Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình

Chương 18: Chương 18




“Tôi thật không có thời gian” Lại một lần nữa nhận được điện thoại của Đổng Hoài Sướng, La Thanh Nhạc bây giờ thật có lý do chính đáng không đến gặp mặt con gái được. “Em đã muốn bận rộn ba ngày liên tục, thứ hai tới Tuyết Luân đã phải trở về rồi” “Nó có cuộc sống của có, tôi cũng có cuộc sống của tôi” Sau khi tổng giám đốc qua đời, La Thanh Nhạc đã trở thành tổng giám đốc tân nhậm. Tuy rằng công việc trong công ty hơn phân nửa đều phải qua tay cô, nhưng công ty có một sự thay đổi lớn như vậy, trong lòng mọi người đều khổ sở. Điều cô có thể làm chính là ổn định lòng quân, tiếp tục duy trì hoạt động trong công ty. Bây giờ cô thật sự là rất bận. “Thanh Nhạc, em… Lần này con bé đến, anh đã đáp ứng sẽ cho nó ăn cơm cùng với mẹ, kết quả em luôn không có thời gian” Đổng Hoài Sướng dịu giọng, hy vọng La Thanh Nhạc có thể hiểu chuyện này thật rất quan trọng với Tuyết Luân. Mà không chỉ với mỗi Tuyết Luân, với hắn mà nói cũng rất quan trọng. Hắn cũng muốn gặp La Thanh Nhạc một lần. “Đó là anh đáp ứng, không phải tôi đáp ứng. Nếu anh làm không được thì không nên tùy tiện đáp ứng người khác bất cứ chuyện gì… À! Thiếu chút nữa là tôi đã quên, đây không phải là thói quen của anh sao? Anh luôn có thói quen cho người khác hứa hẹn nhưng lại không làm được. Chừng ấy tuổi đầu rồi mà anh vẫn còn cái phong cách buồn cười này. Vĩnh viễn anh cũng muốn thay đổi đúng không?” “Có lẽ những hứa hẹn năm đó anh nói với em, anh cũng chưa làm được, nhưng chẳng lẽ chúng ta không thể buông tha thành kiến mà cho Tuyết Luân một kỷ niệm hoàn mỹ sao? Em có thể cho nó một kỷ niệm đáng nhớ mà, cùng đi ăn một bữa cơm, tâm sự một ngày, cho dù em không thể biểu hiện ra bộ dáng của một người mẹ, ít nhất có thể coi nó như một người bạn, thân mật với nó một chút” “Lời nói của anh chính là ám chỉ tôi tàn nhẫn sao? Có như vậy, anh thật nghĩ có thể thuyết phục tôi đến đóng vai một người mẹ tốt sao?” “Cho dù không thuyết phục được em, anh cũng sẽ làm như vậy. Thanh Nhạc, em sợ cái gì? Em sợ nếu bây giờ thân thiết với con quá, sau này sẽ không có cơ hội gặp nó nữa sao? Anh có thể cam đoan với em, anh sẽ không ngăn cản mẹ con hai người. Em muốn gặp con lúc nào cũng được, sẽ không có người ngăn cản em, nếu có người dám ngăn cản, em có thể xử lý hắn. Anh tin rằng em cũng từng muốn bù đắp tình yêu cho Tuyết Luân… Nó từ nhỏ đã không có ba mẹ bên cạnh.Lúc biết anh muốn đưa nó về Đài Loan gặp em, nó vui vẻ đến cả đêm không thể ngủ yên. Nó luôn hỏi anh, mẹ là người như thế nào, nó thậm chí còn lo lắng em có thích nó hay không… Buổi sáng hôm nay nó hỏi anh, em có phải không thích nó hay không, anh không biết phải trả lời con bé như thế nào” “Anh không phải luôn tán thành sự thẳng thắn hay sao? Sao không trực tiếp nói cho nó, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng tinh đến chuyện phải làm mẹ, hơn nữa tôi cũng sẽ không phải là một người mẹ tốt, cùng lắm thì anh tái hôn rồi mang về cho nó một người mẹ tốt với nó là được” “Thanh Nhạc, anh sẽ không tái hôn với những người khác! Em nghe thấy lời nói của anh chưa? Anh không muốn làm một người chồng mà em oán hận, mà anh cũng có muốn giải quyết chuyện này. Chúng ta có thể một lần nữa quay lại, em không cần luôn nói anh giống như…” Đổng Hoài Sướng rốt cuộc cũng nói ra những điều trong trái tim. “Giống như cái gì?” La Thanh Nhạc chỉ cảm thấy tay của mình run lên nhè nhẹ. Đổng Hoài Sướng không phải là muốn nói cho cô biết, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn muốn tái hôn với cô đó chứ? “Ngoại trừ em, anh không muốn tái hôn với bất kỳ ai khác” “Lời này rất quen thuộc, giống như trước đây tôi cũng nghe anh nói như vậy. Thế nhưng bây giờ nghe lại thấy thật châm chọc, không phải sao?” Cô không để ý đến những cơn sóng cuộn trào trong lòng, lạnh lùng đáp. “Anh biết lúc này nói chuyện đó với em là không thích hợp, nhưng Tuyết Luân chỉ là một đứa nhỏ, đừng đem oán hận với anh phát tiết ở trên người con bé. Để cho nó ăn cơm với em đi, nó cũng chỉ muốn thuận tiện đem Phật Liệt Khắc trả lại cho em thôi” “Anh có thể gọi người mang đến cho tôi là được” “Chút nữa anh gọi người đưa con bé qua, nó có thể ở cùng em trong