Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình

Chương 9: Chương 9




“Robert, không phải chúng ta còn muốn đi nơi khác sao?” “Được rồi! Dù sao không khí ở đây cũng không thích hợp nữa” Robert đứng lên, một bộ ‘hộ hoa sứ giả’, dám làm trò trước đổng hoài sướng đem la thanh nhạc mang đi, khẩu khí này phải đổng hoài sướng làm sao có thể nuốt đi xuống? “Hộ hoa sứ giả”: Thiên sứ bảo vệ các loài hoa. Ý bảo là người có nghĩa vụ bảo vệ, chăm sóc và yêu thương phụ nữ. “La Thanh Nhạc, em đối đãi với ân nhân như vậy hình như không được tốt cho lắm nhỉ? Anh nhớ năm đó mẹ anh còn tặng cho em một số tiền du học ở nước ngoài. Bây giờ nhìn thấy anh lại ngay cả lên tiếng gọi cũng không, đây chẳng phải là ‘qua sông đoạn cầu’ sao?” “Qua sông đoạn cầu”: Qua cầu rút ván. Phê phán những con người vô lương tâm, nhận được sự giúp đỡ rồi thì lại lật mặt và lại làm những điều ko tốt sau đó, đáp trả lại công sơn đó bằng những hành động trái ngươic hoàn toàn, những hành động xấu xa. Lời của hắn thật chói tai, chỉ vì kích thích sự phản ứng của cô nhưng kết quả lại khiến chính hắn không nói được thành lời. Hắn chỉ có thể đó nhìn Robert đem móng vuốt sói vuốt vuốt lưng La Thanh Nhạc như an ủi, rồi lại còn vỗ vỗ vai cô. Sau đó, hai người bọn họ bình thản đi ra khỏi nhà hàng… Đổng Hoài Sướng cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy. Hắn cũng không phải muốn nhục nhã La Thanh Nhạc. Lần này quay về Đài Loan, hắn chỉ muốn tìm một cơ hội nói chuyện cùng cô mà thôi, hắn cũng không có ý gì khác. Thế nhưng sau khi trở về, mỗi lần muốn gặp cô hắn lại nếm mùi thất bại. Một cơ hội cô cũng không cho hắn mà thái độ càng làm cho hắn lo âu. Bây giờ lại thêm chuyện này xảy ra, hắn sợ rằng sau này quả thật sẽ càng không sống tốt! “Đi thôi!” Lấy lại biểu cảm lạnh lùng của mình, Đổng Hoài Sướng quay lại nhìn Pe­ter, đồng thời đón nhận ánh mắt thông cảm của tay trợ lý này… Ngay cả tên này cũng thương hại hắn sao? Điều này càng là sự thất bại quá lớn với hắn! Trở về phải suy nghĩ kỹ lại một chút. Hắn không tin sau khi ly hôn, đời này hắn thật sự sẽ không thể trò chuyện như những người bình thường cùng La Thanh Nhạc. Là ghen sao? Đổng Hoài Sướng cả đêm ngủ không được, đầu óc đều là hình ảnh lúc La Thanh Nhạc ngẩng đầu nhìn mình. Ánh mắt của cô làm sao có thể dễ điều khiển như vậy? Cô thế nhưng ngay cả một chút khiếp sợ cũng không có. Không phải bọn họ đã không gặp nhau tám năm rồi sao? Khi vừa nhìn thấy cô, cho dù bề ngoài của cô đã thay đổi đi rất nhiều nhưng trong mắt Đổng Hoài Sướng thì La Thanh Nhạc vẫn có một địa vị nhất định. Cô lúc này vẫn có thể khiến cho tim của hắn đập thình thịch, tựa như lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô. Giữa đám đông, cô vẫn luôn chói mắt như vậy, cơ hồ là tất cả phái nam đều có thể liếc mắt một cái liền để ý đến cô. Tám năm… Cảm giác giống như chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Đối với một người không gặp trong tám năm, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mình, cô thế nhưng chính là lẳng lặng ngồi đó, sau đó hỏi vì sao cô phải chào hỏi hắn. Có lẽ năm đó hắn chính là một tên khốn! Thế nhưng cô có nghĩ tới tên khốn này đã cứu cô hay không? Nếu không có chuyện năm đó, cô thật nghĩ rằng mình có sẽ sống nổi qua những năm tháng nghèo khổ đói khát đó sao? Không có tiền, bọn họ chỉ dựa vào tình yêu là có thể sống sao? Những hỗn loạn năm đó chẳng lẽ cô đều đã quên? Ngay từ lúc đầu, bọn họ đã nghĩ mọi chuyện đến quá dễ dàng, mà hắn công nhận chính mình vốn dĩ không thể làm một người chồng tốt. Ngay cả một cuộc sống cơ bản nhất cũng không cung cấp nổi, tìm việc đều gặp trắc trở, khống chế cảm xúc cũng không được. Mỗi một lần hắn phát giận với La Thanh Nhạc, cuối cùng khó nhất chịu cũng