Giản Hề không biết bạn trai là sinh vật gì, Tưởng Lâm Dữ là người thứ nhất cô thích cũng là người thứ nhất phát sinh quan hệ, nhưng Tưởng Lâm Dữ không phải bạn trai cô.
Giản Hề không trải qua yêu đương.
Giản Hề nhìn Logo Thượng Dữ trên màn hình máy tính, ánh mắt trầm xuống.
“Muốn khấu trừ tiền thưởng, em liền tiếp tục bát quái.” Giản Hề lật văn kiện, nghĩ đến việc đi Hoài Thành, biểu tình hoàn toàn lạnh xuống.
Lăng Ngôn nhanh như chớp chạy.
Giản Hề năm nay 27 tuổi, bạn học của đại bộ phận đều là vừa tốt nghiệp xong đi làm. Lương một năm trăm vạn cũng không nhiều, thậm chí nói là ít ỏi không có mấy, Giản Hề xem như gặp may mắn hơn nhiều người. Tốt nghiệp khoa chính quy được đặt cách tiến vào công ty lớn tập đoàn Thượng Dữ, tốc độ thăng chức như bay vượt lục cấp đến Tưởng Lâm Dữ, người bên cạnh lão bản, mấy năm ngắn ngủn có được chỗ đứng vững vàng.
Phúc lợi cho nhân viên của tập đoàn Thượng Dữ vô cùng tốt, tương lai phát triển cũng rất tốt, đây là một công ty có triển vọng. Giản Hề tuyệt đối sẽ không thiểu năng bởi vì tình cảm cá nhân từ bỏ phần lương cao, phần công việc có tiền đồ này, muốn được điều đi còn không thể đắc tội Tưởng Lâm Dữ, chuyện này phải chờ đến khi Chu Minh Nghiên hoàn toàn ly hôn trở về. Giản Hề cũng không tin, Chu Minh Nghiên có trái tim bao dung có thể để Giản Hề ở bên người Tưởng Lâm Dữ.
Giản Hề từ túi xách rút ra kế hoạch phát triển tương lai của chi nhánh Hoài Thành, xem cũng chưa xem, trực tiếp ném vào ngăn kéo, lãng phí thời gian.
Tưởng Lâm Dữ có được một phiếu quyền phủ quyết, một phiếu đem cô phủ quyết.
8 giờ 40 Giản Hề đem tư liệu hội nghị đưa đến văn phòng Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ vẫn đang còn gọi điện thoại, chỉ giơ tay ý bảo cô để trên bàn. Giản Hề kéo cửa đi thẳng đến phòng họp, cô cần kiểm tra thiết bị cùng với chỗ ngồi hội nghị, nhiều năm như vậy cô làm rất ít khi sai, là người cẩn thận, mọi chuyện tự thân đi làm. Mặc kệ người dưới làm như thế nào, cuối cùng cô đều phải đi qua kiểm tra.
Tưởng Lâm Dữ chỉ uống cà phê kiểu Mỹ, chỗ ngồi phía trước không cần để nước.
Giản Hề chuẩn bị tốt cà phê cho Tưởng Lâm Dữ, đầu có chút choáng váng, cô 6 giờ sáng đã bị gọi dậy không ăn không uống một ngụm nước liền đi thẳng đến tìm Tưởng Lâm Dữ. Đến công ty lại tiếp nhận công việc của Trịnh Nghiêu, lúc này rảnh rỗi liền có chút hư nhược. Giản Hề bước nhanh đến phòng trà, làm cho chính mình một ly cà phê bên trong thả hai viên đường, uống một ngụm lớn.
Tổng bộ tập đoàn Thượng Dữ nằm ở vị trí trung tâm khu phát triển, tòa nhà văn phòng cao ốc Thượng Dữ là 29 tầng, văn phòng Tưởng Lâm Dữ là tầng cao nhất tầng 29. Một tầng này chỉ thiết kế phòng họp, văn phòng tổng tài cùng với phòng thư kí và phòng trà chuyên dùng.
Giản Hề dựa vào bàn trong phòng trà nhìn đồng hồ kiểm tra thời gian, còn năm phút, cô sẽ đi văn phòng Tưởng Lâm Dữ.
Cà phê nóng bỏng rơi vào trong dạ dày, Giản Hề thoải mái một ít, đứng ở trước cửa sổ sát sàn phòng trà nhìn ra nơi xa, chỉ có giờ khắc này cô thuộc về chính mình.
