Mái tóc dài của Lâm Hi lười biếng tán loạn, trên khuôn mặt xinh đẹp không có một gợn sóng, đôi mắt trong veo không nhiễm một hạt bụi.
Tưởng Lâm Dữ nắm lấy tay cô, mắt đen thâm thúy nhìn chăm chú vào Lâm Hi, “Tưởng Lâm Dữ, 30 tuổi —— em chờ tôi trong chốc lát, tôi đi một lấy một ít đồ.”
Tưởng Lâm Dữ liền xoay người đi, đầu cũng không quay lại.
Đầu ngón tay Lâm Hi còn lưu giữ một ít độ ấm, cô dựa lưng vào phía sau quầy bar, Tưởng Lâm Dữ làm gì? Hắn lại muốn làm cái gì?
Tưởng Lâm Dữ đi lần này chậm chạp không có quay lại, Lâm Hi cũng lười chờ hắn, xoay người đi tắm rửa. Thoa thuốc co chân, gọi điện thoại cho Hình trợ lý xác nhận hệ thống thoát nước tại công trường bình thường xong mới lên giường.
Lâm Hi ngủ một giấc không mộng mị thẳng đến 6 giờ 30 sáng, buổi sáng mùa đông hơn 6 giờ vẫn còn trạng thái ánh sáng nhạt, âm u. Lâm Hi đưa tay che trên mắt, nằm một lát rời giường rửa mặt tính toán đi công ty, hạng mục ở Hoài Thành tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề. Lâm Hi tới đây xử lý người của Trần đổng, Lâm Thế bỏ qua dư luận đám đông bảo vệ cô, nếu cô làm không tốt, vậy quá làm mất mặt Lâm Thế.
Lâm Hi ra cửa nhìn thấy trong phòng khách để một thùng giấy chứng từ thật lớn, cô trầm mặc vài giây đi qua mở thùng giấy ra nhìn thấy một thùng đầy văn kiện tài liệu giấy chứng nhận cùng với cúp, tất cả đều là của Tưởng Lâm Dữ.
Tưởng cẩu?
Từ giấy khai sinh cho đến giấy chứng nhận công việc toàn bộ đều ở chỗ này, một số ít bản sao chép, đại khái là đưa bản gốc cho Lâm Hi thì hắn không có biện pháp đi ra ngoài. Lâm Hi giơ tay ấn mi tâm, tính tình nhẫn nại xuống, còn có một phần báo cáo kiểm tra sức khoẻ cùng với xét nghiệm ADN.
Lâm Hi nhìn xét nghiệm ADN lâm vào trầm mặc, Tưởng Lâm Dữ người này đã cẩn thận tới một trình độ nhất định. Ngày hôm qua Tưởng Lâm Dữ nói sớm biết cô không phải thân sinh, tối hôm qua Lâm Hi cho rằng hắn biết được chính là từ chỗ Lâm Hạo Dương. Lâm Hi nhanh chóng suy luận, nếu Tưởng Lâm Dữ là từ chỗ Lâm Hạo Dương biết thì sẽ không áy náy.
Một tầng phía dưới là toàn bộ tài sản của hắn, chứng khoán cổ phiếu bất động sản, lấp tràn đầy một thùng.
Tưởng Lâm Dữ đang khoe giàu?
Lâm Hi mở WeChat khi còn làm việc ở Thượng Dữ lên, mở ra nhìn thấy tin nhắn từ Tưởng Lâm Dữ, có hơn 50 tin.
Là từ khi cô trở về Yến Thành bắt đầu từ ngày đó rồi, Lâm Hi không có trả lời cũng không có xem tin nhắn trên WeChat này. Cô xem từng tin nhắn một, tin nhắn mới nhất là bốn giờ sáng, đến từ Tưởng Lâm Dữ.
“Em ngủ nên không quấy rầy em, toàn bộ trong rương là của tôi. Tôi lên máy bay, hạ cánh tầm khoảng bốn giờ chiều, trong lúc này không có biện pháp nhận điện thoại của em. Muốn hỏi tôi cái gì, gửi tin nhắn cho tôi.”
