“Tưởng cẩu ngươi có đánh hay không đánh? Không lăn lộn, tôi đổi người khác đi lên.” Lâm Hạo Dương bị thương ở khóe miệng ôm cánh tay dựa vào lối vào, nhíu mày hô, “Hai người các ngươi sến thành như vậy, thật buồn nôn.”
Dưới khán đài có người nhìn thấy hai người bên này hôn môi, tiếng thét chói tai biến thành sóng âm, hết đợt này tới đợt khác.Nam nhân cao lớn cường hãn đem nữ nhân mảnh khảnh ôn nhu xinh đẹp giam ở trong ngực hôn nồng nhiệt, thật là kích thích hormone. Giống như sắt thép được nung đỏ ném vào trong nước, nóng cháy sôi trào.
“Đánh thắng trận này có huân chương, tôi muốn tặng cho em.” Tưởng Lâm Dữ ghé vào tai Lâm Hi, tiếng nói trầm thấp gợi cảm, “Có muốn hay không?”
Văn nhã lịch sự Tưởng Lâm Dữ, cởi áo trên ra gỡ mắt kính xuống, khí thế hoàn toàn bất đồng.
“Nhìn thấy được không?” Lâm Hi nhíu mày, hắn là mù tu sao? Người mù còn đánh quyền.
“Theo thói quen không cần nhìn.” Ngón cái Tưởng Lâm Dữ vuốt ve tai Lâm Hi, mắt đen nhìn chăm chú vào cô.
“Tưởng tổng, anh còn chơi không?” Nhân viên công tác hỏi.
“Tôi không hy vọng anh đánh.” Lâm Hi đẩy Tưởng Lâm Dữ ra, nâng lên cái cằm trong trẻo ánh mắt nhìn sâu thẳm, “Nhưng anh muốn đánh, vậy anh liền đi đi.”
Khi Lâm Hi gọi hắn xuống dưới cái gì cũng không có nghĩ, là phản ứng bản năng, không muốn xem Tưởng Lâm Dữ đổ máu. Tưởng Lâm Dữ đứng ở trước mặt, cô bình tĩnh lại.
Quá trình chào sân Tưởng Lâm Dữ còn chưa có xong, kim tuyến còn chưa có rơi xuống, bong bóng màu hồng cũng chưa bay lên.
Hắn vuốt nhẹ tóc Lâm Hi, lui về phía sau một bước, “Chờ tôi.”
Lâm Hi muốn dặn dò hắn không cần bị thương, nhưng nói không nên lời. Tưởng Lâm Dữ không phải một người chịu thua, trên đấu trường, lên rồi không có người muốn thua.
Ngày thường hạng mục Tưởng Lâm Dữ tập thể hình chỉ có bơi lội, một người rất thích bơi lội.
Lần đầu tiên Lâm Hi xem hắn đánh quyền.
Hắn đánh không tính là rất tốt, ít nhất không bằng Lâm Hạo Dương. Có thể là sự khác biệt giữa chuyên nghiệp cùng với nghiệp dư, nhưng xuống tay rất tàn nhẫn, hắn đánh đặc biệt tàn nhẫn, đánh từng quyền đến da thịt.
“Không cần lo lắng, hắn có thể đánh thắng.”
Lâm Hi quay đầu nhìn lại Lâm Hạo Dương đã thay quần áo, khóe môi đã sưng lên.
“Anh không sao chứ?”
Lâm Hạo Dương lau dưới môi, không để bụng vết thương nhỏ này, một tay bỏ trong túi dựa vào một bên cây cột, “Không có việc gì.”
“Khi nào thì hắn tới đây? Anh còn gạt em.”
“Cho em cái kinh hỉ.” Lâm Hạo Dương cười nói, “Kinh hỉ không? 6 giờ hắn đến Yến Thành, không về nhà, trực tiếp tới đây.”
Kinh hỉ cái quỷ, đây là kinh hách.
Đột nhiên đối thủ đánh một quyền lên mặt Tưởng Lâm Dữ, trong phút chốc Lâm Hi đứng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm trên đài. Ngay sau đó, Tưởng Lâm Dữ một quyền đánh thẳng tới chỗ xương hàm đối thủ.
Một đòn nặng nề, dưới khán đài có người thét chói tai.
Lâm Hạo Dương đưa tay lên cao vỗ tay nói, “Tốt.”
Tốt cái gì!
