Chân Lâm Hi đã không cần dùng đến nạng, trừ bỏ lúc đi đường có hơi khập khiểng, còn lại không có vấn đề gì.
Hội nghị cấp cao tập đoàn, cô ở Hoài Thành náo loạn một trận lớn, kéo Trần đổng xuống. Lần này trở về, là mang theo cảm giác chấn động, không phải là người nhu nhược vô hại thiên kim Lâm thị đi theo bên người Lâm Thế.
Năm đó đi theo Lâm Thế đoạt thiên hạ tổng cộng có ba người, Trần gia đã rơi đài không sai biệt lắm. Còn Trịnh Kiến Trung với Cận Thừa, ý tứ của Lâm Thế, mặc kệ ba người bọn họ dù là ai làm, cùng nhau chỉnh hết.
Lâm Hi tán đồng cái nhìn này, dù sao tay ba người này cũng không sạch sẽ. Nếu không tìm thấy chứng cứ, vậy để bọn họ cùng một chỗ.
Lâm Hạo Dương nhìn hai người bọn họ một lát, hoài nghi chính mình có phải thân sinh hay không.
Lâm Hi ra cửa liền đụng phải Trịnh Kiến Trung, Trịnh Kiến Trung mặc âu phục nghiêm trang đứng tuổi, ngạc nhiên nhìn thấy Lâm Hi, ánh mắt hắn tạm dừng ngay sau đó mới cười rộ lên, “Hi Nhi thật sự làm người khác lau mắt mà nhìn.”
Lâm Hi mỉm cười duỗi tay, “Trịnh thúc thúc.”
Thời tuổi trẻ Trịnh Kiến Trung cũng dã tâm bừng bừng, bất đắc dĩ sinh ra nhi tử là phế vật, thằng ngu không chịu nổi. Hắn tới tuổi về hưu cố gắng chống đỡ, chiếm vị trí bộ phận dự án.
Trịnh Kiến Trung híp mắt, bắt tay với Lâm Hi, quay đầu nhìn thấy Lâm Hạo Dương. Cười gật đầu, trước đó hắn cho rằng Lâm Thế từ bỏ không lăn lộn, Lâm Hạo Dương là một người không lạnh không nóng, tiểu nữ nhi Lâm gia sinh tử không rõ.
Mười mấy năm nay mọi người đều bình an không có việc gì.
Lâm Thế tuyên bố tìm được nữ nhi về, nữ nhi đi theo sau ông tiến vào công ty, tất cả mọi người cho rằng Lâm Hi sẽ lấy một cái chức quan nhàn tản, làm một thân phận đẹp đẽ tương lai gả cho một nam nhân không tồi. Cô 27 tuổi, là thời điểm lựa chọn đối tượng.
Lâm Hi đi Hoài Thành, đám người Trịnh Kiến Trung cãi nhau thật sự không hiểu đây là có ý tứ gì. Để một nữ hài xinh đẹp, đi Hoài Thành? Sau đó, Lâm Hi dao sắc giải quyết dứt khoát đánh rớt Trần đổng, một đao trí mạng. Tốc độ nhanh đến mức không cho bất luận kẻ nào có cơ hội phản ứng, chiêu này của Lâm Hi quá độc ác.
Ai có thể nghĩ đến, Lâm gia như thế lại lấy nữ nhi bảo bối đi làm mồi dụ, câu ra con cá là lão Trần ngốc kia.
Lâm gia rốt cuộc muốn làm gì?
“Hạo Dương, cháu cũng phải học Hi Nhi một chút.” Trịnh Kiến Trung vỗ vỗ bả vai Lâm Hạo Dương, cười nói, “Hi Nhi ưu tú vậy, đã đuổi kịp và vượt qua cháu.”
“Em gái cháu xác thật ưu tú, cháu thưởng thức em gái cháu ưu tú.” Lâm Hạo Dương nhìn về phía Lâm Hi nói, “ Em ấy vốn là ở phía trên cháu.”
Muốn châm ngòi ly gián? Ha ha.