Từ khi có ký ức, cô giống như một con quay, quay rất nhanh. Khi còn nhỏ giúp ông nội làm việc để kiếm tiền mới có thể có cơm ăn, đọc sách điên cuồng học tập để có được trong danh sách miễn học phí, cao trung mỗi một ngày đều hận không thể đem thời gian kéo dài đến 48 tiếng đồng hồ. Đến đại học lại lo lắng tốt nghiệp xong không thể tiến Thượng Dữ, tận lực dốc hết sức chính mình.
Tiến vào Thượng Dữ còn không thể thả lỏng, Thượng Dữ nhân tài khắp nơi, cô một người khoa chính quy căn bản không đáng chú ý. Đua sự chuyên nghiệp, đua sự nỗ lực, đua sự cẩn thận, đua đầu ai đủ sự nhạy bén đều có cơ hội, nhân sinh cô tựa như leo núi, phía sau là vạn trượng huyền nhai, trước mắt là vách đá thẳng đứng.
Cô nhất định phải nắm chắc mỗi một khối đá có thể lợi dụng, mới có thể đi một bước về phía trước, không để cho chính mình sức cùng lực kiệt ngã xuống.
“Thư kí Giản?”
Giản Hề nhanh chóng thu liễm cảm xúc bản thân, trên mặt vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, quay đầu nhìn về phía người đi tới.
Bộ tài vụ bộ Lý Ngọc Hải, nguyên lão công ty, phát tướng do ăn uống. Áo sơ mi size XXXL không che được cái bụng mỡ của hắn, sau mắt kính mắt hắn híp lại, trên mặt mang theo nụ cười, “Nghe nói thư kí Giản thứ sáu giúp bộ tài vụ chúng tôi một cái đại ân, thật sự là cảm tạ thư kí Giản.”
Giản Hề tùy tiện nhúng tay vào việc bộ tài vụ, Từ Noãn lướt qua Lý Ngọc Hải đem tài liệu có vấn đề báo cáo cho Tưởng Lâm Dữ. Hôm nay Lý Ngọc Hải mới biết được chuyện này, Từ Noãn sau lưng có Giản Hề chống lưng mới dám làm cuồng như vậy, Lý Ngọc Hải đã chán ghét Giản Hề.
“Không cần khách khí, việc nằm trong phận sự.” Khóe môi Giản Hề giơ lên, vẫn duy trì khéo léo, ưu nhã lại nguy hiểm, “ Chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
Lý Ngọc Hải nhìn chằm chằm Giản Hề, đẩy kính trên sống mũi, cũng nở nụ cười, “Tay thư kí Giản nâng có chút cao, giơ cao như vậy có thể dẫn đến viêm khớp vai, cẩn thận một chút.”
“Tôi vừa mới làm kiểm tra sức khoẻ xong, rất khỏe mạnh.” Giản Hề mặt không đổi sắc, đặt ly cà phê xuống, đứng thẳng người, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Lý Ngọc Hải, khóe môi cười như cũ, con ngươi trong đôi mắt đẹp như có ánh sáng, “Gần đây tôi đang tập cơ tay, huấn luyện viên dặn dò tôi nâng nhiều hơn, tốt nhất nâng cao lên một chút, điều này có lợi cho phần lưng tính dẻo dai. Lý tổng, ngài có thời gian cũng nên đi luyện tập, vóc dáng của ngài ngày càng đi xuống.”
Giản Hề nói chuyện ngữ điệu chậm rì rì, ánh mắt cũng nhu hòa, trên dưới đánh giá Lý Ngọc Hải, tựa hồ vui đùa, “Ghế dựa tổng giám đốc văn phòng bộ tài vụ, ngài sợ là ngồi không vào.”
Lý Ngọc Hải sắc mặt đột biến, Giản Hề uy hiếp hắn.
Hắn nhìn nữ nhân trước mặt, trước đó hắn muốn có Giản Hề từ lâu. Nhưng Giản Hề gắt gao ôm đùi Tưởng Lâm Dữ, Lý Ngọc Hải một cọng lông hắn cũng không động được.
Vốn dĩ mọi người có thể chung sống hòa bình.
Lần này Giản Hề công khai cho hắn một đao, còn giáp mặt châm chọc, Lý Ngọc Hải một chân đá đến của phòng trà, chặn đường đi Giản Hề.
“Thư kí Giản, làm người không cần quá kiêu ngạo, cho chính mình vài đường lui. Hoa đẹp cũng có ngày tàn, sắc đẹp rồi cũng phai. Đợi một thời gian, cô rơi xuống cũng có đường có thể đi.”