Lâm Hi bước đi đến trước đài, một ván này kết thúc. Trọng tài giơ tay Tưởng Lâm Dữ lên, theo thường lệ hắn nên rời đi, Lâm Hi đi đến lối ra chờ hắn, đột nhiên toàn trường rơi xuống mảnh plastic màu vàng.
Lâm Hi: “……”
Tưởng Lâm Dữ đến bên cạnh đài cúi người bế Lâm Hi lên, nâng lên trên đài.
Lâm Hi: “……”
Những quả bóng bay màu hồng bay lên trong hội quán quyền anh theo phong cách hiện đại, toàn bộ khán đài chìm vào đại dương màu hồng.
Lâm Hi muốn véo mặt chính mình, nhắc nhở mình đây là một giấc mộng kỳ quái, ngón chân cô chạm đất, da đầu tê dại.
Tưởng Lâm Dữ tiếp nhận huân chương nhân viên công tác đưa qua, đeo lên cổ Lâm Hi. Híp mắt, liếm vết thương trên khóe miệng, bàn tay quấn băng vải tay nắm lấy cằm Lâm Hi.
Lâm Hi: “……”
Tại hiện trường trước mặt mọi người, trên võ đài quyền anh sáng nhất, điên cuồng hôn môi.
Trong sân không biết ai ồn ào, kêu gả cho hắn, sau đó tất cả mọi người cùng đồng thanh kêu lên.
Lâm Hi muốn tại chỗ này đẩy Tưởng Lâm Dữ ra đào một cái khe trong đất nhảy vào.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Lâm Hạo Dương bị thương ở khóe miệng phải, Tưởng Lâm Dữ bị thương khóe miệng trái. Tưởng Lâm Dữ thay quần áo xong đi ra, Lâm Hi đem nước đá đưa cho hắn, “Chườm lạnh.”
Tưởng Lâm Dữ nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Lâm Hi, rũ lông mi nồng đậm xuống. Sao không giống với kịch bản phim truyền hình, phân đoạn nào xảy ra vấn đề? Không phải là nên là cảm động khóc thút thít sao?
Tưởng Lâm Dữ mới vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt, hắn đã mang mắt kính gọng vàng, dựa vào một bên ghế nghiêng đầu nhìn Lâm Hi, nhìn thập phần chuyên chú.
“Nhìn cái gì? Nhanh thoa lên, bằng không mặt anh cũng sưng lên.” Lâm Hi mở gói thuốc trong tay, tìm được thuốc sát trùng lấy tăm bông chấm một ít lên khóe miệng, “Quay đầu qua.”
Tưởng Lâm Dữ quay người hướng về phía Lâm Hi, mắt nhìn phía dưới sườn mặt cô, “Không cao hứng?”
Lâm Hi lấy tăm bông cẩn thận sát trùng lên khóe miệng Tưởng Lâm Dữ, “Huân chương nơi này có ý nghĩa gì?”
“Mặt trái của chữ B ý là belief.” Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ chầm chậm, nói, “Tôi đem lòng tin của mình giao cho em.”
Lâm Hi cho rằng B là BKING, dù sao đối với Lâm Hạo Dương chính là như vậy.
belief, lòng tin.
Lâm Hi nhìn đôi mắt đen thuần túy của hắn, cúi người hôn lên môi hắn.
Tưởng Lâm Dữ dừng lại, thẳng tắp nhìn vào Lâm Hi.
Người xung quanh bọn họ lui lui tới tới, không khí giữa bọn họ yên tĩnh. Lâm Hi bôi thuốc xong, ném tăm bông vào thùng rác, đậy nắp hòm thuốc nói, “Về nhà sao?”
Môi mỏng Tưởng Lâm Dữ động, bỗng nhiên cúi người hôn lên môi Lâm Hi, rất nhanh kéo ra khoảng cách.
“Trở về.” Tiếng nói hắn khàn khàn, tựa như ấp ủ cảm xúc nồng nàn.
Lâm Hạo Dương mang theo áo khoác đi ra tới, đột nhiên nhìn thấy đá trong tay Tưởng Lâm Dữ, cùng với thuốc trên khóe môi hắn, hí…iiiiiii một tiếng nhíu mày, “Sao anh không có đãi ngộ như thế này? Còn có thuốc?”
“Anh lại đây, em bôi cho anh.”
Tất cả cảm xúc Tưởng Lâm Dữ đều áp xuống, mặt vô biểu cảm lấy hộp thuốc cùng với tăm bông, “Tới, tôi giúp đại ca bôi.”