Cho nên Tưởng Lâm Dữ ‘chờ tôi trong chốc lát’, là đi Yến Thành đem toàn bộ tài sản chuyển tới? Mấy thứ này nên bỏ két sắt khóa lại đi? Để loạn ở đây như vậy, cô thật đúng không là yên tâm.
Lâm Hi xoay người trở về phòng ngủ gọi điện thoại cho Lâm Hạo Dương, bên kia nhận điện thoại rất nhanh, giọng Lâm Hạo Dương rất tỉnh táo nói qua, “Hi Nhi.”
“Anh, hỏi anh chuyện này.” Lâm Hi nghe được bên Lâm Hạo Dương có âm thanh quảng cáo sân bay, “Anh đang ở sân bay?”
Loading...
“Ừm, chuyện gì?”
“Lúc trước, tại sao anh lại đi Chu Thành điều tra thân thế của em? Chứng cứ mang tính quyết định là gì?” Mặc kệ là ai, sẽ không trong một thời gian ngắn như vậy điều tra chi tiết một người. Dù là hoài nghi, không có được chứng cứ mang tính mấu chốt, cũng chỉ là quan sát.
“A? Sao đột nhiên muốn hỏi chuyện này?” Lâm Hạo Dương nhanh chân vào cửa ra vào.
Lâm Hi nghĩ nghĩ, nói, “Muốn biết anh với Tưởng Lâm Dữ ai biết sớm hơn.”
“Hắn, nhưng hắn không xác định em bởi vì chuyện gì mà không phải hài tử của Giản gia, liền vẫn luôn không đề cập đến nó. Chính hắn là cô nhi, từ góc độ của hắn, sẽ cho rằng tất cả mọi người quan tâm để ý cha mẹ, cho dù là cha mẹ rác rưởi, ít nhất không phải cô nhi.” Lâm Hạo Dương tạm dừng, hoài nghi Lâm Hi là đã biết cái gì. Trước đó Tưởng Lâm Dữ cùng hắn nói chuyện điện thoại, hắn không nói cho Lâm Hi, xét nghiệm ADN loại sự tình này đặt trên bất luận cô gái nào họ cũng sẽ xù lông. Hắn biết Tưởng Lâm Dữ không ác ý, nhưng Lâm Hi có thể nghĩ nhiều hay không cũng không biết, nói, “Hai người các em sẽ không lại ầm ỹ đi? Haiz, muốn anh nói, hai người các em cũng đừng ở chung một chỗ, anh giới thiệu cho em một người đẹp trai hơn.”
“Không có cãi nhau, chỉ là tò mò chuyện này.” Lâm Hi đại khái đã minh bạch sao lại thế này, “Hắn giúp em làm xét nghiệm ADN đúng không? Thời gian làm chuyện này?”
“Không sai biệt lắm, chuyện này anh không biết. Thời gian cụ thể hắn cũng chưa nói, nhưng chắc là sẽ không ngắn, tư duy lão cẩu này cùng với người bình thường logic không giống nhau. Trước đó hắn có kế hoạch năm nay cùng em kết hôn, ngoại trừ người muốn hài tử anh thật sự nghĩ mãi không rõ vì cái gì sẽ có người đầu óc không bình thường đi điều tra ADN người khác.” Lâm Hạo Dương nói, “Hai người các em hợp lại? Xảy ra chuyện gì?”
“Không có.” Lâm Hi nói, “Em đã biết, anh làm việc của mình đi.”
“Không cần suy nghĩ quá nhiều, hắn làm em cao hứng, em lưu giữ một cái mạng chó của hắn. Hắn làm em không thoải mái, trực tiếp đem hắn đạp. Chân trời nơi nào không có cỏ thơm, hà tất treo cổ tại một cái cây xiêu vẹo?”
Lâm Hi dương môi dưới, nói, “Em đã biết.”
“Anh phải lên máy bay, em ở trong Hoài Thành nhớ rõ mang theo vệ sĩ, chú ý an toàn.”
“Được, anh cũng vậy.”
Tưởng Lâm Dữ thật sự đơn phương làm kế hoạch kết hôn, dù sao hết thảy đều không quan hệ tới Lâm Hi, một mình hắn cũng có thể diễn xong một tuồng kịch, thậm chí một mình còn có thể kết hôn, cũng thật là tuyệt diệu.