đều chinh là hắn. Hắn bị La Thanh Nhạc ăn cắp mất trái tim. La Thanh Nhạc chỉ cần một đời một thế gần bên nhau, nhưng yêu cầu này đối với một người còn có tuổi trẻ cuồng nhiệt mà nói chính là quá mức trầm trọng. La Thanh Nhạc không rời khỏi hắn, cho nên hắn liền tự nhận rằng mình có thể tổn thương cô, bức ép cô rời đi. Cuối cùng thì cô cũng đi rồi. Lúc La Thanh Nhạc mở cửa, dường như hắn muốn buông bỏ tất cả để níu kéo. Từ sâu trong lòng, hắn không hề muốn tổn thương cô, nhưng hắn vẫn cố nhịn, cố ý giả vờ lãnh đảm nhìn La Thanh Nhạc, nhìn cô khóc một cách thương tâm. Hắn, với một bàn tay,đã lấy đi giấc mộng của cô. Không bao lâu, người nhà của hắn liền đến Đài Loan tìm hắn, cũng muốn hắn ký đơn ly hôn cùng La Thanh Nhạc. Hắn biết là La Thanh Nhạc đến tìm bọn họ, bởi vì cô so với ai khác đều hiểu rằng hắn không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, cho nên đã chủ động đi tìm người Đổng gia thay hắn. “Các người làm sao với cô ấy?” Lúc ký tên, Đổng Hoài Sướng đã hỏi một câu. “Cha ngài đã nói sẽ không bạc đãi cô La” Đổng Hoài Sướng không biết cô đã trao đổi điều gì cùng gia tộc mình, nhưng hẳn cũng không bất công. Hắn là người thừa kế duy nhất của Đổng gia, tất cả mọi người đều mong chờ hắn quay về. Thế nhưng không một ai đến khuyên hắn, mà chính hắn cũng không chịu xin tha thứ. Thế là La Thanh Nhạc đã chủ động giải quyết cho hắn. Đổng Hoài Sướng trở lại Mĩ, không ai nhắc đến cái tên La Thanh Nhạc. Hắn chỉ biết sau đó La Thanh Nhạc cũng đến Mỹ du học, nhưng bọn họ lại chưa từng gặp mặt nhau. Câu chuyện cũ lúc tuổi trẻ kia giống như là một giấc mộng, ngay cả ảnh chụp La Thanh Nhạc hắn cũng không lưu lại, tất cả đều đã xong rồi. Tắm qua, trễ giờ họp vài phút, vẻ mặt khó chịu của cha hắn hiện lên trên màn hình. Dù sao lão già kia cho tới bây giờ chưa từng lộ ra bàn mặt bình thường, cho dù biểu hiện biểu hiện như thế nào đi nữa thì lão già kia vĩnh viễn chỉ có bất mãn đối với đứa con của mình. “Mọi người đều đã đợi mày mười lăm phút!” Sau cuộc họp, tất cả mọi người đều rời khỏi phòng. Bên trong chỉ còn lại có hắn cùng với lão già cách nửa vòng trái đất đang mắng hắn. “Cũng chỉ mới mười lăm phút, ông có biết Đài Loan bây giờ là mấy giờ chưa?” Đài Loan khác múi giờ với nước Mĩ, bây giờ cũng đã là nửa đêm. “Làm việc phải có kỷ luật!” “Kỷ luật là cái gì? Tôi chỉ biết duy nhất một điều chính là tôi mệt chết đi được đây” Hắn quay về Đài Loan một mình, trong khi chi nhánh bên này lại đang thua lỗ. Mỗi ngày đến công ty lúc nào cũng vội, có đôi khi ngay cả uống một ngụm trà cũng không đủ thời gian. Ngoài ra thì lúc tan tầm hắn còn phải nghi tất cả biện pháp để có thể gặp La Thanh Nhạc, kết quả không có chuyện gì khiến hắn hài lòng. “Mới như vậy mà mày đã than mệt? Mày có biết lúc trước tao phải như thế nào mới có thể được như bây giờ không?” “Đừng mang chuyện quá khứ của ông ra so sánh với tôi. Tôi không phải ông, lại càng không phải mỗi việc ông từng làm tôi đều phải làm hơn ông thì mới đủ tư cách thay thế ông” “Thay thế tao? Chỉ bằng trình độ này của mày mà mày thật nghĩ rằng có thể thay thế được tao sao? Muốn tôi giao Đổng gia vào tay mày dễ dàng như vậy, tao làm sao có thể yên tâm chứ? Mà ngay cả…” Đầu kia màn hình đột nhiên truyền đến một tiếng quát to non nớt. Đổng Hoài Sướng vốn dĩ vẫn không quan tâm lắng tai nghe cha mình đang niệm chú, bỗng nhiên âm thanh lại bị cắt đứt. Hắn có nghe nhầm không?Dường như hắn nghe thấy tiếng một đứa nhỏ gọi cha già của hắn là ông nội. Đổng Hoài Sướng nhíu mi. Mặc kệ đi, hắn mệt rồi! Ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, lão già kia nếu muốn tiếp tục nghĩ rằng hắn chính là cái ‘phá gia chi tử’ cũng được, hắn lười phải đi cãi cọ với ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.