Trịnh Kiến Trung lại cùng Lâm Thế hàn huyên vài câu, nhịn không được ở trên người Lâm Hi nhìn, Lâm gia thật sự muốn làm đại sự.
Lâm Hi cùng Lâm Hạo Dương đi theo Lâm Thế tiến vào phòng họp cấp cao, lần này xem như lần đầu tiên Lâm Hi lấy thân phận Lâm tổng của công ty chi nhánh Hoài Thành tham gia hội nghị công ty. Lâm Thế tại chỗ tuyên bố Lâm Hạo Dương trở lại tổng bộ, tiến vào bộ phận dự án.
Sắc mặt Trịnh Kiến Trung đột biến.
Bộ phận dự án vẫn luôn là người của hắn nắm giữ, con của hắn là một phế vật, nhưng cũng giữ chức vụ quan trọng trong công ty, tất cả đều là nhược điểm. Lâm Hạo Dương lại tới bộ phận dự án muốn đuổi ai? Hắn?
Lâm Thế từng bước một thu lại quyền lực.
Thanh kiếm sắc bén bị mai một quá lâu, vết rỉ sét che khuất mũi nhọn. Tất cả mọi người cho rằng đây là một thanh sắt vụn, thanh kiếm đột phá bụi đất, lại thấy ánh mặt trời.
Tẩy rửa đi rỉ sét, bộc lộ mũi nhọn.
Hội nghị giằng co bốn giờ mới kết thúc, mới ra khỏi phòng họp, Trịnh Kiến Trung liền nổi giận đùng đùng chạy tới văn phòng Lâm Thế. Lâm Hi mang theo văn kiện trong tay cùng Lâm Hạo Dương liếc nhau, phân phó Tần thư kí, “Chú Tần, phiền toái chú nhìn chằm chằm văn phòng bên kia.”
“Muốn đi ra ngoài ăn cơm không?” Lâm Hạo Dương nói, “Mời em ăn cơm, ba ba bên kia không có việc gì, ông có chừng mực.”
Lâm Hi phải về Hoài Thành, lúc này Lâm Hạo Dương sẽ không đi qua giúp cô.
Lâm Hi nhìn ra hắn có chuyện muốn nói, đem máy tính để phòng thư kí, cùng Lâm Hạo Dương ra cửa. Yến Thành là trời nhiều mây, gió lạnh âm u.
Hai người ở bên cạnh công ty tìm một nhà hàng dưỡng sinh, Lâm Hạo Dương đưa súp canh cho Lâm Hi, do dự hồi lâu mới mở miệng, “Anh ở tổng bộ, chỉ là giúp em quét sạch rác rưởi. Em trở về, anh nhường chỗ cho em.”
“Vì cái gì không thể làm cùng nhau?” Lâm Hi nhìn hắn, “Em không xứng cùng anh kề vai chiến đấu sao?”
Lâm Hạo Dương sửng sốt, nói, “A?”
“Anh ở tổng bộ phối hợp với ba nắm giữ đại cục, em ở bên ngoài giúp anh quét sạch mấy vấn đề về dự án, không tốt sao?” Lâm Hi nghiêm túc nói, “Anh có nghĩ tới hay không, em cũng có sở thích khác? Em trở về tập đoàn Lâm thị là bởi vì trách nhiệm, bởi vì anh với ba mẹ.”
Lâm Hi suy nghĩ, dùng lời nói đơn giản nói ra, “Nếu em muốn cầm quyền, muốn tranh người thừa kế. Em sẽ không lựa chọn Hoài Thành, em sẽ từ tổng bộ ra tay, lấy quyền lực lớn hơn nữa.”
Lâm Hi để cho mọi người thấy, cô đối với người thừa kế không có hứng thú, nhưng không ai tin cô. Cô biết Lâm Hạo Dương với Lâm Thế băn khoăn, nhưng chuyện này thật sự không nằm trong phạm vi suy xét của cô.
Tập đoàn Lâm thị đối với cô mà nói chỉ là một phần công việc.
