Không Làm Thế Thân!

Chương 99: Chương 99: Nhật Ký Quan Sát Của Tưởng Kiên Cường




Vào mùa thu, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, trong xe Lâm Triều dựa vào chỗ ngồi, trên mắt dán băng keo cá nhân, vẻ mặt bướng bỉnh, cực kỳ giống Lâm Hạo Dương.

Tưởng Sâm ngồi thẳng tắp, cầm máy tính của mẹ mình xem.

Lâm Triều nghiêng đầu nhìn hắn.

Tưởng Sâm chăm chú nhìn vào máy tính, hắn ăn mặc cẩn thận không chút cẩu thả, áo sơ mi vừa mới đánh nhau bị xé rách tay áo, Lâm Hi dùng kim băng ghim lại ống tay áo, cố gắng duy trì nguyên vẹn như lúc đầu hết mức có thể.

Hắn có một chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ưa thích hoàn chỉnh.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Sâm đánh nhau với mọi người, trước kia Lâm Triều muốn nhìn người em họ tinh xảo của mình đánh nhau sẽ là một bộ dáng như thế nào, đủ các loại khiêu khích, Tưởng Sâm đều không động thủ. Không nghĩ tới hôm nay sẽ vì hắn đánh nhau, hơn nữa còn đánh tàn nhẫn như vậy.

“Cảm ơn.” Lâm Triều sờ sờ cái mũi, có chút không tự nhiên được, bọn họ đến cùng vẫn là anh hem ruột, em họ vĩnh viễn đứng bên cạnh hắn, “Từ nay về sau, em có cần, anh chắc chắn ‘phá canh đạo thủy’ ——”

“Hỏa.” Tưởng Sâm mắt cũng không nâng, nhắc nhở hắn dùng thành ngữ sai, mù chữ.

“Anh cảm thấy là thủy đi? Trước đều canh, phía sau không nên là thủy sao?” Lâm Triều nhíu mày, tròn xoe mắt nhìn Tưởng Sâm, nói, “Canh còn không phải là nước? Như thế nào lại là hỏa? Em nhớ lộn sao? ”

Tưởng Sâm cúi hạ mí mắt, mặt không biểu tình.

Lâm Triều còn có thể tự nhận thức chữ canh, thật sự là kỳ tích nha.

Lâm Triều chỉ số thông minh thấp như vậy, lại bị đánh bại, thật sự sẽ thành người tàn phế.

Hắn cùng Lâm Triều là anh em, Lâm Triều tàn phế, khẳng định hắn phải nuôi. Tưởng Sâm kiểm tra xem xét hành vi tâm lý học, như có điều suy tư, vẫn không thể để Lâm Triều trở thành người tàn tật không thể tự chăm sóc bản thân mình.

“Dù sao cũng chính là ý tứ như vậy.” Lâm Triều vung tay lên, nói, “Về sau em gặp chuyện gì, chỉ cần em nói một tiếng, anh đều giúp đến tận cùng! Anh che chở cho em. ”

Lâm Triều còn muốn phát biểu hào ngôn chí khí, Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ lên xe, trong nháy mắt Lâm Triều ngồi thẳng lưng im miệng, sợ cô cáo trạng với ba ba.

“Thắt dây an toàn vào.” Tưởng Lâm Dữ nhắc nhở hai người ở hàng ghế sau, “Sâm Sâm đưa máy tính cho ba.”

Tưởng Sâm đem máy tính đưa cho Tưởng Lâm Dữ, thắt dây đai an toàn lên.

Mắt Tưởng Lâm Dữ nhìn vào màn hình máy tính, trên màn hình máy tính là uốn nắn các hành vi cực đoan của loài chó.

Tưởng Lâm Dữ: “……”

Tưởng Sâm đến bây giờ còn không bị Lâm Triều đánh, thật sự là kỳ tích.

Quay lại phía sau xem, Tưởng Sâm chống cằm rất nghiêm túc quan sát Lâm Triều, cái bộ dáng nhỏ kia. Tưởng Lâm Dữ mới bởi vì hắn đánh nhau dâng lên hưng phấn, lại trầm xuống, bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân thật sự Tưởng Sâm đánh nhau.

