Cha con họ gặp nhau
đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói. Mọi chuyện từ đầu đến giờ cũng
không phải một, hai câu mà nói hết được, Tĩnh Uyển vốn rất tủi thân,
nhưng sợ cha lo lắng nên chỉ kể qua loa rồi hỏi: “Cha, sao cha lại
đến?”.
Doãn Sở Phàn đáp:
“Tối qua cha đã đến rồi, sau khi con đi, mẹ con liền đổ bệnh, cha đành ở nhà lỡ mất mấy ngày, trên đường lại gặp giới nghiêm Thừa Châu, tối qua
mới vào thành”. Tĩnh Uyển nghe nói mẹ bệnh, cảm thấy buồn phiền, áy náy
hơn: “Mẹ sao rồi ạ? Có nghiêm trọng không?”. Ông Doãn Sở Phàn trầm ngâm
mặt nói: “Dù sao con cũng làm chúng ta sốt ruột chết được, con còn hỏi
gì nữa? Lúc cha đi, bệnh của mẹ con đã khỏi rồi, chỉ nhớ con quá mà
thôi. Tối qua cha hỏi hết nhà trọ lớn nhỏ trong thành đều không tìm thấy con, con thật sự làm cha và mẹ con sợ chết khiếp mới hài lòng hả?”.
Tĩnh Uyển trong lòng rầu rĩ, gọi một tiếng: “Cha…”. Ông Doãn Sở Phàn vốn rất tức giận, nhưng khi gặp con gái lại lập tức mềm lòng, huống hồ con
gái đang bệnh, càng khiến ông xót xa hơn. Cho nên tuy ông sầm mặt, nhưng không nỡ quở mắng quá lời, chỉ nói: “Sau đó cha đến, gặp sư đoàn trưởng Từ mới biết con ở đây dưỡng bệnh, sao con lạ làm phiền Cậu Sáu thế
chứ?”.
Ông nói đến đây liền ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Phong một cái, Mộ Dung Phong lại rất khách
sáo, cúi người nói: “Doãn tiên sinh đừng khách, Doãn tiểu thư là ân nhân cứu mạng của tôi, cho nên tôi mới bạo gạn giữ Doãn tiểu thư ở lại đây
dưỡng bệnh”. Doãn Sở Phàn vốn ngờ vực trong lòng, lúc này thắc mắc mới
được giải đáp, “ồ” một tiếng. Tĩnh Uyển nói nhiều như vậy, cảm thấy hơi
mệt, cô vừa vui mừng vừa buồn bã, cứ nắm tay cha, không muốn buông ra.
Tĩnh Uyển thấy cha
đến đương nhiên tinh thần phấn chấn hẳn lên. Cô còn trẻ, lại có bác sĩ
giỏi, thuốc tốt, nên hồi phục rất nhanh. Doãn Sở Phàn ngày ngày ở cùng
con gái, thấy vết thương của cô có chuyển biến tốt, trong lòng mới yên
tâm. Ông cũng là thương nhân rất có tiếng ở Càn Bình, có quan hệ qua lại với không ít nhân vật trong Thừa quân. Lần này Doãn Sở Phàn đến Thừa
Châu, rất nhiều bạn bè cũ muốn tiếp đãi thể hiện lòng hiếu khách, vết
thương Tĩnh Uyển dần hồi phục, ông mới tranh thủ thời gian đi gặp mặt
họ.
Hôm đó công việc của Mộ Dung Phong không bận bịu cho lắm, buổi trưa đã về, anh hễ về nhà là
đến thăm Tĩnh Uyển trước, Tĩnh Uyển có thói quen ngủ trưa, Mộ Dung Phong vừa đi vào phòng ngoài, đúng lúc Lan Cầm đi ra, cô cười nhỏ nói: “Cậu
Sáu, Doãn tiểu thư ngủ rồi”. Anh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đi vào
trong. Rèm cửa trong phòng đều kéo kín, những quả bông nhỏ ở chân rèm
khẽ đung đưa trong gió, khắp phòng tĩnh lặng đến nỗi nghe thấy cả hơi
thở yếu ớt của cô, dường như Tĩnh Uyển đang ngủ rất say, khóe môi hơi
cong lên, tựa như đang cười. Anh sợ làm cô tỉnh nên đi đến trước giường, im lặng nín thở, ngắm khuôn mặt đang ngủ say ấy anh không kìm được cúi
người xuống. Sau khi bị thương Tĩnh Uyển ngủ không sâu lúc anh đi vào
tuy rất nhẹ nhàng, nhưng quần áo sột soạt, cô mang máng nghe thấy, lờ mờ ngửi thấy hơi thở mang mùi bạc hà thanh mát, liền biết là ai, không
hiểu vì sao nhất thời cô không mở mắt ra.