Lâm Hạo Dương: “……”
Lâm Hi lại tìm nhân viên công tác muốn một viên đá, ấn lên trên mặt Lâm Hạo Dương, hai người này đúng là có bệnh, khuôn mặt đang đẹp không cần, bị đánh thành đầu heo.
“Anh làm chỗ của tôi thành ra như vậy, hủy hoại thanh danh của tôi, khuyên anh nên làm người.” Lâm Hạo Dương nhận viên đá trong tay Lâm Hi, nói một tiếng cảm ơn ôn nhu đối Lâm Hi, dư quang nhìn đến trên mặt Tưởng Lâm Dữ đang có giận dỗi đào một khối thuốc mỡ to, Lâm Hạo Dương vội vàng ngăn cản, “Đây là khóe miệng tôi.”
“Cái này có hơi nhiều.” Tưởng Lâm Dữ lau bớt thuốc mỡ đi một ít, bôi lên mặt Lâm Hạo Dương, hắn mới không để cho Lâm Hi bôi thuốc cho Lâm Hạo Dương, Lâm Hi chỉ có thể bôi thuốc cho hắn.
“Tôi sẽ nhường chỗ này cho anh, còn có ngoại lệ —— tê, chết tiệt! Đau! Tưởng Lâm Dữ anh có thể nhẹ chút hay không?”
“Ít nói lại.” Tưởng Lâm Dữ mặt vô biểu cảm bôi thuốc cho hắn xong, ném tăm bông xuống.
“Đêm nay mời anh ăn cơm.”
“Tôi đặt nhà hàng.” Tưởng Lâm Dữ đứng dậy cầm lấy áo khoác mặc vào, duỗi tay đến trước mặt Lâm Hi, nhìn chăm chú vào cô, “Đi thôi, cơm nước xong về nhà.”
Tưởng Lâm Dữ đặt nhà hàng tình nhân, Lâm Hạo Dương không chê ăn cẩu lương, hắn liền đi ăn.
Lâm Hi nắm lấy tay hắn, đi ra bên ngoài, đi ngang qua đài quyền anh còn có thể nghe được tiếng hoan hô, trên mặt đất còn có sót lại mấy quả bóng bay màu hồng. Không biết Tưởng Lâm Dữ nghĩ như thế nào, tại loại địa phương chém giết đầy nhiệt huyết này thả bong bóng màu hồng, hắn không sợ bị đám thẳng nam nhiệt tình yêu thương vật lộn tự do kia đuổi giết sao?
Lâm Hạo Dương đi phía trước, nói, “Hi Nhi, ngày thường em đánh thái quyền đúng không? Có hứng thú tới bên này chơi không?”
“Không có hứng thú.” Tưởng Lâm Dữ lạnh như băng trả lời.
“Hỏi anh sao?” Lâm Hạo Dương một tay bỏ trong túi, cà lơ phất phơ quay đầu lại liếc xéo hắn, “Muốn em trả lời.”
“Anh hỏi bạn gái của tôi, tôi thay bạn gái tôi trả lời anh.” Tưởng Lâm Dữ nắm toàn bộ tay Lâm Hi trong lòng bàn tay, hắn rũ mắt xuống nhìn chăm chú vào Lâm Hi, tiếng nói trầm thấp, “Bên này không có gì tốt để chơi.”
Lâm Hi giương mắt nhìn hắn, Tưởng Lâm Dữ chậm lại một chút, nói, “Chúng ta luyện ở phòng tập thể thao.”
Lâm Hi không thích kiểu vật lộn chém giết này, quá mức thuần túy nguyên thủy.
Cô càng thích ngồi ở trong văn phòng, ưu nhã chỉ huy người khác chém giết. Cô luyện thái quyền chỉ để phòng thân, nữ hài tử nhất định phải có năng lực phòng thân cơ bản, mặc dù nói như vậy có điểm không chính xác về mặt chính trị, nhưng không thể đem sinh mạng của mình ký thác trên người khác. Khác biệt thể lực nam nữ là sự thật, không cần phải tốt nhất, một khi gặp được, không có năng lực phòng thân cơ bản khả năng không có không gian để tránh thoát.
“Trình độ của em còn chưa đủ để đi thi đấu.” Lâm Hi rất tự hiểu lấy mình, Lý Huy loại người này ngay cả trình độ phòng tập thể hình còn không được tính, cô còn có thể đánh một trận. Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hạo Dương chơi là chiến đấu thật, liều mạng, cô cũng sẽ không chạm vào.