Họ vừa đến nhà Lâm Hạo Dương liền hấp tấp chạy tới, trước khi Lâm Triều đi xuống, xác định hắn chỉ bị thương khóe mắt liền giận tái mặt. Tính khí còn chưa phát tác, trên đùi ăn một đạp, Lâm Hạo Dương nhướng mày nhìn về phía Tưởng Lâm Dữ, Tưởng cẩu có mao bệnh, bao nhiêu tuổi rồi nói động thủ liền động thủ.

“Có thời gian? Tâm sự.” Tưởng Lâm Dữ xoa nhẹ đầu Lâm Triều, xoay người đi nhanh lên lầu, nói, “Đi thư phòng.”

Lâm Hạo Dương không thể hiểu được, nhưng vẫn lên lầu.

Lâm Hạo Dương vào cửa, Tưởng Lâm Dữ chỉ vào cửa phía sau hắn, “Đóng cửa lại.”

“Mẹ kiếp, thần thần bí bí, xảy ra chuyệ gì?”

“Các ngươi quyết định tới Yến Thành, có phải không cùng thương lượng với Lâm Triều hay không?” Lâm Triều sau khi lớn lên rất bài xích cái tên Đường Đường, bọn họ nhanh chóng thay đổi cách gọi tên.

“Giúp thằng bé có lựa chọn tốt nhất, không phải, anh có ý gì?” Lâm Hạo Dương như có điều suy nghĩ, ngồi xuống đối diện đốt một điếu thuốc, “Ý của anh, thằng bé đánh nhau, chúng tôi không cùng thằng bé thương lượng chuyển đến Yến Thành có quan hệ? Không thể nào? Thằng bé ở trong Hoài Thành cũng là Hỗn Thế Ma Vương, cần ăn đòn vô cùng, thằng bé cùng Tưởng Sâm không giống nhau. ”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

“Có một số người trưởng thành.” Tưởng Lâm Dữ mở cửa sổ để gió lưu thông, từ lúc hắn cùng Lâm Hi kết hôn triệt để cai thuốc, a một tiếng, trào phúng nói, “Sau khi trưởng thành, cũng quên mất chính mình cũng từng là một đứa trẻ.”

Lâm Hạo Dương trầm mặc vài giây, “Anh trực tiếp điểm tên mắng tôi không phải tốt hơn sao.”

“Thằng bé khẳng định không phải đột nhiên cứ như vậy.”

“Thời kỳ phản nghịch.” Lâm Hạo Dương nói, “Qua mấy năm nữa anh sẽ biết, Sâm cũng sẽ phản nghịch.”

“Nói phản nghịch liền không bằng nói bản thân có vấn đề, cái gọi là thời kỳ phản nghịch, bất quá là sự bùng nổ của những mâu thuẫn tích tụ sau khi đi vào thế giới của bản thân.” Tưởng Lâm Dữ, “Nếu dựa theo cách nói này, Tưởng Sâm so với mọi người kỳ phản nghịch tới sớm, thằng bé trưởng thành tương đối sớm, thằng bé luôn cần sự tôn trọng và không gian riêng.”

Lâm Hạo Dương nhíu mày cũng không biết từ khi nào bắt đầu, Lâm Triều đột nhiên thay đổi, khắp nơi gây chuyện thị phi. Hỗn Thế Ma Vương, hắn cùng Ngọc Tuyên tìm rất nhiều nhà tâm lý học nhi, phát hiện ra đã muộn, rất nhiều hành vi không có cách nào uốn nắn, “Vậy làm sao bây giờ? Tôi liền mặc kệ? ”

“Đi tìm hiểu thằng bé, cùng thằng bé giao lưu.” Tưởng Lâm Dữ nói, “Đứa nhỏ mới tới thế giới, chỉ có cha mẹ, nếu anh không thể hiểu được thằng bé, anh vì cái gì muốn dẫn thằng bé tới thế giới này? Không nên tùy tiện mắng thằng bé, hoặc là động thủ, anh phải xây dựng niềm tin đối với thằng bé.”