Lâm Hi nhìn báo cáo xét nghiệm ADN Tưởng Lâm Dữ đưa liền cảm thấy chuyện này, chứng minh hắn cũng điều tra Lâm Hi. Một người sống cuộc đời mình như một lập trình máy móc, đúng như mong đợi.
Để di động xuống, Lâm Hi thở ra một hơi đi rửa mặt.
Tưởng Lâm Dữ còn muốn có con? Hắn muốn một giấc mộng đẹp.
Tập đoàn Thượng Dữ thật sự xảy ra chuyện, truyền thông rất nhanh đã cho ra ngoài ánh sáng, đối tác bên nước Đức triệt để vạch mặt, toàn diện chống lại Thượng Dữ.
Trung tâm của trí tuệ nhân tạo là chip, trên thế giới dùng chip trí tuệ nhân tạo lại là do độc quyền của công ty bên Đức sản xuất. Đối tác bên Đức lại cự tuyệt cung cấp cho Thượng Dữ, nghiên cứu phát minh của Thượng Dữ liền tê liệt, tân hạng mục khả năng muốn sinh non.
Năm trước tập đoàn Thượng Dữ đưa ra khái niệm trí tuệ nhân tạo, cổ phiếu đã tăng vọt. Ngay sau khi tin tức vừa được đưa ra, cổ phiếu của Thượng Dữ giống như nhảy lầu, trực tiếp ngã vào đáy cốc. Ngôn Tình Hài
Đại đa số mọi người đều đồng tình không có một công ty nào trong nước có thể nghiên cứu phát triển được một hệ thống điều khiển thông minh, từ bỏ đối tác bên Đức, từ bỏ hùn vốn để người khác độc quyền, Thượng Dữ là tự mình hủy diệt.
Tưởng Lâm Dữ đâu chỉ vội đến không có thời gian ngủ, hắn cũng không có thời gian ăn cơm. Đã nói nghiêm túc theo đuổi Lâm Hi, hai người bọn họ đến thời gian gặp mặt cũng không có, hắn không phải ở trên máy bay chính là ở trong hội nghị. Hắn gọi điện thoại, Lâm Hi gần như không có nhận, gần đây Lâm Hi cũng rất bận.
Năm đó cô thiếu chút nữa thành oan hồn chuyện này được chứng thực, nhưng các manh mối của hung thủ bị chặt đứt, toàn bộ người năm đó tiếp xúc đều tìm không thấy. Bọn họ chỉ có thể nhận được một thông tin hữu dụng, Lâm Hi rất ngoài ý muốn đi lạc.
Lâm Hi vừa phối hợp với Lâm Hạo Dương, vừa phụ trách xúc tiến đầu tư cho công ty chi nhánh Hoài Thành, dựa theo kế hoạch một năm phải làm xong. Không thể xây cái thành không, phải kéo xí nghiệp tiến vào.
Trước đó Trương Thần không có danh tiếng, rất nhiều công ty đối với hạng mục này vẫn duy trì thái độ nghi ngờ, cũng không muốn gia nhập. Lâm Hi lại bắt đầu bôn ba, mỗi ngày đều trong các loại tiệc rượu.
Ngày 29 tháng 12, Tưởng Lâm Dữ ở Yến Thành mở cuộc họp báo, tuyên bố kỹ thuật của bọn họ hoàn toàn có thể tách khỏi đối tác bên Đức, có thể độc lập hoàn thành hệ thống thông minh. Hắn ra giá cao thu mua một công ty nghiên cứu phát minh con chip ở nước Mỹ, mạnh mẽ kéo vào hạng mục của hắn. Bỏ toàn bộ tài sản, làm ra sản phẩm thay thế.
Lúc này Tưởng Lâm Dữ thật sự là đem toàn bộ tài sản đặt cược rồi, khoảng thời gian ở giữa Tưởng Lâm Dữ phái người tới chỗ cô lấy ra một lần tư liệu, trừ bỏ tài sản cố định, toàn bộ tiền hắn đều đặt lên.
Lâm Hi muốn hắn cũng đem tài sản cố định lấy đi, hắn cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Mặc kệ hắn.
Hơn một tháng này Tưởng Lâm Dữ gọi điện thoại, Lâm Hi không nhận, cô không muốn ở trong điện thoại nói bất kể chuyện gì của hai người qua loa như vậy.