“Tập đoàn Lâm thị bảng hiệu này đã ba mươi năm, đứng lên không dễ dàng. Ngã xuống, khả năng vĩnh viễn không thể đứng dậy, em đau lòng ba ba vẫn luôn bôn ba mệt nhọc.” Lâm Hi uống một ngụm canh, “Em không biết anh đối với tập đoàn Lâm thị có cái nhìn gì, nếu anh đối với tập đoàn Lâm thị không có một chút tình cảm, vậy có thể hoàn toàn rời khỏi. Anh có tình cảm, vậy không thể để mặc kệ tập đoàn Lâm thị ngã xuống. Đây là tâm huyết của ba mẹ, ba mươi năm, tâm huyết và tín nhiệm của vô số người, anh đi vào thì phải gánh nổi phần tín nhiệm này.”
“Ai là người trên đài một chút cũng không quan trọng.” Lâm Hi nói, “Có lẽ tương lai em sẽ thay đổi, em sẽ tìm được lý tưởng của mình, em sẽ rời đi, vậy anh còn muốn đặt em ở mặt trên sao?”
Lâm Hi bưng chén canh lên chạm vào người Lâm Hạo Dương một chút, “Nhân sinh có biến cố nhiều như vậy, em mới 27 tuổi, ai có thể đoán trước được tương lai? Hiện tại, em khẳng định là hy vọng anh ở tổng bộ nắm giữ toàn cục. Người thương tổn em, thương tổn người nhà của em, em sẽ làm một đám bọn họ trả giá đại giới.”
Lâm Hạo Dương bởi vì Lâm Hi đi lạc, áy náy đắm mình trụy lạc. Chân tướng rõ ràng, hắn cũng không có phạm sai lầm gì, tất cả bọn họ đều là quân cờ trên bàn cờ người khác, hắn không cam lòng.
Hắn không phải phế vật, hắn có thể bảo hộ người nhà, gánh vác mọi thứ.
Lâm Hi lấy canh thay rượu, uống một ngụm, cười nói, “Anh của em cũng rất ưu tú, anh của em không thể kém so với bất luận kẻ nào.”
Lâm Hi chỉ ở Yến Thành hai ngày, công trường thi công hạng mục vườn công nghệ hệ thống nước xảy ra vấn đề. Hoài Thành liên tục mưa to, toàn bộ lộ ra. Hình thư kí nói chuyện điện thoại xong, Lâm Hi suốt đêm đi Hoài Thành.
Đã lập đông, phương bắc còn có thể mưa lớn như vậy, hạng mục vườn công nghệ thật là vận mệnh nhiều chông gai.
Lâm Hi ngồi ở trong xe cầm di động gọi điện thoại đầu bên kia cùng Hình trợ lý sắp xếp công việc, máy tính để trên đùi. Đột nhiên xe phanh gấp, người Lâm Hi được đai an toàn giữ chặt không bay ra ngoài, máy tính trực tiếp ném tới ghế phụ.
Ngực Lâm Hi bị đai an toàn siết có chút đau, cô nhanh chóng đem đồ đạc sắp xếp lại mới giương mắt nhìn qua, ở phía trước có tai nạn xe cộ trên đường xe con cùng với xe tải lớn, hàng rào ven đường còn bị xe con vọt tới phá tan, đoán chừng là mưa quá lớn, tầm nhìn thấp, trên cao tốc tốc độ lại nhanh, tài xế thiếu chút nữa đụng trúng.
Đèn trong đêm tối sáng lên.
“Đây là tai nạn xe cộ mới xảy ra?” Tài xế nói, “Tôi đi xuống nhìn xem.”
“Đừng xuống.” Lâm Hi vừa dứt lời, thân xe chấn động kịch liệt, xe cô bị bắn vọt tới phía trước lao vào bên trong xe tải.
Mẹ kiếp!
Lâm Hi muốn chửi thề.
Xe cô thật ra phanh kịp thời, nhưng người khác không có dừng lại, cô sợ lại bị đâm thành nhân bánh quy, vội vàng từ bên kia xuống xe nói, “Từ ghế phụ xuống xe.”