Lâm Hạo Dương dập tắt điếu thuốc, dựa lưng vào phía sau ghế, khoanh tay nghiêm túc suy nghĩ.

Nhân sinh gian nan.

Ban đầu Tưởng Lâm Dữ không tham gia việc giáo dục người khác, tính tình những đứa nhỏ không giống nhau, phương thức giáo dục cũng bất đồng. Hắn cùng Lâm Hạo Dương cũng không có trao đổi vấn đề giáo dục, hắn chỉ cùng Lâm Hi trò chuyện về phương diện này.

Nhưng hôm nay việc tìm kiếm trên máy tính của Tưởng Sâm, Tưởng Lâm Dữ bắt đầu chú ý tới khía cạnh này, Tưởng Lâm Dữ thuận tay xem lại lịch sử tìm kiếm, hắn còn tìm kiếm hành vi vòng địa bàn cùng hành vi tâm lý học con người. Khi xuống xe, Lâm Triều cùng Lâm Hi xuống xe trước, Tưởng Lâm Dữ thuận miệng hỏi Tưởng Sâm nguyên nhân thực sự anh họ đánh nhau, Tưởng Sâm ý vị sâu xa trả lời, “Ba biết hôm nay Lâm Triều cùng con nói cái gì không? Anh nói anh đánh nhau là bởi vì sợ, ba suy ngẫm một chút về nguyên nhân Lâm Triều sợ. ”

Vòng địa bàn chính là bản thân không có cảm giác an toàn, đánh nhau là biểu hiện hành vi công kích vòng địa bàn.

Lâm Triều từ nhỏ tính cách đã cởi mở, bởi vì quá cởi mở, với ai quan hệ cũng tốt, quá hiểu chuyện, liền mất đi trăm phần trăm chú ý của cha mẹ.

Mấy năm nay tất cả mọi người trong nhà ổn định lại, thân thế Chu Oánh càng ngày càng tốt. Lâm Thế liền mang bà đi du lịch vòng quanh thế giới, Lâm Hạo Dương cùng Ngọc Tuyên chính thức tiếp quản giáo dục Lâm Triều.

Bọn họ cuối cùng cảm nhận được mấy năm trước Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi vất vả, chỉ cần có đứa nhỏ, sớm muộn cũng như vậy một lần.

Lâm Triều coi trời bằng vung, Lâm Hạo Dương muốn bùng nổ tại chỗ.

Ngọc Tuyên ôn nhu khuyên nhủ hắn, nói hắn năm đó cũng coi trời bằng vung, đứa nhỏ chẳng qua là giống hắn. Lâm Hạo Dương cắn răng nuốt vào trong bụng, cùng Lâm Triều lên trời xuống đất, hắn suýt tu thành Phật.

Đứa nhỏ cùng cha mẹ là hỗ trợ lẫn nhau, ngày hắn làm cha, cũng là ngày Lâm Triều làm con. Xuất phát điểm của họ giống nhau, họ phải cùng nhau học tín nhiệm.

Lâm Triều thành tích vẫn kém như cũ, nhưng hắn bắt đầu học, không từ bỏ.

Lâm Hạo Dương cũng không ép hắn học, bắt đầu đưa hắn đi chơi tìm hiểu đồ vật. Mười một tuổi Lâm Triều dành giải quán quân thi đấu Kart toàn quốc, Ngọc Tuyên nâng đèn lớn trong tay gọi tên Lâm Triều thật to.

Lâm Triều đến điểm cuối cùng, ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên cười tự tin kiêu ngạo.

Cả nhà tới xem hắn thi đấu, mọi người hô tên hắn. Trên đầu ông nội bà nội đều cột dây ruy băng ủng hộ Lâm Triều, vẫy vẫy tay. Bọn họ đi đón Tưởng Sâm tham gia thi đua, cũng khoa trương như vậy.

Lần đầu tiên Lâm Triều được công nhận.