Theo đuổi cần thời gian, một lần nữa bắt đầu cũng cần thời gian.
Sự nghiệp hai người bọn họ càng cần thời gian hơn nữa.
Ngày 31, Lâm Hi cùng các nhà đầu tư ăn cơm, miếng đất kia của tập đoàn Lâm thị đã từng là trung tâm của Hoài Thành, phải làm dấu ấn kiến trúc. Hiện giờ tập đoàn Lâm thị khởi động lại, bên chính phủ rất ủng hộ, bọn họ muốn liên hợp các nhà đầu tư, cho Lâm Hi một cơ hội.
Một bữa cơm ăn bốn giờ, Lâm Hi vừa uống rượu vừa thắt chặt cảm xúc, thời khắc chú ý đến kiến thức chuyên nghiệp, sợ xảy ra vấn đề.
11 giờ tối mới kết thúc, Lâm Hi cùng đoàn người xuống lầu rời đi, vừa đúng lúc phòng cách vách cũng mở ra, muốn rời đi. Đều là người Hoài Thành, hai bên thăm hỏi nhau, hành lang đông đúc.
Lâm Hi nghiêng đầu liền nhìn thấy được Tưởng Lâm Dữ, đúng lúc như vậy. Trong tay Tưởng Lâm Dữ mang theo áo khoác, bên trong là áo len cổ thấp màu đen, mang kính gọng vàng, hơi rũ đầu. Ánh đèn chiếu lên gọng mắt kính, phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo. Trên ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của hắn kẹp điếu thuốc, đi cùng người bên cạnh nói chuyện.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tưởng Lâm Dữ tạm dừng, hắn chuyển tay dập tắt thuốc lá ném vào thùng rác.
Động tác nhanh chóng.
Người bên cạnh nhìn Tưởng Lâm Dữ phản ứng lớn như vậy, ánh mắt nhìn theo qua, liền trên hành lang bên kia một phụ nữ xinh đẹp đang đứng. Tóc dài hơi uốn, diễm lệ xinh đẹp, mặc áo khoác màu xám, tay bỏ ở trong túi.
“Lâm tổng?”
“Thật trùng hợp.” Lâm Hi đi tới, cùng người phụ trách ngân hàng thành phố Hoài Thành bắt tay, quay mặt hướng về Tưởng Lâm Dữ đưa tay, “Tưởng tổng, thật trùng hợp.”
Tưởng Lâm Dữ nắm lấy tay Lâm Hi, không có buông ra, mắt đen dừng ở trên người cô, tiếng nói trầm thấp có men rượu hơi say, “Chiều nay mới đến Hoài Thành, chưa kịp đi tìm em.”
“Vậy hai người nói chuyện? Tôi đi trước.” Nam nhân cười nói, “Hôm nào cùng nhau ăn cơm.”
Tưởng Lâm Dữ gật đầu, Lâm Hi đối diện rút về tay xoay người, “Tôi đây cũng đi trước.”
Cổ tay bị siết chặt, Lâm Hi quay đầu lại, Tưởng Lâm Dữ buông cánh tay của cô ra, mặc áo khoác vào nhận văn kiện thư kí Trần đưa qua, “Vốn dĩ cũng phải đi tìm em, đúng lúc vừa gặp, phần văn kiện này là của em.”
“Lâm tổng.” Thư kí Trần hướng Lâm Hi gật đầu, quay đầu nói, “Tưởng tổng, tôi đi trước?”
Tưởng Lâm Dữ không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Lâm Hi, thời gian này Lâm Hi không nhận điện thoại của hắn, kỳ thật hắn cũng không nên gọi điện thoại. Lâm Hi nói một lần nữa bắt đầu, chính là bắt đầu từ khi mới quen biết, hắn sao lại gọi điện thoại?
Buổi chiều hắn đến Hoài Thành vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này, nên làm như thế nào để gặp mặt Lâm Hi không bất ngờ? Tự nhiên trôi chảy lại lãng mạn?
Lâm Hi ghét nhất là nam nhân hút thuốc, Tưởng Lâm Dữ vừa đúng lúc đối diện với cô hút thuốc.
Mẹ kiếp!
