Khi còn nhỏ Lâm Hi sinh hoạt tại địa phương có hoàn cảnh rất tồi tệ, dẫn đến dinh dưỡng không đầy đủ, khi vừa mới về đến Lâm gia cao một mét sáu không đến 70 cân, vừa gầy lại vừa nhỏ, kì kinh nguyệt vẫn chưa có tới.
Lần đầu tiên cô tới kì kinh nguyệt là tháng 11, trường học tổ chức đại hội thể thao, mỗi người đều phải tham gia, Lâm Hi báo danh chạy nước rút 400 mét. Lâm Hạo Dương cùng Tưởng Lâm Dữ cố ý tới đây để ủng hộ cô, bởi vì có bọn họ, người vây xem xung quanh đặc biệt nhiều.
Lâm Hạo Dương cầm lấy áo khoác của Lâm Hi, trên mặt Lâm Hi có điểm nóng, dư quang nhìn Tưởng Lâm Dữ cách đó không xa, một tay bỏ trong túi đứng dựa vào lan can, dường như hắn lại cao thêm, dáng người thẳng tắp thon dài, lộ ra cỗ lạnh lùng. Đồng phục mùa thu của bọn hắn là đen trắng, quần dài màu đen, áo khoác màu đen, áo khoác của hắn rộng và không kéo khóa.
“Cố gắng hết sức, đừng quá liều, cũng không cần khẩn trương, em là tuyệt nhất.” Lâm Hạo Dương vỗ vỗ bả vai gầy gò của Lâm Hi nói, “Cố lên.”
Bọn hắn không đến xem, Lâm Hi căn bản sẽ không khẩn trương.
“Các anh, có thể không xem hay không.” Tiếng phổ thông của Lâm Hi tiến bộ rất nhanh, nói chuyện một mạch đem lời nói ra miệng, “Em sẽ chạy tốt.”
Lâm Hạo Dương nở nụ cười, mắt ngọc mày ngài nâng máy ảnh trên cổ lên nói, “Anh tới chụp ảnh cho em.” Hắn tùy tiện vung tay lên, nói, “Người kia em không cần coi hắn là người liền tốt.”
Xung quang Tưởng Lâm Dữ có rất nhiều nữ sinh, cỗ vũ lại cỗ vũ, không coi hắn là người? Nhưng hắn rất có cảm giác tồn tại.
“Chú ý không ngã là được.”
“Được.”
Chuẩn bị bắt đầu, Lâm Hi cởi áo khoác bên ngoài cũng chỉ còn lại áo ngắn tay. Giai đoạn chuẩn bị vẫn có một chút lạnh, cô xoa xoa cánh tay, cúi người chuẩn bị chạy.
Bụng có một chút không thoải mái, cô điều chỉnh tư thế, theo tiếng còi điên cuồng chạy ra ngoài.
Lâm Hi từ nhỏ làm việc nhà nông, thể lực rất tốt, chạy rất nhanh, cô ở xa dẫn đầu.
Đứng trên đài cổ vũ Lâm Hạo Dương rống qua loa nhỏ, “Cố lên!”
Tưởng Lâm Dữ xoa xoa lỗ tai, Lâm Hạo Dương ồn ào muốn chết, nhưng lực chú ý vẫn ở trên người Lâm Hi. Lâm Hi gần đây cao thêm, càng nhìn càng gầy, chạy ở phía trước, Tưởng Lâm Dữ lo lắng tốc độ của cô quá nhanh sẽ bị gió thổi bay đi.
Sân thể thao của trường học một vòng tròn 400 mét, Lâm Hi là người đầu tiên đến đích, cô cúi người vịn tay vào chân thở hổn hển, bụng càng đau. Trong lớp có nữ sinh tới dìu cô, Lâm Hi xua tay cự tuyệt, đứng tại chỗ vận động.
Lâm Hạo Dương hai bước thành ba bước nhảy xuống bậc thang, đem áo khoác choàng lên người Lâm Hi, “Không tồi, chắc tổ này đứng nhất.”
Đột nhiên Tưởng Lâm Dữ từ một bên khác đi tới, cởi áo khoác đồng phục trên người hắn khoác lên vai Lâm Hi.
“Cậu có bệnh à? Nóng hay không? Vừa mới chạy xong còn mặc dày như vậy?” Lâm Hạo Dương hoài nghi Tưởng Lâm Dữ có bệnh, mắng một tiếng “Cậu không muốn cầm áo khoác, có nữ sinh bên cạnh cầm cho cậu”.
Áo khoác của Tưởng Lâm Dữ rất lớn, che tới chân Lâm Hi.