phòng làm việc” Đổng Hoài Sướng quyết định một cách quyết đoán. Ngày đó La Thanh Nhạc cho bọn họ đi vào nhà cô, là bởi vì cô không thể từ chối trước mặt một đứa nhỏ. Trực tiếp đưa con bé qua, cô sẽ không thế lấy cớ khác từ chối đúng không? “Đổng Hoài Sướng…” La Thanh Nhạc còn chưa kịp nói chuyện, Đổng Hoài Sướng liền cúp điện thọai trước. Mà La Thanh Nhạc vốn dĩ không biết số điện thoại của hắn, cũng không có cách nào hỏi lại số. Cô chỉ biết đành phải tiếp tục với tâm trạng bất an, chờ một đứa bé xuất hiện trong phòng làm việc của mình. Sau cuộc họp, trở lại văn phòng, bên ngoài vây quanh một đống người đang nhìn ngó bên trong. “Phó tổng La, con gái của chị thật đáng yêu. Con bé chỉ biết nói tiếng Anh thôi sao?” “Nó vẫn luôn ở Mĩ à?” “Cô bé giống chị thật đó!” Mọi người vừa nhìn thấy La Thanh Nhạc liền bắt đầu phát biểu cảm nghĩ với cô. Xem ra tất cả mọi người đều bị cọ bé kia thu phục, mà La Thanh Nhạc đối mặt với mọi người cũng chỉ là im lặng. Mở cửa, chỉ thấy con bé đang nằm ngủ trên ghế sopha, Phật Liệt Khắc nằm bên chân. Khi nhìn thấy chủ nhân, con chó nhỏ liền vui vẻ nghênh đón, chiếc đuôi nhỏ không ngừng lay động. La Thanh Nhạc nhẹ nhàng đến bên cạnh Tuyết Luân, cầm áo khoác của mình đắp lên người con bé. Nhìn con gái ngủ say, dường như cô có thể nhìn thấy chính mình. Tuyết Luân rất ngoan, cô nói với con bé rằng mình phải đi họp, để bé ở trong phòng làm việc. Con bé cũng không chạy loạn đến nơi khác, chỉ là ngồi ở bên trong chờ mẹ trở về, vừa không khóc lại cũng không nháo. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vừa xuất hiện đã thu hút được sự yêu mến của mọi người. Cửa bị gõ hai cái, La Thanh Nhạc vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Thịnh Hoa mặc một bộ áo đen đứng bên ngoài. “Chủ tịch, sao chị lại đến đây?” “Tôi đến xem công ty một chút, dù sao cũng không có nơi nào để đi. Nhà vẫn thường xuyên có người đến viếng, tôi lại không muốn đối mặt với không khí đó cho nên quyết định đến công ty đi một chút, thuận tiện nhìn xem phòng làm việc còn cần sắp xếp cái gì không” Chủ tịch vừa nói, ánh mắt liền nhìn thấy một cô bé nằm ngủ say trên ghế “Thanh Nhạc, thật khó cho cô. Tôi không biết con gái cô đến Đài Loan gặp mẹ, còn khiến cho cô bận rộn như vậy” “Không sao” La Thanh Nhạc mỉm cười, đối với những chuyện ngoài ý muốn cô cũng không muốn giải thích “Chuyện của tổng giám đốc … còn cần tôi giúp gì không?” “Cô giúp tôi đã đủ nhiều rồi, hơn nữa tôi dựa vào quy định của công ty mà xử lý, mọi việc đều được sắp xếp thỏa đáng. Thế nhưng… thật ra cũng không cần phải làm rình rang làm gì, sắp xếp gọn gang, ổn định là được rồi” “Chủ tịch, chị không sao chứ?” La Thanh Nhạc nhìn cô ấy, chỉ cảm thấy vị chủ tịch luôn có phong cách ăn mặc chỉnh chu xinh đẹp giờ như già đi mười tuổi. “Tôi không sao. Lúc nãy cũng có đùa cùng con gái cô một chút, con bé́ thật đáng yêu! Có một đứa nhỏ thật ra vẫn có cái lợi, ít nhất còn có một người bạn” “Nuôi chó cũng có hiệu quả đó!” Tay cô duỗi ra, Phật Liệt Khắc lập tức chạy về phía chủ nhân. “Cô đó, cho dù con cái hay cho con đều chăm sóc thật tốt” Chủ tịch lộ ra nụ cười khó có được. “Thật bình thường đều chỉ cócon chó này ở cùng tôi” “Tôi biết, Tuyết Luân cũng vừa nói với tôi, đây là lần đầu tiên con bévề Đài Loan gặp cô. Có một số việc tôi cũng không hỏi nhiều, chồng tôi cũng từng nói cô đã ly hôn” “Dù sao cũng không phải chuyện tốt gì, cho nên tôi rất ít nhắc tới” Biểu tình của La Thanh Nhạc xuất hiện một chút mất tự nhiên. “Tôi biết, nhưng có con nhỏ liền cảm thấy không giống không phải sao? Con nít cũng giống như quan hệ vợ chồng, cho dù có như thế nào thì khi nghĩ đến con cái sẽ thấy bình ổn tâm tình. Tôi nghĩ có lẽ chính là lúc trước bụng tôi quá vô dụng, nếu tôi thật sự vì anh ấy mà để lại một đứa con, anh ấy có lẽ sẽ không ra ngoài ngoại tình” “Nếu anh ta thật sự không thương chị, có con thì có ích lợi gì chứ? Nếu như quả thật là như vậy, hôm nay tôi cũng sẽ không ly hôn” Chủ tịch nhìn La Thanh Nhạc, an ủi vỗ vỗ bả vai của cô. “Thanh Nhạc, dành nhiều thời gian đi chơi cùng con gái đi. Con bé có nói nó sẽ về Mỹ, cô cứ giao công việc cho người khác. Cô cũng nên có một cuộc sống của riêng mình”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.