Anh cúi người xuống, hơi thở ấm ấm cua cô phả vào mặt anh, trên môi cô đã ửng sắc hồng,
không còn nhợt nhạt như trước, sắc hồng đó mê hồn biết bao, tựa như sự
mê hoặc lớn nhất thế gian. Gần như vậy, đưa tay ra là có thể chạm tới,
anh chầm chậm tiến gần hơn nữa, tim Tĩnh Uyển đập thình thịch, cô muốn
mở mắt ra theo bản năng, chính vào lúc đó hơi thở anh lại xa dần, cuối
cùng anh chỉ đưa tay kéo mép chăn cho cô. Trong lòng cô rối như tơ vò,
cũng không biết là vui mừng, hay là trăm ngàn cam xúc không nói thành
lời. Cô rất hiếm khi rối loạn như vậy, nhưng luôn cảm thấy một sự bất an mơ hồ ở nơi sâu thẳm trái tim, cô không muốn nghĩ sâu xa hơn, cứ giả vờ như mới tỉnh dậy, chầm chậm mở mắt ra.
Mộ Dung Phong thấy cô tỉnh, cảm thấy hơi áy náy: “Anh làm em tỉnh dậy rồi à?” Ánh sáng trong phòng ảm đạm, anh vẫn chưa thay quần áo, trên
người vẫn là bộ quân phục, thắt lưng và cầu vai đều là sắc vàng lạnh
lẽo, nhưng ánh mắt anh ấm áp như lụa. Cô lắc lắc đầu, anh cười nói: “Đã
tỉnh rồi thì anh đưa em đi xem một thứ”.
Anh luôn dùng trăm
phương nghìn kế để đổi lấy một nụ cười của cô, lúc này cô lại lười hoạt
động, nói: “Buổi chiều xem đi”. Anh là người nói là làm, thế nên đành
nhẫn nại nịnh cô: “Không xa đâu, trong căn nhà này thôi, họ mất rất
nhiều công sức mới làm được, buổi chiều anh còn có việc phải ra ngoài,
bây giờ anh cùng em đi xem nhé”
Hóa ra là một nhà
kính trồng hoa kiểu Tây, xung quanh đều là tường kính, trần cũng bằng
kính, Tĩnh Uyển nhìn từng chậu hoa lan trên giá, bất giác nín thở im
lặng, lúc lâu sau mới chỉ chậu hoa trước mặt: “Là lan Thiên Ly ở đâu ra
thế? Theo em biết, mười sáu tỉnh Giang Bắc không đâu có nổi một chầu hoa này”. Mộ Dung Phong nói: “Lần trước em từng nói, trong các loại hoa lan thì hoa là quân tử, khiến em yêu thích nhất, cho nên anh sai người đi
khắp nơi sưu tầm”.
Cô biết hoa tuy quý
hiếm, Mộ Dung Phong nắm giữ quyền hành, hoa dùng tiền mua về cũng không
phải chuyện khó, cái hiếm có là một câu nói vu vơ của cô, vậy mà anh ghi nhớ trong lòng, sai người hao tâm tổn sức thực hiện. Từ trước đến nay,
anh đối xử với cô đều rất nồng hậu, sau khi cô bị thương lại càng dịu
dàng quan tâm hơn nữa. Người đàn ông xuất sắc như thế, suy nghĩ thấu đáo như thế, trong lòng cô bất giác hơi cảm động, rất lâu sau, cô nói:
“Nhiều chủng loại quý hiếm vậy, nhà kính hoa lan này đương nhiên là độc
nhất vô nhị, nhưng là loài hoa yếu ớt, khí hậu phía Bắc không hợp, chỉ
sợ không sống nổi”.
