim.
Khi Tĩnh Uyển dần dần tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Vết thương đau đớn,
nhưng người đã tỉnh táo, cô vừa mở mắt ra, Lan Cầm đã vui mừng hét lên:
“Tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư tỉnh rồi”. Bác sĩ y tá đều tập trung lại,
ánh mắt cô lướt qua mọi người, tìm kiếm mà không thấy Hứa Kiến Chương
đâu. Đã có người đi báo cáo với Mộ Dung Phong, anh vốn họp thâu đếm, lúc này đang ngủ, vừa nghe thông báo, anh không kịp thay quần áo, khoác vội chiếc áo khoác rồi đến. Thấy cô tỉnh lại, anh không kỉm được nở nụ
cười, buột miệng nói: “Cuối cùng em đã tỉnh rồi”. Lan Cầm đứng bên cạnh
cũng cười: “Giờ thì tốt rồi, cuối cùng tiểu thư đã tỉnh. Cậu Sáu vô cùng lo lắng, cứ một lát lại đến thăm tiểu thư”. Tĩnh Uyển thấy vẻ mặt anh
tiều tụy, anh mắt tràn ngập sự thương yêu, trong lòng cảm kích hỏi: “Cậu Sáu…”.
Mộ Dung Phong hiểu ý, nói: “Sự việc cơ bản đã ổn định lại rồi”. Anh khẽ
nắm tay cô nói: “Tĩnh Uyển, may mà em không sao, nếu không thì cả đời
này anh cũng không sống vui vẻ được”. Cô gượng cười hỏi: “Hai ngày nay
em mơ mơ hồ hồ, hình như cảm thấy Kiến Chương ở đây, sao giờ không nhìn
thấy anh ấy?”
Mộ Dung Phong nói: “Anh sai người đi mời Hứa thiếu gia đến cho em, quả
thật anh ta luôn ở đây. Nhưng vừa đúng trưa nay sư đoàn trưởng Từ mời ăn cơm, cho nên anh ta ra ngoài rồi”. Tĩnh Uyển nghe vậy, cảm thấy hơi
thất vọng.
Hứa Kiến Chương mấy ngày nay không có tâm trạng ăn uống, hôm nay cũng vẫn
ăn không ngon. Sư đoàn trưởng Từ đãi khách ở nhà, đương nhiên là một bàn sơn hào hải vị, cao lương mỹ vị. Sư đoàn trưởng Từ đó có quan hệ thân
thiết với Hứa Kiến Chương, nữ giới trong nha cũng không hề tránh đi. Từ
phu nhân vốn hay nói hay cười, vừa gắp thức ăn cho Hứa Kiến Chương vừa
cười nói: “Hứa thiếu gia tuy chịu khổ mấy ngày trong nhà lao, nhưng nguy hiểm đã qua, hôm nay làm bữa cơm gia đình, coi như an ủi thiếu gia”.
Hứa Kiến Chương ăn không nổi, sư đoàn trưởng Từ hỏi: “Vết thương của Doãn
tiểu thư hông biết hiện giờ còn nghiêm trọng không?”. Hứa Kiến Chương
than một tiếng, nói: “Mấy vị bác sĩ người nước ngoài thay phiên nhau
trong nom nhưng không khởi sắc mấy”. Từ phu nhân cười nói: “Doãn tiểu
thư phúc trí song toàn, nhất định có thể chuyện dữ hóa lành, hơn nữa có
lệnh của Cậu Sáu, nói chữa không khỏi cho Doãn tiểu thư sẽ hỏi tội mấy
bác sĩ đó, họ dám không cố hết sức sao?”. Sư đoàn trưởng Từ nghe bà ta
nói không đâu vào đâu, vội ngắt lời: “Uống rượu, uống rượu” rồi đích
thân cầm chai rượu rót cho Hứa Kiến Chương một ly.
Hứa Kiến Chương chầm chậm một ly rượu Tây bỏng rát đó, những lời muốn nói
cuối cùng không nhịn được nữa: “Sư đoàn trưởng Từ, chúng ta là bạn bè,
hôm nay ông nói thật với tôi một câu, Cậu Sáu đối với Tĩnh Uyển… với
Tĩnh Uyển…”. Kiến Chương nhắc hai lần, nhưng vế sau vẫn không thể nói ra được.
Sư đoàn trưởng Từ nói với Từ phu nhân: “Bà bảo người đem bình rượu cao
lương lần trước người ta tặng đến đây”. Từ phu nhân vâng lời rồi đi, Hứa Kiến Chương thấy ông đuổi khéo Từ phu nhân, trong lòng càng bất an hơn, cứ đờ đẫn nhìn ông. Sư đoàn trưởng Từ lại rót cho anh một ly đầy, tiếp
đó than một tiếng thật dài, nói: “Chắc cậu cũng thấy rồi, Cậu Sáu rất ái mộ Doãn tiểu thư, tôi khuyên cậu một câu, đại trương phu nên lo sự
nghiệp, thức thời mới là tuấn kiệt”.