“Tôi có thể dạy cho em.” Lâm Hạo Dương không nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ cúi đầu hôn Lâm Hi, tức khắc Lâm Hạo Dương nhíu chặt mày, “Hai người các ngươi —— mẹ kiếp!”
Vì cái gì bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng có thể hôn? Này cũng quá sến. Tính tình kia của Lâm Hi, thế nhưng không đập Tưởng Lâm Dữ lên trên tường.
Tưởng Lâm Dữ kéo ra khoảng cách, quàng lại khăn quàng cổ cho Lâm Hi, giương mắt giống như không có việc gì xảy ra, tiếng nói thong thả, “Anh nói cái gì?”
“Cái gì tôi cũng chưa nói.” Lâm Hạo Dương đi nhanh ra cửa, không muốn xem hai người bọn họ. Hai người kia không làm người, tàn nhẫn với cẩu độc thân.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Lâm Hi kéo khăn quàng cổ lên che đến chỗ đôi mắt, “Anh muốn ở Yến Thành bao lâu? Bận xong rồi sao?”
“Chuyện khác bận xong rồi, việc còn lại đều ở Hoài Thành với Yến Thành, nếu em không đi sang tỉnh khác, từ bây giờ đến hết năm chúng ta có thể vẫn luôn ở bên nhau.” Tưởng Lâm Dữ nắm lấy ngón tay Lâm Hi, nhìn đến bậc thang thật dài, tâm huyết dâng trào, “Anh cõng em.”
Lâm Hi chần chờ vài giây, “Tôi rất nặng.”
Lâm Hi lớn như vậy, trong trí nhớ chỉ có ông nội đã cõng cô. Khi còn nhỏ cô còn ở trong núi, sinh bệnh ông nội liền cõng cô đi trên đường nhìn. Lưng ông nội cong lợi hại, vừa gầy vừa nhỏ, lại có thể cõng Lâm Hi trên lưng.
“Không nặng.” Tưởng Lâm Dữ ngồi xổm dưới bậc thang, đưa lưng về phía cô, nói, “Đi lên.”
Bờ vai Tưởng Lâm Dữ rất rộng, sống lưng cũng thẳng tắp, Lâm Hi nằm sấp trên vai hắn, ôm lấy cổ hắn, “Vì cái gì muốn cõng tôi?”
Trước kia Tưởng Lâm Dữ giả vờ muốn chết, bề ngoài lạnh như băng nhưng thật sự có một trái tim ủ rũ. Kỳ thật hắn vẫn luôn rất muốn cùng Lâm Hi làm một ít hành vi thân mật, Lâm Hi không làm, hắn giả vờ kìm hãm.
“Bằng cách này, trái tim của chúng ta là đặt bên cạnh nhau.” Tiếng nói của Tưởng Lâm Dữ trầm thấp, “Nghe được không?”
Lâm Hi mím môi, thật là câu chuyện trần gian khó xử, câu chuyện này rốt cuộc là lời âu yếm từ vị thần tiên nào ra vậy?
Trình độ tiêu chẩn của ngôn ngữ hai mươi năm trước.
Lâm Hi hơi nghiêng người dựa vào phía trước một chút, trong lòng muốn phun trào, miệng chê mà thân thể lại thành thật để tay lên trên cổ hắn.
Ngực nhỏ lại có điểm tốt, trước ngực dán vào phía sau lưng, một chút khoảng cách cũng không có. Cô gắt gao ôm chặt Tưởng Lâm Dữ, cằm cũng gác lên trên cổ hắn.
“Tôi sớm một chút nhận thức em thì tốt rồi, sớm một chút đi tìm hiểu yêu cầu của em, chúng ta sẽ không chậm trễ lâu như vậy.”
Lúc trước Lâm Hi thích hắn là bởi vì kề vai chiến đấu, Tưởng Lâm Dữ cho cô một lựa chọn bình đẳng. Lâm Hi ở trong hoàn cảnh kỳ thị lớn lên, lần đầu tiên gặp được bình đẳng.
Làm thư kí cho Tưởng Lâm Dữ, thật sự Tưởng Lâm Dữ đối với cô không có ưu đãi gì, hắn cho Lâm Hi cơ hội cạnh tranh công bằng, cho cô một cái nền tảng, bồi dưỡng năng lực của cô.
Nhưng muốn cái gì bản thân cô phải tự mình đi tranh thủ.
Hắn dạy Lâm Hi rất nhiều chuyện, khi đó tình cảm của Lâm Hi rất phức tạp, biết ơn và ngưỡng mộ.