Mộ Dung Phong nói:
“Anh tin chỉ cần có tấm lòng thì không gì là không thể. Chỉ cần bỏ ra
công sức, số hoa lan này nhất định sống được”. Con người anh vốn mang
khí chất oai hùng, nhưng lúc này ánh mắt dịu dàng như nước, như có thể
dìm chết người khác, cô nhìn sang chỗ khác, thẫn thờ nhìn chậu hoa lan
Thiên Ly độc nhất vô nhị đó, giống như chưa từng nghe thấy lời anh nói.
Mộ Dung Phong thấy cô nhìn hoa đến thất thần, cũng không nói gì, hai
người đứng giữa đám hoa lan, cứ yên lặng như thế.
Chuyến này đến Thừa
Châu, Doãn Sở Phàn định đưa con gái về nhà, sau lại nghe nói Tĩnh Uyển
và Hứa Kiến Chương cãi nhau, ông cũng chỉ cho rằng con gái mồm mép, nhất thời nóng giận. Nhưng sau khi gặp Mộ Dung Phong, ông mới lờ mờ đoán
được vàì phần; mấy người bạn cũ của ông ở Thần quân lần này lại vô cùng
khách khí, giờ mới biết Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong quen biết đã lâu,
quan hệ thân mật, ai ai cũng biết. Trong lòng ông rất tức giận, sáng sớm tinh dậy đã lập tức đi tìm con gái. Nơi Tĩnh Uyển ở lại một căn phòng
rất lớn, mới sáng sớm mà bên ngoài đã có người hầu đứng chầu sẵn, thấy
ông đến liền cung kính chào hỏi, lại có người giúp ông mở cửa, loáng
thoáng nghe thấy tiếng cười của Mộ Dung Phong.
Hóa ra hôm nay Mộ
Dung Phong đã đến từ sớm, nói với Tĩnh Uyển: “Anh có thứ này muốn tặng
em”. Khóe môi cong cong, Thẩm Gia Bình mỉm cười đi vào, trên tay cầm một chiếc lồng. Tĩnh Uyển thấy trong lồng có một con mèo lớn đang ngủ, móng vuốt đang quắp lấy thanh sắt, phát ra tiếng gừ gừ, dáng vẻ ngây thơ. Cô liền cười nói: “Con mèo to quá”.
Mộ Dung Phong vừa
cười vừa đoán lấy chiếc lồng, nói: “Biết nay em nhìn thành mèo… “. Thấy
cô đưa tay ra, anh vội nói: “Cẩn thận, đây là hổ đấy”. Tĩnh Uyển giật
bắn mình, lập tức cười: “Em chưa từng thấy con hổ nào nhỏ như vậy”. Con
hổ con đó đang nhe nanh trong lồng, gừ gừ liên tục, một lúc sau lại thè
lưỡi ra liếm đến mức thanh sắt của chiếc lồng đó phát ra tiếng ken két.
Tĩnh Uyển không kìm được định vuốt đám lông mềm mại trắng muốt đó, tay
còn chưa chạm đến, Mộ Dung Phong đã kêu “này” một tiếng, khiến cô sợ rụt tay lại, lúc ấy mới biết anh dọa mình, còn anh thì bật cười, Tĩnh Uyển
huých vào khuỷu tay anh, trách: “Sao anh xấu tính thế”.
Mộ Dung Phong mỉm
cười, định nói, ngẩng đầu lên thấy Doãn Sở Phàn đang đi vào, liền rất
khách sáo chào: “Doãn tiên sinh”. Tĩnh Uyển cười gọi: “Cha”. Mộ Dung
Phong nói với Tĩnh Uyển: “Anh còn có việc, lúc khác lại đến thăm em”.
Rồi anh quay sang nói với Doãn Sở Phàn: “Doãn tiên sinh nếu có việc gì,
chớ khách sáo, cứ dặn dò người làm là được”.
Sau khi anh đi, Doãn Sở Phàn ngồi ở đó, lấy tẩu thuốc ra, lại nghe y tá nói ở đây không được hút thuốc, nên chỉ ngậm trong miệng theo thói quen, không hề châm lửa.