Lâm Hi không kịp tìm dù che mưa, mở cửa xe vọt vào trong mưa, nước mưa lạnh lẽo tưới ở trên người, nháy mắt liền mất đi toàn bộ nhiệt độ cơ thể.
Lâm Hi bước nhanh đến làn đường xe khẩn cấp chạy, lại một chiếc xe không dừng lại theo đuôi. Tài xế bò và lăn xuống xe, xe của bọn họ hoàn toàn bị ép xuống gầm xe tải lớn.
Mặt Lâm Hi đầy nước mưa, cô từ trong túi phòng thân lấy ra cảnh báo tự động đặt trên mặt đất, đi đến chỗ bên cạnh cầm di động báo cảnh sát.
Trên di động tất cả đều là nước, Lâm Hi gắt gao nắm chặt di động, bên kia đã chuyển nghe điện thoại.
“Chúng tôi ở cao tốc Yến Hoài đoạn đường Trần Gia Hà.” Lâm Hi căn cứ hoàn cảnh phán đoán vị trí của mình, “Hiện tại nơi này có tai nạn giao thông liên hoàn, xin mau chóng cử người tới đây, rất nghiêm trọng, cho xe cứu thương đến nữa.”
“Trong nước còn có người!” Tài xế mở đèn pin soi vào trong nước, quay đầu lại hướng về chủ xe phía sau, “Ai biết bơi? Trong nước còn có người sống!”
Lâm Hi xác định vị trí với cảnh sát, cũng thấy được người giãy giụa trong nước, nhờ đèn xe bên cạnh cây cầu có thể nhìn cái đầu đang phập phồng trên mặt nước. Có không ít chủ xe cầm đèn tới, Lâm Hi chần chờ vài giây, ném điện thoại cho tài xế, cởi áo khoác ra hô to, “Soi giúp tôi.”
“Lâm tổng?” Tài xế sẽ không bơi, hắn cũng là hảo tâm thuận miệng hô một tiếng, không nghĩ tới Lâm Hi sẽ trực tiếp lao tới, “Lâm tổng, cô đừng đi!”
Lâm Hi đã vượt qua lan can thuận theo sườn dốc chạy xuống, cô hét lên ở phía trên, “Soi giúp tôi.”
Tài xế muốn nhanh chóng kéo Lâm Hi trở về, phía sau một đạo thân ảnh lưu loát chợt lóe vụt qua.
“Tưởng tổng!” Thư kí Trần xách đèn tín hiệu chạy theo tới, lại nhanh chóng chạy về đặt đèn cảnh báo đặt trên mặt đất, mang theo đèn chạy về phía bên cây cầu dừng lại, đỡ mắt kính mắng một câu thô tục.
Này thật là trùng hợp làm người hoài nghi nhân sinh.
Lâm Hi học bơi lội cùng với Tưởng Lâm Dữ, kỹ thuật coi như tốt, dù sao Tưởng Lâm Dữ là một người bơi một lần là mấy giờ đồng hồ, Lâm Hi vì đuổi kịp tiết tấu của hắn cũng bơi vào chỗ chết.
Lâm Hi trên bờ cởi giày ra, chui vào trong nước. Đặc biệt lạnh, chân tay lập tức đều đã tê rần. Tầm nhìn rất thấp, trên bờ đã tận lực hướng bên này soi ánh sáng, Lâm Hi nhìn ra 50 mét mới nhìn thấy cái đầu còn chìm nổi, còn giãy giụa, nhưng đã phát không ra tiếng kêu cứu, nước đập lên mặt nước tạo thành bọt sóng.
Cô nhanh chóng bơi về phía người kia, phía sau có tiếng nước rất lớn, cô quay đầu lại nhìn thấy một đạo hình bóng quen thuộc, hóa thành tro cũng nhận thức được thân ảnh.
Sao hắn lại ở chỗ này?
“Người ở chỗ nào?” Trong tiếng nước Tưởng Lâm Dữ hỏi, “Tôi không mang mắt kính nhìn thấy không rõ, Hề Nhi?”