Năm ngoái hắn muốn tham gia thi đấu xe đua Kart, hắn không nói với cha mẹ, chỉ nói với Tưởng Sâm. Tưởng Sâm đề nghị hắn trực tiếp nói với cha mẹ, cách làm cực kỳ to gan.

Lâm Triều trợn mắt há hốc mồm, hắn đề xuất phản nghịch cùng với cha mẹ? Cha mẹ sẽ không đánh gãy luôn chân của hắn sao?

Tưởng Sâm mười phần chắc chắn sẽ không, không có đề xuất như thế nào sao biết sẽ cự tuyệt.

Lâm Triều do dự thật lâu, lấy hết dũng khí đề xuất với cha mẹ.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Ngày hôm sau, Lâm Hạo Dương tặng cho hắn một cái mũ bảo hiểm phiên bản giới hạn có chữ ký của tay đua nổi tiếng, cha mẹ đồng ý.

Lâm Hạo Dương đưa hắn đi học đua xe chuyên nghiệp, nếu muốn chơi, vậy chơi giải lớn, chơi những giải nhỏ có cảm thấy mất mặt hay không? Tranh tài quốc tế gần đây thì sao? Có biết năm đó ba cùng dượng là chuyên gia chơi ô tô hay không? Muốn lái xe gì?

Lâm Triều tham gia trận đấu này ngay từ đầu, dừng lại không được, hắn một đường chạy đến sàn thi đấu quốc tế. Đến đấu trường quốc tế thì phải học tiếng Anh, hắn tối thiểu phải nghe hiểu người khác nói cái gì, vì để cho hắn học tiếng Anh, cả nhà trong một buổi tối đổi toàn bộ nói chuyện phiếm đối thoại bằng tiếng Anh.

Cả nhà Lâm Triều học, Lâm Triều cô đơn. Hắn bị tiếng Anh bức bối, sinh hoạt không thể tự lo liệu, toàn bộ giao lưu đổi thành tiếng Anh, hắn ngay cả ăn cơm cũng không thể ăn được đồ ăn mình thích, bởi vì không biết nói, không thể đưa ra yêu cầu.

Hắn ý đồ tấn công Tưởng Sâm, để Tưởng Sâm cùng hắn nói tiếng Trung. Dù sao Tưởng Sâm còn nhỏ, Tưởng Sâm không thể giống cha mẹ như vậy, tự do hoán đổi các loại ngôn ngữ.

Hắn lấy ra toàn bộ tiền mừng tuổi tới thu mua Tưởng Sâm, để hắn thay đổi một loại ngôn ngữ.

Ngày hôm sau, Tưởng Sâm dùng tiếng Đức cùng hắn nói chuyện.

Con chó này khi nào thì học tiếng Đức? Lâm Triều lại bắt đầu hoài nghi chính mình có phải con ruột hay không? Tại sao tất cả mọi người trong nhà đều có hệ thống ngôn ngữ mạnh như vậy.

Hắn bất đắc dĩ phải theo học tiếng Anh, toàn bộ tiểu học, thành tích tốt duy nhất của hắn là tiếng Anh. Một khi có một môn học thành tích đi lên, sẽ không dễ dàng chán ghét việc học, thì sẽ tiếp tục ở lại trường học.

Tưởng Sâm lại có một lần cơ hội nhảy lớp. Lúc này tương đối quan trọng, Tưởng Lâm Dữ và Lâm Hi cùng Tưởng Sâm nói chuyện nghiêm túc một lần, hỏi ý kiến của hắn.

Tưởng Sâm cự tuyệt, hắn không nói nguyên nhân, nhưng người trong nhà suy đoán hắn không yên tâm anh họ.

Lâm Triều cũng nghĩ như vậy, hắn phá lệ cảm động, thành tích của hắn kém như vậy, em họ không có từ bỏ hắn. Buổi tối hắn đưa mô hình ô tô hắn thích nhất đưa cho Tưởng Sâm, cùng Tưởng Sâm tâm sự một lần.