Sự lo lắng mấy ngày nay của Hứa Kiến Chương cuối cũng đã được chứng thực,
trái tim rơi xuống thẳng, cứ rơi cứ rơi, giống như không đáy không bờ,
toát ra sự lạnh lẽo từ tận xương cốt. Sư đoàn trưởng Từ nói: “Những lời
này tôi vốn không nên nói, nói ra cũng nên vả vào miệng, nhưng tôi và
cậu giao hảo nhiều năm, tôi không nói cho cậu biết cũng thấy khó chịu.
Doãn tiểu thư quả thật là hào kiệt trong nữ giới, kỳ nữ hiếm thấy, chỉ
riêng chuyện gan dạ một mình đến Thừa Châu cứu cậu, tôi đã muốn giơ ngón cái ra khen một câu “Giỏi”. Cậu Sáu thích cô ấy cũng là lẽ thường tình. Tôi là người ngoài, nói cậu đừng giận, theo tôi thấy, Doãn tiểu thư đối với Cậu Sáu cũng chưa chắc là không có ý gì đâu”.
Hứa Kiến Chương buột miệng nói: “Tĩnh Uyển không thể nào”.
Sư đoàn trưởng Từ lại than một tiếng: “Có hay không tôi không biết, nhưng
trên dưới Thừa quân, ai ai cũng biết cô ấy là bạn gái của Cậu Sáu, cô ấy không tránh dị nghĩ, luôn có cử chỉ thân mật với Cậu Sáu. Doãn tiểu thư ở trong phủ Tam tiểu thư, chỉ cách đại soái phủ có một con phố”. Giọng
nói ông ta ép xuống rất nhỏ: “Có lần vì chuyện quân quan trọng, tôi đi
tìm Cậu Sáu suốt đêm, Thẩm Gia Bình ấp a ấp úng nói không rõ Cậu Sáu đi
đâu, bảo tôi đợi ở phòng khách hơn nửa tiếng, mãi mới thấy Cậu Sáu từ
phía sau về. Sau này tôi mời khách ở Tiểu Dương Xuân, mươn rượu dò hỏi
Thẩm Gia Bình chuyện đó, Trương Nghĩa Giả thư ký của Cậu Sáu cũng uống
khá nhiều rồi, mặt mày hớn hở giả vờ văn vẻ với tôi, nói cái gì mà
“Đương quan bất báo xâm thần khách, tân đắc gia nhân tự Mạc Sầu” (*).
Tôi là người thô lỗ nghe không hiểu, đảm thư ký đó đều cười ầm ầm lên,
Thẩm Gia Bình bấy giờ mới nói, Doãn tiểu thư không giống người khác, mấy người nói linh tinh ở đây, Cậu Sáu mà biết được, lại không bạt tai mấy
người ấy chứ”.
(*) Trích trong bài thơi Đường Bình thiếu hầu của nhà thơ Lý Thương Ẩn đời
Đường. Hai câu thơ này, đại ý nói, người giữ cửa không dám thông báo với Đường Bình thiếu hầu là có người khách đến vào sáng sớm, vì thiếu hầu
mới có được một mỹ nhân tên là Mạc Sầu, câu nói hàm ý châm biếm thiếu
hầu đắm chìm trong nữ sắc, lơ là chính sự quốc gia.
Trong lòng Hứa Kiến Chương rối như tơ vò, nghĩ đến những manh mối mấy ngày
ngày vừa rồi, tim như bị dao cứa, nắm tay thật chặt, lúc lâu sau rít qua kẽ răng: “Tĩnh Uyển không phải người như vậy, tôi tin cô ấy không
thế”.
Sư đoàn trưởng Từ “ôi” một tiếng nói: “ Tôi thấy Doãn tiểu thư cũng không
phải là người tham vinh hoa phú quý, chỉ là Cậu Sáu tuổi trẻ anh hùng,
không kể đến địa vị thì cũng là một nhân tài, phàm là phụ nữ, làm gì có
ai không xem trọng cậu ấy? Hai người họ bên cạnh nhau lâu như vậy, cũng
sẽ nảy sinh tình cảm”.
Hứa Kiến Chương trong tim rối bời, chầm chậm uống rượu. Sư đoàn trưởng Từ
lại nói: “Lão đệ, tôi coi cậu như anh em ruột mới nói nhiều như thế. Cho dù cậu không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải lo cho gia đình, nếu
gây chuyện với người đó, sau này việc kinh doanh của cậu sẽ làm thế nào? Tính khí ngài ấy chắc cậu cũng ít nhiều nghe nói đến, thật sự muốn lật
mặt, đừng nói việc kinh doanh sau này, chỉ sợ khắp chín tỉnh phía Bắc
ngay cả đất dung thân cậu cũng không có. Cậu còn mẹ già em nhỏ, cậu xảy
ra chuyện họ còn có thể hy vọng vào ai? Bên nào nặng bên nào nhẹ, cậu tự cân nhắc đi”.