Tình huống gia đình Lâm Hi là ngọn nguồn sự tự ti, cô không muốn để cho người công ty biết. Thế nhưng Tưởng Lâm Dữ gạt cô, bản thân Tưởng Lâm Dữ cũng không đề cập tới.
Đánh giá từ quan hệ cấp trên cấp dưới, Tưởng Lâm Dữ không có sai.
Nhưng quan hệ của bọn họ thay đổi, cũng hỗn loạn. Người không có khả năng nhất đã thành không thể thay đổi, vĩnh viễn là tuổi 22 cùng với tuổi 25. Khác biệt tầng lớp mẫn cảm tự ti, lý tưởng cùng tình cảm, sớm muộn gì cũng sẽ có một cuộc chiến.
“Con người sẽ thay đổi.” Lâm Hi nói, “Mỗi một năm đều sẽ thay đổi, mọi thứ phát sinh mỗi ngày đều góp phần làm nên sự thay đổi này. Mọi việc làm ở hiện tại, không phải nhất định phải áp quá khứ vào. Đường đi dưới chân đều là con đường phía trước, đi về phía trước thôi, không cần nghĩ nhiều về quá khứ. Đường tương lai rất dài, sẽ còn có rất nhiều khảo nghiệm. Hy vọng 5 năm, 10 năm hoặc là thời gian càng dài về sau, chúng ta không cần lại phải nói những lời này.”
Giữa người với người cần có thời gian rèn giũa, không có người trời sinh hoàn mỹ.
Tưởng Lâm Dữ có thể tỉnh lại, Lâm Hi cũng có thể tỉnh lại, bọn họ mới có thể đi xa hơn.
“Em có tưởng tượng qua hay không?” Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ trầm thấp, chậm rì rì hình như có vương vấn, “Nếu chúng ta quen biết sớm hơn, ví dụ như sơ trung hoặc là cao trung. Tôi cứ như vậy cõng em, em sẽ gọi tôi là ‘ca’. Tôi mang theo em, vượt qua núi non, san bằng hết tất cả.”
Lâm Hi cười ra tiếng.
“Tôi có anh trai.” Lâm Hi nói, “Nếu có cảnh tượng như vậy, có thể là Lâm Hạo Dương cõng tôi.”
Tưởng Lâm Dữ nhíu mày, rất khó chịu.
Hắn không có muội muội, nhưng từng có tưởng tượng như vậy.
Hắn cũng không phải hứng thú đối với nữ hài tuổi còn nhỏ, khi đọc sách thực sự nữ sinh cấp dưới tới tỏ tình với hắn, hắn nhìn những người đó, tất cả chỉ là vẻ đẹp bên ngoài. Thời kỳ cao trung xung quanh một đám người ngu xuẩn nhận ca nhận muội, mỗi ngày hắn dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn xung quanh.
Thấp kém.
Về sau gặp được Lâm Hi, hắn cảm nhận được rồi. Hắn để cho Lâm Hi gọi hắn ‘ca’, Lâm Hi gọi, cùng với trong tưởng tượng của hắn giống nhau như đúc.
Thẳng đến khi nhìn ảnh chụp của Lâm Dương Hi ở Lâm gia, hắn nghĩ đến một sự kiện. Năm năm tuổi ấy gặp được Lâm Dương Hi, cô nãi thanh nãi khí gọi ca ca.
Ca ca có phải là ca ca hay không không quan trọng, quan trọng là cô.
“Nếu thời cao trung tôi nhận thức em, tôi khẳng định có thể đoạt từ Lâm Hạo Dương.” Tưởng Lâm Dữ bước xuống một cái bậc thang cuối cùng, hướng tới xe Lâm Hạo Dương.
“Anh đối với anh trai tôi có phải có cái tình kết gì hay không?” Lâm Hi hoài nghi Tưởng Lâm Dữ có thể là vì lừa cô gọi ca ca, “Xuống hết bậc thang rồi, để tôi xuống.”
*tình kết: tâm lý phức tạp
Tưởng Lâm Dữ thả Lâm Hi xuống, quay đầu nhìn qua, hắn mặc áo khoác màu đen, đứng dưới ánh đèn. Tròng mắt kính phản xạ lại ánh sáng lạnh lẽo, mắt đen giống như sao trời, “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em gọi tôi là ‘ca ca’.” Hắn tạm dừng một chút, nói, “Tôi đối anh trai em không tình kết, tôi đối với em, có.”
Tác giả có lời muốn nói: Trước đưa một trăm bao lì xì