“Đi vệ sinh.” Tưởng Lâm Dữ ho khan một tiếng, nhìn sang bên kia, đẩy bả vai Lâm Hi, “Hiện tại đi, không cần cởi áo khoác xuống, mặc vào.”
Vẻ mặt Lâm Hi mê mang, Tưởng Lâm Dữ áp sát quá gần, ngón tay rất đẹp, khớp xương rõ ràng lại có lực.
Cô thật sự muốn đi vệ sinh, nhưng một nam sinh để cho cô đi vệ sinh, tai Lâm Hi nóng lên, “A?”
Lâm Hạo Dương dừng lại một chút, lùi ra phía sau hai bước nhìn thấy áo khoác lớn của Tưởng Lâm Dữ hoàn toàn che khuất Lâm Hi, căn bản nhìn không ra được cái gì. Cũng rất không được tự nhiên, tê một tiếng, nói, “nếu không em đi toilet nhìn xem.”
Rốt cuộc muốn xem cái gì?
“Cầm điện thoại.” Lâm Hạo Dương đưa điện thoại cho Lâm Hi, trịnh trọng nghiêm túc nói, “Bất cứ lúc nào gọi điện thoại cho anh, có bất kỳ việc gì cũng gọi điện thoại cho anh, không muốn gọi điện thoại, gửi tin nhắn cũng được. ”
Rốt cuộc có chuyện gì?
Lâm Hi liền cầm lấy điện thoại di động, “A?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Đi toilet trước rồi quyết định trận đấu sau có nên tiếp tục.” Lâm Hạo Dương hất cằm lên ra hiệu, “Nhanh đi”.
Anh trai cũng nói vậy, Lâm Hi xoay người chạy vào toilet.
Lâm Hi tới kỳ kinh nguyệt, lần đầu tiên trong cuộc đời. Quần thể thao là màu đen, máu kinh nguyệt chảy ra ngoài, dường như ướt một mảng. Đầu Lâm Hi ‘ong’ vang lên một tiếng, cô trải qua kỳ sinh lý, Chu Oánh cũng nói qua với cô, con gái sẽ tới kỳ.
Nhưng cô không biết cảm giác đến kỳ là cảm giác gì, cho nên Tưởng Lâm Dữ là thấy được? Mới mặc áo khoác cho cô sao?
Mặt Lâm Hi nóng như bị thiêu đốt, cô ở trong toilet hoài nghi cuộc đời. Sau một hồi, điện thoại di động vang lên một tiếng, tin nhắn đến từ Lâm Hạo Dương, “Anh tìm một nữ sinh đưa đồ vào cho em, em ở phòng thứ mấy vẫy cái tay ra ngoài?”
Rất nhanh một nữ sinh tiến vào đưa băng vệ sinh cùng với một bao quần lót giấy, nói cho Lâm Hi cách sử dụng, cười nói nữ sinh nào cũng sẽ tới, không cần thẹn thùng.
Tại nơi trước kia Lâm Hi ở, nữ sinh đến kỳ giống như ăn trộm. Khi đó trong lớp không mấy người có đủ tiền để mua băng vệ sinh, rất nhiều người dùng giấy, lén lút gấp giấy, còn gặp phải một số ít nam sinh hư hỏng, mang theo khăn giấy của nữ sinh đó hiển thị ra khắp mọi nơi.
Hóa ra nam sinh cũng sẽ mua băng vệ sinh, hóa ra kỳ kinh nguyệt là việc rất bình thường. Lâm Hi mím môi, nói cảm ơn với nữ sinh, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
Cô đi ra toilet rửa tay sạch sẽ, tai vẫn còn nóng.
Thi đấu buổi chiều Lâm Hi không có tham gia, nữ sinh đưa băng vệ sinh học cùng lớp tới báo cho lão sư, tới kỳ kinh nguyệt có thể từ bỏ thi đấu. Đây là hiện tượng sinh lý bình thường, mọi người cũng không có trách qua, cũng không có ai bởi vì vậy nhìn Lâm Hi nhiều hơn.
Đại hội thể thao kết thúc vào lúc 4h:30, Lâm Hi về nhà thay quần áo trước, ba mẹ cũng không có ở nhà. Bảo mẫu mang quần áo cô thay đi giặt, cười sờ đầu Lâm Hi, nói Lâm Hi trưởng thành, lại dặn cô sắp ăn cơm.
Lâm Hi đi tới phòng Lâm Hạo Dương, cầm một cái áo khoác đồng phục của hắn quay trở lại trường học.