Giản Hề cùng lão Lý Ngọc Hải ân oán, Giản Hề năm đó vào chính là bộ tài vụ Thượng Dữ, vào tháng thứ hai đã bị lão háo sắc Lý Ngọc Hải quấy rầy. Cô lúc ấy còn nhỏ, không biết nên xử lý như thế nào, Lý Ngọc Hải ngày càng táo bạo hơn. Truyện Cổ Đại
Cô lần đầu tiên đánh người chính là Lý Ngọc Hải, đó là khi cô vào công ty nửa năm, Lý Ngọc Hải dựa vào công tác mang cô đi chúc rượu, uống xong rượu liền bắt đầu vui vẻ.
Giản Hề đem bình rượu đổ lên trên đầu hắn, giúp hắn thanh tỉnh. Lý Ngọc Hải quyền cao chức trọng lần này ăn lỗ nặng, một hai phải giết chết Giản Hề.
Giản Hề hốt hoảng đi ra cửa, từ di động tìm được một dãy số tồn tại thật lâu, trước nay không dám gọi. Cô gọi cho Tưởng Lâm Dữ, khi đó cô cùng Tưởng Lâm Dữ còn không quen.
Ngày hôm sau, Tưởng Lâm Dữ đem Giản Hề điều tới phòng thư kí tổng tài làm.
Lý Ngọc Hải tuyên bố Giản Hề không quỳ xuống xin lỗi, hắn liền không phải họ Lý. Hắn từ văn phòng Tưởng Lâm Dữ đi ra, nghiến răng nghiến lợi đem chữ Lý ăn trở về.
Giản Hề một bước lên trời.
Lý Ngọc Hải đối với Giản Hề hận thấu xương, trở ngại mặt mũi với Tưởng Lâm Dữ, hắn xác thật không làm gì được Giản Hề. Điều này không đại biểu cho Lý Ngọc Hải sẽ không làm gì, Giản Hề một người bình thường, cô bé lọ lem là như thế nào bò đến vị trí thư kí tổng tài? Cô nương xinh đẹp thượng vị tất nhiên đi cùng với tin tức tình ái, Giản Hề lấy sắc dụ người thượng vị chính là từ tên Lý Ngọc Hải này truyền ra.
Lời đồn lên đến đỉnh điểm, lúc đó tay của Tưởng Lâm Dữ Giản Hề cũng chưa từng chạm qua.
Giản Hề thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ngọc Hải, lời nói không ra tiếng ánh mắt dừng lại, cô lướt qua Lý Ngọc Hải thấy được cách đó không xa Tưởng Lâm Dữ mang theo văn kiện. Tưởng Lâm Dữ liền đứng trước cửa phòng trà, áo sơ mi trắng quần tây đen, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, dưới mắt kính ánh mắt nổi lên tia lạnh lùng, hắn thong thả ung dung giơ tay đẩy hạ gọng kính, nâng cằm lên, “Giản thư kí.”
Lý Ngọc Hải đột nhiên xoay người, nhìn đến cách đó không xa Tưởng Lâm Dữ đang đứng, mặt hắn hung hăng run lên một chút, yết hầu lăn lộn, “Tưởng tổng?”
“Sớm.” Tưởng Lâm Dữ đem văn kiện trong tay đưa cho Giản Hề, Giản Hề tiếp nhận văn kiện, nhìn đến là tư liệu hạng mục L3, Tưởng Lâm Dữ nói, “Sao chép thành mười sáu phần, cuộc họp cần dùng đến.”
Giản Hề xem đồng hồ tính toán thời gian còn có ba phút, gật đầu, “Được.”
Cho dù nghĩ muốn đem máy pha cà phê đập đến trên đầu Lý Ngọc Hải, đối mặt với công việc, cần sự chuyên nghiệp, đối mặt với Tưởng Lâm Dữ cô chính là dây cót đồng hồ.
Giản Hề cầm văn kiện bước nhanh trở về văn phòng.
Hành lang phòng trà yên tĩnh, không một hạt bụi, mặt đá cẩm thạch trên mặt đất sáng đến độ có thể soi bóng người. Lý Ngọc Hải phía sau lưng có mồ hôi, như rơi vào bẫy của Giản Hề, bằng không chuyện này sao trùng hợp như vậy?
Giản Hề gài hắn.
Tưởng Lâm Dữ loại cẩu thiếu gia này phát triển quá nhanh, thủ đoạn càng ngày càng tàn nhẫn, năm trước còn động đến một nguyên lão công ty. Lý Ngọc Hải tọa trấn bộ tài vụ, vị trí quan trọng của Thượng Dữ. Cảm giác nguy cơ ngày càng tăng, sợ Tưởng Lâm Dữ động đến hắn, nhưng lại không dám hoàn toàn tín thác Tưởng Lâm Dữ. Biết được Từ Noãn lướt qua hắn hướng Tưởng Lâm Dữ cáo trạng, Lý Ngọc Hải liền đứng ngồi không yên.
