Nữ tử khàn khàn khóc, thanh thanh khẩn
thiết, khi thì khủng hoảng núp vào trong cùng nhà giam, khi thì điên
cuồng thét chói tai muốn xuyên thủng nhà giam đã giam cầm nàng mười lăm
năm, thanh âm thê lương chói tai kia khan khan như âm thanh kền kền giữa đại mạc.
“Ô…thả ta ra …….” Khi thì yếu đuối.
“Oa a — ha ha ha….Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!!” Khi thì điên cuồng.
Lũng Niệm Từ nhìn nữ nhân nổi điên
trong nhà giam, phong thái ung dung có chút mất tự nhiên, tiếp nhận cái
bát Thượng Quan Uyển Nhi đưa cho, đi ra phía trước: “Muội muội, đây là
đường phèn tổ yến, nghe nói ngươi hai ngày chưa có một giọt nước nào,
vẫn là nên ăn đi” Ngữ khí khó được nhu hòa “Lạc nhi tốt lắm, hai ngày
trước đại hôn, tỷ tỷ nhìn ngươi bệnh cho nên không cho ngươi tham dự, tỷ tỷ sai rồi, này không phải đến đây cho ngươi đường phèn tổ yến sao, tỷ
tỷ này cho ngươi hỏi tội” Lúc này, nàng chưa nắm thiện hạ trong tay, có
hơi nhợt nhạt chột dạ.
Nàng dùng tay cầm cái bát kia, ngón tay đưa lên, dùng muỗng nhỏ múc một muỗng: “Nào, muội muội, tỷ tỷ uy một
ngụm, nhiều năm như vậy chưa ăn qua, khẳng định là muốn ăn rồi”. (*TN:
ác…. con mẹ Lũng Thị này ta mún bâm giầm ả ra quá, ôi nhốt mẹ của Lạc ca 15 năm qua *chấm chấm nước mắt*~~~ Sâu: cái loại hỗn đản này phải tùng
xẻo rồi băm vằm, cho vào máy xay nhuyễn nàng ạ. Úi chết, có vẻ mình bạo
lực quá thì phải)
Nữ tử trong lồng giam phát cuồng nhìn
nàng, cặp mắt to xinh đẹp kia gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân hoa phục
trước mắt, vội vàng xông lên bất ngờ hướng Lũng Thị không kịp phòng bị
phun ra một ngụm nước bọt, bởi vì chạy đi mà xích sắt kéo theo một vết
máu.
Nàng cười thê lương: “Ha ha….Ha ha ha…”
Lũng Niệm Từ trợn to hai mắt, như không thể tin nhìn nữ nhân điên trong nhà giam kia, triều phục màu vàng thêu
phượng bị phun nước bọt: “Ngươi! Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Nàng nắm trong tay thiên hạ mười lăm năm, chỉ có nữ nhân
này dám như thế quang minh chính đại hết lần này đến lần khác xâm phạm
nàng. (*TN: đáng đời~~ Sâu: *phẩy phẩy* thế đã là cái gì hả nàng, chưa
đủ)
Lũng Niệm Từ hòa hoãn khẩu khí: “Muội
muội, năm đó là ngươi nói cho ta biết làm việc gì cũng phải đúng mực,
nay như thế nào đổi lại là ngươi không hiểu chuyện?” Nếu lòng nàng không phải là có áy náy, đã sớm đem nữ nhân này giết. Muội muội? A…Lũng Niệm
Từ cười lạnh một tiếng, năm đó Tô gia đuổi nàng cùng mẫu thân nàng ra
khỏi cửa, nàng bị buộc phải lưu lạc trong dân gian, vào thanh lâu làm ca kĩ, địa vị đê tiện, chỉ vì sống tạm, nhận hết chế nhạo….Muội muội
ư…Người ngoài chỉ biết các nàng là giao hảo, quan hệ thực chất thế nào
có mấy người biết được?
“Muội muội, ngay cả khi ta có lỗi với
ngươi, ngươi cũng không nên hướng tỷ tỷ mà phun nước bọt, ngươi là Đông
Cung Thái Hậu, hành động này còn ra thể thống gì nữa”. Nàng chưa bao giờ phủ nhận, quả thật là nàng đoạt của nàng hết thảy, “Muội muội, tuy rằng tỷ tỷ đem ngươi giam ở đây, nhưng ta hết mực nuôi dưỡng Lạc Nhi, không
hại hắn”. Lũng Niệm Từ cười, ngừng lại một chút, lại nói tiếp: “Yên tâm
đi, chờ Tịch Ngọc sinh hạ hoàng nhi, ta liền để cho Lạc Nhi đến hầu hạ
ngươi, về phần đường phèn tổ yến này, không ăn liền bỏ, người đâu, đem
xuống cho chó ăn.” Nữ nhân trong nhà giam nhìn nàng bằng ánh mắt như
dao, một chút lại một chút khoét sâu vào lòng nàng. Đây là tỷ muội của
nàng kết, nhưng mỗi lần đứng trước mặt Tô Tử Hoàn, nàng liền nhịn không
được diễu võ dương oai một phen. Mỗi lần đắc ý đi qua đều là hoảng hốt
vô tận…
Lũng Niệm Từ xoay người, nhắm mắt gẩy
phật châu, miệng lẩm bẩm: “A Di Đà Phật…” (*TN: ta khinh…ác quỷ mà bày
đặt niệm Phật… Sâu: con mụ này có bị tâm thần phân liệt không thế?)
“Báo —” đột nhiên bên ngoài điện một
công công chạy đến, phất trần màu trắng đảo qua, quấy rầy Lũng Thái Hậu
sám hối: “Thái Hậu nương nương, Lạc Tuyết cung quả thực xuất hiện cảnh
tượng trăm điểu hướng phượng —”