Hắn ngủ ở phòng Tưởng Sâm, gối đầu lên cánh tay nhìn trần nhà hồi lâu, nói, “Em họ, anh nhất định học cho giỏi, sẽ không phụ kỳ vọng của em.”

Sau khi Lâm Triều tới Yến Thành tần suất đánh nhau thấp, ba mẹ theo hắn lên trời xuống đất, sắp xếp lại mọi chỗ, không có bộp chộp nóng nẩy. Nhưng vẫn như cũ đánh nhau, chỉ cần hắn đánh nhau, Tưởng Sâm đều đi theo. Lâm Triều không thiệt thòi, Tưởng Sâm sẽ không lên, nếu Lâm Triều ăn thiệt thòi, rất xin lỗi, ngươi xong.

Tưởng Sâm nhất định sẽ đánh chết ngươi.

Tưởng Sâm ngũ quan tinh xảo làn da trắng trẻo, nhìn một mặt vô hại, mang theo cặp sách đứng ở phía sau sẽ không có người chú ý tới. Nhưng động thủ đặc biệt hung ác, ra tay cực kì độc ác, lại là người mang thù.

Sau khi ăn qua thua thiệt, liền không có người dám cùng Lâm Triều đánh nhau, sợ bị em họ của hắn đánh.

Lâm Triều biết Tưởng Sâm ngoài miệng không nói, nhưng có tình huynh đệ. Họ là anh em ruột thịt, Tưởng Sâm đối với hắn rất bảo vệ. Tưởng Sâm ủng hộ hắn chơi đua xe, chơi bóng Tưởng Sâm giúp hắn đoạt sân bóng rổ, thành tích hắn không tốt, Tưởng Sâm cho hắn học bù.

Lần này, Tưởng Sâm không có nhảy lớp, vì theo hắn. Lâm Triều không khỏi kiểm điểm lại chính mình, so với em họ mình lớn hơn hai tuổi, trái lại để em họ bảo vệ, có phải là một anh trai không làm tròn chức trách hay không?

Tưởng Sâm ở trong bóng đêm nhìn hắn một cái, xoay người đối mặt qua bên khác. Không muốn giải thích cùng Lâm Triều, nguyên nhân hắn không thể nói với cha mẹ, cũng không thể nói với Lâm Triều.

“Yên tâm, anh nhất định sẽ trở thành anh trai tốt nhất trên thế giới này.” Lâm Triều vung nắm đấm, nói, “Tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng, anh cũng sẽ trở thành người ưu tú nhất.”

Từ đó Lâm Triều càng yêu quý em trai, em họ trốn học hắn bao che, tan học hắn cầm cặp sách. Tưởng Sâm không ăn rau củ, Lâm Triều ăn, Tưởng Sâm không uống sữa bò, Lâm Triều uống.

Tưởng Sâm không nhảy lớp, tiếp tục đúng quy củ học sơ trung, tham gia các loại thi đua diễn thuyết.

Lâm Triều hồi tâm chuyển ý học cho giỏi, hắn không ngu ngốc, muốn học vẫn có thể học vào. Ít nhất tương lai có thể cùng Tưởng Sâm cùng nhau học đại học, em họ tuy rằng cái gì cũng mạnh, nhưng năng lực gánh vác sinh hoạt không được, xã giao cũng không được.

Hắn học tập, chăm sóc bản thân, để em họ không cô đơn.

Có em trai thiên tài chỉ đường, thành tích Lâm Triều dần dần lên cao, cao trung hai người cùng học một chỗ. Gần đèn thì sáng gần mực thì đen nhất định có đạo lý, hai người ảnh hưởng lẫn nhau. Hắn đề cao thành tích, Tưởng Sâm đề cao năng lực xã giao.

Cao trung, kế hoạch Lâm Triều cùng Tưởng Sâm báo danh cùng một trường đại học, tiếp tục chiếu cố em họ. Tưởng Sâm cùng các bạn đồng dạng tiểu học nhảy lớp, thi đấu các loại giải thưởng, từ sơ trung cùng nữ lớp trưởng lấy được đề nghị từ đại học Harvard, song túc song phi.

Lâm Triều: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.