Tĩnh Uyển nhìn móng vuốt của con hổ con thò qua khe hở của chiếc lồng,
cào cào hoa văn trên tấm thảm thảm trải nền kêu sột soạt. Doãn Sở Phàn
nhìn con hổ con đó một lúc, gõ gõ chiếc tẩu thuốc lên bàn, Tĩnh Uyển gọi một tiếng: “Cha”. Doãn Sở Phàn thở dài nói: “Con à, đũa mốc đừng chòi
mâm son”.
Tĩnh Uyển tuy rất
phóng khoáng, nhưng nghe cha nói thẳng thừng thế,cuối cùng không kìm
được, mặt ửng đỏ, cô cười ngượng ngập nói: “Cha nghĩ đi đâu rồi thế”.
Doãn Sở Phàn nói: “Đợi vết thương của con tốt hơn một chút, chúng ta nên mau về Càn Bình, cha thấy con và Kiến Chương chỉ có chút hiểu lầm. Hai
đứa đã đính hôn, nhà ta và Hứa gia giao hảo nhiều năm, có việc gì cũng
có thể bàn bạc”.
Không biết vì sao,
nghe thấy cha nói vậy Tĩnh Uyển cảm thấy rất tức giân, càng cảm thấy khó xử mà không thể nói rõ, cô nói: “Sao ngay cả cha cũng không tin con?
Giữa con và Cậu Sáu là cùng chung hoạn nan, anh ấy đối với con cực kỳ
khách sáo, con cũng không biết làm thế nào khác”. Doãn Sở Phàn ngậm tẩu
thuốc, nói: “Từ nhỏ con đã thông minh, cha không tin con không có cách
từ chối sự khách sáo của cậu ấy, cậu ấy cực kỳ khách sáo với con, cha
thấy con lại cực kỳ không khách sáo với cậu ấy”. Tĩnh Uyển bản tính ương bướng, khóe miệng xị xuống, giận dỗi nói: “Cha, vậy cha đợi đó mà xem,
dù sao con không hề có ý đó, hoặc là anh ấy hiểu lầm, con nghĩ cách để
anh ấy từ bỏ ý nghĩ đó là được”.
Cô đã nói quyết liệt như thế, Doãn Sở Phàn không hỏi thêm nữa. Tĩnh Uyển quả nhiên nhất
quyết tìm cơ hội, chỉ là không có thời cơ thích hợp. Hôm đó Triệu Thù
Ngưng đến thăm cô, hai người nói chút chuyện thường ngày. Triệu Thù
Ngưng thấy có một khẩu súng ngắn nhỏ khảm đá quý kiểu Tây đặt trước
giường, mới nói: “Nghe anh Sáu nói, khẩu súng này được đặt làm từ nước
ngoài, hơn nữa đặt một đôi ,rất quý giá đó”. Khẩu súng này là Mộ Dung
Phong tặng Tĩnh Uyển cùng với vé tàu trước khi sự việc xảy ra, cô vốn
định lấy ra định trả cho Mộ Dung Phong, lúc này nghe Triệu Thù Ngưng nói có một đôi, cảm thấy hơi bối rối, lại thấy hơi kỳ lạ, liền nói lảng:
“Cậu Sáu bắn súng rất giỏi”.
Trong giây lát, mắt
Triệu Thù Ngưng sáng lên, cô nói: “Kỹ thuật bắn súng của anh Sáu là do
đích thân đại soái dạy, Anh Sáu từ nhỏ đã không chịu thua kém người
khác, tôi nhớ lúc sáu, bảy tuổi, đại soái hỏi sau này anh ấy lớn lên
muốn làm quân đoàn trưởng không, ai ngờ anh Sáu noí, lớn lên anh ấy sẽ
không làm quân đoàn trưởng, đại soái hỏi vậy lớn lên anh muốn làm gì,
anh Sáu vênh mặt lên đáp: “Trị quốc bình thiên hạ”. Sau này đại soái
luôn vô cùng đắc ý, luôn khen anh Sáu có chí khí”.
