Ánh sáng bất ngờ, ngoài ý muốn rồi lại không ngoài ý muốn, mong đợi rồi lại không dám mong đợi…
Ánh sáng mãnh liệt như mũi nhọn làm
nhói đau đôi mắt Phiêu Tuyết, nàng nhìn thấy ngoài cửa sổ những phiến lá rơi, nơi này đang là mùa thu, trải qua hơn ba tháng bóng tối, cuối cùng ánh sáng cũng trở lại.
“Nhìn thấy rồi! Nhìn thấy rồi! Bang chủ có thể nhìn thấy chúng ta rồi!” Bạch Ngọc vui sướng nhảy lên, nàng rõ
ràng nhìn thấy trong mắt Phiêu Tuyết có tia sáng.
Phiêu Tuyết vui sướng chạy ra ngoài,
nhìn cảnh sắc ngập tràn mỹ lệ, lá trên cây chậm rãi bay xuống, nàng đưa
tay đón, trên môi nở một nụ cười ấm áp.
Đôi mắt kia vừa khôi phục lại kinh khí, toàn thân giống như một cô gái bước ra từ trong tranh, một thân xiêm y
màu hồng, bên hông mang một khối ngọc bội, chuối ngọc đung đưa theo gió, một tay đón lá rơi, một tay ôm lấy bụng đã hơi nhô lên.
“A Li! Ta sắp về nhà!” Phiêu Tuyết vui vẻ đến mức không biết dùng lời nào để biểu đạt, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Trương Mặc nhìn Phiêu Tuyết cuối cùng
cũng có lại ánh sáng, lần đầu tiên cười đến mức quên cả hình tượng,
nhưng hắn vừa cười vừa rơi nước mắt, vội vàng quay lưng lau đi, sau đó
nhìn bộ dáng nhảy nhót của Bạch Ngọc.
Phiêu Tuyết có lại ánh sáng đồng nghĩa với việc nàng sẽ rời đi, cho nên vừa rồi hắn vui vẻ không nổi.
Sở Nguyệt Lương thì không kiêng dè ôm
Bạch Ngọc vào lòng, cười gian trá: “Thế nào? Bang chủ của nàng đã chữa
khỏi rồi, nàng cũng đã đánh cuộc thua, mau theo ta về thần y cốc chứ?”
Lúc này đổi lại là Bạch Ngọc cười không nổi, Phiêu Tuyết lại vui vẻ bật cười lần nữa, tiếng cười kia truyền đi
thật xa, âm thanh này mọi người đã lâu chưa hưởng thụ.
Trong hoàng cung Đông Ly, Nam Cung Hiên Dật, Đông Phương Thúy Nghị và Đông Phương Tuấn Lạc, ba người cùng nhau
đi từ ngự thư phòng đến cửa tây hoàng cung, thái giám và thị vệ đi theo
xa xa, không ai dám lại gần quấy rầy.
“Thiên hạ Đông Ly cuối cùng cũng bình
định, A Li, ta cũng phải trở về Lĩnh Nam đất cằn sỏi đá của ta.” Nam
Cung Hiên Dật vẫn cười vô tâm như trước, tùy ý khoác tay lên vai Đông
Phương Tuấn Lạc, hai huynh đệ tốt lại phải xa nhau.
Bộ dáng Tùy Nghị vẫn lạnh lùng như trước, lẳng lặng đi bên cạnh hai người, không quấy rầy cũng không nói chuyện.
Đều là Nam Cung Hiên Dật cố gắng dụ dỗ
Tùy Nghị, “Ngươi vẫn có cái vẻ không thích nói chuyện này, chậc chậc…
Thật làm nữ nhân thích không nổi, cười với gia một cái.” Dứt lời liền
chọc ngón tay trêu chọc hắn.
Vẻ mặt Tùy Nghị vẫn không đổi tránh né, Nam Cung Hiên Dật không thực hiện được ý đồ tức giận trợn mắt nhìn Tùy
Nghị một cái. Hắn sắp đi mà tên kia còn không phối hợp như vậy.
“Đến lúc từ biệt, còn không biết bao
nhiêu năm mới có thể gặp lại, nhiều năm như vậy ngươi còn chưa gọi ta
một tiếng ca, hôm nay gọi một tiếng đi.” Nam Cung Hiên Dật thấy Tùy Nghị không cười đùa với hắn, dứt khoát dừng thái độ phê bình nói với y.
Quả nhiên Tùy Nghĩ vẫn cúi đầu buồn bực đã ngẩng đầu lên, gương mặt tinh xảo toát ra chút lạnh lùng, ngập ngừng một lúc mới gượng gạo gọi Nam Cung Hiên Dật một tiếng: “Hiên… ca”
Tùy Nghị gọi xong lập tức quay đầu nhìn về hướng khác, lại trưng ra vẻ mặt lạnh như băng.
