Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 107: Chương 107: A Li, chúng ta sinh một đứa




Phiêu Tuyết đếm xong ba tiếng, mở mắt, trong căn phòng lớn như vậy vẫn chỉ có mình nàng, vẫn chỉ có ánh nến làm bạn cùng nàng. Đột nhiên bấc đèn phát ra một tiếng, thanh âm tuy nhỏ nhưng vẫn làn Phiêu Tuyết hoảng sợ, ban đêm nổi gió, rèm cửa bị thổi trúng lay động chút ít, lung la lung lay, Phiêu Tuyết cảm thấy kỳ quái đến dọa người. Một mình trong đêm…… Kỳ quái, nàng từ trước đến giờ vẫn vậy, tại sao hôm nay lại không quen? Phiêu Tuyết tiến lên đóng cửa sổ, sau đó lại cầm thanh cài thật dày chặn rèm cửa lay động kia lại, đi tới cửa phòng cài then, lại càng đè rèm cửa kia thật chặt, rồi Phiêu Tuyết mới tiếp tục đi tới trước bàn, một đêm dài như vậy rốt cuộc phải vượt qua như thế nào…… Ai biết được Phiêu Tuyết vừa mới ngồi xuống, sách còn chưa cầm lên, cửa sổ vừa mới đóng kín lại bị gió thổi mở ra. Phiêu Tuyết thật bất đắc dĩ, mệt mỏi đi đến trước cửa sổ, đang muốn đóng kín cửa sổ, trước mắt đột nhiên hiện ra một người, Phiêu Tuyết sợ tới mức thét chói tai: “A —” Quỷ. Từ quỷ mới kêu đến một nửa, miệng Phiêu Tuyết đã bị Tuấn Lạc bịt lại: “Xuỵt, là ta” Tuấn Lạc buông tay ra, Phiêu Tuyết hít sâu một hơi, hôm nay mới nghe Nguyệt Hiên kể chuyện khủng bố như vậy, sợ hãi còn chưa tiêu tan, hắn lại dọa nàng. Hai mắt Phiêu Tuyết đều phát ra lửa, dắt Tuấn Lạc đi vào trong phòng, Tuấn Lạc cách nàng một cái cửa sổ, hắn không có cách nào, đành phải xoay người bước vào trước mặt Phiêu Tuyết. “A Li, ngươi ngứa chân sao? Có cửa không đi, ngươi đứng ngoài cửa sổ làm cái gì?” Làm trái tim nhỏ của nàng sợ tới mức…… run rẩy. Tuấn Lạc thực vô tội, nhíu nhíu lông mi anh tuấn: “Trẫm chỉ là……” Hắn không nói tiếp. Phiêu Tuyết đoạt lấy câu đầu của hắn: “Chỉ là cái gì?” Mặc kệ cái gì cũng không thể trở thành lý do hơn nửa đêm hắn giả quỷ. Tay phải Tuấn Lạ nắm thành một vòng tròn để trước mũi, ho nhẹ hai tiếng, không nói lời nào. Phiêu Tuyết biết bộ dạng này của hắn là đang thẹn thùng, khi hắn ho nhẹ chứng tỏ nàng chọc đúng tâm sự của hắn. Tuấn Lạc có tâm sự gì? Phiêu Tuyết thoáng một cái đã thoát ra khỏi lửa giận, nàng nở nụ cười, tiếp tục không buông tha hỏi: “A Li…… chỉ là cái gì?” Phiêu Tuyết cũng học hắn nhíu lông mi, xem ra hôm nay muốn hắn nói rõ nguyên cớ. Ánh mắt Tuấn Lạc trực tiếp trầm xuống, muốn dùng chiêu chuyên đe dọa triều thần kia để đe dọa Phiêu Tuyết, đáng tiếc Phiêu Tuyết rất hiểu hắn, đã không còn quan tâm đến bộ dáng này của hắn. Phiêu Tuyết nhìn hắn: “Ngươi đừng nhìn ta, A Li, chiêu này vô dụng” Được rồi…… Tuấn Lạc bại trận, không tình nguyện nói: “Trẫm đang ôn lại quá khứ của chúng ta……” Phiêu Tuyết đột nhiên phì cười một tiếng, cười ha ha lên: “A Li…… Ha ha…… A Li ngươi thực tức cười” Nàng sao có có thể quên mỗi lần Tuấn Lạc đến đều là trèo cửa sổ nhỉ? Bây giờ hắn mà không trèo cửa sổ thì thật không quen…… “Được rồi, nể tình ngươi đêm khuya tới tìm ta, ta thu nhận ngươi được không……” Phiêu Tuyết cố ý làm bộ như nghiêm túc. Tuấn Lạc cũng phối hợp với nàng, trực tiếp kéo nàng vào lòng,“Vẫn là ái phi ngươi tốt nhất, biết trẫm không có chỗ đi, cho nên thu nhận trẫm” Phiêu Tuyết nghe hắn nói như vậy, trực tiếp thở dài một hơi, không có tâm trí tiếp tục chơi đùa. Nàng nhìn ánh mắt mệt mỏi của Tuấn Lạc, Phiêu Tuyết đột nhiên muốn đưa tay vuốt lên chúng. Phiêu Tuyết ôm Tuấn Lạc, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu: “A Li, mệt chết