Cao tam lớp tự học buổi tối, 8 giờ rưỡi mới tan học, thời gian ăn cơm cao tam vô cùng ngắn, Tưởng Lâm Dữ không có trở về nhà ăn cơm, ở căn-tin ăn cơm còn không có thời gian về nhà lấy quần áo. Lâm Hi đi qua dãy nhà dạy học của lớp dưới rồi đến lầu dạy học cao tam, chờ hai mươi phút, chuông tan học reo lên.
Sau đó tiếng ồn ào trong dãy phòng vang lên, một đám người xông thẳng vào căn-tin. Lâm Hi ôm quần áo lùi về phía sau một chút, nhìn chằm chằm vào bậc thang lên lầu.
Lý Huy ôm vai cùng mấy người xuống lầu, nhìn thấy Lâm Hi, hắn huýt sáo, “Lâm muội muội, ở chỗ này chờ ai vậy?”
Lâm Hi vừa muốn trả lời, liền nghe được âm thanh của Lâm Hạo Dương.
“Chờ ba ba của mày.”
Lý Huy quay lại nhìn Lâm Hạo Dương, có chút ngại ngùng sờ lên cái mũi, “Buổi chiều đi học sao? Muốn trốn học buổi tối không? ”
“Phế vật mới trốn học, lão tử phải học tập thật giỏi.” Lâm Hạo Dương nhìn quần áo trong tay Lâm Hi, cầm lấy chuyển tay đưa cho Tưởng Lâm Dữ.
Một đám người cười vang, nói, “Lâm ca, anh đừng tức giận mắng chính mình.”
“Lâm ca phải làm tốt học sinh giỏi, nhất định phải học tập thật giỏi mỗi ngày đi lên nha.”
Trước kia Lâm Hạo Dương rất để ý bọn họ cười, chơi với bọn hắn từ sơ trung đến bây giờ, một đám đầu đường xó chợ, giống như không lăn lộn là không hợp nhau, không tính thời kỳ phản nghịch cũng không phải tính cách trâu bò.
Nhưng hiện tại hắn hiểu được một đạo lý, cá tính chân chính không phải đem kéo khóa quần xuống, không phải hút thuốc uống rượu, không phải trào lưu. Cá tính chân chính là xác định được giá trị quan trọng, kiên định tín nhiệm, làm việc đúng đắn, không chịu bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu.
Tưởng Lâm Dữ đổi tay cầm ba lô, mặc vào áo khoác nhíu mày, mũi vừa động, tiếng nói rất nặng, “Không phải quần áo của tôi?”
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng Lâm Hi vẫn nghe thấy, cô vội vàng gật đầu, “Không phải, quần áo của anh dì đã mang đi giặt sạch.”
Trong nháy mắt tất cả mọi người nhìn về phía Tưởng Lâm Dữ, quần áo của Tưởng Lâm Dữ ở trong tay em gái Lâm Hạo Dương? Không phải Tưởng Lâm Dữ ghét nhất người khác chạm vào đồ của hắn sao.
Tưởng Lâm Dữ đi qua giữa Lý Huy với đám người kia, không nhìn mọi người đến trước mặt Lâm Hi, “Ăn cơm chưa?”
“Em về nhà ăn, chúng em không có lớp tự học buổi tối.” Lâm Hi cũng không biết khẩn trương cái gì, Tưởng Lâm Dữ đi thẳng đến trước mặt cô, cô lùi về sau nửa bước. Tưởng Lâm Dữ lớn lên nhìn rất đẹp, Lâm Hi không lý do nghĩ đến buổi chiều một đám nữ sinh đứng bên cạnh người hắn, cô mím môi.
“Về nhà?” Lâm Hạo Dương nghe được không phải quần áo của Tưởng Lâm Dữ, nhìn Tưởng Lâm Dữ một chút, cảm thấy có chút không đúng, nhưng trong lúc nhất thời cũng không có nghĩ ra. Nhanh chân bước xuống bậc thang nói, “A dì làm xong cơm rồi?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Vâng.” Lâm Hi bước nhanh xuống bậc thang, không nhìn Tưởng Lâm Dữ.
“Anh đưa em về, thuận tiện về nhà ăn cơm.” Lâm Hạo Dương nhìn mấy người Lý Huy ngăn trước mặt Lâm Hi, rất khó chịu. Lâm Hi đi lạc một lần, bọn họ đều rất cẩn thận. Sơ trung có ba mẹ đưa đón, cao trung có hắn nhìn, mỗi ngày cùng nhau đi học. Lâm Hạo Dương giơ tay mặc áo khoác, dự định về nhà ăn cơm, hắn đang nghĩ đến việc của mấy người Lý Huy, thuận miệng hỏi, “A Dữ, bạn có muốn đi tới nhà mình ăn cơm không?”
“Có thể.”
Lâm Hạo Dương chợt giương mắt, Tưởng Lâm Dữ thật sự đổi tính?