Lo lắng cho mình tiếp theo trở thành gà.
Giết gà dọa khỉ.
Tưởng Lâm Dữ nhìn Giản Hề rời đi, một tay để trong túi hướng Lý Ngọc Hải gật đầu, “Lý tổng, phía dưới Hoài Thành xảy ra chuyện gì?”
Tới, đao treo ở trên cổ hạ xuống.
“Từ chủ quản là nhân viên của tôi một viên đại tướng, cô có năng lực tra xét, cô có thể phụ trách được Hoài Thành.”
“Ý tôi là.” Tưởng Lâm Dữ nâng mí mắt lên, trên cao nhìn xuống nhìn kỹ Lý Ngọc Hải, “Ông cùng chú ba của tôi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tưởng tổng?” Lý Ngọc Hải mắt híp đột nhiên trừng lớn, “ Cậu hoài nghi tôi?”
“ Thật không có, tôi không có lập trường để hoài nghi bất luận kẻ nào. Chỉ là ông đề cập tới dự án kinh tế chi nhánh Hoài Thành, khả năng cảnh sát sẽ tìm ông nói chuyện. Ngày hôm qua cảnh sát Hoài Thành đã hành động, tiến hành điều tra vào chi nhánh Hoài Thành.” Tưởng Lâm Dữ chân dài rộng mở, hắn chân vừa dài lại vừa thẳng, thân cao rất có ưu thế, tuy là cười nhưng cả người lộ ra cổ khí thế lạnh lùng. Tay không bỏ trong túi, nâng lên chỉnh cổ áo sơ mi, hắn không thích đeo cà vạt, vẫn luôn tùy ý như vậy, “Mấy năm nay sổ sách ở Hoài Thành vẫn luôn là Lý tổng phụ trách?”
Lý Ngọc Hải sau cổ tê dại, Tưởng Lâm Dữ đã sớm muốn đem hắn rời bỏ khỏi bộ tài vụ, vẫn luôn không có cơ hội. Vì cái gì sẽ đem chuyện quan trọng như vậy giao cho hắn làm? Hoài Thành chỉ là mồi, hắn mới là cá, con cá nằm trên thớt.
Tưởng Lâm Dữ nhìn cười tủm tỉm, vô thanh vô tức, làm việc thủ đoạn cực kỳ ác độc.
“Tưởng Lâm Dữ, thời điểm cậu tiến vào công ty, tôi vẫn luôn đứng ở đây?” Thịt mỡ trên mặt Lý Ngọc Hải phát run, hắn tận lực khắc chế cảm xúc chính mình, nhưng mặt đã đỏ tức khí, “Tôi ở Thượng Dữ hai mươi năm, thời điểm ba cậu tồn tại cũng không dám đối với tôi như vậy!”
“Nếu không ông đi theo ba tôi thông tri, cáo trạng tôi?” Tưởng Lâm Dữ nhếch môi mỏng cười nhạt, khẽ gật đầu, ánh đèn màu trắng ánh phản chiếu qua mắt kính của hắn. Hắn lạnh lùng nâng cổ tay lên, đồng hồ đắt tiền tinh xảo, “Ba phút, cảnh sát sẽ tới đây cần ông đi theo để phối hợp điều tra. Hoặc là làm trò trước mặt mọi người bị mang đi, hoặc là giữ thể diện một chút chủ động phối hợp, ông có thể lựa chọn. Trong hồ sơ có ghi rõ điều tra phía trước, tôi vì ông giữ lại chức vị.”
Tưởng Lâm Dữ cười nhạt xoay người,tay như cũ bỏ trong túi tư thái tùy ý, nhìn không ra bất luận biến hóa gì, chỉ là khóe môi cười mỉa mai châm chọc.
Hoa đẹp cũng tàn? Vậy hắn liền chế tạo kim hoa, lấy những viên kim cương sang nhất quý nhất minh diễm nhất trên thế giới làm thành hồng bảo thạch điểm. Xem nó có thể hay không được hơn trăm ngày, có thể hay không áp diễm hoa thơm cỏ lạ.
Hắn muốn hoa hồng, hoa là phải vĩnh viễn.
Tác giả có lời muốn nói: Tưởng Lâm Dữ: Là tôi không đủ cao? Vẫn là tôi không đủ cao? Dám khi dễ người của tôi?