rồi sao…… Từ ngày đó đến nay ta thấy ngươi mỗi ngày mất ăn mất ngủ, chân không chạm đất…… Nhìn cái dạng này của ngươi, có đôi khi ta thay ngươi nghĩ, rốt cuộc như vậy có đáng hay không?” Tuấn Lạc bị nàng nói như vậy, cũng trầm mặc không lên tiếng, chỉ dùng bàn tay to lớn rộng rãi của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phiêu Tuyết,“Vậy còn ngươi? Lúc trước mỗi ngày xử lý chuyện trong Minh Bang, sự vô toàn diện, ngươi có mệt hay không?” Phiêu Tuyết nhẹ nhàng tựa vào người hắn: “Lúc ấy ta không mệt mỏi, bởi vì mỗi quyết định của ta đều làm cho đứa nhỏ không nhà có nhà để về, rất nhiều dân chúng ăn không đủ no có cơm ăn…… Tuy rằng chính mình buôn bán cũng lời rất nhiều tiền” Nói đến đây, Phiêu Tuyết ha ha bật cười. Tuấn Lạc ôm lấy Phiêu Tuyết ngồi xuống, để cho Phiêu Tuyết ngồi trên đùi hắn, giọng nói hắn không hiểu sao làm cho nàng cảm thấy an tâm: “A Ngữ, theo từng góc độ mà nói, ta với ngươi giống nhau, mấy ngày nay ta bận rộn tuyển chọn nhân sự, điều nhiệm quan chức trong kinh thành, ngươi cũng biết mỗi hành động này tạo bao nhiêu phúc cho dân chúng? Một quan tốt có thể điều hành một địa phương tốt, có thể cứu với dân chúng lầm than một phương, khi Lũng thị cầm quyền, dân sinh oán giận, ai oán liên tục, bây giờ trẫm cầm quyền thì tuyệt đối không thể để cho dân chúng quay lại cuộc sống trước kia” Phiêu Tuyết hôn lên môi hắn, nỉ non bên tai hắn: “Là ta sợ ngươi quá mệt mỏi, càng sợ ngươi sẽ quên mất ta, lúc trước không thích ngươi, cho nên ta sẽ không để ý, bây giờ ta đặt ngươi trong tim, ta phải quản lý ngươi” Lời này nghe qua thì như tuyên bố hắn là vật sở hữu của nàng, nhưng Tuấn Lạc nghe đến lại cực kỳ vui vẻ, tâm tình hắn vui sướng, hắn sao có thể không nghe ra nàng đang tỏ rõ tâm ý với hắn đây. Tuấn Lạc thâm tình nhìn Phiêu Tuyết, vén lọn tóc của nàng, thấy Phiêu Tuyết lộ ra hai má xinh đẹp, hắn cố ý chuyển đề tài: “Trước kia trẫm sao lại không phát hiện ngươi đẹp như vậy nhỉ?” Phiêu Tuyết quả nhiên bị hắn lừa gạt tới đề tài khác: “Ngươi đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trước giờ diện mạo ta đều như vậy” Đề tài này trực tiếp bị Phiêu Tuyết đạp chết, Tuấn Lạc lại tiếp tục chuyển tới một đề tài khác: “Vừa rồi nghe nói mấy nha đầu trong Trai Nguyệt cung này làm ngươi tức giận? Ta đi đánh các nầng mấy đại bản được không?” Phiêu Tuyết vừa nghe,“A?” một tiếng, “Đừng, ta rất thích các nàng ” Ít nhất các nàng cũng chịu nói lời nói thật, không phải sao? “Ngươi chộp các nàng tới đánh, về sau sẽ không có ai dám nói thật với ta nữa, đừng để ta cao xử bất thắng hàn với ngươi chứ” (chỗ cao không khỏi rét vì lạnh) Tuấn Lạc tà mị cười nói: “Sau khi trẫm có ngươi thì không còn là cao xử bất thắng hàn nữa” Hắn ngừng lại một chút rồi lại đem đề tài trở về: “Bọn Nguyệt Linh hôm nay nói lời nói thật gì với ngươi? Làm cho ngươi lần này che chở các nàng” “Các nàng có nói thật a, các nàng nói……” Phiêu Tuyết nói đến một nửa rồi ngừng lại, “Các nàng nói……” Muốn nàng mau chóng sinh đứa nhỏ cho hắn…… Phiêu Tuyết đột nhiên phát giác mình nói không lên lời. Tuấn Lạc nhướng mày, bộ dáng cảm thấy rất hứng thú, “Ừ? Các nàng nói gì?” “A Li, chúng ta sinh đứa nhỏ đi……” Nàng nhất định sẽ bảo vệ hắn thật tốt, tuyết đối sẽ không để hắn thành lợi thế chính trị của bất kỳ kẻ nào. Phiêu Tuyết không để ý tới Tuấn Lạc giật mình, lặp lại: “A Li, ta muốn một đứa nhỏ, đứa nhỏ của chúng ta”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.