“Có kịp thời gian không?” Lâm Hi mặc quần áo chỉnh tề đi bên cạnh Lâm Hạo Dương.
“Đi nhanh một chút, trở về ăn nhanh một chút là tới kịp.” Lâm Hạo Dương nói, “Vừa lúc anh về nhà lấy một tài liệu.”
“Vậy để em nói với a dì, để bà ấy chuẩn bị cơm.” Lâm Hi không dám quay đầu lại nhìn Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ ở bên cạnh, cô cũng không biết vì cái gì, cảm thấy cổ nóng rát. Từ xế chiều hắn để cho cô đi toilet, Lâm Hi đột nhiên ý thức được giới tính khác biệt.
“Để anh gọi đi.” Lâm Hạo Dương lấy điện thoại ra gọi, giơ tay chắn trước người Lâm Hi, đưa Lâm Hi tới bên cạnh mình, người ở trên lầu lao nhanh xuống dưới, đụng vào cánh tay Lâm Hạo Dương.
Mỗi người ở cao tam đều chạy như điên trên đường, giành giật từng giây. Trường học cho thời gian ăn cơm là 30 phút, nhưng cửa phòng học sẽ không khóa, rất nhiều người ăn cơm chỉ dùng 10 phút đồng hồ, thời gian còn lại đều học tập.
Bả vai Lâm Hạo Dương bị đụng, hắn ngẩng đầu, Tưởng Lâm Dữ không thèm nói đạo lý chen ngang vào giữa hắn với Lâm Hi, cưỡng ép ra một vị trí.
Lâm Hạo Dương: “……”
Tên này có độc?
Tưởng Lâm Dữ đem ba lô dịch ngăn qua bên Lâm Hạo Dương.
Dọc đường đi Lâm Hi cũng không có nói chuyện, Lâm Hạo Dương tán gẫu vài câu Lý Huy là người không tốt lành gì, để cho Lâm Hi không phản ứng đến đám người kia, hết sức chăm chú tiêu sái bước đi. Toàn bộ quá trình Tưởng Lâm Dữ hoàn toàn trầm mặc, bọn họ về đến nhà, a dì đã dọn cơm lên trên bàn.
Lâm Thế cùng Chu Oánh còn chưa có về, Lâm Thế tan tầm tương đối muộn, trong nhà còn có hai học sinh, a dì sẽ nấu cơm riêng.
Tưởng Lâm Dữ ăn xong trước bỏ đũa xuống mang theo cặp sách xuống lầu, Lâm Hạo Dương vội vàng uống canh xong nói, “Ta cũng muốn đi.”
Lâm Hạo Dương về phòng lấy tài liệu, hắn hấp tấp.
Miệng nhỏ của Lâm Hi đang uống canh, cửa phòng bị gõ vang lên, a dì đi qua mở cửa kêu một tiếng A Dữ. Lâm Hi cũng giương mắt, trong tay Tưởng Lâm Dữ mang theo áo khoác của Lâm Hạo Dương, đã thay lại đồng phục của hắn. Cổ áo khoác đồng phục của hắn mở ra, trên mặt không có cảm xúc gì, bước chân dài thẳng tắp đi đến nhà ăn.
Lâm Hi cho là hắn quên cái gì, buông cái muỗng xuống, ngẩng đầu.
Tưởng Lâm Dữ cầm cái túi to để trên bàn, mắt đen trầm nhìn lướt qua cô, tiếng nói trầm thấp nhỏ nhẹ, “đồ của em.”
Đồ của Lâm Hi sao lại ở chỗ Tưởng Lâm Dữ? Lâm Hi còn chưa nghĩ rõ ràng, Lâm Hạo Dương đã ra khỏi phòng nói, “Đi thôi, bị muộn rồi. Chắc là mua cái xe đạp, năm phút này cũng rất xa. ”
Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hạo Dương rời đi, a dì tới thu dọn lại bát đũa nói, “Thứ gì?”
Nhưng cũng rất tôn trọng việc riêng tư của cô, cũng không có nhìn xem.
Lâm Hi uống canh xong xách đồ đem trở về phòng, mở túi ra nhìn thấy hai bao băng vệ sinh, một bao đã mở qua, một bao chưa khui để sử dụng ban đêm.
Lâm Hi: “……”
Cho nên hai miếng buổi chiều kia là Tưởng Lâm Dữ mở để lấy đưa cho người ta đưa cho cô?
Trong túi còn có một bình giữ ấm, Lâm Hi vặn ra ngửi được vị cay của gừng, nước gừng?
Lâm Hi mặt đỏ tai hồng nghĩ, Tưởng Lâm Dữ biết thật nhiều.