Tĩnh Uyển thấy lời
nói của cô mang theo sự khâm phục vô hạn. Triệu Thù Ngưng thấy Tĩnh Uyển chăm chú nhìn mình, đỏ mặt cúi đầu, nói: “Tôi luôn hay lắm chuyện như
thế, có chút chuyện cũng lải nhải bao lâu, chỉ sợ Doãn tiểu thư nghe
thấy phiền”. Tĩnh Uyển nói: “Không, tôi rất thích nghe mà”. Cô lại hỏi:
“Chị Triệu sinh năm nào? Tôi đoán chị lớn hơn tôi”. Triệu Thù Ngưng nói: “Tôi nhỏ hơn anh Sáu một năm bốn tháng”. Tĩnh Uyển tươi cười nói: “Em
và Cậu Sáu kết nghĩa anh em, vậy em gọi một tiếng chị, chị đừng chê em”. Triệu Thù Ngưng “à” một tiếng: “Hóa ra em và anh Sáu là kết nghĩa anh
em, chị còn tưởng….” nói đến đây Thù Ngưng cười cười. Tĩnh Uyển sao mà
không hiểu, chỉ là giả vờ ngây ngô: “Em trẻ tuổi hồ đồ to gan, dù sao
trèo cao có người anh là Cậu Sáu, chị và Cậu Sáu là anh em họ, vậy chị
cũng chính là chị của em rồi”.
Triệu Thù Ngưng nghe cô gọi một câu chị, hai câu chị, giọng điệu ngọt ngào, ý tứ khóe léo,
làm sao mà không thích. Hai người ngày càng thân thiết, sau này Triệu
Thù Ngưng thường hay đến chơi với cô cho đỡ buồn.
Hôm đó sư đoàn
trưởng Từ mời Doãn Sở Phàn ăn cơm, ngày nào cũng vậy, trước khi đi ngủ,
Mộ Dung Phong luôn đến thăm cô một lát, có điều tối anh thường họp rất
muộn, quay về cô đã ngủ, hôm nay tan họp sớm hơn, Tĩnh Uyển vẫn chưa đi
nghỉ, anh cười nói: “Hôm nay cuối cùng đã gặp được em rồi, hôm qua hôm
kia lúc anh đến, em đều ngủ rồi”.
Tĩnh Uyển gọi Lan
Cầm: “Đi lấy đồ ăn đêm đến cho Cậu Sáu”. Lan Cầm nghe lời bưng lên một
bát mì nhỏ, Mộ Dung Phong thấy mì thịt gà xé phay, nước dùng dầu hạt cải thơm ngon, liền nói: “Làm phiền quá, cảm ơn nhiều”. Lan Cầm tươi cười
đáp: “Doãn tiểu thư đã bảo nhà bếp chuẩn bị từ trước, nhưng không dám
nấu quá sớm, sợ lúc Cậu Sáu đến mì nát hết”. Mộ Dung Phong cầm đũa, Lan
Cầm lặng lẽ lui ra, Mộ Dung Phong ăn rất ngon, chậm rãi ăn từng chút
một, anh hỏi: “Sao em biết anh thích ăn món này?”.
Tĩnh Uyển cười đáp:
“Em hỏi chị Thù Ngưng, chị Thù Ngưng thật chu đáo, anh thích ăn gì,
thích uống gì, thích cái gì, không thích cái gì, chị Thù Ngưng đều nhớ
rõ”. Vẻ mặt Mộ Dung Phong hơi thay đổi, bất giác dừng đũa, Tĩnh Uyển sợ
làm hỏng chuyện, không dám nói nữa, chỉ cười hỏi: “Sao anh không ăn
nữa?”.
Mộ Dung Phong cười
một tiếng: “Sao em không nói nữa?”. Tĩnh Uyển thấy anh cười, nhưng trong mắt lại ánh lên sự lạnh lẽo, lòng sợ hãi mỉm cười gọi một tiếng: “Đại
ca”. Cô chưa nói hết Mộ Dung Phong đã vứt đũa đi, đôi đũa đó vốn gắn với nhau bằng sợi dây bạc nhỏ, chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng sợi dây đã
đứt, một chiếc đã bay ra ngoài, một chiếc khác rơi xuống đất, nước dùng
trong bát cũng sánh ra, ánh mắt như muốn giết người, chằm chằm nhìn cô:
“Doãn Tĩnh Uyển, em đừng ép anh quá đáng, hôm nay anh nói thẳng ra, anh
không làm đại ca gì của em hết, anh thích em, viên đạn đó suýt nữa lấy
mạng của em, cũng suýt lấy mạng anh, lúc đó anh đã hạ quyết tâm, chỉ cần em sống em sẽ phải là của anh, cho dù em giận anh, hận anh, anh cũng
không hề hối tiếc”.
