Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình

Chương 4: Chương 4




Trước mắt tối đen, cô hốt hoảng với tay, giống như người mù không ngừng quờ quạng về phía trước. Thăm dò một lúc lâu, cô thật sự bị kinh hãi, không khí lúc này thật khẩn trương, cô thậm chí cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, thình thịch thình thịch… Thật sự cô rất sợ, chỉ hy vọng lúc này có thể rời khỏi đây, tới bất kỳ nơi nào cũng được! Rốt cuộc ở trong một vùng tối đen, cô tìm được một cánh cửa, khe cửa chỉ lộ ra một chút ánh sáng ở dưới.Trực giác lại nói cho cô biết không được mở ra, nhưng cô chỉ muốn rời đi nơi này, đến nơi có ánh sáng kia… Cuối cùng cô vẫn mở cửa, bên kia cánh cửa là nơi tràn ngập ánh sáng, nhưng lại hiện ra hình ảnh cô sợ nhất… Vân Tú cùng chồng của cô cùng nằm trên một chiếc giường lớn. Đổng Hoài Sướng không giải thích gì, thậm chí không có một câu xin lỗi, hắn chỉ nằm đó nhìn cô, một bộ dạng khiêu khích, mà tất cả những gì tai cô có thể nghe đều là lời xin lỗi của Vân Tú. Lời nói của cô ta giống như chứng minh với La Thanh Nhạc đây chính là sự thật cô không mong muốn nhất. Sau đó cô nghe thấy tiếng người chạy trốn, người đó lại chính là mình, từng tiếng bước chân lẩn vào trong bóng tối, cho đến khi cô không thể không tỉnh lại nữa mới thôi. La Thanh Nhạc ngồi ở trên giường, rèm cửa sổ bên ngoài vẫn chưa có tiasang nào chiếu xuyên qua, trời còn chưa sáng… Đứng lên mặc bộ áo khoác, rót cho mình ly sữa bò, con chó của cô miệng ngậm món đồ chơi nghe tiếng bước chân của chủ nhân, cũng rời ổ tới bên cạnh cô. Cô ngồi xuống sàn, cầm món đồ chơi vừa chơi đùa với chó con, vừa nói chuyện với nó. “Em cũng dậy rồi hả? Sớm như vậy, vậy trời sáng em muốn làm gì? Em lại không cần đi làm, có thể ngủ ở nhà đến no bụng, thật hạnh phúc…” Sang Mỹ học xong, Thanh Nhạc liền nuôi chó. Sau khi nuôi, cô phát hiện cùng chó con làm bạn so với đàn ông thì cảm thấy ấm áp hơn nhiều, bất kể cô về trễ như thế nào, Phật Liệt Khắc luôn ngoan ngoãn đón cô, cho cô sự chào đón khi về đến nhà. Suốt hai mươi tư tiếng đều có thể yên lặng lắng nghe tất cả những trách móc, phiền não của cô, cho tới bây giờ cũng không oán trách cô làm đồ ăn không ngon, thậm chí sẽ không ngại cô mua đồ xấu xí, hoặc là thời gian làm bạn với mình quá ít. Phật Liệt Khắc thậm chí sẽ không mang phiền toái đến cho cô. Phật Liệt Khắc sẽ mãi là người bạn biết chừng mực, luôn mang theo ý cười khi nhìn chủ nhân, dịu dàng tựa đầu đặt trên đùi cô, vùi bên cạnh La Thanh Nhạc giống như nói cho cô biết, cô vĩnh viễn sẽ không cô đơn. “Nếu như không có em, chị không biết phải làm gì bây giờ?” La Thanh Nhạc nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng chó yêu, không cách nào nhớ được từ bao giờ mình lại biến thành như vậy, chỉ duy nhất chú chó này mới khiến cô tin tưởng mà thôi. Người nếu bớt ngây thơ lãng mạn một chút, thế giới này thoạt nhìn dường như cũng không là nhiều màu sắc rực rỡ, dũng cảm tin tưởng người khác cũng đồng nghĩa với đem chính mình đặt vào thế giới tối tăm. Người đó ở trên thánh đường nói sẽ chăm sóc cô, yêu cô cả đời, cuối cùng chẳng những nuốt lời, hơn nữa lựa chọn bạn tốt của cô làm công cụ phản bội. La Thanh Nhạc chỉ có cảm giác mình giống như là bị người đâm một dao, mà con dao kia cắm chặt vào cơ thể cô thật sâu, xuyên qua trái tim cô, ngoài mặt vết thương giống như là đã liền lại, nhưng mỗi một cử động, con dao kia lại chạm vào như nhắc nhở cô về vết thương kia. Nó khiến cô không thể không lột xác biến mình thành người như bây giờ, nếu như cô ngay cả dùng lời nói để bảo vệ mình cũng không làm được, thì cô làm thế nào để tiếp tục sống đây? Cô có thể vì tình yêu chịu