“Hướng 11 giờ.” Lâm Hi theo bản năng đáp lại xong, há miệng thở dốc phát ra âm thanh, trong đại não trống rỗng ngắn ngủi, nhanh chóng phản ứng lại quát, “Anh trở về! Sao anh lại ở chỗ này?”
Tưởng Lâm Dữ con người mù này tới coi náo nhiệt gì chứ? Hắn vì cái gì còn muốn buổi tối xuống nước? Hắn điên rồi sao?
“Em bơi trở về!” Tưởng Lâm Dữ nói, “Nhanh lên quay lại bờ, người, tôi tới vớt!”
“Anh một người mù anh vớt cái gì?” Lâm Hi sợ rống một chút lại tiêu hao thể lực quá mức, nhưng thật sự bị chọc giận, “Cẩu vật, anh trở về cho tôi!”
Tưởng Lâm Dữ trực tiếp hướng 11 giờ bơi đi, hắn chìm vào trong nước, tâm Lâm Hi đột nhiên nhảy dựng, hoàn toàn ngừng đập, cô điên cuồng hướng bên người Tưởng Lâm Dữ bơi, “Tưởng Lâm Dữ!”
Cô nghe không thấy bất luận âm thanh gì, trong bóng đêm cô bơi thẳng đến chỗ Tưởng Lâm Dữ.
Cô nghĩ đến Tưởng Lâm Dữ nói câu kia, đôi mắt tôi không tốt, nhưng tôi thấy rõ em.
Cô không thấy rõ người khác, nhưng trong bóng đêm nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ đặc biệt rõ ràng.
Mặt nước một mảnh tối tăm, một phút sau Tưởng Lâm Dữ ra khỏi mặt nước, hắn lôi kéo một người phát ra âm thanh, “Hề Nhi! Ở chỗ nào?”
Buổi tối thị lực của hắn sẽ xuống thấp, hơn nữa mắt kính bị rớt, hắn không thể thấy rõ tầm nhìn ngoài một mét liền, trong tầm nhìn một mảnh mênh mông.
Hắn biết sự tình của Lâm Hi, hắn vẫn luôn muốn đi tìm Lâm Hi, nhưng trước sau lại không có thời gian, hôm nay nghe nói Lâm Hi quay lại Hoài Thành, hắn cũng đi theo quay trở lại. Không nghĩ tới sẽ gặp tai nạn xe cộ, không nghĩ tới sẽ gặp được Lâm Hi.
Xe vọt tới làn đường xe khẩn cấp dừng lại, thư kí Trần xuống xe đặt cảnh báo, hắn nghe thấy được thanh âm của Lâm Hi. Hắn cái gì cũng chưa nghĩ, xuống xe đi thẳng đến chỗ Lâm Hi, trước khi hắn xuống nước còn có thể thấy rõ Lâm Hi.
Lâm Hi mặc áo sơ mi trắng, ở trong nước tối tăm chỉ có một mảnh trắng. Truyện Đoản Văn
Hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhảy vào trong nước.
Vào nước một lúc sau, mắt kính bị rớt, hắn chỉ có thể nghe được thanh âm. Trên bờ có tiếng la ầm ỹ, có tiếng nước bên người.
Hắn túm lấy cổ của người chết đuối mang theo một bên, nhưng không biết đi nơi nào. Hắn nhìn không thấy. Người trong tay điên cuồng giãy giụa, bắt lấy cánh tay hắn hướng trong nước chìm xuống. Chìm như vậy người sẽ chết, liều mạng bắt lấy một thứ như thế này, Tưởng Lâm Dữ sẽ bị cô ta kéo vào đáy nước.
Tưởng Lâm Dữ mấy ngày nay đều liên tục làm việc, giấc ngủ không đủ, thể lực có hạn.
“Giản Hề!” Tưởng Lâm Dữ còn tại chỗ, hắn đề cao thanh âm, tận lực che chắn ầm ỹ trên bờ, tìm kiếm Lâm Hi, “Em ở chỗ nào?”
Thế giới của hắn đen nhánh một mảnh, trống trải không có phương hướng.
“Chính là phía trước, tôi ở chỗ này.”
Tác giả có lời muốn nói: Trước một trăm đưa bao lì xì