Tĩnh Uyển không ngờ
anh nói ra những lời đó, chỉ thấy trong mắt anh như có ngọn lửa đang
cháy rừng rực, cô ngồi trên mép giường, anh đưa tay ra nắm lấy vai cô,
cô hoảng hốt sợ hãi, đôi môi ngang ngược mà nóng bỏng đã áp lên môi cô,
cô hơi vũng vẫy, động vào vết thương ở trước ngực, cô đau đớn, không kìm được “á” một tiếng, anh lại nhân cơ hội mà “công thành chiếm đất”, hút
lấy sức ngọt ngào trong miệng cô. Cô sợ đến cực điểm, đưa tay đẩy anh
ra, lại bị siết chặt hơn, hơi thở anh cuồng bạo chiếm lấy hơi thở cô, cô yếu ớt bám lấy khuỷu tay anh, móng tay cào vào trán anh, anh bị đau đớn mới chịu buông tay ra.
Anh thở dốc và gấp,
cô vốn là người to gan, nhưng không biết vì sao cũng hoảng loạn đến cực
điểm, chỉ dám thở nhè nhẹ. Anh lại gọi nhỏ: “Tĩnh Uyển”. Cô hơi ngửa mặt lên, ánh mắt rừng rực như lửa, giọng nói lại đè nén mà khào khào: “Tĩnh Uyển, anh mong em có thể ở lại bên cạnh anh. E rằng Thừa – Dĩnh sắp
đánh nhau, anh không thể để em đi, càng không thể xa cách em bởi khói
lửa chiến tranh”.
Tĩnh Uyển cũng không biết mình đang nghĩ gì, bất an mà hoảng sợ, cô rất ít khi sợ hãi, cho
nên cảm giác này khiến cô run rẩy, trên môi vẫn còn hơi thở của anh,
mãnh liệt mà nóng bỏng như thế, giống như đốt cháy nơi sâu thẳm nhất
trái tim cô, cô không dám nghĩ gì, chỉ hoảng hốt hỏi một câu chẳng liên
quan: “Sao lại đánh nhau?”.
Trong mắt anh có một ngọn lửa âm u, chiếu ra ánh sáng rỡ ràng: “Trận đánh này là khó tránh
khỏi, Thừa – Dĩnh đối đầu với nhau mấy năm, tuyệt đối không phải kế sách lâu dài. Mấy năm nay anh sớm đã dự tính, chỉ có thống nhất mười sáu
tỉnh Giang Bắc, sau đó mới quyết chiến một trận với Khương Song Hỷ, Lý
Đồng Niên ở phương Nam. Thiên hạ chia năm xẻ bảy, cũng nên quy về một
mối.
Tĩnh Uyển ngơ ngác
nhìn anh: “Phía Bắc có người Nga dòm ngó chằm chằm như hổ đói, mấy năm
nay Dĩnh quân và Thừa quân ngang tài ngang sức, nếu anh đồng thời dùng
binh ở cả hai phía Nam Bắc, làm sao có thể có nửa phần thắng lợi? Anh
điên thật rồi”.
Mộ Dung Phong nhìn
cô một lúc lâu, bỗng nhiên hôn nhẹ lên trán cô, Tĩnh Uyển nhất thời sững sờ, nhưng không hề né tránh. Anh mỉm cười nhìn cô, nói: “Anh điên rồi
sao? Thế thì anh mới thích em đến phát điên như thế này. Chinh chiến
gian nan là việc của đàn ông, vốn không nên nói với em, nhưng anh muốn
cho cả thiên hạ thấy, anh muốn cho em biết, anh có hoài bão như thế nào. Tĩnh Uyển, anh muốn cho em hạnh phúc mà phụ nữ trên thế gian này đều
phải ngưỡng mộ, anh muốn tặng cả thiên hạ cho em”.