được hết thảy, chuyện không chịu nổi cô đều có thể nhẫn nhịn, nhưng hắn lại ngay cả lừa gạt cô cũng không muốn. Có lẽ thật sự không phải là yêu! Hắn thật sự không yêu cô, cho nên ngay cả một câu níu giữ cũng không chịu nói. Hắn thà nằm trên gra giường lòe loẹt của Vân Tú, cái bộ dáng nhất định không cùng với người phụ nữ của mình ở một chỗ, cũng không chịu tỏ ra một chút lưu luyến đối với cô. Bên cạnh, chó con gâu gâu gọi cô, giống như phát hiện cảm xúc của chủ nhân xấu đi, khẽ liếm tay La Thanh Nhạc. “Phật Liệt Khắc, trên thế giới này chỉ có em là tốt nhất với chị” La Thanh Nhạc mỉm cười với chó con, lại nghe thấy giọng mình là nghẹn ngào . Cô cho là mình có thể từ sự việc này mà sống lại, nhưng giữa đêm khuya, không gian an tĩnh, cô vẫn luôn luôn nghe thấy trái tim mình đang khóc. Ban đầu làm thế nào mà cô lại yêu người đàn ông kia? Hiện tại trong trí nhớ của cô một chút cũng không có. Có phải là con người sau khi bị tổn thương, thì sẽ luôn chỉ nhớ đến chuyện tệ nhất không? La Thanh Nhạc cũng từng thử nhắc nhở chính mình, lúc hắn theo đuổi mình cũng từng làm một chút chuyện lãng mạn, nhưng bây giờ mỗi lần nghĩ đến, dường như đã không còn nhớ rõ. Cô có lúc cũng muốn tin vào số mệnh, nhưng không tránh được vẫn muốn chống lại sự an bài của ông trời, hoặc đời này cô nhất định phải thua trong tay Đổng Hoài Sướng! Vừa mới bước ra phòng họp, La Thanh Nhạc vẫn còn cùng chủ quản thảo luận giải quyết vấn đề giao hàng. Hãng bên Malaysia tuần trước xảy ra hỏa hoạn, cho nên gần đây phải tìm nơi khác cung cấp. Trên thực tế chuyện này không phải quá lớn, vẫn có hãng khác có thể nhận giải quyết, chẳng qua là kéo theo một đống nguyên vật liệu, tốc độ liên lạc chậm khiến cô muốn tìm người làm vật hi sinh, cần phải có người bị đuổi việc, những người khác mới có thể nghiêm túc một chút. Nói qua mấy trăm lần rồi, hiệu suất công việc cũng không thấy chuyển biến tốt, ngồi hưởng lương cao nhưng làm việc lại không có hiệu quả tốt, đây là cái thể thống gì vậy? La Thanh nhạc mặt lạnh như tảng băng trong địa ngực, vừa thấy cô đi tới, tất cả mọi người cúi đầu, chỉ sợ phải hứng chịu lửa giận của cô, sẽ bị cháy sạch thương tích khắp người. Ở trong công ty, cô quả thật không khác gì ác ma. Cô thư ký đáng thương chạy theo phía sau, tay cầm cuốn sổ hỏi từng câu một… “Phó tổng giám đốc, ông Chu gọi điện thoại từ Hong Kong, hỏi chị chủ nhật này có thể đến Hong Kong không?” Robert mỗi tuần đều gọi điện thoại hỏi câu này. Từ hai tháng trước gặp nhau ở một cuộc họp, Robert liền quyết định muốn theo đuổi La Thanh Nhạc, mỗi tuần đều gọi điện mời cô qua cùng uống rượu. “Nói với anh ta, tôi sẽ không đi!” La Thanh Nhạc đáp lời. Cô cũng không phải là hoa si, làm sao có thể? Robert là chủ tịch công ty bất động sản lớn nhất châu Á, nhưng như vậy thì sao? La Thanh Nhạc cô ngày nào đó tức giận có thể sẽ giết chết hắn! Có tiền mà không biết dùng? Đàn ông không có chí khí đều là thứ bỏ đi! “Tổng giám đốc hẹn chị thứ bảy cùng uống trà chiều…” La Thanh Nhạc quay đầu trợn mắt nhìn Hoàng Quốc Hùng một cái. Tổng giám đốc ở trước mặt cô giống như kẻ lang thang, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ai bảo anh ta lục căn không sạch, kết hôn còn trăng hoa! Phu nhân tổng giám đốc cũng chính là vị chủ tịch cả ngày chỉ muốn thăm dò tin tức người đến bên cạnh anh ta. Đạo đức cá nhân có thiếu sót hay không không quan trọng, ngay cả xử lý công việc cũng không có hiệu quả cao thì trong công ty từ trên xuống dưới không ai mà không biết chủ tịch là ai. Hoàng Quốc Hùng chẳng qua cũng chỉ là con cọp giấy, chỉ có La Thanh Nhạc mới có khả năng quản lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.