“Cái gì?” Lâm Hi mở túi văn kiện ra, bên trong nặng trĩu, cô rút ra nhìn trên văn kiện ngẩng đầu. Là công ty gần đây cô giao thiệp, nhà này ảnh hưởng khá lớn, cô vẫn luôn muốn kéo công ty nhà này tiến vào gia tăng ngân sách. Chỉ có công ty lớn gia nhập, những người khác mới có thể theo hướng gió. Bằng không hạng mục hoang phế lâu như vậy, không ai dám vào.
Cô giao thiệp lâu như vậy cũng chưa có kết quả, cho rằng đã thất bại.
Tưởng Lâm Dữ tự thân khó bảo toàn còn phải đi cầu vượt xin cơm người, còn có thời gian kéo tới tài nguyên như vậy cho cô. Tổng bộ công ty nhà này ở thành phố H, công ty địa phương tại thành phố H. Cậu của Tưởng Lâm Dữ hiện giờ nhậm chức ở thành phố H, cũng không ngoài ý muốn.
Ông ngoại Tưởng Lâm Dữ làm chính trị gia.
Lâm Hi sắp xếp lại văn kiện, nắm ở trên tay. Thứ này không trả lại được, quan hệ đến đầu tư hạng mục của công ty chi nhánh tập đoàn Lâm thị.
“Cảm ơn Tưởng tổng.”
Mắt đen trầm Tưởng Lâm Dữ nhìn chăm chú vào cô, rất muốn hôn cô.
Tưởng Lâm Dữ rũ lông mi nồng đậm xuống, che khuất cảm xúc cuồn cuộn trong mắt, tiếng nói khàn khàn, “Muốn cảm ơn —— tôi như thế nào?”
Cẩu nam nhân này được một tấc lại muốn tiến một thước!
Lâm Hi thu hồi văn kiện giương mắt nhìn về phía Tưởng Lâm Dữ, “Vậy Tưởng tổng, ngài muốn tôi cảm tạ ngài như thế nào?”
“Cùng tôi đi tới một chỗ.” Tưởng Lâm Dữ giương mắt, hầu kết lăn lộn, ngay sau đó duỗi tay đến trước mặt Lâm Hi, lòng bàn tay hắn hướng về phía trước, “Đi.”
Hình trợ lý đưa khách trở về xong, lại một lần nữa nhìn kỹ Tưởng Lâm Dữ.
Một tháng này Tưởng Lâm Dữ không xuất hiện, hắn cho rằng đã phân ra với Lâm Hi, sao lại xuất hiện ở chỗ này? Âm hồn không tan.
“Phần văn kiện này cất kĩ.” Lâm Hi đưa văn kiện qua, tay bỏ trong túi, “Đi thôi.”
“Xe ở cửa.” Hình trợ lý nói.
“Anh đi trước, tôi không cần xe.” Lâm Hi nói.
Hình Lộ nhìn Tưởng Lâm Dữ lại nhìn Lâm Hi, Lâm Hi nói không cần xe, ý tứ cô muốn đi cùng Tưởng Lâm Dữ, Hình Lộ gật đầu, “Tôi đã biết.”
Hình Lộ đi trước, Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ một trước một sau ra khỏi nhà hàng. Bên ngoài gió lạnh gào thét, như là tuyết muốn rơi, Lâm Hi kéo khăn quàng cổ lên che đến miệng.
“Muốn đi chỗ nào?”
Tưởng Lâm Dữ lái xe qua, hắn bước xuống bậc thang mở cửa xe, thân sĩ phong độ mười phần nói, “Lên xe.”
Lâm Hi đi qua ngồi vào trong xe, Tưởng Lâm Dữ đóng cửa xe lại, vòng qua bên kia ngồi lên trên xe.
Lâm Hi thắt dây đai an toàn nói, “Gần đây Tưởng tổng bận như vậy còn có thời gian nhọc lòng đến những việc vặt của tôi ——”
“Chuyện của em không phải là việc vặt, chuyện của em là quan trọng nhất.” Tưởng Lâm Dữ phân phó tài xế lái xe, lấy khăn giấy ướt lau ngón tay dính mùi vị thuốc lá, “Đi vòng quay công viên.”
Tác giả có lời muốn nói: Trước đưa một trăm bao lì xì