Để lại Nam Cung Hiên Dật thỏa mãn tiếp
tục đi về phía trước, còn Đông Phương Tuấn Lạc nhìn một đường hoàng cung hẹp dài này, hai bên là tường thành cao vút, từng đội cấm quân nghiêm
nghị đứng thẳng như biểu tượng cho sự uy nghi.
Nhìn con đường vô tận, ba người như
đồng loạt nhìn thấy cảnh tượng ngày đại hôn, từng chuyện cũ nối nhau mà
đến, những mỹ nhân mặc hoa phục và tiếng nhạc vui mừng chậm rãi tiến
lại, thật sự giống như nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt hôm nào. Hiện giờ
trang nghiêm cô đơn, đây mới là hoàng cung chân chính, tất cả những con
người độc ác nên biến mất đã biến mất.
Nam Cung Hiên Dật cũng đã biết chuyện
Phiêu Tuyết bỏ đi, quyết định dừng những tình cảm mông lung, quay lại
hỏi Đông Phương Tuấn Lạc: “Nàng vẫn chưa có tin tức? Vậy ngươi vẫn không chịu đi thăm dò? Một lòng ngu ngốc chờ nàng trở lại? Nếu nàng không trở lại ngươi cũng không theo đuổi? Hôm nay thế cục đã định, A Li, ngươi
còn muốn ngốc nghếch đến khi nào?”
Đông Phương Tuấn Lạc vốn vô cùng khí
thế đi tới trước, nghe thấy Nam Cung Hiên Dật hỏi như vậy, toàn thân
cũng trở nên dịu dàng hơn: “Trẫm, vẫn quyết định đợi nàng, nàng sẽ trở
lại, nhất định.” Đây là một niềm tin chắc chắn, là niềm tin đối với tình cảm của bọn họ, không thể nghi ngờ.
“Nếu nàng không trở lại thì sao? Những
ngày qua ngươi đều ở ngự thư phòng, có khi không nghỉ ngơi phê duyệt tấu chương cả đêm, giang sơn đã định, con nối dõi sao có thể thiếu?” Nhất
tông quy nhất tông, Nam Cung Hiên Dật lý luận, trước tình cảm phải có lý trí.
Trong lúc đó Tùy Nghị đã đuổi kịp hai
người, giữa ba người bọn họ chuyện Phiêu Tuyết vẫn quanh quẩn, người
trong cuộc đều không thấy rõ ràng.
“Nếu ngươi bận tâm những thứ “tự do”
hay “buông tay” kia, vậy ta giúp ngươi điều tra, để Tùy Nghị đem nàng
về, A Li, ngươi gánh vác nhiều như vậy còn muốn giúp nàng xây dựng một
bầu trời hay sao!” Nam Cung Hiên Dật tức giận nói.
Thấy Đông Phương Tuấn Lạc vẫn như có
chuyện suy nghĩ nhìn về phía trước, trong ánh mắt sâu kín không biết
đang nhớ tới cái gì, tóm lại là lúc này không nói một lời.
Nam Cung Hiên Dật thở dài một hơi:
“Thôi, là ta nhiều chuyện, đa tình quấy nhiễu chuyện vô tình, chuyện hai người các ngươi thì tùy ngươi vậy!”
Tùy Nghị nắm chặt chuôi kiếm tay nổi
gân xanh, nói mấy lời ít ỏi trong lòng với Đông Phương Tuấn Lạc: “Hoàng
huynh chỉ cần thống trị tốt giang sơn vạn dặm gấm vóc này, dù Cố phi có ở đâu vẫn luôn được hoàng huynh che chở. Lúc trước là vì chúng sinh thiên hạ, nay cũng chỉ là nhiều hơn một người, nhiều hơn một phần tâm ý thôi. Hiên vương gia không cần cưỡng cầu…” Giọng nói của hắn vẫn trong trẻo
lạnh lùng nhưng lại nghe được sự thật lòng bên trong.
Việc bây giờ Đông Phương Thúy Nghị có
thể làm chỉ là giúp đỡ Đông Phương Tuấn Lạc thống trị tốt giang sơn vạn
dặm này, phần tình nghĩa này cứ lặng lẽ mà cất dấu.
Nam Cung Hiên Dật, Đông Phương Tuấn
Lạc, Đông Phương Thúy Nghị cứ như vậy một đường đi tới cửa cung, có câu
nói tiễn đưa mười dặm cuối cùng vẫn phải ly biệt, Đông Phương Tuấn Lạc
thân là đế vương, đi bộ tiễn Nam Cung Hiên Dật đến cửa cung đã là một ân sủng rất lớn.
Mấy ngàn người và mấy trăm con tuấn mã
đã chờ trước cửa cung, đội ngũ thân vương trùng trùng điệp điệp, Nam
Cung Hiên Dật xoay người ôm Đông Phương Tuấn Lạc.
“A Li! Dừng bước ở đây đi, ta đi đây!
Các ngươi bảo trọng!” Dứt lời hắn lập tức lưu loát nhảy lên ngựa, động
tác vừa tiêu sái vừa suất khí.